Chương 148: Xung Đột Nhỏ
Dạ Gia Nhị Thiếu
04/01/2021
Vô Thần dĩ nhiên vô cùng quen thuộc với cái giọng này bởi nó không ai khác chính là một tên đệ của Nguyên Du, thậm chí có vẻ như cũng được vài tên đại năng khác chú ý, nhưng Vô Thần không quan tâm là tên khứa nào chú
ý, bởi đối với hắn chỉ có ba vị tối cao kia mới có thể khiến hắn toàn
tâm toàn ý phục vụ và kính sợ. Còn mấy tên kia cũng chỉ là vài con kiến
mà thôi, hắn không quan tâm.
Vô Thần không đáp lời Lâm Vũ Thần, chỉ liếc ra sau một chút, bốn tên đệ tử của Nguyên Du cũng chậm rãi tản ra bao vây lấy hắn. Vân Bát Vũ, Vân Hồng Tuyết, Vân Nhu Linh và Vân Dật Nam, tuy chỉ mới đi qua một tuần nhưng ai cũng có vẻ đã trưởng thành hơn một tí, gương mặt cũng đã bớt đi mấy phần ngây thơ. Vô Thần nhìn chúng, trong lòng cảm thấy có chút thú vị, đúng là sống dưới áp lực dễ khiến người ta buông bỏ nhưng cũng đồng thời chính là một động lực khiến họ không ngừng tiến lên. Hắn quay đầu lại, hỏi:
"Có chuyện gì sao bằng hữu...?" Vô Thần cười nói. Lâm Vũ Thần thấy tên này đã quay lại liền lịch sự nói:
"Có thể cởi mặt nạ cho chúng ta xem không?"
"Cởi mặt nạ ? Tại sao?" Vô Thần hứng thú hỏi. Theo lí thì hắn đã mặc thế này rồi thì làm sao mấy tên nhóc này có thể nhận ra đây là cái xác của Nguyên Du được?
"Chỉ là cảm thấy giống với một vị bằng hữu của ta, liệu có thể để ta thấy mặt của ngươi không?" Vô Thần nghe vậy liền cười, hắn không muốn vừa sống lại đã phải tiếp tục chết đâu, vậy nên hắn gạt tay tên Lâm Vũ Thần ra đồng thời nói:
"Vậy chắc cậu nhầm rồi, người giống người mà thôi." Nói rồi hắn khoát tay, rồi sau đó quay đầu đi về phía Vọng Nguyệt Lâu, nhưng mọi chuyện quả như không như ý hắn, hai tên Vân Bát Vũ và Vân Dật Nam liền đi tới trước chặn hắn lại, vũ khí cũng đã xuất hiện ngay tay. Vân Dật Nam tay cầm thương đã chuẩn bị xuất chiêu bất cứ lúc nào, Vân Bát Vũ bộ móng vuốt có vẻ cũng đã được mài khá sắc, cậu ta cũng đã thủ thế để có thể phát động công kích. Ngó ra đằng sau thì hai nữ đệ tử của Nguyên Du cũng không khác là bao, Vân Hồng Tuyết tay cầm trường tiên còn Vân Nhu Linh lại sử dụng kiếm và tên tiểu đệ trời đánh thì sử dụng Long Nha Đao.
"Ý gì đây?" Vô Thần cố làm ra vẻ bản thân đã có chút tức giận. Lâm Vũ Thần vẫn rất lịch sự nói:
"Chỉ là muốn xem đằng sau lớp mặt nạ đó mà thôi, mong bằng hữu hợp tác."
"Ta nói, các ngươi có bệnh à? Nhất quyết phải xem được mặt của ta?" Vô Thần tỏ vẻ khó chịu.
"Vì việc này rất quan trọng với chúng tôi, mong cậu thành toàn." Vô Thần khoát khoát tay không đáp lại, vẫn tiếp tục tiến lên dù cho hai tên nhóc kia đang chặn đường. Quả như hắn nghĩ, hai tên nhóc đó không cho hắn đi dễ dàng mà chặn lại bằng một cú huých vai. Vô Thần không tiếp tục nói, hai tay đập vào mặt chúng, lực đạo quá mạnh khiến chúng ngã ngửa ra sau, nhưng cùng với lúc hắn ra tay thì hai nữ cũng không tiếp tục giữ bình tĩnh mà xuất kích theo.
Một đòn roi quất từ trên xuống đầu Vô Thần trong khi ngay bên hông hắn là một nhát kiếm chí tử đang chém tới của Vân Nhu Linh. Vô Thần nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ cần lách một cái là đã có thể né được đòn roi, không những vậy khi vừa né được hắn còn quấn tay mình bằng sợi roi rồi kéo mạnh về phía mình khiến Vân Hồng Tuyết nhất thời không giữ được thăng bằng. Xử lí xong một tên, đòn kiếm cũng vừa khít chạm vào cái áo choàng nhưng Vô Thần lại không lo lắng chút nào, chỉ đưa lên một tay chặn lại. Nhưng đòn chặn tưởng như vô nghĩa này lại mang đến sự kinh hãi vô cùng to lớn với Vân Nhu Linh, nàng không thể tiến thêm hay rút lại thanh kiếm, kiếm của nàng như cắm chặt vào đá khiến nàng dù dùng bao nhiêu lực cũng không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Chỉ trong nháy mắt Vô Thần đã hoàn toàn chế ngự được bốn tên đệ tử thiên phú cao nhưng thực lực kém cỏi của Nguyên Du mà không tốn dù chỉ là một giọt mồ hôi. Nhưng đòn tấn công không dừng ở đó, ngay vị trí đầu của hắn có một lưỡi đao lạnh lẽo gác ở đấy, Lâm Vũ Thần nói:
"Giờ thì hợp tác được rồi chứ?" Vô Thần thấy tên nhóc này tự cao như vậy chỉ đành thở dài một cái rồi buông hai thứ vũ khí kia ra mặt đối mặt với Lâm Vũ Thần. Hắn không lo lắng chút nào mà chậm rãi gạt ra lưỡi đao, nói:
"Muốn xem thì tự tới mà xem." Lời hắn vừa dứt Lâm Vũ Thần ngay lập tức lao tới, Long Nha Đao không chút nhân từ chặt xuống đầu Vô Thần. Nhưng Vô Thần lại không hề sợ hãi, đưa lên một tay nhẹ nhàng chụp lấy lưỡi đao rồi đạp một cú ngay bụng Lâm Vũ Thần khiến hắn ngã lăn ra đường.
"Quá yếu." Nhìn đám bại tướng, Vô Thần vứt Long Nha Đao sang một bên rồi sau đó chậm rãi bước về phía Vọng Nguyệt Lâu. Lâm Vũ Thần nằm đấy chỉ có thể bất lực nhìn hắn rời đi, hai nữ đệ tử là Vân Nhu Linh và Vân Hồng Tuyết cũng không dám di chuyển bởi họ biết dù họ có di chuyển thì mọi chuyện vẫn chỉ như cũ mà thôi.
Vô Thần bước từng bước chân nhẹ nhàng về phía Vọng Nguyệt Lâu, lần này hắn không sử dụng Chuyển Bóng là vì muốn cảm nhận một chút sự nhộn nhịp của thế giới con người. Với một kẻ từ khi sinh ra đã phải đấu chọi với cuộc sống khắc nghiệt thì hiếm khi hắn được cảm nhận bầu không khí thế này. Mặc dù từ khi sinh ra hắn đã phải sống một cách khổ cực nhưng hắn không hề oán trách Hắc Long Đại Nhân mà ngược lại còn cảm tạ ngài vì đã sinh hắn ra đồng thời cho hắn một cơ hội thể hiện, nó giống như ngài ấy đang xem xét hắn vậy, đối với Thiên Ma Nhất Tộc thì được ngài ấy coi trọng chính là niềm vinh hạnh lớn nhất, thậm chí điều đó có thể dẫn đến cái chết thì bọn hắn vẫn chấp nhận với tất cả tấm lòng thành tính của mình.
Đúng lúc này, hắn bất chợt nhìn sang một góc đường, có một thằng nhóc đang quỳ dưới đất, kế bên là hai cỗ thi thể được phủ vải trắng toàn thân, trước mặt thằng nhóc là một tấm bảng có dòng chữ:"Cha mẹ mới mất, không có tiền lo tang, mong các ngài thương tình mua tôi để có tiền lo tang." Vô Thần đọc xong dòng chữ rồi nhìn thằng nhóc, nó một mực dập đầu với tất cả những người qua đường với khẩn cầu ai đó rủ lòng thương xót mua nó để nó có tiền lo ma chay cho cha mẹ.
Vô Thần còn để ý thấy nó không nói gì mà chỉ một mực dập đầu, xem ra là không nói được. Đối với người ở đây thì dù là một kẻ lành lặn cũng sợ không ai mua chứ đừng nói là một kẻ câm, không những vậy cơ thể còn nhỏ như vậy thì làm được gì? Vô Thần thấy thằng nhóc như vậy nhưng không hề có một chút thương hại nào, hắn kích hoạt Chân Nhãn nhìn xem thằng nhóc có gì đáng chú ý hay không rồi sau đó mới tính tiếp.
Chân Nhãn vừa khởi động, ngay sau lưng thằng nhóc chợt xuất hiện hình ảnh một bộ xương đang mặc áo choàng đen, tay cầm lưỡi hái hướng về phía cổ thằng nhóc, nếu bộ xương đó muốn giết thằng nhóc thì chỉ đơn giản là một cái kéo tay mà thôi. Nhưng Vô Thần ngược lại có chút khó ngờ tới, làm thế nào mà lại gặp được thứ này ở đây? Gặp được Âm Vong Thể đã là quá mức may mắn rồi, bây giờ còn gặp thêm thứ này nữa khiến Vô Thần không khỏi tự hỏi liệu rằng hai vị ấy có nhúng tay hay không.
Bộ xương kia chính là hiện thân của cái chết - Tử. Nó chính là một Bản Nguyên cũng như là một trong những thứ tạo ra một vòng tuần hoàn không bao giờ dứt của vạn vật. Vạn vật sinh ra, đã có sinh ắt phải có tử, dù là thứ vật vô tri cũng không thoát khỏi cái Tử, đừng nhìn chúng là vô tri nhưng kì thực chúng chính là một phần Dương đang tạo ra phần Âm để có linh hồn, cũng như chính thức trở thành một sinh linh vậy nên nói nó không có sự sống là sai, mà nói là một sinh vật sống cũng không hẳn là đúng. Tử chính là một loại Bản Nguyên được Hắc Long Đại Nhân tạo ra, nó đại diện cho cái chết và sự chuộc tội của tất cả sinh linh, dù là ai, thậm chí là hắn cũng không thể thoát khỏi thứ này. Tử đứng trên mọi thứ, dưới ba vị kia và ngang hàng với Sinh - đại diện cho sự sống và sự tha thứ.
Nói theo lẽ thường thì Tử Bản Nguyên là một thứ hư vô mờ mịt không ai bắt được, nhưng ở đây lại thấy một hiện thân của nó, điều này chứng tỏ rằng nếu thằng nhóc được phát triển đầy đủ thì có lẽ sẽ được kế thừa Bản Nguyên. Vô Thần giờ mới hiểu tại sao mình lại gặp nó ở đây, thì ra không phải là do ba vị ấy mà là do Bản Nguyên sắp xếp. Nếu ở thời kì toàn thịnh thì sức mạnh của hắn với Bản Nguyên này chênh lệch không nhiều, nhưng hiện tại đã bị phong ấn quá nhiều sức mạnh nên nó có thể sắp xếp một đoạn thời gian để hắn và một hiện thân gặp nhau, còn gặp xong làm gì thì nó cũng không quan tâm, bởi tất cả những gì nó cũng như tất cả loại Bản Nguyên khác quan tâm là có thể phục vụ ba vị đại nhân đến tận cùng của thời gian.
Nghĩ như vậy, Vô Thần lại nở một nụ cười đằng sau lớp mặt nạ, có thứ này thì hắn lại như hổ mọc thêm cánh, sau này gặp lại Tử Bản Nguyên lại có thứ để đè đầu tên đó. Bước tới thằng nhóc, Vô Thần ngồi xổm trước mặt nó rồi sau đó nghiền ngẫm quan sát tất cả. Thằng nhóc này mặc trên mình một bộ đồ rách rưới vô cùng, thậm chí ngay cả một miếng vá cũng chẳng có chứng tỏ nó nghèo như thế nào, có lẽ cũng bởi vì thế mà nó gầy trơ xương, gương mặt hốc hác, đôi mắt lõm sâu, đôi môi nứt nẻ và cái đầu bù xù lâu ngày chưa cắt.
Vô Thần nhìn nó, nó cũng nhìn Vô Thần, nó không biết người này là ai, thậm chí dù là nam hay nữ nó cũng chẳng biết, nhưng nó biết một điều: có thứ gì đó đang hối thúc nó phải đi theo người này cho bằng được. Vô Thần quan sát một lúc lâu rồi lại nhìn Tử, nó vẫn một mực đứng đấy cùng với thằng nhóc quan sát hắn, nếu bây giờ hắn hạ sát tên nhóc thì có lẽ sẽ chiếm được Tử, nhưng hệ quả về sau sẽ là bị tên kia nhớ hoài không thôi, lúc đấy thì người bên cạnh hắn sẽ chết hết, thậm chí ngay giây phút hắn trả cơ thể cho Nguyên Du cũng có thể bị nó giết chết. Nhưng nếu hắn lôi kéo được nó thì sau này Nguyên Du lại có thêm một trợ lực, trận chiến đó có lẽ sẽ dễ thở hơn một chút.
"Nhóc con, ta cho ngươi hai lựa chọn: Một là đi theo ta, ta có thể giúp ngươi phá bỏ lời nguyền, hai là để lời nguyền một mực đeo bám và ngươi sẽ phải chết trong cô độc cùng với sự sợ hãi." Vô Thần nhìn thẳng vào đôi mắt của nó, cho nó hai sự lựa chọn. Thằng nhóc nghe vậy liền có chút kinh ngạc cùng với kì vọng, nhưng sau đó nó như nhớ lại cái gì liền buồn bã lắc đầu rồi sau đó nhìn về phía cha mẹ đã chết của mình. Vô Thần thấy vậy liền hiểu, nói:
"Được rồi, đi hỏa táng họ thôi, ít nhất thì họ cũng có thể nhìn thấy ngươi trưởng thành." Vô Thần bất giác nói, hắn chỉ nghĩ theo lẽ thường là cha mẹ sẽ muốn dõi theo con cái mình dù ở bất cứ đâu vậy nên hỏa táng họ và để họ bay theo gió có lẽ là một biện pháp hay. Tên nhóc nghe vậy liền gật gật đầu sau đó thu dọn tấm bảng, kéo xác cha mẹ rồi lủi thủi đi sau lưng Vô Thần
Vô Thần không đáp lời Lâm Vũ Thần, chỉ liếc ra sau một chút, bốn tên đệ tử của Nguyên Du cũng chậm rãi tản ra bao vây lấy hắn. Vân Bát Vũ, Vân Hồng Tuyết, Vân Nhu Linh và Vân Dật Nam, tuy chỉ mới đi qua một tuần nhưng ai cũng có vẻ đã trưởng thành hơn một tí, gương mặt cũng đã bớt đi mấy phần ngây thơ. Vô Thần nhìn chúng, trong lòng cảm thấy có chút thú vị, đúng là sống dưới áp lực dễ khiến người ta buông bỏ nhưng cũng đồng thời chính là một động lực khiến họ không ngừng tiến lên. Hắn quay đầu lại, hỏi:
"Có chuyện gì sao bằng hữu...?" Vô Thần cười nói. Lâm Vũ Thần thấy tên này đã quay lại liền lịch sự nói:
"Có thể cởi mặt nạ cho chúng ta xem không?"
"Cởi mặt nạ ? Tại sao?" Vô Thần hứng thú hỏi. Theo lí thì hắn đã mặc thế này rồi thì làm sao mấy tên nhóc này có thể nhận ra đây là cái xác của Nguyên Du được?
"Chỉ là cảm thấy giống với một vị bằng hữu của ta, liệu có thể để ta thấy mặt của ngươi không?" Vô Thần nghe vậy liền cười, hắn không muốn vừa sống lại đã phải tiếp tục chết đâu, vậy nên hắn gạt tay tên Lâm Vũ Thần ra đồng thời nói:
"Vậy chắc cậu nhầm rồi, người giống người mà thôi." Nói rồi hắn khoát tay, rồi sau đó quay đầu đi về phía Vọng Nguyệt Lâu, nhưng mọi chuyện quả như không như ý hắn, hai tên Vân Bát Vũ và Vân Dật Nam liền đi tới trước chặn hắn lại, vũ khí cũng đã xuất hiện ngay tay. Vân Dật Nam tay cầm thương đã chuẩn bị xuất chiêu bất cứ lúc nào, Vân Bát Vũ bộ móng vuốt có vẻ cũng đã được mài khá sắc, cậu ta cũng đã thủ thế để có thể phát động công kích. Ngó ra đằng sau thì hai nữ đệ tử của Nguyên Du cũng không khác là bao, Vân Hồng Tuyết tay cầm trường tiên còn Vân Nhu Linh lại sử dụng kiếm và tên tiểu đệ trời đánh thì sử dụng Long Nha Đao.
"Ý gì đây?" Vô Thần cố làm ra vẻ bản thân đã có chút tức giận. Lâm Vũ Thần vẫn rất lịch sự nói:
"Chỉ là muốn xem đằng sau lớp mặt nạ đó mà thôi, mong bằng hữu hợp tác."
"Ta nói, các ngươi có bệnh à? Nhất quyết phải xem được mặt của ta?" Vô Thần tỏ vẻ khó chịu.
"Vì việc này rất quan trọng với chúng tôi, mong cậu thành toàn." Vô Thần khoát khoát tay không đáp lại, vẫn tiếp tục tiến lên dù cho hai tên nhóc kia đang chặn đường. Quả như hắn nghĩ, hai tên nhóc đó không cho hắn đi dễ dàng mà chặn lại bằng một cú huých vai. Vô Thần không tiếp tục nói, hai tay đập vào mặt chúng, lực đạo quá mạnh khiến chúng ngã ngửa ra sau, nhưng cùng với lúc hắn ra tay thì hai nữ cũng không tiếp tục giữ bình tĩnh mà xuất kích theo.
Một đòn roi quất từ trên xuống đầu Vô Thần trong khi ngay bên hông hắn là một nhát kiếm chí tử đang chém tới của Vân Nhu Linh. Vô Thần nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ cần lách một cái là đã có thể né được đòn roi, không những vậy khi vừa né được hắn còn quấn tay mình bằng sợi roi rồi kéo mạnh về phía mình khiến Vân Hồng Tuyết nhất thời không giữ được thăng bằng. Xử lí xong một tên, đòn kiếm cũng vừa khít chạm vào cái áo choàng nhưng Vô Thần lại không lo lắng chút nào, chỉ đưa lên một tay chặn lại. Nhưng đòn chặn tưởng như vô nghĩa này lại mang đến sự kinh hãi vô cùng to lớn với Vân Nhu Linh, nàng không thể tiến thêm hay rút lại thanh kiếm, kiếm của nàng như cắm chặt vào đá khiến nàng dù dùng bao nhiêu lực cũng không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Chỉ trong nháy mắt Vô Thần đã hoàn toàn chế ngự được bốn tên đệ tử thiên phú cao nhưng thực lực kém cỏi của Nguyên Du mà không tốn dù chỉ là một giọt mồ hôi. Nhưng đòn tấn công không dừng ở đó, ngay vị trí đầu của hắn có một lưỡi đao lạnh lẽo gác ở đấy, Lâm Vũ Thần nói:
"Giờ thì hợp tác được rồi chứ?" Vô Thần thấy tên nhóc này tự cao như vậy chỉ đành thở dài một cái rồi buông hai thứ vũ khí kia ra mặt đối mặt với Lâm Vũ Thần. Hắn không lo lắng chút nào mà chậm rãi gạt ra lưỡi đao, nói:
"Muốn xem thì tự tới mà xem." Lời hắn vừa dứt Lâm Vũ Thần ngay lập tức lao tới, Long Nha Đao không chút nhân từ chặt xuống đầu Vô Thần. Nhưng Vô Thần lại không hề sợ hãi, đưa lên một tay nhẹ nhàng chụp lấy lưỡi đao rồi đạp một cú ngay bụng Lâm Vũ Thần khiến hắn ngã lăn ra đường.
"Quá yếu." Nhìn đám bại tướng, Vô Thần vứt Long Nha Đao sang một bên rồi sau đó chậm rãi bước về phía Vọng Nguyệt Lâu. Lâm Vũ Thần nằm đấy chỉ có thể bất lực nhìn hắn rời đi, hai nữ đệ tử là Vân Nhu Linh và Vân Hồng Tuyết cũng không dám di chuyển bởi họ biết dù họ có di chuyển thì mọi chuyện vẫn chỉ như cũ mà thôi.
Vô Thần bước từng bước chân nhẹ nhàng về phía Vọng Nguyệt Lâu, lần này hắn không sử dụng Chuyển Bóng là vì muốn cảm nhận một chút sự nhộn nhịp của thế giới con người. Với một kẻ từ khi sinh ra đã phải đấu chọi với cuộc sống khắc nghiệt thì hiếm khi hắn được cảm nhận bầu không khí thế này. Mặc dù từ khi sinh ra hắn đã phải sống một cách khổ cực nhưng hắn không hề oán trách Hắc Long Đại Nhân mà ngược lại còn cảm tạ ngài vì đã sinh hắn ra đồng thời cho hắn một cơ hội thể hiện, nó giống như ngài ấy đang xem xét hắn vậy, đối với Thiên Ma Nhất Tộc thì được ngài ấy coi trọng chính là niềm vinh hạnh lớn nhất, thậm chí điều đó có thể dẫn đến cái chết thì bọn hắn vẫn chấp nhận với tất cả tấm lòng thành tính của mình.
Đúng lúc này, hắn bất chợt nhìn sang một góc đường, có một thằng nhóc đang quỳ dưới đất, kế bên là hai cỗ thi thể được phủ vải trắng toàn thân, trước mặt thằng nhóc là một tấm bảng có dòng chữ:"Cha mẹ mới mất, không có tiền lo tang, mong các ngài thương tình mua tôi để có tiền lo tang." Vô Thần đọc xong dòng chữ rồi nhìn thằng nhóc, nó một mực dập đầu với tất cả những người qua đường với khẩn cầu ai đó rủ lòng thương xót mua nó để nó có tiền lo ma chay cho cha mẹ.
Vô Thần còn để ý thấy nó không nói gì mà chỉ một mực dập đầu, xem ra là không nói được. Đối với người ở đây thì dù là một kẻ lành lặn cũng sợ không ai mua chứ đừng nói là một kẻ câm, không những vậy cơ thể còn nhỏ như vậy thì làm được gì? Vô Thần thấy thằng nhóc như vậy nhưng không hề có một chút thương hại nào, hắn kích hoạt Chân Nhãn nhìn xem thằng nhóc có gì đáng chú ý hay không rồi sau đó mới tính tiếp.
Chân Nhãn vừa khởi động, ngay sau lưng thằng nhóc chợt xuất hiện hình ảnh một bộ xương đang mặc áo choàng đen, tay cầm lưỡi hái hướng về phía cổ thằng nhóc, nếu bộ xương đó muốn giết thằng nhóc thì chỉ đơn giản là một cái kéo tay mà thôi. Nhưng Vô Thần ngược lại có chút khó ngờ tới, làm thế nào mà lại gặp được thứ này ở đây? Gặp được Âm Vong Thể đã là quá mức may mắn rồi, bây giờ còn gặp thêm thứ này nữa khiến Vô Thần không khỏi tự hỏi liệu rằng hai vị ấy có nhúng tay hay không.
Bộ xương kia chính là hiện thân của cái chết - Tử. Nó chính là một Bản Nguyên cũng như là một trong những thứ tạo ra một vòng tuần hoàn không bao giờ dứt của vạn vật. Vạn vật sinh ra, đã có sinh ắt phải có tử, dù là thứ vật vô tri cũng không thoát khỏi cái Tử, đừng nhìn chúng là vô tri nhưng kì thực chúng chính là một phần Dương đang tạo ra phần Âm để có linh hồn, cũng như chính thức trở thành một sinh linh vậy nên nói nó không có sự sống là sai, mà nói là một sinh vật sống cũng không hẳn là đúng. Tử chính là một loại Bản Nguyên được Hắc Long Đại Nhân tạo ra, nó đại diện cho cái chết và sự chuộc tội của tất cả sinh linh, dù là ai, thậm chí là hắn cũng không thể thoát khỏi thứ này. Tử đứng trên mọi thứ, dưới ba vị kia và ngang hàng với Sinh - đại diện cho sự sống và sự tha thứ.
Nói theo lẽ thường thì Tử Bản Nguyên là một thứ hư vô mờ mịt không ai bắt được, nhưng ở đây lại thấy một hiện thân của nó, điều này chứng tỏ rằng nếu thằng nhóc được phát triển đầy đủ thì có lẽ sẽ được kế thừa Bản Nguyên. Vô Thần giờ mới hiểu tại sao mình lại gặp nó ở đây, thì ra không phải là do ba vị ấy mà là do Bản Nguyên sắp xếp. Nếu ở thời kì toàn thịnh thì sức mạnh của hắn với Bản Nguyên này chênh lệch không nhiều, nhưng hiện tại đã bị phong ấn quá nhiều sức mạnh nên nó có thể sắp xếp một đoạn thời gian để hắn và một hiện thân gặp nhau, còn gặp xong làm gì thì nó cũng không quan tâm, bởi tất cả những gì nó cũng như tất cả loại Bản Nguyên khác quan tâm là có thể phục vụ ba vị đại nhân đến tận cùng của thời gian.
Nghĩ như vậy, Vô Thần lại nở một nụ cười đằng sau lớp mặt nạ, có thứ này thì hắn lại như hổ mọc thêm cánh, sau này gặp lại Tử Bản Nguyên lại có thứ để đè đầu tên đó. Bước tới thằng nhóc, Vô Thần ngồi xổm trước mặt nó rồi sau đó nghiền ngẫm quan sát tất cả. Thằng nhóc này mặc trên mình một bộ đồ rách rưới vô cùng, thậm chí ngay cả một miếng vá cũng chẳng có chứng tỏ nó nghèo như thế nào, có lẽ cũng bởi vì thế mà nó gầy trơ xương, gương mặt hốc hác, đôi mắt lõm sâu, đôi môi nứt nẻ và cái đầu bù xù lâu ngày chưa cắt.
Vô Thần nhìn nó, nó cũng nhìn Vô Thần, nó không biết người này là ai, thậm chí dù là nam hay nữ nó cũng chẳng biết, nhưng nó biết một điều: có thứ gì đó đang hối thúc nó phải đi theo người này cho bằng được. Vô Thần quan sát một lúc lâu rồi lại nhìn Tử, nó vẫn một mực đứng đấy cùng với thằng nhóc quan sát hắn, nếu bây giờ hắn hạ sát tên nhóc thì có lẽ sẽ chiếm được Tử, nhưng hệ quả về sau sẽ là bị tên kia nhớ hoài không thôi, lúc đấy thì người bên cạnh hắn sẽ chết hết, thậm chí ngay giây phút hắn trả cơ thể cho Nguyên Du cũng có thể bị nó giết chết. Nhưng nếu hắn lôi kéo được nó thì sau này Nguyên Du lại có thêm một trợ lực, trận chiến đó có lẽ sẽ dễ thở hơn một chút.
"Nhóc con, ta cho ngươi hai lựa chọn: Một là đi theo ta, ta có thể giúp ngươi phá bỏ lời nguyền, hai là để lời nguyền một mực đeo bám và ngươi sẽ phải chết trong cô độc cùng với sự sợ hãi." Vô Thần nhìn thẳng vào đôi mắt của nó, cho nó hai sự lựa chọn. Thằng nhóc nghe vậy liền có chút kinh ngạc cùng với kì vọng, nhưng sau đó nó như nhớ lại cái gì liền buồn bã lắc đầu rồi sau đó nhìn về phía cha mẹ đã chết của mình. Vô Thần thấy vậy liền hiểu, nói:
"Được rồi, đi hỏa táng họ thôi, ít nhất thì họ cũng có thể nhìn thấy ngươi trưởng thành." Vô Thần bất giác nói, hắn chỉ nghĩ theo lẽ thường là cha mẹ sẽ muốn dõi theo con cái mình dù ở bất cứ đâu vậy nên hỏa táng họ và để họ bay theo gió có lẽ là một biện pháp hay. Tên nhóc nghe vậy liền gật gật đầu sau đó thu dọn tấm bảng, kéo xác cha mẹ rồi lủi thủi đi sau lưng Vô Thần
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.