Chương 43: Cuộc Giao Dịch
Linhlinh Penny
11/04/2021
Tống Ái Liên giật mình tỉnh dậy khi bị những tia nắng gay gắt chiếu từ ô cửa vào phòng, cái đầu choáng váng chưa tỉnh hẳn khiến cô mệt mỏi: "Thật là..."
Chống tay ngồi dậy, chiếc chăn bông đắp trên cơ thể rơi xuống nệm lộ ra nửa trên không còn gì che đậy khiến cô sững người tối sầm mặt. Lúc nãy những ký ức rời rạc của đêm qua chầm chậm tua lại trong đầu, Tống Ái Liên mím chặt môi không dám nghĩ thêm được nữa diễn biến sau lời đề nghị điên rồ của mình.
"Mình đúng là bị điên thật rồi, sao có thể..."
Hoảng loạn đưa tay vò rối mái tóc dài rũ rượi, trông Tống Ái Liên còn thê thảm hơn lúc mới tỉnh dậy, cô thở dài xấu hổ, phải mau chóng rời khỏi nơi này ngay.
"Quần áo của mình đâu hết rồi."
Đôi mắt dáo dác nhìn khắp phòng, trông thấy một túi đồ nhỏ để trên bàn cạnh giường, Tống Ái Liên nhận ra đó là bộ quần áo cô mặc hôm trước, Lâm Tuyết Nhi đã giặt cho cô luôn rồi.
"Cô ta đi đâu rồi."
Hôm nay khi Hứa Giai Mẫn đến trường học, những ánh mắt kỳ lạ cứ luôn dõi theo mình suốt thời gian cô đi vào lớp. Ngay cả khi đã ngồi vào ghế, những ánh nhìn kỳ quặc ấy vẫn không ngừng chiếu vào cô.
Tiểu Nhiễm, đứa bạn chơi thân với Hứa Giai Mẫn ngồi cạnh cô đưa điện thoại mở trang web "Nghiêm Mẫn" ra cho cô xem: "Cậu đọc đi!"
Dòng tin "Hứa Giai Mẫn bắt cá hai tay lập tức đập vào mắt cô, Hứa Giai Mẫn há hốc miệng nhìn hình của "ba" mình được ghép chung với cô và Hoàng Thiếu Nghiêm, giống như những poster phim tình cảm, mấy người này cũng có tâm quá đi.
Tiểu Nhiễm giật lại điện thoại, cô khoanh hai tay trước ngực ra giọng tra hỏi: "Nói đi, chuyện này là sao? Ngay cả bạn thân như tớ cũng không biết gì luôn."
Hứa Giai Mẫn cười khổ, ngay chính cô còn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa là.
"Tớ nhớ rồi, có một khoảng thời gian cậu nghỉ học, có phải thời gian đó cậu đã quen với anh chú này không?"
Thêm một nụ cười chua chát, Hứa Giai Mẫn chớp nhẹ mắt thừ ngồi ra một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi một câu thay cho câu trả lời người bạn mình: "Thế theo cậu thấy hai người họ ai tốt hơn?"
Tiểu Nhiễm chật lưỡi nhìn lại tấm hình ghép ba người trong điện thoại, đắn đo một hồi mới lên tiếng: "Theo phân tích của tớ, về độ tuổi thì Thiếu Nghiêm thích hợp hơn, nhưng nếu cảm giác an toàn và sự quan tâm tốt nhất thì anh chú đẹp trai này lại phù hợp hơn. Dưới đây có người còn tìm ra thông tin về người đó rồi kìa."-đôi mắt nai to tròn khi biết anh là tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Hứa Thị: "Xinh đẹp cũng là một loại tài năng ha, ganh tỵ với cậu quá đi!"
Ngay lập tức là cái lườm không thiện cảm của Hứa Giai Mẫn trao cho Tiểu Nghiễm: "Xinh đẹp là việc của tớ, cậu lạc đề quá rồi."
"Mà ngoài xinh đẹp ra tớ chẳng thấy ưu điểm nào khác của cậu hết, cậu đúng kiểu công chúa luôn. Thường mấy tổng tài, bạch mã hoàng tử phải sánh đôi cùng lọ lem mới đúng chứ?"
Hứa Giai Mẫn không thèm phân bua với bạn thân nữa, nhét luôn cái bánh vào miệng Tiểu Nhiễm: "Việc của cậu là ăn thôi, đừng nói nữa!"
"Yah! Tớ đang ăn kiêng...mà ngon thật!"-Tiểu Nhiễm có vóc dáng khá tròn trĩnh, dù đã quyết tâm giảm cân nhiều lần nhưng vẫn thất bại với thói quen không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ăn ngon.
Hứa Minh Duật nhận được cuộc gọi từ Tống Ái Liên, suy nghĩ một lúc anh mới bắt máy: "Alo!"
"Tôi tin chắc anh cũng đã nghe nói về hoàn cảnh hiện tại của tôi, tôi muốn trao đổi với anh một chuyện, anh có đồng ý giao dịch với tôi không?"-tình hình của cô đang vô cùng cấp bách, sau lần truy sát không thành của người em trai, cô không thể không có sự chuẩn bị nào vác mặt đi về, ít nhất bản thân cũng phải tìm hậu thuẫn cho mình.
"Đối đầu với Tống Thị tôi sẽ không làm, nhưng mà..."-anh ngừng lại một chút mới tiếp lời: "Nếu cô có thể đảm bảo rằng mình sẽ là chủ nhân tương lai của Tống Thị, điều đó lại hoàn toàn khác."
"Anh đúng là rất có tâm cơ đấy. Có một điều tôi vẫn phải nói trước, tôi chưa biết ba tôi đang có suy nghĩ gì, điều tôi biết chắc chắn là tôi nhất định không để Tống Thiên Vương ngồi lên chiếc ghế chủ tịch này, nó không xứng đáng."
"Chuyện gia đình cô tôi không hề có hứng thú, nhưng tôi càng không muốn đắc tội với người là chủ nhân tương lai của Tống Thị. Chúng ta làm một giao dịch đi! Một phần ba số cổ phần Tống Thị cô đang nắm giữ sẽ là của tôi, như thế nào?"
"Anh tham thật đấy!"
"Hợp đồng này sẽ có hiệu lực từ lúc cô ngồi lên chiếc ghế chủ tịch, trong thời gian đó tôi sẽ làm hậu thuẫn cho cô, không thiệt thòi chút nào so với việc cô sẽ mất hết tất cả, kể cả việc mất mạng dưới tay cốt nhục của mình."-Hứa Minh Duật trên thương trường chưa bao giờ nhân từ và rất quyết đoán, cho đến hôm nay mọi lựa chọn của anh đều đúng đắn, lần này anh cũng đặt niềm tin Tống Ái Liên sẽ trở thành chủ tịch sáng giá cho tập đoàn Tống Thị.
"Được, tôi đồng ý!"
Vừa mới tắt điện thoại, Tống Ái Liên hốt hoảng khi trông thấy bóng lưng từ phía sau muốn đâm mình vội tránh đi, người đàn ông lạ mặt đằng đằng sát khí sau khi đâm hụt không hề có ý định dừng lại, tiếp tục bổ dao vào người cô.
"AAAAAA cứu tôi với..."
BỐP
Từ sau lao tới, Lý Thạch tung cước đá văng con dao trên tay gã ra, sau đó đấm mạnh thêm hai phát vào mặt khiến hắn ta bất tỉnh. Anh lúc này mới nhìn sang Tống Ái Liên mặt cắt đã không còn giọt máu nào, trầm giọng hỏi: "Cô không bị thương chứ?"
"Sao...anh có mặt ở đây được..."
"Lâm Tuyết Nhi sợ cô lại xảy ra chuyện nên bảo tôi theo sau cô, quả thật cô có chuyện thật."
"Lâm Tuyết Nhi...lại là cô ấy..."
TBC.
Chống tay ngồi dậy, chiếc chăn bông đắp trên cơ thể rơi xuống nệm lộ ra nửa trên không còn gì che đậy khiến cô sững người tối sầm mặt. Lúc nãy những ký ức rời rạc của đêm qua chầm chậm tua lại trong đầu, Tống Ái Liên mím chặt môi không dám nghĩ thêm được nữa diễn biến sau lời đề nghị điên rồ của mình.
"Mình đúng là bị điên thật rồi, sao có thể..."
Hoảng loạn đưa tay vò rối mái tóc dài rũ rượi, trông Tống Ái Liên còn thê thảm hơn lúc mới tỉnh dậy, cô thở dài xấu hổ, phải mau chóng rời khỏi nơi này ngay.
"Quần áo của mình đâu hết rồi."
Đôi mắt dáo dác nhìn khắp phòng, trông thấy một túi đồ nhỏ để trên bàn cạnh giường, Tống Ái Liên nhận ra đó là bộ quần áo cô mặc hôm trước, Lâm Tuyết Nhi đã giặt cho cô luôn rồi.
"Cô ta đi đâu rồi."
Hôm nay khi Hứa Giai Mẫn đến trường học, những ánh mắt kỳ lạ cứ luôn dõi theo mình suốt thời gian cô đi vào lớp. Ngay cả khi đã ngồi vào ghế, những ánh nhìn kỳ quặc ấy vẫn không ngừng chiếu vào cô.
Tiểu Nhiễm, đứa bạn chơi thân với Hứa Giai Mẫn ngồi cạnh cô đưa điện thoại mở trang web "Nghiêm Mẫn" ra cho cô xem: "Cậu đọc đi!"
Dòng tin "Hứa Giai Mẫn bắt cá hai tay lập tức đập vào mắt cô, Hứa Giai Mẫn há hốc miệng nhìn hình của "ba" mình được ghép chung với cô và Hoàng Thiếu Nghiêm, giống như những poster phim tình cảm, mấy người này cũng có tâm quá đi.
Tiểu Nhiễm giật lại điện thoại, cô khoanh hai tay trước ngực ra giọng tra hỏi: "Nói đi, chuyện này là sao? Ngay cả bạn thân như tớ cũng không biết gì luôn."
Hứa Giai Mẫn cười khổ, ngay chính cô còn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa là.
"Tớ nhớ rồi, có một khoảng thời gian cậu nghỉ học, có phải thời gian đó cậu đã quen với anh chú này không?"
Thêm một nụ cười chua chát, Hứa Giai Mẫn chớp nhẹ mắt thừ ngồi ra một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi một câu thay cho câu trả lời người bạn mình: "Thế theo cậu thấy hai người họ ai tốt hơn?"
Tiểu Nhiễm chật lưỡi nhìn lại tấm hình ghép ba người trong điện thoại, đắn đo một hồi mới lên tiếng: "Theo phân tích của tớ, về độ tuổi thì Thiếu Nghiêm thích hợp hơn, nhưng nếu cảm giác an toàn và sự quan tâm tốt nhất thì anh chú đẹp trai này lại phù hợp hơn. Dưới đây có người còn tìm ra thông tin về người đó rồi kìa."-đôi mắt nai to tròn khi biết anh là tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Hứa Thị: "Xinh đẹp cũng là một loại tài năng ha, ganh tỵ với cậu quá đi!"
Ngay lập tức là cái lườm không thiện cảm của Hứa Giai Mẫn trao cho Tiểu Nghiễm: "Xinh đẹp là việc của tớ, cậu lạc đề quá rồi."
"Mà ngoài xinh đẹp ra tớ chẳng thấy ưu điểm nào khác của cậu hết, cậu đúng kiểu công chúa luôn. Thường mấy tổng tài, bạch mã hoàng tử phải sánh đôi cùng lọ lem mới đúng chứ?"
Hứa Giai Mẫn không thèm phân bua với bạn thân nữa, nhét luôn cái bánh vào miệng Tiểu Nhiễm: "Việc của cậu là ăn thôi, đừng nói nữa!"
"Yah! Tớ đang ăn kiêng...mà ngon thật!"-Tiểu Nhiễm có vóc dáng khá tròn trĩnh, dù đã quyết tâm giảm cân nhiều lần nhưng vẫn thất bại với thói quen không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ăn ngon.
Hứa Minh Duật nhận được cuộc gọi từ Tống Ái Liên, suy nghĩ một lúc anh mới bắt máy: "Alo!"
"Tôi tin chắc anh cũng đã nghe nói về hoàn cảnh hiện tại của tôi, tôi muốn trao đổi với anh một chuyện, anh có đồng ý giao dịch với tôi không?"-tình hình của cô đang vô cùng cấp bách, sau lần truy sát không thành của người em trai, cô không thể không có sự chuẩn bị nào vác mặt đi về, ít nhất bản thân cũng phải tìm hậu thuẫn cho mình.
"Đối đầu với Tống Thị tôi sẽ không làm, nhưng mà..."-anh ngừng lại một chút mới tiếp lời: "Nếu cô có thể đảm bảo rằng mình sẽ là chủ nhân tương lai của Tống Thị, điều đó lại hoàn toàn khác."
"Anh đúng là rất có tâm cơ đấy. Có một điều tôi vẫn phải nói trước, tôi chưa biết ba tôi đang có suy nghĩ gì, điều tôi biết chắc chắn là tôi nhất định không để Tống Thiên Vương ngồi lên chiếc ghế chủ tịch này, nó không xứng đáng."
"Chuyện gia đình cô tôi không hề có hứng thú, nhưng tôi càng không muốn đắc tội với người là chủ nhân tương lai của Tống Thị. Chúng ta làm một giao dịch đi! Một phần ba số cổ phần Tống Thị cô đang nắm giữ sẽ là của tôi, như thế nào?"
"Anh tham thật đấy!"
"Hợp đồng này sẽ có hiệu lực từ lúc cô ngồi lên chiếc ghế chủ tịch, trong thời gian đó tôi sẽ làm hậu thuẫn cho cô, không thiệt thòi chút nào so với việc cô sẽ mất hết tất cả, kể cả việc mất mạng dưới tay cốt nhục của mình."-Hứa Minh Duật trên thương trường chưa bao giờ nhân từ và rất quyết đoán, cho đến hôm nay mọi lựa chọn của anh đều đúng đắn, lần này anh cũng đặt niềm tin Tống Ái Liên sẽ trở thành chủ tịch sáng giá cho tập đoàn Tống Thị.
"Được, tôi đồng ý!"
Vừa mới tắt điện thoại, Tống Ái Liên hốt hoảng khi trông thấy bóng lưng từ phía sau muốn đâm mình vội tránh đi, người đàn ông lạ mặt đằng đằng sát khí sau khi đâm hụt không hề có ý định dừng lại, tiếp tục bổ dao vào người cô.
"AAAAAA cứu tôi với..."
BỐP
Từ sau lao tới, Lý Thạch tung cước đá văng con dao trên tay gã ra, sau đó đấm mạnh thêm hai phát vào mặt khiến hắn ta bất tỉnh. Anh lúc này mới nhìn sang Tống Ái Liên mặt cắt đã không còn giọt máu nào, trầm giọng hỏi: "Cô không bị thương chứ?"
"Sao...anh có mặt ở đây được..."
"Lâm Tuyết Nhi sợ cô lại xảy ra chuyện nên bảo tôi theo sau cô, quả thật cô có chuyện thật."
"Lâm Tuyết Nhi...lại là cô ấy..."
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.