Chương 20: Vũ khí thăng cấp
lhunda
07/01/2014
Cách tốt nhất xử lý những người không ổn định như cô gái này
là gì? Rất đơn giản, uy hiếp, đe dọa.
Trác chính là làm như vậy. Hắn phóng tới, một tay bịt mồm cô gái, tay kia giơ cái vũ khí đen thui của mình lên, giọng nói đầy đáng sợ:
- Im lặng nghe tôi nói được chứ?
Cô gái đẫm lệ gật đầu.
- Mặc dù đây chỉ là trò chơi nhưng tôi không ngại thử một lần cảm giác đó đâu, cô hiểu?
Cô gái gật đầu liên tục, nước mắt ngưng chảy, thay vào đó là sự sợ hãi.
- Tôi không nói giỡn, nhớ đấy.
Trác gằn giọng.
Hắn buông tay ra, cô gái thành thật im lặng không chút cử động.
Thấy vậy Trác thở nhẹ một hơi.
- Được rồi, tôi không có ý gì cả, cô không phải lo lắng, tôi chỉ muốn tổ đội với cô mà thôi.
Trác giải thích.
- A!
Cô gái kêu lên một tiếng, bàn tay vỗ vỗ bộ ngực, trên mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
- Em xin lỗi!
Cô gái đỏ mặt cúi đầu. Nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tuy tính cách hơi có xu hướng đối nội không đối ngoại nhưng nàng cũng rất thông minh, nghe Trác giải thích, suy nghĩ lại hành động lúc nãy nàng liền hiểu ra người sai là mình, nàng quá hấp tấp.
- Cô hiểu là được rồi.
Trác gật đầu.
- Nhưng em chỉ mới cấp mười, sợ không giúp được gì cho anh.
Cô gái nhỏ nhẹ nói.
- Cấp mười? Cô là chức nghiệp gì?
Trác hơi ngạc nhiên, cấp mười mà vào khu quái cấp mười lăm, kiểu này chỉ có làm nhiệm vụ, giống hắn.
- Em chọn Diệu Tiên.
À, chức nghiệp thiên về hỗ trợ.
- Vậy thì càng tốt.
- Nhưng em chỉ có một kỹ năng tăng cường khả năng phòng thủ.
Cô gái nói.
Trác hiểu tại sao cô gái này không có tổ đội mà một mình tiến vào đây rồi. Diệu Tiên cấp mười, không có sức chiến đấu không nói, đã thế lại không có kỹ năng đáng giá nhất là hồi mp hoặc hp, tiến vào khu quái mười lăm có ma nó mới chịu tổ đội.
- Không sao, tôi không quá quan tâm, chúng ta tổ đội chủ yếu là cần kỹ năng lóc thịt của cô.
Trác nói, đồng thời phát ra lời mời nhập nhóm.
Chọn chấp nhận, cô gái hơi liếc Trác nói:
- Đó không phải kỹ năng lóc thịt là kỹ năng tận thu.
- Tôi tưởng là lột da?
Thấy cô nàng chủ động lên tiếng, Trác chớp thời cơ bắt chuyện, chủ yếu tăng chút quen thuộc.
- Không phải, lột da chỉ thu được da, tận thu có thể lấy những bộ phận giá trị hơn.
Cô gái hăng hái, khuôn mặt cũng ngẩng lên, hai dòng nước mắt chưa khô khiến nàng vô cùng dễ thương, Trác nhìn có chút thất thần.
Cô gái đỏ mặt cúi xuống.
Trác tự cảnh tỉnh, hắn bị sao thế này, tự nhiên ngẩn người như thế. Nhìn tên cô gái hiển thị trên khung đồng đội 'Ánh Dương', tên cũng hay đó chứ.
- A!
Lại tiếng hô kinh ngạc của Ánh Dương.
- Anh cũng cấp mười?
Ánh Dương ngạc nhiên.
- Tôi nói mình không phải cấp mười bao giờ.
Trác cười khổ, coi bộ cô nàng dễ bộc lộ cảm xúc nhỉ.
- Tại em thấy anh một chiêu hạ gục con quái cấp mười lăm nên cứ tưởng cấp anh phải cao lắm.
Ánh Dương vẫn chưa dám nhìn thẳng Trác.
- Ánh Dương này, cô nhìn thẳng tôi nói chuyện được không?
Ánh Dương chầm chậm đưa mắt về phía Trác.
- Tôi đáng sợ vậy hả?
Nàng gật đầu.
- Tại sao vậy?
Ánh Dương chỉ lên đầu Trác.
- Lại tại cái đầu, có phải tôi muốn nó thế đâu.
Trác khóc không ra nước mắt. Chỉ vì cái đầu láng này mà hắn chịu bao uất ức.
- Hì hì.
Nhìn biểu hiện của Trác, Ánh Dương che miệng cười khẽ.
- Thế cô đến khu quái mười lăm này làm gì?
Trác hỏi thăm.
- Em đến làm nhiệm vụ, thu thập hai mươi cái sừng của Bò Một Sừng.
Ánh Dương nhìn thẳng nói, nàng cảm nhận được Trác không phải người xấu, tuy bề ngoài có hơi đáng sợ một chút, nhưng ít nhất ở Trác nàng thấy được vẻ tự nhiên khi nhìn nàng, điều mà nàng không mấy khi gặp ở người khác.
Nếu Trác biết cái nhìn của Ánh Dương về mình chắc chắn nhắm mắt thâm trầm nói: "không phải tôi tự nhiên mà vì tôi thường xuyên đối mặt với người đẹp nên sinh ra định lực rất mạnh, có thể nói là chai lỳ."
Nhưng Trác không biết, điều này vô tình khiến Ánh Dương có chút hảo cảm với hắn.
- Tôi cũng vậy, cần hai mươi lăm cái, vậy bây giờ tôi phụ trách giết quái cô phụ trách thu nhập, khi nào đủ thì thôi.
Trác đáp.
Tất nhiên Ánh Dương rất vui, cuối cùng cũng có người tổ đội giúp nàng.
- Bây giờ tôi phải về thôn sửa vũ khí, cô chờ được không?
Trác giơ giơ cái vũ khí đen thui của mình lên.
Ánh Dương gật đầu.
Không chần chừ, Trác xoay người tính đi ngay.
- Anh định đi bộ về hay sao?
Thấy cử động của Trác, Ánh Dương khó hiểu.
- Tôi không có quyển trục.
Trác bất đắc dĩ nói.
- Vậy...em có mấy quyển, nếu anh cần thì cứ lấy.
Trên tay nàng xuất hiện một quyển trục màu xám tro.
- Cám ơn cô.
Trác cười, không khách khí tay đưa ra nhận lấy, vật phẩm đưa một bên nên không cần chọn giao dịch.
- À! Nếu không phiền chúng ta kết bạn luôn được chứ.
Nói, Trác đưa yêu cầu kết bạn với Ánh Dương.
Thấy nàng chấp nhận, Trác không nói nhiều, lập tức sử dụng quyển trục.
Nhìn Trác biến mất, trong mắt Ánh Dương có chút cảm kích, nàng cũng đi ra chỗ khác xem có tìm được ai bỏ xác lạ không, ít nhất nàng chỉ có thể làm thế cho đến khi Trác quay lại.
Nhìn cái giếng giữa thôn, Trác quay về. Mở khung bạn bè, chọn tên Phá Hoại, Trác xin nói chuyện hắn định mượn Phùng mấy trăm xu, hy vọng được.
- Có gì không Trác?
Giọng Phùng vang lên.
- Anh có thể cho em mượn ít xu được không?
Trác hỏi ngay.
- Nhiều không? Nếu nhiều thì anh phải hỏi mượn guild.
Phùng rất sảng khoái.
- Khoảng bốn trăm xu anh.
- Vậy được, anh chuyển qua cho chú ngay.
- Cám ơn anh.
- Không cần cám ơn, anh em cả mà, lúc trả nhớ thêm anh chút tiền lãi là được.
Phùng vui đùa.
- Lúc có em trả ngay.
Trác cười đáp.
Nhận được bốn trăm xu, đã đủ tiền mua nguyên liệu chế phù, bây giờ phải sửa vũ khí. Trác đi lại chỗ thợ rèn.
Thợ rèn là một người đàn ông trung niên, thân hình lực lưỡng, thân trần đang hì hục đúc vũ khí.
- Có gì không?
Thấy Trác, thợ rèn hỏi.
- Phiền chú sửa giúp cái vũ khí này.
Trác đưa cây roi tới trước.
- Mày giỡn mặt ta đó hả!
Vừa xem cây roi đen của Trác, thợ rèn hầm mặt lại.
Trác khó hiểu, sửa vũ khí thì lại thợ rèn mà.
- Qua bên chỗ thợ mộc bên kia kìa, đây đúc sửa vũ khí chứ không phải xây cất căn gỗ.
Thợ rèn nói, rồi không thèm để ý tới Trác. Một số tên người chơi bên cạnh cũng cười thầm trình gà của hắn.
Trác xoa đầu, hóa ra nhầm chỗ, vũ khí tự nhiên phải đến thợ mộc.
Thợ mộc là một gã thanh niên người đầy sẹo đang bào gỗ.
- Có gì không anh bạn?
- Nhờ anh sửa giúp tôi món này.
- Đợi một chút.
Cầm lấy cây roi đen, thợ mộc đi vào nhà.
Đi ra, trên tay gã cây roi đã trở lại bình thường.
- Không cần tiền đâu.
Đưa lại cây roi cho Trác, thợ mộc phất tay, đồ kém chất lượng sửa rất đơn giản.
- Cám ơn anh.
Trác nói, thật may mắn.
"Thỏa mãn điều kiện ngẫu nhiên: Vũ khí hư hỏng được sửa chữa, bắt đầu thăng cấp."
Vừa cầm lấy cây roi, hệ thống liền thông báo.
Trác chính là làm như vậy. Hắn phóng tới, một tay bịt mồm cô gái, tay kia giơ cái vũ khí đen thui của mình lên, giọng nói đầy đáng sợ:
- Im lặng nghe tôi nói được chứ?
Cô gái đẫm lệ gật đầu.
- Mặc dù đây chỉ là trò chơi nhưng tôi không ngại thử một lần cảm giác đó đâu, cô hiểu?
Cô gái gật đầu liên tục, nước mắt ngưng chảy, thay vào đó là sự sợ hãi.
- Tôi không nói giỡn, nhớ đấy.
Trác gằn giọng.
Hắn buông tay ra, cô gái thành thật im lặng không chút cử động.
Thấy vậy Trác thở nhẹ một hơi.
- Được rồi, tôi không có ý gì cả, cô không phải lo lắng, tôi chỉ muốn tổ đội với cô mà thôi.
Trác giải thích.
- A!
Cô gái kêu lên một tiếng, bàn tay vỗ vỗ bộ ngực, trên mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
- Em xin lỗi!
Cô gái đỏ mặt cúi đầu. Nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tuy tính cách hơi có xu hướng đối nội không đối ngoại nhưng nàng cũng rất thông minh, nghe Trác giải thích, suy nghĩ lại hành động lúc nãy nàng liền hiểu ra người sai là mình, nàng quá hấp tấp.
- Cô hiểu là được rồi.
Trác gật đầu.
- Nhưng em chỉ mới cấp mười, sợ không giúp được gì cho anh.
Cô gái nhỏ nhẹ nói.
- Cấp mười? Cô là chức nghiệp gì?
Trác hơi ngạc nhiên, cấp mười mà vào khu quái cấp mười lăm, kiểu này chỉ có làm nhiệm vụ, giống hắn.
- Em chọn Diệu Tiên.
À, chức nghiệp thiên về hỗ trợ.
- Vậy thì càng tốt.
- Nhưng em chỉ có một kỹ năng tăng cường khả năng phòng thủ.
Cô gái nói.
Trác hiểu tại sao cô gái này không có tổ đội mà một mình tiến vào đây rồi. Diệu Tiên cấp mười, không có sức chiến đấu không nói, đã thế lại không có kỹ năng đáng giá nhất là hồi mp hoặc hp, tiến vào khu quái mười lăm có ma nó mới chịu tổ đội.
- Không sao, tôi không quá quan tâm, chúng ta tổ đội chủ yếu là cần kỹ năng lóc thịt của cô.
Trác nói, đồng thời phát ra lời mời nhập nhóm.
Chọn chấp nhận, cô gái hơi liếc Trác nói:
- Đó không phải kỹ năng lóc thịt là kỹ năng tận thu.
- Tôi tưởng là lột da?
Thấy cô nàng chủ động lên tiếng, Trác chớp thời cơ bắt chuyện, chủ yếu tăng chút quen thuộc.
- Không phải, lột da chỉ thu được da, tận thu có thể lấy những bộ phận giá trị hơn.
Cô gái hăng hái, khuôn mặt cũng ngẩng lên, hai dòng nước mắt chưa khô khiến nàng vô cùng dễ thương, Trác nhìn có chút thất thần.
Cô gái đỏ mặt cúi xuống.
Trác tự cảnh tỉnh, hắn bị sao thế này, tự nhiên ngẩn người như thế. Nhìn tên cô gái hiển thị trên khung đồng đội 'Ánh Dương', tên cũng hay đó chứ.
- A!
Lại tiếng hô kinh ngạc của Ánh Dương.
- Anh cũng cấp mười?
Ánh Dương ngạc nhiên.
- Tôi nói mình không phải cấp mười bao giờ.
Trác cười khổ, coi bộ cô nàng dễ bộc lộ cảm xúc nhỉ.
- Tại em thấy anh một chiêu hạ gục con quái cấp mười lăm nên cứ tưởng cấp anh phải cao lắm.
Ánh Dương vẫn chưa dám nhìn thẳng Trác.
- Ánh Dương này, cô nhìn thẳng tôi nói chuyện được không?
Ánh Dương chầm chậm đưa mắt về phía Trác.
- Tôi đáng sợ vậy hả?
Nàng gật đầu.
- Tại sao vậy?
Ánh Dương chỉ lên đầu Trác.
- Lại tại cái đầu, có phải tôi muốn nó thế đâu.
Trác khóc không ra nước mắt. Chỉ vì cái đầu láng này mà hắn chịu bao uất ức.
- Hì hì.
Nhìn biểu hiện của Trác, Ánh Dương che miệng cười khẽ.
- Thế cô đến khu quái mười lăm này làm gì?
Trác hỏi thăm.
- Em đến làm nhiệm vụ, thu thập hai mươi cái sừng của Bò Một Sừng.
Ánh Dương nhìn thẳng nói, nàng cảm nhận được Trác không phải người xấu, tuy bề ngoài có hơi đáng sợ một chút, nhưng ít nhất ở Trác nàng thấy được vẻ tự nhiên khi nhìn nàng, điều mà nàng không mấy khi gặp ở người khác.
Nếu Trác biết cái nhìn của Ánh Dương về mình chắc chắn nhắm mắt thâm trầm nói: "không phải tôi tự nhiên mà vì tôi thường xuyên đối mặt với người đẹp nên sinh ra định lực rất mạnh, có thể nói là chai lỳ."
Nhưng Trác không biết, điều này vô tình khiến Ánh Dương có chút hảo cảm với hắn.
- Tôi cũng vậy, cần hai mươi lăm cái, vậy bây giờ tôi phụ trách giết quái cô phụ trách thu nhập, khi nào đủ thì thôi.
Trác đáp.
Tất nhiên Ánh Dương rất vui, cuối cùng cũng có người tổ đội giúp nàng.
- Bây giờ tôi phải về thôn sửa vũ khí, cô chờ được không?
Trác giơ giơ cái vũ khí đen thui của mình lên.
Ánh Dương gật đầu.
Không chần chừ, Trác xoay người tính đi ngay.
- Anh định đi bộ về hay sao?
Thấy cử động của Trác, Ánh Dương khó hiểu.
- Tôi không có quyển trục.
Trác bất đắc dĩ nói.
- Vậy...em có mấy quyển, nếu anh cần thì cứ lấy.
Trên tay nàng xuất hiện một quyển trục màu xám tro.
- Cám ơn cô.
Trác cười, không khách khí tay đưa ra nhận lấy, vật phẩm đưa một bên nên không cần chọn giao dịch.
- À! Nếu không phiền chúng ta kết bạn luôn được chứ.
Nói, Trác đưa yêu cầu kết bạn với Ánh Dương.
Thấy nàng chấp nhận, Trác không nói nhiều, lập tức sử dụng quyển trục.
Nhìn Trác biến mất, trong mắt Ánh Dương có chút cảm kích, nàng cũng đi ra chỗ khác xem có tìm được ai bỏ xác lạ không, ít nhất nàng chỉ có thể làm thế cho đến khi Trác quay lại.
Nhìn cái giếng giữa thôn, Trác quay về. Mở khung bạn bè, chọn tên Phá Hoại, Trác xin nói chuyện hắn định mượn Phùng mấy trăm xu, hy vọng được.
- Có gì không Trác?
Giọng Phùng vang lên.
- Anh có thể cho em mượn ít xu được không?
Trác hỏi ngay.
- Nhiều không? Nếu nhiều thì anh phải hỏi mượn guild.
Phùng rất sảng khoái.
- Khoảng bốn trăm xu anh.
- Vậy được, anh chuyển qua cho chú ngay.
- Cám ơn anh.
- Không cần cám ơn, anh em cả mà, lúc trả nhớ thêm anh chút tiền lãi là được.
Phùng vui đùa.
- Lúc có em trả ngay.
Trác cười đáp.
Nhận được bốn trăm xu, đã đủ tiền mua nguyên liệu chế phù, bây giờ phải sửa vũ khí. Trác đi lại chỗ thợ rèn.
Thợ rèn là một người đàn ông trung niên, thân hình lực lưỡng, thân trần đang hì hục đúc vũ khí.
- Có gì không?
Thấy Trác, thợ rèn hỏi.
- Phiền chú sửa giúp cái vũ khí này.
Trác đưa cây roi tới trước.
- Mày giỡn mặt ta đó hả!
Vừa xem cây roi đen của Trác, thợ rèn hầm mặt lại.
Trác khó hiểu, sửa vũ khí thì lại thợ rèn mà.
- Qua bên chỗ thợ mộc bên kia kìa, đây đúc sửa vũ khí chứ không phải xây cất căn gỗ.
Thợ rèn nói, rồi không thèm để ý tới Trác. Một số tên người chơi bên cạnh cũng cười thầm trình gà của hắn.
Trác xoa đầu, hóa ra nhầm chỗ, vũ khí tự nhiên phải đến thợ mộc.
Thợ mộc là một gã thanh niên người đầy sẹo đang bào gỗ.
- Có gì không anh bạn?
- Nhờ anh sửa giúp tôi món này.
- Đợi một chút.
Cầm lấy cây roi đen, thợ mộc đi vào nhà.
Đi ra, trên tay gã cây roi đã trở lại bình thường.
- Không cần tiền đâu.
Đưa lại cây roi cho Trác, thợ mộc phất tay, đồ kém chất lượng sửa rất đơn giản.
- Cám ơn anh.
Trác nói, thật may mắn.
"Thỏa mãn điều kiện ngẫu nhiên: Vũ khí hư hỏng được sửa chữa, bắt đầu thăng cấp."
Vừa cầm lấy cây roi, hệ thống liền thông báo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.