Chương 66: Có anh thật tốt
Linhlinh Penny
11/04/2021
Lý Thạch nhìn lại tấm hình Hứa Giai Mẫn, con gái của hắn rất giống mẹ của mình, nhưng tính cách lại hoạt bát và hướng ngoại chứ không nhu mì và hướng nội tâm như Ngô Ân.
“Vốn dĩ ta cũng muốn cho con cuộc sống tốt đẹp bên Hứa Min Duật, thế nhưng sự xuất hiện của Lâm Tuyết Nhi đã phá hỏng mọi thứ.”
“Bây giờ nói những lời đó có phải quá muộn không? Bấy lâu nay tôi đã quá chủ quan xem nhẹ anh rồi."-Hứa Minh Duật từ phía sau lên tiếng khiến Lý Thạch giật mình.
"Làm thế nào cậu biết được tôi đang ở đâu?"
BỐP
Hứa Minh Duật vẫn tiếp tục bước tới gần đứng trước mặt Lý Thạch, thay cho câu trả lời, anh vung tay giáng mạnh cú đấm vào mặt Lý Thạch, đôi mắt đỏ ngầu căm phẫn tràn ngập sát khí: "Tôi đã từng hứa với lòng sẽ không tha thứ cho kẻ đã hại cuộc đời Ngô Ân, và anh thậm chí còn tồi tệ hơn cả Hướng Chí Nam."
Loạng choạng chống tay gượng đứng dậy, Lý Thạch khẽ nhăn mặt vì cơn đau không chỉ ở mặt mà nó còn ảnh hưởng đến vết thương trên bụng mình: "Tôi đã từng rất hối hận, nhưng tôi cũng chưa bao giờ có ý định làm cho cuộc sống của Tiểu Mẫn trở nên khổ sở thêm vì mình nên mới chọn cách im lặng."
"Chuyện với Tuyết Nhi chỉ là sự cố thôi."
"Sự cố sao? Nếu như hôm đó không gặp được Vy Vy, Tuyết Nhi có thể đã mất mạng rồi. Hại chết một mình chị tôi chưa đủ hay sao? Anh là loại người gì thế hả?"
BỐP
Thêm một cú đá vào bụng Lý Thạch khiến anh đau đớn gục luôn xuống đất, thực tế anh có đủ khả năng để né tránh nhưng anh đã chọn cách chịu trừng phạt: "Cả bây giờ... Lẫn năm xưa tôi đều không cố ý... Nhưng kết quả lại vô cùng tồi tệ... Tôi cũng muốn có một tình yêu như bao người khác thôi..."
"Là cách thức sai rồi, và anh nên chịu trừng phạt thích đáng."-Hứa Minh Duật túm lấy cổ áo Lý Thạch: "Khi pháp luật không thể xoa dịu hết nỗi đau khổ của những người bị anh làm hại, bản thân anh cũng phải đền tội thôi."
ĐOÀNG
Đậu xe trước nhà Vy Vy, Hứa Minh Duật ngồi thêm giây lát lấy lại bình tĩnh mới bước xuống xe đi vào trong.
"Anh đến rồi à."
"Đã làm phiền cô rồi, Tiểu Mẫn đang ở đâu thế?"
"Đang ở chỗ của Tuyết Nhi, họ đều ổn rồi."
Vặn nắm cửa đi vào bên trong, Hứa Minh Duật khẽ nhíu mày khi nhìn người yêu của mình đang nằm ngủ bên cạnh Lâm Tuyết Nhi, dù rằng anh biết giữa họ không có gì nhưng những chuyện từng xảy ra trước đó khiến cho anh cảm thấy không thoải mái chút nào.
Chầm chậm bước tới gần, anh thử lay người Hứa Giai Mẫn nhưng cô vẫn say ngủ, cuối cùng anh đưa tay bế cô rời khỏi: "Về nhà thôi, anh đã trở về rồi!"
Khi hai người đã hoàn toàn rời đi, Lâm Tuyết Nhi cũng dần mở mắt, cô đã tỉnh dậy từ lúc Hứa Minh Duật bước vào phòng nhưng để tránh đi tình huống khó xử đã vờ như đang ngủ say.
"Có Minh Duật bảo vệ Tiểu Mẫn, em ấy sẽ không sao rồi."
Dụi dụi mắt thức giấc, Hứa Giai Mẫn vươn vai lăn một vòng trên giường, không ngờ lại đụng phải Hứa Minh Duật đang nằm ở phần giường bên cạnh.
"A..."
"Em dậy rồi!"
"Làm sao...chuyện gì thế này?"
Hứa Minh Duật kéo luôn Hứa Giai Mẫn nằm trên ngực mình khi cô định ngồi dậy: "Còn sớm, nằm thêm chút nữa đi!"
"Đây là nhà chúng ta sao? Em về nhà bằng cách nào thế?"
Lúc này Hứa Minh Duật trở nên nghiêm túc nhắc nhở: "Em đó, ngủ say như chết, nếu người đưa em đi là một người khác thì làm thế nào đây?"
"Em..."
"Dù sao cũng không có chuyện đó được đâu, chỉ vì em luôn khiến anh bất an quá thôi."
"Anh đã biết mọi chuyện rồi phải không?"-lần này đến phiên Hứa Giai Mẫn nghiêm túc hỏi lại.
"Phải. Từ giờ anh sẽ không để em gặp nguy hiểm nào nữa, những đau khổ và tổn thương của em...dù sẽ không dễ dàng để xóa đi, nhưng anh sẽ lấp đầy chúng bằng những niềm vui khi bên cạnh anh."
"..."
"Đừng cười anh khi nói mấy lời này, anh cũng không biết phải nói thế nào để em vui hơn nữa."
Nằm trong vòng tay vững chắc của Hứa Minh Duật, bất giác Hứa Giai Mẫn cảm thấy cảm xúc như vỡ òa, sự ấm áp quen thuộc này hóa ra khi vắng đi mấy ngày lại làm cho cô nhớ đến thế.
"Không cần đâu, như thế này là đủ với em rồi. Có anh thật tốt!"
TBC
“Vốn dĩ ta cũng muốn cho con cuộc sống tốt đẹp bên Hứa Min Duật, thế nhưng sự xuất hiện của Lâm Tuyết Nhi đã phá hỏng mọi thứ.”
“Bây giờ nói những lời đó có phải quá muộn không? Bấy lâu nay tôi đã quá chủ quan xem nhẹ anh rồi."-Hứa Minh Duật từ phía sau lên tiếng khiến Lý Thạch giật mình.
"Làm thế nào cậu biết được tôi đang ở đâu?"
BỐP
Hứa Minh Duật vẫn tiếp tục bước tới gần đứng trước mặt Lý Thạch, thay cho câu trả lời, anh vung tay giáng mạnh cú đấm vào mặt Lý Thạch, đôi mắt đỏ ngầu căm phẫn tràn ngập sát khí: "Tôi đã từng hứa với lòng sẽ không tha thứ cho kẻ đã hại cuộc đời Ngô Ân, và anh thậm chí còn tồi tệ hơn cả Hướng Chí Nam."
Loạng choạng chống tay gượng đứng dậy, Lý Thạch khẽ nhăn mặt vì cơn đau không chỉ ở mặt mà nó còn ảnh hưởng đến vết thương trên bụng mình: "Tôi đã từng rất hối hận, nhưng tôi cũng chưa bao giờ có ý định làm cho cuộc sống của Tiểu Mẫn trở nên khổ sở thêm vì mình nên mới chọn cách im lặng."
"Chuyện với Tuyết Nhi chỉ là sự cố thôi."
"Sự cố sao? Nếu như hôm đó không gặp được Vy Vy, Tuyết Nhi có thể đã mất mạng rồi. Hại chết một mình chị tôi chưa đủ hay sao? Anh là loại người gì thế hả?"
BỐP
Thêm một cú đá vào bụng Lý Thạch khiến anh đau đớn gục luôn xuống đất, thực tế anh có đủ khả năng để né tránh nhưng anh đã chọn cách chịu trừng phạt: "Cả bây giờ... Lẫn năm xưa tôi đều không cố ý... Nhưng kết quả lại vô cùng tồi tệ... Tôi cũng muốn có một tình yêu như bao người khác thôi..."
"Là cách thức sai rồi, và anh nên chịu trừng phạt thích đáng."-Hứa Minh Duật túm lấy cổ áo Lý Thạch: "Khi pháp luật không thể xoa dịu hết nỗi đau khổ của những người bị anh làm hại, bản thân anh cũng phải đền tội thôi."
ĐOÀNG
Đậu xe trước nhà Vy Vy, Hứa Minh Duật ngồi thêm giây lát lấy lại bình tĩnh mới bước xuống xe đi vào trong.
"Anh đến rồi à."
"Đã làm phiền cô rồi, Tiểu Mẫn đang ở đâu thế?"
"Đang ở chỗ của Tuyết Nhi, họ đều ổn rồi."
Vặn nắm cửa đi vào bên trong, Hứa Minh Duật khẽ nhíu mày khi nhìn người yêu của mình đang nằm ngủ bên cạnh Lâm Tuyết Nhi, dù rằng anh biết giữa họ không có gì nhưng những chuyện từng xảy ra trước đó khiến cho anh cảm thấy không thoải mái chút nào.
Chầm chậm bước tới gần, anh thử lay người Hứa Giai Mẫn nhưng cô vẫn say ngủ, cuối cùng anh đưa tay bế cô rời khỏi: "Về nhà thôi, anh đã trở về rồi!"
Khi hai người đã hoàn toàn rời đi, Lâm Tuyết Nhi cũng dần mở mắt, cô đã tỉnh dậy từ lúc Hứa Minh Duật bước vào phòng nhưng để tránh đi tình huống khó xử đã vờ như đang ngủ say.
"Có Minh Duật bảo vệ Tiểu Mẫn, em ấy sẽ không sao rồi."
Dụi dụi mắt thức giấc, Hứa Giai Mẫn vươn vai lăn một vòng trên giường, không ngờ lại đụng phải Hứa Minh Duật đang nằm ở phần giường bên cạnh.
"A..."
"Em dậy rồi!"
"Làm sao...chuyện gì thế này?"
Hứa Minh Duật kéo luôn Hứa Giai Mẫn nằm trên ngực mình khi cô định ngồi dậy: "Còn sớm, nằm thêm chút nữa đi!"
"Đây là nhà chúng ta sao? Em về nhà bằng cách nào thế?"
Lúc này Hứa Minh Duật trở nên nghiêm túc nhắc nhở: "Em đó, ngủ say như chết, nếu người đưa em đi là một người khác thì làm thế nào đây?"
"Em..."
"Dù sao cũng không có chuyện đó được đâu, chỉ vì em luôn khiến anh bất an quá thôi."
"Anh đã biết mọi chuyện rồi phải không?"-lần này đến phiên Hứa Giai Mẫn nghiêm túc hỏi lại.
"Phải. Từ giờ anh sẽ không để em gặp nguy hiểm nào nữa, những đau khổ và tổn thương của em...dù sẽ không dễ dàng để xóa đi, nhưng anh sẽ lấp đầy chúng bằng những niềm vui khi bên cạnh anh."
"..."
"Đừng cười anh khi nói mấy lời này, anh cũng không biết phải nói thế nào để em vui hơn nữa."
Nằm trong vòng tay vững chắc của Hứa Minh Duật, bất giác Hứa Giai Mẫn cảm thấy cảm xúc như vỡ òa, sự ấm áp quen thuộc này hóa ra khi vắng đi mấy ngày lại làm cho cô nhớ đến thế.
"Không cần đâu, như thế này là đủ với em rồi. Có anh thật tốt!"
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.