Chương 3: Muốn vào công ty
lhunda
07/01/2014
- Anh di chuyển nhanh lên!
- Qua trái, qua trái, mạnh vào!
- A! Tay anh làm sao thế, linh hoạt lên!
Ly nôn nóng.
Ấy, mọi người đừng hiểu lầm, không phải Ly đang hoạt động sinh lý, cô bé đang chơi game cùng Trác.
- Da! Thua mất rồi.
- Vậy mà anh bảo mình là dân chuyên nghiệp.
Ly mất niềm tin nói.
Trác cũng cười khổ, mới lúc nãy hắn hỏi thăm Ly một chút về game ở thế giới này, và không phụ sự kỳ vọng của hắn, game ở đây quả thật đã đạt đến đỉnh cao chuyển hóa sang nhập vai trực tiếp, du nhập thế giới ảo. Không chỉ vậy, Trác cũng vô tình khoe với Ly hắn là một game players chuyên nghiệp, nghe thế, cô bé liền kéo hắn vào đây, chơi thử một game.
Mới đầu Trác cũng tự tin, nhưng sau khi bắt đầu hắn mới hối hận. Những game ở đây hoàn toàn bằng cảm biến cử động, chỉ dựa vào khả năng phản ứng siêu cường của mình hắn cũng chỉ miễn cưỡng chơi chứ chưa thành thục được, đã thế phông cảnh của game lại là hình ảnh khối, hắn nhìn không quen, cuối cùng ngay cả một màn hắn còn chẳng qua được nên phải xấu hổ thế này đây.
- Ở đây có thể chơi game online không Ly?
Trác khéo léo di chuyển chủ đề, dĩ nhiên đây vẫn là vấn đề hắn quan tâm nhất.
- Anh muốn chơi game online? Anh dở như vậy thì có chơi được không?
Trác đánh lạc hướng không thành công, Ly vẫn chưa bỏ qua cho hắn.
- Hì! Hì! em đùa thôi, để chơi game online anh phải có máy kết nối sóng não. Máy này có hai dạng, dạng thứ nhất là khoang quét, dạng thứ hai là mũ điện não. Ở đây không có hai dạng đó nên anh không chơi được đâu.
Đã quá quen với việc Trác cái gì cũng không biết, Ly tận tình nói rõ.
- Nó...có đắt không?
Vừa nghe đã thấy không đơn giản rồi, Trác run run hỏi.
- Ừm! Cũng không đắt, khoang quét chừng hai triệu, mũ chừng tám triệu.
- Nhiều như vậy.
Đơn vị tiền ở đây cũng giống như thế giới cũ của hắn, chỉ khác tỉ giá, nếu so sánh thì một trăm đồng ở đây bằng một trăm nghìn bình thường, vì vậy có thể thấy cả triệu là số tiền lớn thế nào. Mà tiền lương một tháng của hắn chỉ có một trăm nghìn, tuy nói tùy nơi tùy tiền nên một trăm nghìn có thể mua được nhiều thứ, nhưng để mua một cái máy chơi game không biết hắn phải để dành đến khi nào đây.
- Vậy game online chẳng lẽ chỉ để cho dân nhà giàu chơi thôi hả.
Trác chán nản nói.
- Anh nói cũng đúng nha, nhưng chỉ đúng với cá nhân thôi.
Ly ở bên cạnh vui vẻ nói.
- Là sao?
- Em không biết có phải anh là người ngoài hành tinh không nữa, vô số công ty chuyên tuyển dụng nhân viên chơi game mở ra một đống ngoài kia vậy mà anh không biết tí gì.
- Có chuyện này nữa hả?
Trác thoải mái hẳn lên. Vậy chẳng phải là có cơ hội cho hắn rồi sao, có thể sớm không phải làm phiền gia đình này thật quá tốt.
- Dĩ nhiên, nếu không thích làm trông công ty, anh có thể ra quán chơi nha, hoặc mua trả góp cũng được. Với lại trước khi chơi một game anh phải ra quán quét card ID ngoại hình để đăng ký nha.
Ly tận tình đưa ra vài biện pháp khác.
Trác cũng khá kinh ngạc, không ngờ ở đây vẫn lưu hành quán net, mà cũng phải thôi, một cái máy chơi game đã đắt như vậy thì việc mở quán để ai cũng có thể chơi là điều dễ hiểu.
Nhìn Trác bây giờ, tiền không nhà không, thì ra quán chơi hay trả góp đều quá xa vời. Hắn chỉ có một đường duy nhất, đúng vậy, gia nhập một công ty, nếu có bao ăn bao ở thì quá tốt.
Không quá khó để đoán được suy nghĩ của Trác, Ly lên tiếng:
- Anh định đi làm ở một công ty hay sao?
Không dấu ý định của mình, Trác gật đầu.
- Nếu vậy anh có thể nói với chị Quyên, chị ấy cũng có một công ty chuyên nghiệp nha.
- Chị em?
Ly gật đầu xác định.
- Cô ấy chưa ăn tươi anh là may rồi chứ đừng nói gì đến việc đồng ý nhận anh vào làm.
Trác hụt hẫng nói.
- Em cũng thấy hình như chị em không thích anh lắm, có chuyện gì giữa hai người vậy?
Ly hiếu kỳ hỏi.
- Anh cũng không biết tại sao, có lẽ thấy anh quá đẹp trai nên cô ấy ngượng ngùng biểu hiện như vậy chăng.
Trác bắt đầu dày mặt thổi phồng chính mình, Ly ở một bên nghe vậy cười khúc khích. Phải nói Trác rất có năng khiếu khiến người bên cạnh vui vẻ.
Thời gian tiếp theo, Trác bắt đầu nhờ Ly hướng dẫn dùng các vật dụng trong nhà, nào là robot, máy vệ sinh, tủ lạnh, ...khiến hắn đau cả đầu. Còn bây giờ, Trác đang ngồi trước cái ti vi.
- Điều khiển nó cũng đơn giản, anh đưa tay sang trái hoặc phải để chuyển kênh, giơ bàn tay để cắt kênh nếu muốn coi nhiều chương trình một lúc.
Ly hướng dẫn.
Đúng là đơn giản, như điều khiển một chiếc điện thoại cảm ứng mà thôi.
Trác khá hứng thú vẫy tay xem từng kênh, có vẻ hắn quên mất công việc của hắn trong nhà này là gì rồi.
Lướt nhanh từng kênh, ngay lập tức có một chương trình thu hút sự chú ý của Trác.
"Bảy năm thử nghiệm, là một game được đầu tư kỹ lưỡng về chiều sâu cũng như kỹ thuật. Là game đầu tiên phát triển thành công chương trình IAI (Interaction Artificial Intelligence: tương tác giữa các trí tuệ nhân tạo) chuyên dùng cho các NPC, không chỉ thế, mỗi NPC đều được lập trình dựa trên bản thân người thật sau đó mới sử dụng chương trình thiết lập, vì vậy mỗi NPC có thể coi là "người" chứ không còn là một hệ thống dữ liệu được lập trình sẵn, họ sẽ có tư duy, có suy nghĩ như một người bình thường."
"Bá chủ, cuộc chiến giữa Người - Yêu - Ma, hãy trở thành một phần của loài người, chiến đấu, tranh đoạt, thống nhất tất cả, giơ cao vũ khí lên ngôi bá chủ."
"Bước đột phá của game online, không chỉ đơn thuần là một trò chơi, đó còn là một thế giới, hai ngày nữa sẽ chính thức bắt đầu."
Vô số các hình ảnh cùng ngôn từ liên tục hiện lên, Trác như bị hút hồn.
- Game này hiện tại rất nổi tiếng nha, chị em cũng bảo đây sẽ là game hay nhất từ trước tới nay.
Ngồi một bên, Ly nói.
"Hai ngày, chỉ còn hai ngày." Trác suy nghĩ, không nói đến việc đây sẽ là lần đầu tiên hắn du nhập thế giới ảo, chỉ riêng việc một game đỉnh cấp sắp xuất hiện cũng khiến Trác khá háo hức. Không có gì thì thôi, nhưng nếu được, được đăng nhập vào đúng lúc game chính thức open thì quá tốt.
Việc quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào xin vào một công ty, với một kẻ chưa biết gì về thế giới này xem ra chỉ có Quyên là lựa chọn duy nhất.
------
- Đã quen với mọi thứ chưa Trác?
Trưa đến, bà Loan trở về, mỉm cười hỏi.
- Cám ơn cô, cháu ổn ạ.
Trác đáp.
- Được rồi, cô đã chuẩn bị một số món để cảm ơn cháu đây.
Bà Loan nhanh chóng xách ra vài chiếc túi.
- Để cháu giúp.
Trác vội vàng giúp bà Loan cầm lấy những chiếc túi. Đã có chỗ ăn chỗ ở, bây giờ còn được đích thân bà Loan nấu ăn cám ơn, quả thật Trác không biết nói gì để biểu đạt tâm trạng của mình bây giờ.
Tiến vào bếp, không để cho bà Loan kịp động tay, Trác lên tiếng:
- Cô cứ để đó cháu làm cho.
Nói rồi rất thành thục rửa rau, xẻ cá, ướp thịt. Từ nhỏ mẹ Trác đã mất, Trác sống với cha và ông, dù Trác là cháu đích tôn của nhà họ Trần nhưng cả họ thực chất chỉ có vài người, đã thế lại không có phụ nữ, vì vậy ngoài việc đi học, tập võ, mọi công việc nhà Trác đều làm. Sau khi xong cấp ba, nghe lời cha, Trác rời nhà bắt đầu cuộc sống tự lập, không theo con đường làm võ sư của cha và ông, Trác thích game và chơi game để nuôi sống chính mình. Với khả năng của mình, Trác nhanh chóng đạt được hạng ba toàn thế giới ở mọi thể loại. Sau đó thì ai cũng biết, hắn đến thế giới này.
Thấy Trác như vậy bà Loan khá ngạc nhiên:
- Không ngờ cháu đảm đang như vậy, chẳng bù với Quyên. Vậy để hôm nay xem tài nghệ của cháu thế nào.
Trác ngượng ngùng cười.
Rất nhanh, mọi thứ đều chuẩn bị xong, một bàn đồ ăn đầy màu sắc được bày ra.
- Không ngờ anh Trác tài như vậy nha.
Ly mở tròn mắt kinh ngạc nói.
Trác vui vẻ bảo:
- Em thử xem có hợp khẩu vị không nhé.
Rồi quay sang bà Loan hỏi:
- Quyên không về hả cô?
- Ừm! Quyên đi tới chiều cháu ạ.
Bà Loan gật đầu.
- Oa, mấy món này ngon thật mẹ ơi.
Chưa ai động đũa, Ly đã nhanh tay xử trước vài món.
- Cái con bé này.
Nghe mẹ nhắc, Ly le lưỡi xấu hổ.
Quay sang thấy Trác không ngồi mà đi ra chỗ khác, bà Loan liền nói:
- Lại ngồi ăn Trác.
- Cô với em cứ ăn đi ạ, cháu ngồi ngoài này được rồi.
Vị trí của mình ở đâu Trác vẫn khá rõ ràng.
- Đúng đấy, lại đây ngồi đi anh Trác.
Nghe Ly nói, lại nhìn ánh mắt không vừa ý của bà Loan, Trác gãi đầu ngồi xuống.
- Tuy nói là cháu làm việc ở đây, nhưng cháu không cần phải xem mình như người lạ, tới bữa ăn hay gì cũng vậy, cứ ngồi chung với cả gia đình này, cháu hiểu không?
Bà Loan nhắc nhở.
- Vâng, cháu hiểu.
Trác cảm kích đáp.
Bữa cơm trôi qua khá vui vẻ, nhanh chóng dọn dẹp, nhân lúc rảnh rỗi Trác nói với bà Loan ý định của mình. Dù sao chính Trác đã nhận lời làm bảo vệ, mà bây giờ bỗng dưng thay đổi, quả thật Trác thấy rất xấu hổ.
- Cháu cũng xin lỗi cô vì thay đổi như vậy, nếu cô đồng ý thì bây giờ cháu sẽ rời đi.
Mất một lúc Trác cũng nói xong.
Nghe vậy, bà Loan trầm ngâm một lát, bảo:
- Nếu cháu đã muốn vậy cô cũng không nói gì nữa, nhưng hiện tại không có chứng minh thư thì làm sao cháu đi làm. Với lại cháu không có tiền cùng nơi ở thì cháu sống kiểu gì.
Trác không biết nói gì, đó cũng là điều khiến hắn đau đầu, nhưng hắn không thể mở miệng nhờ bà Loan giúp được, chỉ có thể từ từ nghĩ cách.
Mỉm cười nhìn Trác, bà Loan thở ra một hơi tiếp:
- Thôi được rồi, chắc Ly cũng nói với cháu về công ty của Quyên, cô sẽ thử nói chuyện với nó về ý định của cháu, còn chứng minh thư cô vẫn giúp cháu làm, về chỗ ở, nếu muốn cháu vẫn có thể ở đây cho đến khi đã ổn định.
Không có lời nào diễn tả tâm trạng của Trác lúc này, hắn không biết tại sao cô Loan lại tốt với hắn như vậy, chỉ vì hắn đã cứu con gái cô ư? không thể nào.
Nhìn vào mắt bà Loan, chút cảm giác xa lạ ban đầu đã biến mất, Trác như cảm nhận được một thứ tình cảm thật thân thiết, nếu mẹ Trác còn sống không biết có được như bà không.
Trác cảm động muốn nói điều gì đó thì bà Loan chặn lại:
- Nhưng cháu không thể ở không được, vì vậy nếu muốn ở đây, cháu phải phụ trách việc nấu ăn cho gia đình cô, cháu đồng ý không?
Không phải nói những lời rườm rà, Trác gật đầu:
- Cháu cảm ơn cô.
- Qua trái, qua trái, mạnh vào!
- A! Tay anh làm sao thế, linh hoạt lên!
Ly nôn nóng.
Ấy, mọi người đừng hiểu lầm, không phải Ly đang hoạt động sinh lý, cô bé đang chơi game cùng Trác.
- Da! Thua mất rồi.
- Vậy mà anh bảo mình là dân chuyên nghiệp.
Ly mất niềm tin nói.
Trác cũng cười khổ, mới lúc nãy hắn hỏi thăm Ly một chút về game ở thế giới này, và không phụ sự kỳ vọng của hắn, game ở đây quả thật đã đạt đến đỉnh cao chuyển hóa sang nhập vai trực tiếp, du nhập thế giới ảo. Không chỉ vậy, Trác cũng vô tình khoe với Ly hắn là một game players chuyên nghiệp, nghe thế, cô bé liền kéo hắn vào đây, chơi thử một game.
Mới đầu Trác cũng tự tin, nhưng sau khi bắt đầu hắn mới hối hận. Những game ở đây hoàn toàn bằng cảm biến cử động, chỉ dựa vào khả năng phản ứng siêu cường của mình hắn cũng chỉ miễn cưỡng chơi chứ chưa thành thục được, đã thế phông cảnh của game lại là hình ảnh khối, hắn nhìn không quen, cuối cùng ngay cả một màn hắn còn chẳng qua được nên phải xấu hổ thế này đây.
- Ở đây có thể chơi game online không Ly?
Trác khéo léo di chuyển chủ đề, dĩ nhiên đây vẫn là vấn đề hắn quan tâm nhất.
- Anh muốn chơi game online? Anh dở như vậy thì có chơi được không?
Trác đánh lạc hướng không thành công, Ly vẫn chưa bỏ qua cho hắn.
- Hì! Hì! em đùa thôi, để chơi game online anh phải có máy kết nối sóng não. Máy này có hai dạng, dạng thứ nhất là khoang quét, dạng thứ hai là mũ điện não. Ở đây không có hai dạng đó nên anh không chơi được đâu.
Đã quá quen với việc Trác cái gì cũng không biết, Ly tận tình nói rõ.
- Nó...có đắt không?
Vừa nghe đã thấy không đơn giản rồi, Trác run run hỏi.
- Ừm! Cũng không đắt, khoang quét chừng hai triệu, mũ chừng tám triệu.
- Nhiều như vậy.
Đơn vị tiền ở đây cũng giống như thế giới cũ của hắn, chỉ khác tỉ giá, nếu so sánh thì một trăm đồng ở đây bằng một trăm nghìn bình thường, vì vậy có thể thấy cả triệu là số tiền lớn thế nào. Mà tiền lương một tháng của hắn chỉ có một trăm nghìn, tuy nói tùy nơi tùy tiền nên một trăm nghìn có thể mua được nhiều thứ, nhưng để mua một cái máy chơi game không biết hắn phải để dành đến khi nào đây.
- Vậy game online chẳng lẽ chỉ để cho dân nhà giàu chơi thôi hả.
Trác chán nản nói.
- Anh nói cũng đúng nha, nhưng chỉ đúng với cá nhân thôi.
Ly ở bên cạnh vui vẻ nói.
- Là sao?
- Em không biết có phải anh là người ngoài hành tinh không nữa, vô số công ty chuyên tuyển dụng nhân viên chơi game mở ra một đống ngoài kia vậy mà anh không biết tí gì.
- Có chuyện này nữa hả?
Trác thoải mái hẳn lên. Vậy chẳng phải là có cơ hội cho hắn rồi sao, có thể sớm không phải làm phiền gia đình này thật quá tốt.
- Dĩ nhiên, nếu không thích làm trông công ty, anh có thể ra quán chơi nha, hoặc mua trả góp cũng được. Với lại trước khi chơi một game anh phải ra quán quét card ID ngoại hình để đăng ký nha.
Ly tận tình đưa ra vài biện pháp khác.
Trác cũng khá kinh ngạc, không ngờ ở đây vẫn lưu hành quán net, mà cũng phải thôi, một cái máy chơi game đã đắt như vậy thì việc mở quán để ai cũng có thể chơi là điều dễ hiểu.
Nhìn Trác bây giờ, tiền không nhà không, thì ra quán chơi hay trả góp đều quá xa vời. Hắn chỉ có một đường duy nhất, đúng vậy, gia nhập một công ty, nếu có bao ăn bao ở thì quá tốt.
Không quá khó để đoán được suy nghĩ của Trác, Ly lên tiếng:
- Anh định đi làm ở một công ty hay sao?
Không dấu ý định của mình, Trác gật đầu.
- Nếu vậy anh có thể nói với chị Quyên, chị ấy cũng có một công ty chuyên nghiệp nha.
- Chị em?
Ly gật đầu xác định.
- Cô ấy chưa ăn tươi anh là may rồi chứ đừng nói gì đến việc đồng ý nhận anh vào làm.
Trác hụt hẫng nói.
- Em cũng thấy hình như chị em không thích anh lắm, có chuyện gì giữa hai người vậy?
Ly hiếu kỳ hỏi.
- Anh cũng không biết tại sao, có lẽ thấy anh quá đẹp trai nên cô ấy ngượng ngùng biểu hiện như vậy chăng.
Trác bắt đầu dày mặt thổi phồng chính mình, Ly ở một bên nghe vậy cười khúc khích. Phải nói Trác rất có năng khiếu khiến người bên cạnh vui vẻ.
Thời gian tiếp theo, Trác bắt đầu nhờ Ly hướng dẫn dùng các vật dụng trong nhà, nào là robot, máy vệ sinh, tủ lạnh, ...khiến hắn đau cả đầu. Còn bây giờ, Trác đang ngồi trước cái ti vi.
- Điều khiển nó cũng đơn giản, anh đưa tay sang trái hoặc phải để chuyển kênh, giơ bàn tay để cắt kênh nếu muốn coi nhiều chương trình một lúc.
Ly hướng dẫn.
Đúng là đơn giản, như điều khiển một chiếc điện thoại cảm ứng mà thôi.
Trác khá hứng thú vẫy tay xem từng kênh, có vẻ hắn quên mất công việc của hắn trong nhà này là gì rồi.
Lướt nhanh từng kênh, ngay lập tức có một chương trình thu hút sự chú ý của Trác.
"Bảy năm thử nghiệm, là một game được đầu tư kỹ lưỡng về chiều sâu cũng như kỹ thuật. Là game đầu tiên phát triển thành công chương trình IAI (Interaction Artificial Intelligence: tương tác giữa các trí tuệ nhân tạo) chuyên dùng cho các NPC, không chỉ thế, mỗi NPC đều được lập trình dựa trên bản thân người thật sau đó mới sử dụng chương trình thiết lập, vì vậy mỗi NPC có thể coi là "người" chứ không còn là một hệ thống dữ liệu được lập trình sẵn, họ sẽ có tư duy, có suy nghĩ như một người bình thường."
"Bá chủ, cuộc chiến giữa Người - Yêu - Ma, hãy trở thành một phần của loài người, chiến đấu, tranh đoạt, thống nhất tất cả, giơ cao vũ khí lên ngôi bá chủ."
"Bước đột phá của game online, không chỉ đơn thuần là một trò chơi, đó còn là một thế giới, hai ngày nữa sẽ chính thức bắt đầu."
Vô số các hình ảnh cùng ngôn từ liên tục hiện lên, Trác như bị hút hồn.
- Game này hiện tại rất nổi tiếng nha, chị em cũng bảo đây sẽ là game hay nhất từ trước tới nay.
Ngồi một bên, Ly nói.
"Hai ngày, chỉ còn hai ngày." Trác suy nghĩ, không nói đến việc đây sẽ là lần đầu tiên hắn du nhập thế giới ảo, chỉ riêng việc một game đỉnh cấp sắp xuất hiện cũng khiến Trác khá háo hức. Không có gì thì thôi, nhưng nếu được, được đăng nhập vào đúng lúc game chính thức open thì quá tốt.
Việc quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào xin vào một công ty, với một kẻ chưa biết gì về thế giới này xem ra chỉ có Quyên là lựa chọn duy nhất.
------
- Đã quen với mọi thứ chưa Trác?
Trưa đến, bà Loan trở về, mỉm cười hỏi.
- Cám ơn cô, cháu ổn ạ.
Trác đáp.
- Được rồi, cô đã chuẩn bị một số món để cảm ơn cháu đây.
Bà Loan nhanh chóng xách ra vài chiếc túi.
- Để cháu giúp.
Trác vội vàng giúp bà Loan cầm lấy những chiếc túi. Đã có chỗ ăn chỗ ở, bây giờ còn được đích thân bà Loan nấu ăn cám ơn, quả thật Trác không biết nói gì để biểu đạt tâm trạng của mình bây giờ.
Tiến vào bếp, không để cho bà Loan kịp động tay, Trác lên tiếng:
- Cô cứ để đó cháu làm cho.
Nói rồi rất thành thục rửa rau, xẻ cá, ướp thịt. Từ nhỏ mẹ Trác đã mất, Trác sống với cha và ông, dù Trác là cháu đích tôn của nhà họ Trần nhưng cả họ thực chất chỉ có vài người, đã thế lại không có phụ nữ, vì vậy ngoài việc đi học, tập võ, mọi công việc nhà Trác đều làm. Sau khi xong cấp ba, nghe lời cha, Trác rời nhà bắt đầu cuộc sống tự lập, không theo con đường làm võ sư của cha và ông, Trác thích game và chơi game để nuôi sống chính mình. Với khả năng của mình, Trác nhanh chóng đạt được hạng ba toàn thế giới ở mọi thể loại. Sau đó thì ai cũng biết, hắn đến thế giới này.
Thấy Trác như vậy bà Loan khá ngạc nhiên:
- Không ngờ cháu đảm đang như vậy, chẳng bù với Quyên. Vậy để hôm nay xem tài nghệ của cháu thế nào.
Trác ngượng ngùng cười.
Rất nhanh, mọi thứ đều chuẩn bị xong, một bàn đồ ăn đầy màu sắc được bày ra.
- Không ngờ anh Trác tài như vậy nha.
Ly mở tròn mắt kinh ngạc nói.
Trác vui vẻ bảo:
- Em thử xem có hợp khẩu vị không nhé.
Rồi quay sang bà Loan hỏi:
- Quyên không về hả cô?
- Ừm! Quyên đi tới chiều cháu ạ.
Bà Loan gật đầu.
- Oa, mấy món này ngon thật mẹ ơi.
Chưa ai động đũa, Ly đã nhanh tay xử trước vài món.
- Cái con bé này.
Nghe mẹ nhắc, Ly le lưỡi xấu hổ.
Quay sang thấy Trác không ngồi mà đi ra chỗ khác, bà Loan liền nói:
- Lại ngồi ăn Trác.
- Cô với em cứ ăn đi ạ, cháu ngồi ngoài này được rồi.
Vị trí của mình ở đâu Trác vẫn khá rõ ràng.
- Đúng đấy, lại đây ngồi đi anh Trác.
Nghe Ly nói, lại nhìn ánh mắt không vừa ý của bà Loan, Trác gãi đầu ngồi xuống.
- Tuy nói là cháu làm việc ở đây, nhưng cháu không cần phải xem mình như người lạ, tới bữa ăn hay gì cũng vậy, cứ ngồi chung với cả gia đình này, cháu hiểu không?
Bà Loan nhắc nhở.
- Vâng, cháu hiểu.
Trác cảm kích đáp.
Bữa cơm trôi qua khá vui vẻ, nhanh chóng dọn dẹp, nhân lúc rảnh rỗi Trác nói với bà Loan ý định của mình. Dù sao chính Trác đã nhận lời làm bảo vệ, mà bây giờ bỗng dưng thay đổi, quả thật Trác thấy rất xấu hổ.
- Cháu cũng xin lỗi cô vì thay đổi như vậy, nếu cô đồng ý thì bây giờ cháu sẽ rời đi.
Mất một lúc Trác cũng nói xong.
Nghe vậy, bà Loan trầm ngâm một lát, bảo:
- Nếu cháu đã muốn vậy cô cũng không nói gì nữa, nhưng hiện tại không có chứng minh thư thì làm sao cháu đi làm. Với lại cháu không có tiền cùng nơi ở thì cháu sống kiểu gì.
Trác không biết nói gì, đó cũng là điều khiến hắn đau đầu, nhưng hắn không thể mở miệng nhờ bà Loan giúp được, chỉ có thể từ từ nghĩ cách.
Mỉm cười nhìn Trác, bà Loan thở ra một hơi tiếp:
- Thôi được rồi, chắc Ly cũng nói với cháu về công ty của Quyên, cô sẽ thử nói chuyện với nó về ý định của cháu, còn chứng minh thư cô vẫn giúp cháu làm, về chỗ ở, nếu muốn cháu vẫn có thể ở đây cho đến khi đã ổn định.
Không có lời nào diễn tả tâm trạng của Trác lúc này, hắn không biết tại sao cô Loan lại tốt với hắn như vậy, chỉ vì hắn đã cứu con gái cô ư? không thể nào.
Nhìn vào mắt bà Loan, chút cảm giác xa lạ ban đầu đã biến mất, Trác như cảm nhận được một thứ tình cảm thật thân thiết, nếu mẹ Trác còn sống không biết có được như bà không.
Trác cảm động muốn nói điều gì đó thì bà Loan chặn lại:
- Nhưng cháu không thể ở không được, vì vậy nếu muốn ở đây, cháu phải phụ trách việc nấu ăn cho gia đình cô, cháu đồng ý không?
Không phải nói những lời rườm rà, Trác gật đầu:
- Cháu cảm ơn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.