Chương 16: Bực
lhunda
07/01/2014
Trong phòng, trừ Trác ra tất cả mọi người vẫn ở trong game.
Trác đứng dậy đi lại phía Phùng.
Cảm thấy có người gọi, Phùng ngắt kết nối tạm thời rồi gỡ mũ xuống.
- Có chuyện gì Trác?
Phùng hơi ngạc nhiên.
- Bây giờ em về chiều em lên.
Trác nói.
- Chú về sớm vậy, còn chưa tới giờ nghỉ trưa.
Nhìn đồng hồ, Phùng hơi ngoài ý muốn.
- Vậy chú về đi, lần sau không cần báo với anh, trên ghế của chú có một tấm thẻ tên, khi nào đi đâu rút nó ra là được.
Phùng chỉ vào một vị trí trên ghế nằm nói.
- Vậy em đi đây.
Gật đầu, Trác quay lại ghế của mình rút thẻ tên ra.
- À! Anh gửi tin nhắn cho Mai rồi, chú qua phòng nó mà lấy tiền.
Phùng chợt nhớ hô lên.
- Rồi!
Phất tay chào Phùng, Trác đi tới phòng quản lý.
"Cốc! Cốc!"
- Cửa không khóa.
Được phép, Trác mở cửa bước vào. Phòng quản lý cũng không quá rộng, chừng mười lăm mét vuông, ngoài một chiếc bàn làm việc màu trắng gần cửa thì trong phòng chỉ có hai chiếc ghế nằm, Mai đội mũ ngồi trên một cái.
Trác phát hiện chiếc mũ của Mai không giống với những chiếc mũ trong phòng lớn, nó có phần tinh xảo hơn, bề ngoài khá đẹp mắt, phần che mắt có vẻ là một tấm nhựa đen thay vì kim loại như chiếc mũ khác. Đã vậy, trên tường, đối diện mỗi chiếc ghế còn có hai cái màn hình lớn. Có thể thấy đãi ngộ giữa nhân viên và quản lý rất chênh lệch.
- Anh Trác!
Mai tháo mũ ra, hơi bất ngờ.
- Giờ anh về, nghe anh Phùng bảo muốn lấy tiền thì qua chỗ em.
Trác cười cười nói.
- Anh về sớm thế, đợi em một chút.
Mai đứng dậy đi tới chiếc bàn, khẽ ấn chỗ nào đó, bàn phím ảo nổi lên. Mai nhập vài ký tự, ngay sau đó, trên tường xuất hiện một cánh cửa nhỏ.
Lấy ra vài tờ tiền, cánh cửa biến mất, Mai cầm đưa cho Trác.
- Của anh đây.
Nhận lấy, Trác đếm qua là mười nghìn. Hắn hơi bất ngờ nhìn Mai, chỉ một món vũ khí mà đưa nhiều như vậy, có ý gì đây, không phải khoái hắn rồi đó chứ.
Thấy ánh mắt Trác nhìn mình có chút mập mờ, Mai trừng mắt.
- Anh nghĩ bậy cái gì đó, thanh kiếm anh đưa có thuộc tính khá tốt, hơn nữa hội trưởng theo chức nghiệp dùng kiếm nên mới thưởng thêm cho anh.
Ra vậy, Trác xoa đầu.
- Anh về đây.
Trác chào cô nàng.
- Anh phải quét thẻ tên lên khe nhận cửa mới mở đấy nhé.
Mai nhắc.
Giơ tay ý bảo đã rõ, Trác đi thẳng.
Ra khỏi công ty, Trác bước nhanh đến trạm tàu. Hôm qua ít nhiều hắn cũng đi dạo một vòng tìm hiểu hoàn cảnh nên bây giờ tạm coi như quen thuộc.
Đường phố ở đây khá rộng và sạch sẽ, dĩ nhiên nó không dành cho xe cộ mà chỉ dành cho người đi bộ. Còn chỗ của các phương tiện giao thông là bầu trời cùng dải đường kéo thẳng trên không.
Khác với thế giới cũ, ở đây rất ít nhà cao tầng, đa số đều là nhà cấp bốn với đủ loại hình dạng. Người đông nhưng đất thừa.
Không khí ở đây rất trong lành, không hề thấy một chút khí thải ô nhiễm nào, ban đêm còn có thể ngắm sao rất rõ, tất cả đều nhờ nền khoa học kỹ thuật tiên tiến cùng ý thức của con người nơi đây. Nếu so sánh với thế giới trước Trác cũng thấy xấu hổ.
Chừng năm phút, Trác đến trạm tàu. Phương tiện công cộng là tàu từ chạy trên đường bắc ngang thành phố.
Trạm có khá nhiều người, Trác nhìn qua, hết chỗ ngồi, đành đứng vậy.
- Đây, anh ngồi đi.
Một người đàn ông trung niên đứng dậy nhường chỗ.
- Cám ơn chú.
Chắc chú này có việc phải đi, nghĩ vậy Trác không ngượng ngùng ngồi xuống.
- Con đừng nhìn.
Người phụ nữ bên cạnh Trác ôm con mình quay sang chỗ khác.
Trác nhìn quanh, mọi người hầu như đều né tránh ánh mắt của hắn. Lại nhìn ông chú nhường chỗ cho hắn, đang đứng.
"Cái quái gì thế?" Đừng nói mọi người nghĩ hắn là côn đồ nhá.
- Chú ngồi đi.
Trác đứng dậy.
- Không, tôi không sao, anh cứ ngồi đi.
Ông chú xua tay liên tục, giọng nói không vững.
Thật nghĩ hắn là côn đồ rồi, Trác cười khổ.
Không nói thêm, Trác đẩy ông chú ngồi xuống.
- Không....tôi không...
Ông chú run run.
- Hử?
Trác hừ nhẹ, dữ tợn nhìn ông chú.
Có vẻ sợ, ông chú im lặng.
Trác bất đắc dĩ, bề ngoài tươm tất với áo sơ mi quần tây, tuy hắn không đóng thùng nhưng với khuôn mặt bảnh bao nam tính thế này nghĩ sao mà bảo hắn giống côn đồ. Chẳng lẽ vì cái đầu trọc? không có tóc cũng là cái tội hả?
Hơn nữa an ninh ở đây rất tốt, luôn có cảnh sát đi tuần, không có chuyện côn đồ hay tội phạm hoạt động công khai được. Nhưng nhìn biểu hiện của người ở đây chứng tỏ họ đã từng gặp phải chuyện liên quan đến những kẻ như vậy.
Đúng là không có gì bảo đảm một trăm phần trăm cả.
"Ti"
Tiếng tàu tới.
Dưới ánh mắt của mọi người, Trác miễn cưỡng đi lên đầu tiên.
Quét vé xong, chọn khoang xa một chút, Trác tìm chỗ ngồi xuống.
"Phù"
Trác thở nhẹ, ở đây mọi người nhìn hắn rất bình thường, xem ra tùy chỗ mới có việc như vậy.
Từ đây về tới đường N35 khoảng mười phút, với tốc độ của tàu thì như vậy cũng khá xa, chưa kể phải dừng liên tục.
Qua vài trạm, đã có người đứng và tăng dần lên, không đông đến mức chật chỉ hơi nhiều.
Đang nhìn ra bên ngoài, chợt Trác bị thu hút bởi một người. Điều khiến Trác chú ý là người này thường di chuyển qua chỗ đông người, trong khi chỗ thoải mái hơn lại không đi.
Người này có vấn đề.
"Móc túi." Trác hô thầm.
Mỗi lần gã di chuyển Trác nhìn thấy tay hắn thò vào túi quần hoặc túi xách người khác. Động tác của gã rất nhanh, không nói người bị hại, ngay cả người ngồi đối diện cũng không nhìn thấy. Tiếc rằng gã không qua nổi mắt Trác.
Trác đứng dậy, không phát hiện thì thôi đã phát hiện thì... hắc, có trách thì trách gã xui xẻo.
Tới gần, Trác mới nhìn rõ mặt tên móc túi, khuôn mặt hơi rám, thoạt nhìn chừng mười ba mười bốn tuổi, Trác ngạc nhiên, tội phạm nhí à.
Kệ nhỏ hay lớn gì cũng tóm hết.
Thằng bé vẫn chưa nhận ra có người đang tới gần, nó áp sát người tiếp theo. Kéo nhẹ khóa túi người này, thằng bé nhanh như chớp đút tay vào, lập tức một chiếc ví nhỏ được cầm ra. Vui mừng chuẩn bị giấu vào người bỗng một bàn tay chụp lấy cánh tay của nó.
- Ngừng được rồi đấy nhóc.
Thằng bé xanh mặt, bị bắt rồi.
Ngẩng đầu lên, một anh trai với cái đầu trọc sáng loáng cười như không cười nhìn nó.
Cặp mắt thằng bé khá trong, Trác không ngờ người có cặp mắt này lại là một tên trộm nhắt. Trong mắt nó, ngoài sự sợ hãi Trác còn thấy sự kinh ngạc, giống như không tin có người phát hiện được hành động nó đang làm.
- Được rồi anh trai, đừng giỡn nữa, chút em chia cho.
Nhìn Trác như nghĩ đến cái gì, thằng bé nhẹ nhõm nói.
Trác trừng mắt, bị một tên nhóc xem như đồng đạo.
- Nhóc đoán sai rồi, anh đây không phải người như nhóc.
Trác sẵng giọng.
Thằng bé nghe vậy thì lập tức sợ hãi trở lại.
Chợt vài tiếng hô vang lên.
- A! Ví tôi đâu rồi!
- Tiền của tôi!
- Cả ví tôi nữa!
......
- Thằng nhóc....
Trác đang định nói lớn thì một bàn tay thon dài bắt lấy cánh tay hắn.
- Đồ móc túi, trả lại ví cho ta.
Giọng nói rất êm tai, khiến người nghe thoải mái, tiếc rằng Trác lúc này lại không cảm thấy như vậy mà còn có chút bực bội. Bị xem là côn đồ xong giờ lại tưởng là móc túi. Ai mà nhịn được cơ chứ.
- Cô gái cô xem lại đi.
Trác quay lại nói ngay.
Thân cao chừng mét bảy, mang trên người một chiếc áo khoác màu lam mỏng, bên dưới là một chiếc váy màu đen dài tới gối. Bộ ngực nhô cao tuy không lớn nhưng rất đầy đặn, phía trên là chiếc cổ nhỏ trắng ngần đeo lên một chiếc vòng cổ màu bạc. Khuôn mặt xinh đẹp với chiếc mũi thẳng xinh xắn, đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn, nhất là cặp mắt đen láy cùng đôi mi cong khiến người đàn ông nào cũng nổi lên ham muốn chiếm hữu. Toàn thân cô gái toát ra vẻ khuê tú, rõ ràng là một vị tiểu thư con nhà giàu.
Hơi sững sờ, Trác lập tức bình thường trở lại, gì chứ con gái xinh đẹp thì hôm nay hắn gặp tới hai người, đó là chưa kể đến Uyên ngày nào cũng thấy, nên tạm thời Trác có khá định lực trước người đẹp.
Bất ngờ khi thấy có người nhìn mình mà không hề tỏ ra khác thường, lấy lại bình tĩnh, cô gái hơi tức nói:
- Thế cái gì bên túi anh kia.
"Bên túi?" Nhìn sang Trác liền tái mặt. Một chiếc ví màu vàng nhạt nằm lồ lộ ngay đó.
- Chứng cớ rành rành còn chối.
Cô gái có chút coi thường.
- Tên móc túi đây mọi người ơi!
Không để cho Trác kịp nói, cô gái hô lớn lên.
Trác thật sự tức giận, ít ra phải để hắn giải thích chứ, chưa gì làm lớn lên.
Mọi người lúc này đã tập trung quanh Trác với ánh mắt bất thiện.
Cảm thấy có người gọi, Phùng ngắt kết nối tạm thời rồi gỡ mũ xuống.
- Có chuyện gì Trác?
Phùng hơi ngạc nhiên.
- Bây giờ em về chiều em lên.
Trác nói.
- Chú về sớm vậy, còn chưa tới giờ nghỉ trưa.
Nhìn đồng hồ, Phùng hơi ngoài ý muốn.
- Vậy chú về đi, lần sau không cần báo với anh, trên ghế của chú có một tấm thẻ tên, khi nào đi đâu rút nó ra là được.
Phùng chỉ vào một vị trí trên ghế nằm nói.
- Vậy em đi đây.
Gật đầu, Trác quay lại ghế của mình rút thẻ tên ra.
- À! Anh gửi tin nhắn cho Mai rồi, chú qua phòng nó mà lấy tiền.
Phùng chợt nhớ hô lên.
- Rồi!
Phất tay chào Phùng, Trác đi tới phòng quản lý.
"Cốc! Cốc!"
- Cửa không khóa.
Được phép, Trác mở cửa bước vào. Phòng quản lý cũng không quá rộng, chừng mười lăm mét vuông, ngoài một chiếc bàn làm việc màu trắng gần cửa thì trong phòng chỉ có hai chiếc ghế nằm, Mai đội mũ ngồi trên một cái.
Trác phát hiện chiếc mũ của Mai không giống với những chiếc mũ trong phòng lớn, nó có phần tinh xảo hơn, bề ngoài khá đẹp mắt, phần che mắt có vẻ là một tấm nhựa đen thay vì kim loại như chiếc mũ khác. Đã vậy, trên tường, đối diện mỗi chiếc ghế còn có hai cái màn hình lớn. Có thể thấy đãi ngộ giữa nhân viên và quản lý rất chênh lệch.
- Anh Trác!
Mai tháo mũ ra, hơi bất ngờ.
- Giờ anh về, nghe anh Phùng bảo muốn lấy tiền thì qua chỗ em.
Trác cười cười nói.
- Anh về sớm thế, đợi em một chút.
Mai đứng dậy đi tới chiếc bàn, khẽ ấn chỗ nào đó, bàn phím ảo nổi lên. Mai nhập vài ký tự, ngay sau đó, trên tường xuất hiện một cánh cửa nhỏ.
Lấy ra vài tờ tiền, cánh cửa biến mất, Mai cầm đưa cho Trác.
- Của anh đây.
Nhận lấy, Trác đếm qua là mười nghìn. Hắn hơi bất ngờ nhìn Mai, chỉ một món vũ khí mà đưa nhiều như vậy, có ý gì đây, không phải khoái hắn rồi đó chứ.
Thấy ánh mắt Trác nhìn mình có chút mập mờ, Mai trừng mắt.
- Anh nghĩ bậy cái gì đó, thanh kiếm anh đưa có thuộc tính khá tốt, hơn nữa hội trưởng theo chức nghiệp dùng kiếm nên mới thưởng thêm cho anh.
Ra vậy, Trác xoa đầu.
- Anh về đây.
Trác chào cô nàng.
- Anh phải quét thẻ tên lên khe nhận cửa mới mở đấy nhé.
Mai nhắc.
Giơ tay ý bảo đã rõ, Trác đi thẳng.
Ra khỏi công ty, Trác bước nhanh đến trạm tàu. Hôm qua ít nhiều hắn cũng đi dạo một vòng tìm hiểu hoàn cảnh nên bây giờ tạm coi như quen thuộc.
Đường phố ở đây khá rộng và sạch sẽ, dĩ nhiên nó không dành cho xe cộ mà chỉ dành cho người đi bộ. Còn chỗ của các phương tiện giao thông là bầu trời cùng dải đường kéo thẳng trên không.
Khác với thế giới cũ, ở đây rất ít nhà cao tầng, đa số đều là nhà cấp bốn với đủ loại hình dạng. Người đông nhưng đất thừa.
Không khí ở đây rất trong lành, không hề thấy một chút khí thải ô nhiễm nào, ban đêm còn có thể ngắm sao rất rõ, tất cả đều nhờ nền khoa học kỹ thuật tiên tiến cùng ý thức của con người nơi đây. Nếu so sánh với thế giới trước Trác cũng thấy xấu hổ.
Chừng năm phút, Trác đến trạm tàu. Phương tiện công cộng là tàu từ chạy trên đường bắc ngang thành phố.
Trạm có khá nhiều người, Trác nhìn qua, hết chỗ ngồi, đành đứng vậy.
- Đây, anh ngồi đi.
Một người đàn ông trung niên đứng dậy nhường chỗ.
- Cám ơn chú.
Chắc chú này có việc phải đi, nghĩ vậy Trác không ngượng ngùng ngồi xuống.
- Con đừng nhìn.
Người phụ nữ bên cạnh Trác ôm con mình quay sang chỗ khác.
Trác nhìn quanh, mọi người hầu như đều né tránh ánh mắt của hắn. Lại nhìn ông chú nhường chỗ cho hắn, đang đứng.
"Cái quái gì thế?" Đừng nói mọi người nghĩ hắn là côn đồ nhá.
- Chú ngồi đi.
Trác đứng dậy.
- Không, tôi không sao, anh cứ ngồi đi.
Ông chú xua tay liên tục, giọng nói không vững.
Thật nghĩ hắn là côn đồ rồi, Trác cười khổ.
Không nói thêm, Trác đẩy ông chú ngồi xuống.
- Không....tôi không...
Ông chú run run.
- Hử?
Trác hừ nhẹ, dữ tợn nhìn ông chú.
Có vẻ sợ, ông chú im lặng.
Trác bất đắc dĩ, bề ngoài tươm tất với áo sơ mi quần tây, tuy hắn không đóng thùng nhưng với khuôn mặt bảnh bao nam tính thế này nghĩ sao mà bảo hắn giống côn đồ. Chẳng lẽ vì cái đầu trọc? không có tóc cũng là cái tội hả?
Hơn nữa an ninh ở đây rất tốt, luôn có cảnh sát đi tuần, không có chuyện côn đồ hay tội phạm hoạt động công khai được. Nhưng nhìn biểu hiện của người ở đây chứng tỏ họ đã từng gặp phải chuyện liên quan đến những kẻ như vậy.
Đúng là không có gì bảo đảm một trăm phần trăm cả.
"Ti"
Tiếng tàu tới.
Dưới ánh mắt của mọi người, Trác miễn cưỡng đi lên đầu tiên.
Quét vé xong, chọn khoang xa một chút, Trác tìm chỗ ngồi xuống.
"Phù"
Trác thở nhẹ, ở đây mọi người nhìn hắn rất bình thường, xem ra tùy chỗ mới có việc như vậy.
Từ đây về tới đường N35 khoảng mười phút, với tốc độ của tàu thì như vậy cũng khá xa, chưa kể phải dừng liên tục.
Qua vài trạm, đã có người đứng và tăng dần lên, không đông đến mức chật chỉ hơi nhiều.
Đang nhìn ra bên ngoài, chợt Trác bị thu hút bởi một người. Điều khiến Trác chú ý là người này thường di chuyển qua chỗ đông người, trong khi chỗ thoải mái hơn lại không đi.
Người này có vấn đề.
"Móc túi." Trác hô thầm.
Mỗi lần gã di chuyển Trác nhìn thấy tay hắn thò vào túi quần hoặc túi xách người khác. Động tác của gã rất nhanh, không nói người bị hại, ngay cả người ngồi đối diện cũng không nhìn thấy. Tiếc rằng gã không qua nổi mắt Trác.
Trác đứng dậy, không phát hiện thì thôi đã phát hiện thì... hắc, có trách thì trách gã xui xẻo.
Tới gần, Trác mới nhìn rõ mặt tên móc túi, khuôn mặt hơi rám, thoạt nhìn chừng mười ba mười bốn tuổi, Trác ngạc nhiên, tội phạm nhí à.
Kệ nhỏ hay lớn gì cũng tóm hết.
Thằng bé vẫn chưa nhận ra có người đang tới gần, nó áp sát người tiếp theo. Kéo nhẹ khóa túi người này, thằng bé nhanh như chớp đút tay vào, lập tức một chiếc ví nhỏ được cầm ra. Vui mừng chuẩn bị giấu vào người bỗng một bàn tay chụp lấy cánh tay của nó.
- Ngừng được rồi đấy nhóc.
Thằng bé xanh mặt, bị bắt rồi.
Ngẩng đầu lên, một anh trai với cái đầu trọc sáng loáng cười như không cười nhìn nó.
Cặp mắt thằng bé khá trong, Trác không ngờ người có cặp mắt này lại là một tên trộm nhắt. Trong mắt nó, ngoài sự sợ hãi Trác còn thấy sự kinh ngạc, giống như không tin có người phát hiện được hành động nó đang làm.
- Được rồi anh trai, đừng giỡn nữa, chút em chia cho.
Nhìn Trác như nghĩ đến cái gì, thằng bé nhẹ nhõm nói.
Trác trừng mắt, bị một tên nhóc xem như đồng đạo.
- Nhóc đoán sai rồi, anh đây không phải người như nhóc.
Trác sẵng giọng.
Thằng bé nghe vậy thì lập tức sợ hãi trở lại.
Chợt vài tiếng hô vang lên.
- A! Ví tôi đâu rồi!
- Tiền của tôi!
- Cả ví tôi nữa!
......
- Thằng nhóc....
Trác đang định nói lớn thì một bàn tay thon dài bắt lấy cánh tay hắn.
- Đồ móc túi, trả lại ví cho ta.
Giọng nói rất êm tai, khiến người nghe thoải mái, tiếc rằng Trác lúc này lại không cảm thấy như vậy mà còn có chút bực bội. Bị xem là côn đồ xong giờ lại tưởng là móc túi. Ai mà nhịn được cơ chứ.
- Cô gái cô xem lại đi.
Trác quay lại nói ngay.
Thân cao chừng mét bảy, mang trên người một chiếc áo khoác màu lam mỏng, bên dưới là một chiếc váy màu đen dài tới gối. Bộ ngực nhô cao tuy không lớn nhưng rất đầy đặn, phía trên là chiếc cổ nhỏ trắng ngần đeo lên một chiếc vòng cổ màu bạc. Khuôn mặt xinh đẹp với chiếc mũi thẳng xinh xắn, đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn, nhất là cặp mắt đen láy cùng đôi mi cong khiến người đàn ông nào cũng nổi lên ham muốn chiếm hữu. Toàn thân cô gái toát ra vẻ khuê tú, rõ ràng là một vị tiểu thư con nhà giàu.
Hơi sững sờ, Trác lập tức bình thường trở lại, gì chứ con gái xinh đẹp thì hôm nay hắn gặp tới hai người, đó là chưa kể đến Uyên ngày nào cũng thấy, nên tạm thời Trác có khá định lực trước người đẹp.
Bất ngờ khi thấy có người nhìn mình mà không hề tỏ ra khác thường, lấy lại bình tĩnh, cô gái hơi tức nói:
- Thế cái gì bên túi anh kia.
"Bên túi?" Nhìn sang Trác liền tái mặt. Một chiếc ví màu vàng nhạt nằm lồ lộ ngay đó.
- Chứng cớ rành rành còn chối.
Cô gái có chút coi thường.
- Tên móc túi đây mọi người ơi!
Không để cho Trác kịp nói, cô gái hô lớn lên.
Trác thật sự tức giận, ít ra phải để hắn giải thích chứ, chưa gì làm lớn lên.
Mọi người lúc này đã tập trung quanh Trác với ánh mắt bất thiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.