Chương 71: Thành lập thế lực
Dạ Gia Nhị Thiếu
22/10/2020
Sáng sớm, ở một góc không quá bắt mắt của tòa thành, có một ngôi nhà nhỏ xập xệ đang vang lên những tiếng da thịt giao thoa, những tiếng rên đầy cám dỗ, những tiếng rên có thể gợi lên sự ham muốn nguyên thủy nhất. May mà xung quanh nhà đó không có ai, kèm theo nhà cách âm cũng khá tốt nên tiếng động lọt ra ngoài cũng không nhiều, chứ không chuyện này mà truyền ra nhất định sẽ là một nỗi ô nhục.
Trong ngôi nhà đó, Nguyên Du hiện tại đang rất ra sức cày cấy trên mảnh đất màu mỡ kia. Vân Nhược Hân do tối qua được hắn và Cơ Thanh Huyền đặc biệt chăm sóc nên sớm đã trợn trắng mắt ngất đi, bộ ngực sữa chập trùng theo từng hơi thở dốc của nàng, bên dưới tinh dịch pha lẫn với d*m thủy không ngừng chảy ra, ngay cả bụng dưới của nàng cũng hơi to lên do tối qua Nguyên Du rất không biết kiềm chế bắn vào trong nàng không dưới năm lần mà lần nào tinh dịch đều nhiều như một ca nước. Mông nàng cũng bị hắn đánh cho đỏ lên, in hẳn dấu năm ngón tay trên đó, đặc biệt cơ thể không chỗ nào lằn lặn, đâu cũng có một chút dấu răng của Nguyên Du cắn khắp cơ thể ngọc ngà của nàng.
Cơ Thanh Huyền lúc này bị Nguyên Du dày vò đến mức thở không ra hơi. Hai mắt nàng rưng rưng nước mắt, cơ thể không nơi nào là không có vết cắn của Nguyên Du, đôi gò bồng kia cũng bị hắn xoa nắn thành đủ loại hình dạng đến mức bầm tím, thậm chí ngay cả mông nàng cũng bị hắn tét đến mức in hẳn dấu tay hắn lên, vậy mà không những không lấy được thương hại từ hắn mà ngược lại còn đánh thức thú tính. Nguyên Du không chút nào quan tâm tới cảm nhận của Cơ Thanh Huyền, hoàn toàn làm theo ý hắn, đôi chân thon dài của nàng đang được hắn vác trên vai, phần hông không chút nào ngừng nghỉ đâm từng cú lút cán vào tận miệng tử cung của nàng.
"A...A...nhẹ...lại...một chút...." Cơ Thanh Huyền vừa đau vừa sướng, rên lên với hắn. Nguyên Du nghe là vậy nhưng hoàn toàn mặc kệ, hắn cứ tiếp tục đâm vào bên trong, tay kia còn không ngừng xoa bóp lấy hòn le nhỏ bé của nàng. Đây đã lần thứ bảy nàng cầu xin hắn nhưng tất cả đều thành công cốc, thậm chí ngay cả khi hai người ngất đi hắn cũng chẳng quan tâm mà cứ tiếp tục hành sự, Vân Nhược Hân ngất lên ngất xuống năm lần, còn nàng bị hắn đâm cho ngất tận ba lần, vậy mà Nguyên Du vẫn còn sung sức làm đến bây giờ mà không cần nghỉ ngơi.
Cơ Thanh Huyền bất lực trong việc khiến hắn quan tâm đến cảm nhận của mình liền không nói gì thêm, chỉ rên lên kích thích lấy dục vọng của hắn với mong muốn địa ngục của sự hoang lạc này mau chóng chấm dứt, nàng thật sự sắp không nổi nữa. Ngay lúc nàng đang cảm thấy bản thân sắp ngất thêm lần nữa thì một tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là một giọng nam có chút ngây thơ:
"Nguyên Du ca, trời sáng rồi. Đến lúc ngươi đi huấn luyện cho đám nhóc đó." Giọng nam nói có chút mất tự nhiên, hẳn là do tiếng rên đầy sung sướng của Cơ Thanh Huyền. Nàng nghe thấy câu này liền mừng rơi nước mắt, cuối cùng thì nàng cũng sắp được nghỉ một chút rồi, nhưng sau đó câu trả lời của Nguyên Du lại khiến nàng gần như ngất đi:
"Nghe rồi, chờ ta một chút." Nguyên Du nói xong liền cúi người xuống, liếm nhẹ vành tai nàng, nói:
"Thanh Huyền, nàng muốn nghỉ... nhưng ta thì chưa." Hắn nở một nụ cười dâm tà, sau đó tiểu đệ đệ đâm vào càng mạnh, cường độ lại càng lúc càng nhanh, giống như hắn muốn ra.
Lâm Vũ Thần nghe Nguyên Du nói cộng thêm mấy tiếng thở hổn hển của nữ nhân liền hiểu mình tới không đúng lúc, vợ chồng người ta đang tạo ra em bé mà hắn lại chen ngang vào, thật sự khá vô duyên. Thở ra một hơi dài, cố gắng dẹp bớt tạp niệm dâng lên do nghe thấy tiếng nữ nhân của Nguyên Du rên lên cùng tiếng giao hợp "phành phạch" khiến việc hắn tĩnh tâm có chút khó khăn. Dành ra gần mười phút mới gần như tĩnh tâm xong hắn mới ngồi khoanh chân trước cửa nhà, nhập định tu luyện.
Nguyên Du sau khi ra lần thứ mười mấy mới hơi miễn cưỡng cảm thấy thanh tâm khí sảng. Hắn nhìn xuống đang thở hồng hộc Cơ Thanh Huyền liền cảm thấy có chút tội lỗi khi làm những điều đó với nàng. Hắn thật không hiểu vì sao mà mỗi lần làm chuyện "ấy ấy" thì hắn thật sự không khống chế được bản thân, hoàn toàn để cho tiểu đệ mình đưa ra lựa chọn thay cho bộ não, đó cũng là lí do vì sao hắn lại điên cuồng như vậy. Hắn đưa tay, vén lên mái tóc tím của nàng, để lộ ra cái trán cao, hắn liền yêu chiều hôn lên đó một cái, sau đó lưu luyến nói:
"Hai nàng nghỉ ngơi cho tốt, đến trưa hoặc chiều ta sẽ về." Hắn nói xong, không nhịn được mà hôn lên đôi môi căng mọng của Cơ Thanh Huyền, sau đó vô cùng không nguyện ý rời đi. Hắn đi tới tủ quần áo, thay đại một bộ sau đó liền đi ra cửa. Mở cửa ra chính là không khí mát mẻ của sáng sớm ngay lập tức ập vào mặt hắn, sau đó chính là từng tia nắng đang chậm rãi sưởi ấm cho không khí xung quanh, mặt trời cũng chỉ vừa mới hiện một nửa ở đỉnh núi, bầu trời vẫn mới chỉ màu cam, vậy nên hiện tại cũng khá sớm. Nhìn qua một bên, chính là thân ảnh của Lâm Vũ Thần.
Tên nhóc đó hiện tại giống một nhà sư khổ tu, hơi thở gần như không có, toàn tâm toàn ý nhập định dù ngoại giới có thay đổi thế nào cũng không thể đánh động đến. Nguyên Du thấy hành động của Lâm Vũ Thần liền gật đầu hài lòng, đã là nhân vậy chính thì ít nhất cũng nên siêng năng một chút. Không làm phiền đến tên nhóc, hắn chỉ đến trước mặt tên đó, cầm một cái gậy que, sau đó viết vài chữ trên nền đất xem như bàn giao rồi nhanh chóng quay đầu đi tới bờ sông. Lâm Vũ Thần kì thực dù đang nhập định nhưng vẫn có thể cảm giác một chút ngoại giới, hắn đã cảm nhận được Nguyên Du tới gần nhưng không có ý định đánh thức mà chỉ viết vài chữ trên nền đất rồi sau đó rời đi, cái này khiến hắn ngầm hiểu là Nguyên Du chấp nhận cho hắn tu luyện ngày hôm nay. Đã được Nguyên Du cho phép thì hẳn hắn sẽ không bị làm phiền quá nhiều, vậy nên hắn gần như chú tâm tất cả tâm thần vào tu luyện, chỉ để lại một chút tâm thần cảnh giác xung quanh cùng bảo vệ hai nữ nhân của Nguyên Du.
Bờ sông cách nhà Nguyên Du không xa nên chưa tới mấy chục phút liền đã tới nơi. Hắn vừa đi vừa quan sát hành động của đám nhóc, tất cả đều thành thành thật thật đứng xếp thành 3 hàng, xếp từ nhỏ đến lớn, đứng đầu tất cả chính là đệ tử của hắn, Vân Nhu Linh. Hắn bước tới trước mặt đám nhóc, nở một nụ cười thân thiện, sau đó nói:
"Chào buổi sáng mấy nhóc, như hôm qua đã nói thì sáng nay ta sẽ phổ biến một số thứ cần biết cho các ngươi..." Nguyên Du vừa nói vừa ngáp, dù sao đêm qua làm cả đêm, cân cả hai nữ nhân một lúc, nói hắn không mệt là không thể nào. Đám nhóc nghe Nguyên Du nói cũng không biểu hiện ra cái gì, dù sao thì sáng nay trước khi Lâm Vũ Thần rời đi đã nói cho bọn hắn biết làm gì thì làm nhưng tuyệt đối không nên chọc điên người trước mắt này. Thấy đám nhóc không ai lên tiếng gì Nguyên Du tiếp tục nói:
"...Như các ngươi đã biết, ta thu đám nhóc vô dụng các ngươi la có mục đích..." Lời này của hắn khiến không ít người trong đám nhóc bất bình vô cùng, dẫu sao tự nhiên bị gọi là vô dụng thì cũng không ai thích cả. Nguyên Du cũng chả quan tâm mấy đến bọn nhóc nghĩ thế nào, tiếp tục nói:
"Ta hiện tại có một hoài bão, đó là có thể tự tay xây dựng lên một thế lực, mà đám nhóc các ngươi chính là nhân vật nòng cốt đảm bảo cho sự phát triển của nó." Nguyên Du cười nói. Lời này vừa nói ra lập tức gây nên một số xao động trong đám nhóc, ai lại thu hậu nhân của kẻ địch bao giờ? Gần như tất cả chỉ sợ không diệt hết ấy chứ đừng nói thu lại. Vân Nhu Linh nghe lời Nguyên Du nói cũng không bất ngờ cho lắm, dù sao tên này đầu óc cũng chả được bình thường, vậy nên có một số hành động chả giống ai cũng có thể hiểu được.
"Được rồi, không cần cảm động đâu..." Cảm động cái con mắt ngươi, gần như mọi người ở đây đều nghĩ vậy. Thu hậu nhân của kẻ địch về làm tay sai cho mình thật sự có quá nhiều rủi ro, đến mức chỉ cần không phải ngốc đều có thể dễ dàng tưởng tượng ra hậu quả.
"Dĩ nhiên, ta biết thu các ngươi sẽ có rất nhiều rủi ro, ví dụ như bị chơi gạt giò, tình báo giả, thông tin giả, cắt xén công quỹ,...Tuy nhiên..." Nguyên Du hiển nhiên đã nghĩ đến việc này liền rất tự nhiên nói ra, đám nhóc nghe xong mới hết lao xao, im lặng nghe lời nói tiếp theo của hắn
"Các ngươi sau lưng ta âm thầm làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối đừng để ta bắt gặp a, bằng không thì... Ngàn năm luyện cốt, vạn năm luyện hồn vẫn còn là hình phạt nhẹ. Trước đây từng có vài kẻ dưới mí mắt của ta lộng quyền, hiện tại không biết thế nào nhưng ở lúc ta còn tại vị thì bọn hắn đều bị ta lột một lớp da, bẻ mất cánh tay, cắt vài miếng thịt, sau đó bằng một vài bước sơ chế, ta bắt bọn chúng phải ăn chính bộ phận của mình..." Đám nhóc nghe xong liền sợ xanh mặt, ngay cả kiên cường như Vân Nhu Linh cũng cảm thấy gần như sắp nôn, bắt một người phải ăn chính thân thể của mình, đây là hành động man rợ, thú tính đến mức nào mới có thể làm được?
"Các ngươi cũng có thể nói là ta dọa thì cứ thử đi thì biết. Một số người trong các ngươi có thể nói ta không bằng cầm thú, không bằng súc sinh, cái này thì ta thừa nhận nhưng một vài lúc ta cần phải có kẻ ra làm gương, mấy tên bị ta đem ra có thể nói là xui đi. Đôi khi ta nhận thấy tâm lí của ta có chút vặn vẹo, vậy nên một vài hành động mang tính "con" nhiều hơn tính "người" ta cũng thường hay làm, ta sẽ không bao biện cho hành động của mình. Nhắc cho các ngươi nhớ, ta là một con người theo chủ nghĩa hòa bình, thường ít gây khó dễ với ai, nhưng một khi động đến lợi ích của ta, thì chỉ có hình phạt các ngươi không dám nghĩ ra, tuyệt không có việc nào ta không dám làm." Nguyên Du nở một nụ cười lạnh lẽo, nói. Quả thật là chỉ có hình phạt con người không nghĩ ra chứ không có chuyện nào hắn không dám làm.
"Chào hỏi đã xong, phổ biến cũng đã kha khá, bây giờ đến phần cho các ngươi biết về tổ chức này. Nó sẽ được gọi là Huyết Thần." Nguyên Du đặc biệt cắn hai chữ Huyết Thần rất nặng, giống như có thâm cừu đại hận gì đó nhưng đồng thời cũng có rất nhiều sự tôn kính dành cho cái tên này.
Trong ngôi nhà đó, Nguyên Du hiện tại đang rất ra sức cày cấy trên mảnh đất màu mỡ kia. Vân Nhược Hân do tối qua được hắn và Cơ Thanh Huyền đặc biệt chăm sóc nên sớm đã trợn trắng mắt ngất đi, bộ ngực sữa chập trùng theo từng hơi thở dốc của nàng, bên dưới tinh dịch pha lẫn với d*m thủy không ngừng chảy ra, ngay cả bụng dưới của nàng cũng hơi to lên do tối qua Nguyên Du rất không biết kiềm chế bắn vào trong nàng không dưới năm lần mà lần nào tinh dịch đều nhiều như một ca nước. Mông nàng cũng bị hắn đánh cho đỏ lên, in hẳn dấu năm ngón tay trên đó, đặc biệt cơ thể không chỗ nào lằn lặn, đâu cũng có một chút dấu răng của Nguyên Du cắn khắp cơ thể ngọc ngà của nàng.
Cơ Thanh Huyền lúc này bị Nguyên Du dày vò đến mức thở không ra hơi. Hai mắt nàng rưng rưng nước mắt, cơ thể không nơi nào là không có vết cắn của Nguyên Du, đôi gò bồng kia cũng bị hắn xoa nắn thành đủ loại hình dạng đến mức bầm tím, thậm chí ngay cả mông nàng cũng bị hắn tét đến mức in hẳn dấu tay hắn lên, vậy mà không những không lấy được thương hại từ hắn mà ngược lại còn đánh thức thú tính. Nguyên Du không chút nào quan tâm tới cảm nhận của Cơ Thanh Huyền, hoàn toàn làm theo ý hắn, đôi chân thon dài của nàng đang được hắn vác trên vai, phần hông không chút nào ngừng nghỉ đâm từng cú lút cán vào tận miệng tử cung của nàng.
"A...A...nhẹ...lại...một chút...." Cơ Thanh Huyền vừa đau vừa sướng, rên lên với hắn. Nguyên Du nghe là vậy nhưng hoàn toàn mặc kệ, hắn cứ tiếp tục đâm vào bên trong, tay kia còn không ngừng xoa bóp lấy hòn le nhỏ bé của nàng. Đây đã lần thứ bảy nàng cầu xin hắn nhưng tất cả đều thành công cốc, thậm chí ngay cả khi hai người ngất đi hắn cũng chẳng quan tâm mà cứ tiếp tục hành sự, Vân Nhược Hân ngất lên ngất xuống năm lần, còn nàng bị hắn đâm cho ngất tận ba lần, vậy mà Nguyên Du vẫn còn sung sức làm đến bây giờ mà không cần nghỉ ngơi.
Cơ Thanh Huyền bất lực trong việc khiến hắn quan tâm đến cảm nhận của mình liền không nói gì thêm, chỉ rên lên kích thích lấy dục vọng của hắn với mong muốn địa ngục của sự hoang lạc này mau chóng chấm dứt, nàng thật sự sắp không nổi nữa. Ngay lúc nàng đang cảm thấy bản thân sắp ngất thêm lần nữa thì một tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là một giọng nam có chút ngây thơ:
"Nguyên Du ca, trời sáng rồi. Đến lúc ngươi đi huấn luyện cho đám nhóc đó." Giọng nam nói có chút mất tự nhiên, hẳn là do tiếng rên đầy sung sướng của Cơ Thanh Huyền. Nàng nghe thấy câu này liền mừng rơi nước mắt, cuối cùng thì nàng cũng sắp được nghỉ một chút rồi, nhưng sau đó câu trả lời của Nguyên Du lại khiến nàng gần như ngất đi:
"Nghe rồi, chờ ta một chút." Nguyên Du nói xong liền cúi người xuống, liếm nhẹ vành tai nàng, nói:
"Thanh Huyền, nàng muốn nghỉ... nhưng ta thì chưa." Hắn nở một nụ cười dâm tà, sau đó tiểu đệ đệ đâm vào càng mạnh, cường độ lại càng lúc càng nhanh, giống như hắn muốn ra.
Lâm Vũ Thần nghe Nguyên Du nói cộng thêm mấy tiếng thở hổn hển của nữ nhân liền hiểu mình tới không đúng lúc, vợ chồng người ta đang tạo ra em bé mà hắn lại chen ngang vào, thật sự khá vô duyên. Thở ra một hơi dài, cố gắng dẹp bớt tạp niệm dâng lên do nghe thấy tiếng nữ nhân của Nguyên Du rên lên cùng tiếng giao hợp "phành phạch" khiến việc hắn tĩnh tâm có chút khó khăn. Dành ra gần mười phút mới gần như tĩnh tâm xong hắn mới ngồi khoanh chân trước cửa nhà, nhập định tu luyện.
Nguyên Du sau khi ra lần thứ mười mấy mới hơi miễn cưỡng cảm thấy thanh tâm khí sảng. Hắn nhìn xuống đang thở hồng hộc Cơ Thanh Huyền liền cảm thấy có chút tội lỗi khi làm những điều đó với nàng. Hắn thật không hiểu vì sao mà mỗi lần làm chuyện "ấy ấy" thì hắn thật sự không khống chế được bản thân, hoàn toàn để cho tiểu đệ mình đưa ra lựa chọn thay cho bộ não, đó cũng là lí do vì sao hắn lại điên cuồng như vậy. Hắn đưa tay, vén lên mái tóc tím của nàng, để lộ ra cái trán cao, hắn liền yêu chiều hôn lên đó một cái, sau đó lưu luyến nói:
"Hai nàng nghỉ ngơi cho tốt, đến trưa hoặc chiều ta sẽ về." Hắn nói xong, không nhịn được mà hôn lên đôi môi căng mọng của Cơ Thanh Huyền, sau đó vô cùng không nguyện ý rời đi. Hắn đi tới tủ quần áo, thay đại một bộ sau đó liền đi ra cửa. Mở cửa ra chính là không khí mát mẻ của sáng sớm ngay lập tức ập vào mặt hắn, sau đó chính là từng tia nắng đang chậm rãi sưởi ấm cho không khí xung quanh, mặt trời cũng chỉ vừa mới hiện một nửa ở đỉnh núi, bầu trời vẫn mới chỉ màu cam, vậy nên hiện tại cũng khá sớm. Nhìn qua một bên, chính là thân ảnh của Lâm Vũ Thần.
Tên nhóc đó hiện tại giống một nhà sư khổ tu, hơi thở gần như không có, toàn tâm toàn ý nhập định dù ngoại giới có thay đổi thế nào cũng không thể đánh động đến. Nguyên Du thấy hành động của Lâm Vũ Thần liền gật đầu hài lòng, đã là nhân vậy chính thì ít nhất cũng nên siêng năng một chút. Không làm phiền đến tên nhóc, hắn chỉ đến trước mặt tên đó, cầm một cái gậy que, sau đó viết vài chữ trên nền đất xem như bàn giao rồi nhanh chóng quay đầu đi tới bờ sông. Lâm Vũ Thần kì thực dù đang nhập định nhưng vẫn có thể cảm giác một chút ngoại giới, hắn đã cảm nhận được Nguyên Du tới gần nhưng không có ý định đánh thức mà chỉ viết vài chữ trên nền đất rồi sau đó rời đi, cái này khiến hắn ngầm hiểu là Nguyên Du chấp nhận cho hắn tu luyện ngày hôm nay. Đã được Nguyên Du cho phép thì hẳn hắn sẽ không bị làm phiền quá nhiều, vậy nên hắn gần như chú tâm tất cả tâm thần vào tu luyện, chỉ để lại một chút tâm thần cảnh giác xung quanh cùng bảo vệ hai nữ nhân của Nguyên Du.
Bờ sông cách nhà Nguyên Du không xa nên chưa tới mấy chục phút liền đã tới nơi. Hắn vừa đi vừa quan sát hành động của đám nhóc, tất cả đều thành thành thật thật đứng xếp thành 3 hàng, xếp từ nhỏ đến lớn, đứng đầu tất cả chính là đệ tử của hắn, Vân Nhu Linh. Hắn bước tới trước mặt đám nhóc, nở một nụ cười thân thiện, sau đó nói:
"Chào buổi sáng mấy nhóc, như hôm qua đã nói thì sáng nay ta sẽ phổ biến một số thứ cần biết cho các ngươi..." Nguyên Du vừa nói vừa ngáp, dù sao đêm qua làm cả đêm, cân cả hai nữ nhân một lúc, nói hắn không mệt là không thể nào. Đám nhóc nghe Nguyên Du nói cũng không biểu hiện ra cái gì, dù sao thì sáng nay trước khi Lâm Vũ Thần rời đi đã nói cho bọn hắn biết làm gì thì làm nhưng tuyệt đối không nên chọc điên người trước mắt này. Thấy đám nhóc không ai lên tiếng gì Nguyên Du tiếp tục nói:
"...Như các ngươi đã biết, ta thu đám nhóc vô dụng các ngươi la có mục đích..." Lời này của hắn khiến không ít người trong đám nhóc bất bình vô cùng, dẫu sao tự nhiên bị gọi là vô dụng thì cũng không ai thích cả. Nguyên Du cũng chả quan tâm mấy đến bọn nhóc nghĩ thế nào, tiếp tục nói:
"Ta hiện tại có một hoài bão, đó là có thể tự tay xây dựng lên một thế lực, mà đám nhóc các ngươi chính là nhân vật nòng cốt đảm bảo cho sự phát triển của nó." Nguyên Du cười nói. Lời này vừa nói ra lập tức gây nên một số xao động trong đám nhóc, ai lại thu hậu nhân của kẻ địch bao giờ? Gần như tất cả chỉ sợ không diệt hết ấy chứ đừng nói thu lại. Vân Nhu Linh nghe lời Nguyên Du nói cũng không bất ngờ cho lắm, dù sao tên này đầu óc cũng chả được bình thường, vậy nên có một số hành động chả giống ai cũng có thể hiểu được.
"Được rồi, không cần cảm động đâu..." Cảm động cái con mắt ngươi, gần như mọi người ở đây đều nghĩ vậy. Thu hậu nhân của kẻ địch về làm tay sai cho mình thật sự có quá nhiều rủi ro, đến mức chỉ cần không phải ngốc đều có thể dễ dàng tưởng tượng ra hậu quả.
"Dĩ nhiên, ta biết thu các ngươi sẽ có rất nhiều rủi ro, ví dụ như bị chơi gạt giò, tình báo giả, thông tin giả, cắt xén công quỹ,...Tuy nhiên..." Nguyên Du hiển nhiên đã nghĩ đến việc này liền rất tự nhiên nói ra, đám nhóc nghe xong mới hết lao xao, im lặng nghe lời nói tiếp theo của hắn
"Các ngươi sau lưng ta âm thầm làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối đừng để ta bắt gặp a, bằng không thì... Ngàn năm luyện cốt, vạn năm luyện hồn vẫn còn là hình phạt nhẹ. Trước đây từng có vài kẻ dưới mí mắt của ta lộng quyền, hiện tại không biết thế nào nhưng ở lúc ta còn tại vị thì bọn hắn đều bị ta lột một lớp da, bẻ mất cánh tay, cắt vài miếng thịt, sau đó bằng một vài bước sơ chế, ta bắt bọn chúng phải ăn chính bộ phận của mình..." Đám nhóc nghe xong liền sợ xanh mặt, ngay cả kiên cường như Vân Nhu Linh cũng cảm thấy gần như sắp nôn, bắt một người phải ăn chính thân thể của mình, đây là hành động man rợ, thú tính đến mức nào mới có thể làm được?
"Các ngươi cũng có thể nói là ta dọa thì cứ thử đi thì biết. Một số người trong các ngươi có thể nói ta không bằng cầm thú, không bằng súc sinh, cái này thì ta thừa nhận nhưng một vài lúc ta cần phải có kẻ ra làm gương, mấy tên bị ta đem ra có thể nói là xui đi. Đôi khi ta nhận thấy tâm lí của ta có chút vặn vẹo, vậy nên một vài hành động mang tính "con" nhiều hơn tính "người" ta cũng thường hay làm, ta sẽ không bao biện cho hành động của mình. Nhắc cho các ngươi nhớ, ta là một con người theo chủ nghĩa hòa bình, thường ít gây khó dễ với ai, nhưng một khi động đến lợi ích của ta, thì chỉ có hình phạt các ngươi không dám nghĩ ra, tuyệt không có việc nào ta không dám làm." Nguyên Du nở một nụ cười lạnh lẽo, nói. Quả thật là chỉ có hình phạt con người không nghĩ ra chứ không có chuyện nào hắn không dám làm.
"Chào hỏi đã xong, phổ biến cũng đã kha khá, bây giờ đến phần cho các ngươi biết về tổ chức này. Nó sẽ được gọi là Huyết Thần." Nguyên Du đặc biệt cắn hai chữ Huyết Thần rất nặng, giống như có thâm cừu đại hận gì đó nhưng đồng thời cũng có rất nhiều sự tôn kính dành cho cái tên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.