Chương 22: Đi tìm sự thật
Linhlinh Penny
11/04/2021
Bàng hoàng trước thông tin vừa tiếp nhận được, Hứa Giai Mẫn run rẩy nhìn chăm chăm vào tờ giấy xét nghiệm, hai mắt như hoa lên. Nhưng mà sao cô có thể chỉ dựa vào một tờ giấy lại đi tin tưởng một người hoàn toàn xa lạ được, ba cô rõ ràng rất yêu thương và chăm sóc mình suốt mười mấy năm qua.
"Đừng hòng li gián chúng tôi, tờ giấy này có thể làm giả mạo được mà, tưởng tôi là con ngốc sao?"
Hướng Chí Nam không mấy bất ngờ với phản ứng của Hứa Giai Mẫn, dưới sự dạy dỗ và nuôi dưỡng của Hứa Minh Duật, con gái ông cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều: "Cảnh giác là một điều tốt, ta thất lạc con lâu như vậy cũng không thể ép buộc con nhìn nhận mình ngay, nhưng ít nhất trong lòng con tự phân định và tự hỏi lòng xem có hoài nghi mối quan hệ huyết thống với Hứa Minh Duật hay không?"
"..."
"Và nếu kết hôn cùng mẹ con, tại sao không đường đường chính chính công khai mối quan hệ cha con với con? Mọi lý do che giấu mối quan hệ đó đều là cái cớ thôi."
"Mau đưa tôi trở về!"-giọng cô lạnh lùng ra lệnh: "Nếu ông nói ông là ba ruột của tôi cũng phải cho tôi thời gian chứng thực, đừng tùy tiện bắt tôi như vừa rồi."
"Được thôi, ta tin chúng ta sẽ sớm được đoàn tụ, Hướng Giai Mẫn."
Buổi đấu thầu vẫn diễn ra một cách thuận lợi và phần thắng như dự đoán nằm trong tay Hứa Minh Duật, cuộc gặp mặt bất ngờ của kẻ nặc danh được Hứa Minh Duật kín đáo cho người của mình cải trang đi đến, kẻ này là người được anh cất công tìm kiếm, diện mạo có đến tám phần giống mình, đeo thêm cặp kính râm lớn vào, nếu không phải là người thân cận không dễ dàng nhận ra không phải anh.
Đúng như Hứa Minh Duật dự đoán, kẻ đó không hề xuất hiện, mục đích là để cản trở công việc của mình, nhưng anh chắc chắn một điều, kẻ phá rối anh có liên quan mật thiết tới sự việc của Ngô Ân năm xưa.
Hướng Chí Nam đứng nơi ban công thưởng thức ly rượu trắng trên tay mình, trên tai đang đeo một tai nghe bluetooth thu âm lại mọi thứ trong nhà Hứa Minh Duật, lúc kéo Hứa Giai Mẫn lên xe, lão đã lén gắn con chip thu âm vào túi xách của cô, chỉ cần đem theo túi xách bên người lão sẽ nghe được mọi thứ xung quanh.
Bên tai truyền tới tiếng lục lọi đồ đạc, ắt hẳn Hứa Giai Mẫn đang ở trong phòng Hứa Minh Duật.
"Con bé ngốc, sẽ không tìm ra được gì đâu."
Hứa Giai Mẫn nghe tiếng mở cửa phòng liền vội vàng chạy đến giường ngồi xuống, nhìn lên đã thấy ba mình đi vào.
"Sao con lại ở trong phòng ta?"
Một chút thiếu tự nhiên, Hứa Giai Mẫn mỉm cười gượng gạo đáp: "Lâu rồi con không vào phòng của ba, chỉ là muốn vào một lúc thôi..."
Anh nhíu mày nhìn cô dò xét, đứa trẻ ngốc này nói dối tệ quá: "Khai thật đi!"
Cô mím môi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn lên anh thành thật kể lại: "Hôm nay có một người đàn ông lạ mặt kéo con lên xe, sau đó đưa con bản kết quả xét nghiệm bảo rằng mình mới là ba ruột của con, còn ba không phải."
Đáy mắt âm u ánh lên tia tức giận, Hứa Minh Duật bước tới lo lắng nhìn cô: "Con không bị hắn ta làm gì chứ, sao bây giờ mới nói cho ta biết?"
Cô có chút giật mình trước sự kích động của anh, lắp bắp trả lời: "Con không... Bị gì hết, nhưng mà làm sao chúng ta không phải là cha con được..."
Hứa Minh Duật thở hắt ra, anh né tránh ánh mắt mong đợi câu xác nhận của anh, nhưng nếu thừa nhận việc mình không phải là ba ruột của cô, đồng nghĩa với việc thân thế của cô sẽ bại lộ, chuyện kinh khủng như thế anh sợ trong một lúc Hứa Giai Mẫn không thể chấp nhận được.
"Người đàn ông đó con tránh xa hắn ra, hắn là người xấu muốn phá hủy mối quan hệ của chúng ta, hôm nay cũng có một kẻ nặc danh gọi đến muốn phá hủy công việc của ba."
"Vậy những điều ông ta nói không phải là sự thật?"-thái độ thoáng kỳ lạ của anh khiến trong lòng cô nổi lên sự ngờ vực.
Hứa Minh Duật dứt khoát đáp: "Phải, chúng ta chính là quan hệ máu mủ, con đừng nghe người khác nói lung tung, ta trước nay đối xử với con không đủ tốt sao?"
Hứa Giai Mẫn bĩu môi lắc đầu: "Không tốt."
Anh nghiêm mặt mắng: "Con nói cái gì?"
"Không phải tốt, mà là rất tốt, trên đời này không ai thương con hơn ba hết."
"Thật là!"-sự căng thẳng vơi đi phần nào khi bị đứa trẻ chọc cười, Hứa Minh Duật đưa tay cốc nhẹ lên đầu Hứa Giai Mẫn một cái rồi đuổi người ra khỏi phòng.
Đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách ngồi uống bia như mọi hôm, Lâm Tuyết Như bị tiếng chuông điện thoại thu hút sự chú ý, ánh mắt mệt mỏi nhìn cái tên Hứa Giai Mẫn hiện lên, tay quẹt ngang một đường tắt máy, nhưng nó vẫn kiên trì đổ chuông lần nữa.
"Có chuyện gì?"
"Chị có trong nhà không? Tôi muốn nói chuyện với chị."
"Làm sao em biết được nhà tôi?"
Lâm Tuyết Nhi kinh ngạc đứng dậy ra cửa nhìn thử, quả nhiên Hứa Giai Mẫn đang đứng trước cửa nhà mình.
Được người trong nhà mở cửa, Hứa Giai Mẫn không khách khí liền đi vào, lần trước lúc ở trường học cô đã thử hỏi địa chỉ nhà của Lâm Tuyết Nhi qua hiệu trưởng, không ngờ hôm nay đúng là có dịp dùng đến.
"Chị là bác sĩ sao lối sống lại tệ như vậy?"-nhìn mấy lon bia trên bàn đã uống hết phân nửa, Hứa Giai Mẫn nhìn Lâm Tuyết Nhi đánh giá.
Ngồi trở lại ghế, Lâm Tuyết Nhi mặc kệ đứa trẻ ngông cuồng tiếp tục cầm lon bia lên uống: "Em nửa đêm tìm đến nhà tôi không phải chỉ để xem tôi sống như thế nào chứ?"
Cong môi mỉm cười, Lâm Tuyết Nhi chưa bao giờ làm cô thất vọng: "Tôi có việc cần chị giúp đỡ."
"..."
"Giúp tôi xét nghiệm hai mẫu tóc này có quan hệ huyết thống hay không?"
Lâm Tuyết Nhi nhìn hai mẫu tóc trên tay Hứa Giai Mẫn, trong đầu liền nghĩ ra một số câu hỏi nhưng không lên tiếng.
"Tại sao lại là tôi? Em đang muốn biết chuyện gì chứ?"
"Tôi không muốn làm một đứa trẻ ngốc để bị người khác qua mặt, nhưng bây giờ người tôi nghĩ đến có thể giúp mình chỉ có mình chị thôi."
"Em không sợ tôi sẽ nói với ba em sao?"
"Chuyện ba tôi nói với chị ở phòng làm việc hôm trước tôi đã nghe được, tôi tin chị sẽ giúp mình, làm ơn!"-ánh mắt cầu xin của một đứa trẻ đầy kiêu ngạo, Hứa Giai Mẫn tin tưởng Lâm Tuyết Nhi sẽ không bán đứng mình, có lẽ.
Đặt lon bia rỗng xuống bàn, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt dửng dưng hỏi: "Đổi lại em sẽ làm gì cho tôi? Không cần nói em và tôi đều muốn hai mẫu tóc này là của ai, chống đối lại với với Hứa Minh Duật chẳng để làm gì tôi sẽ không làm việc thua thiệt như vậy."
"Thế chị trông đợi gì ở một đứa trẻ như tôi?"-bởi vì cũng không rõ Lâm Tuyết Nhi muốn điều gì nên tốt nhất chính là cô sẽ trực tiếp hỏi.
"Em biết là tôi thích phụ nữ rồi phải không?"-câu hỏi như đang mỉa mai chính mình, Lâm Tuyết Nhi nhìn lên vẻ mặt không hề kinh ngạc của Hứa Giai Mẫn, thay vào đó là sự cảnh giác đang hiện hữu trên khuôn mặt cô ấy.
"Chị đang nghĩ gì đó?"
"Bé con, mau rời khỏi nhà tôi đi, tôi còn phải đi ngủ."-Lâm Tuyết Nhi đứng dậy đẩy Hứa Giai Mẫn ra ngoài cửa, nhưng đứa trẻ cứng đầu này quyết sống chết không chịu đi: "Nếu chị không giúp tôi, tôi sẽ nói cho mọi người biết chuyện chị thích phụ nữ."
Vừa nói xong, Hứa Giai Mẫn chợt cảm thấy hối hận vô cùng khi ánh mắt chạm phải ánh mắt lãnh khốc của người trước mặt, hóa ra ngoài ba mình, còn có người có ánh mắt đáng sợ như vậy.
"Tôi...không cố ý..."
"Nếu em không muốn về thì cứ ở lại đây ngủ cùng với tôi cũng được, thế nào?"
Bị Lâm Tuyết Nhi dồn sát vào cánh cửa phía sau, Hứa Giai Mẫn bắt đầu run sợ né tránh nhưng lại không thể thoát khỏi được, đến cuối cùng đánh liều nhìn thẳng lên Lâm Tuyết Nhi mạnh miệng nói: "Không phải người chị yêu là Dương Thanh Hòa sao...ưm..."
Đôi môi đột nhiên bị ngăn lại bằng đôi môi của Lâm Tuyết Nhi, Hứa Giai Mẫn sững người đứng yên, không thể tin được cô đã bị Lâm Tuyết Nhi cưỡng hôn đến hai lần, nhưng mà vì sao cô lại không có ác cảm với nụ hôn của chị ấy.
Có cái gì đó quá trống trải và bi ai qua những cái hôn nồng nàn này, một chút tò mò đang dẫn lối làm cho Hứa Giai Mẫn bất giác hòa theo nụ hôn nóng bỏng của Lâm Tuyết Nhi, hai tay chầm chậm đưa lên ôm lấy vai cô ấy, có chút vụng về hé miệng ra để lưỡi Lâm Tuyết Nhi trượt vào bên trong.
"Ưm..."
Vẫn là Lâm Tuyết Nhi chủ động tách khỏi nụ hôn của họ trước, nhưng lần này cô không đuổi Hứa Giai Mẫn rời đi nữa, chỉ lẳng lặng đi đến ghế ngồi xuống, đưa tay tìm một lon bia mới khui ra uống.
"Tôi làm chị nhớ đến người ấy sao?"-đứng một hồi lâu, cuối cùng Hứa Giai Mẫn cũng lên tiếng hỏi. Tâm trạng của Lâm Tuyết Nhi phức tạp bao nhiêu thì lòng Hứa Giai Mẫn cũng rối rấm bấy nhiêu, cô sao lại hưởng ứng theo nụ hôn của Lâm Tuyết Nhi được, đó là đồng cảm hay thật sự trái tim cô đã bị cô ấy làm cho rung động...
TBC.
"Đừng hòng li gián chúng tôi, tờ giấy này có thể làm giả mạo được mà, tưởng tôi là con ngốc sao?"
Hướng Chí Nam không mấy bất ngờ với phản ứng của Hứa Giai Mẫn, dưới sự dạy dỗ và nuôi dưỡng của Hứa Minh Duật, con gái ông cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều: "Cảnh giác là một điều tốt, ta thất lạc con lâu như vậy cũng không thể ép buộc con nhìn nhận mình ngay, nhưng ít nhất trong lòng con tự phân định và tự hỏi lòng xem có hoài nghi mối quan hệ huyết thống với Hứa Minh Duật hay không?"
"..."
"Và nếu kết hôn cùng mẹ con, tại sao không đường đường chính chính công khai mối quan hệ cha con với con? Mọi lý do che giấu mối quan hệ đó đều là cái cớ thôi."
"Mau đưa tôi trở về!"-giọng cô lạnh lùng ra lệnh: "Nếu ông nói ông là ba ruột của tôi cũng phải cho tôi thời gian chứng thực, đừng tùy tiện bắt tôi như vừa rồi."
"Được thôi, ta tin chúng ta sẽ sớm được đoàn tụ, Hướng Giai Mẫn."
Buổi đấu thầu vẫn diễn ra một cách thuận lợi và phần thắng như dự đoán nằm trong tay Hứa Minh Duật, cuộc gặp mặt bất ngờ của kẻ nặc danh được Hứa Minh Duật kín đáo cho người của mình cải trang đi đến, kẻ này là người được anh cất công tìm kiếm, diện mạo có đến tám phần giống mình, đeo thêm cặp kính râm lớn vào, nếu không phải là người thân cận không dễ dàng nhận ra không phải anh.
Đúng như Hứa Minh Duật dự đoán, kẻ đó không hề xuất hiện, mục đích là để cản trở công việc của mình, nhưng anh chắc chắn một điều, kẻ phá rối anh có liên quan mật thiết tới sự việc của Ngô Ân năm xưa.
Hướng Chí Nam đứng nơi ban công thưởng thức ly rượu trắng trên tay mình, trên tai đang đeo một tai nghe bluetooth thu âm lại mọi thứ trong nhà Hứa Minh Duật, lúc kéo Hứa Giai Mẫn lên xe, lão đã lén gắn con chip thu âm vào túi xách của cô, chỉ cần đem theo túi xách bên người lão sẽ nghe được mọi thứ xung quanh.
Bên tai truyền tới tiếng lục lọi đồ đạc, ắt hẳn Hứa Giai Mẫn đang ở trong phòng Hứa Minh Duật.
"Con bé ngốc, sẽ không tìm ra được gì đâu."
Hứa Giai Mẫn nghe tiếng mở cửa phòng liền vội vàng chạy đến giường ngồi xuống, nhìn lên đã thấy ba mình đi vào.
"Sao con lại ở trong phòng ta?"
Một chút thiếu tự nhiên, Hứa Giai Mẫn mỉm cười gượng gạo đáp: "Lâu rồi con không vào phòng của ba, chỉ là muốn vào một lúc thôi..."
Anh nhíu mày nhìn cô dò xét, đứa trẻ ngốc này nói dối tệ quá: "Khai thật đi!"
Cô mím môi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn lên anh thành thật kể lại: "Hôm nay có một người đàn ông lạ mặt kéo con lên xe, sau đó đưa con bản kết quả xét nghiệm bảo rằng mình mới là ba ruột của con, còn ba không phải."
Đáy mắt âm u ánh lên tia tức giận, Hứa Minh Duật bước tới lo lắng nhìn cô: "Con không bị hắn ta làm gì chứ, sao bây giờ mới nói cho ta biết?"
Cô có chút giật mình trước sự kích động của anh, lắp bắp trả lời: "Con không... Bị gì hết, nhưng mà làm sao chúng ta không phải là cha con được..."
Hứa Minh Duật thở hắt ra, anh né tránh ánh mắt mong đợi câu xác nhận của anh, nhưng nếu thừa nhận việc mình không phải là ba ruột của cô, đồng nghĩa với việc thân thế của cô sẽ bại lộ, chuyện kinh khủng như thế anh sợ trong một lúc Hứa Giai Mẫn không thể chấp nhận được.
"Người đàn ông đó con tránh xa hắn ra, hắn là người xấu muốn phá hủy mối quan hệ của chúng ta, hôm nay cũng có một kẻ nặc danh gọi đến muốn phá hủy công việc của ba."
"Vậy những điều ông ta nói không phải là sự thật?"-thái độ thoáng kỳ lạ của anh khiến trong lòng cô nổi lên sự ngờ vực.
Hứa Minh Duật dứt khoát đáp: "Phải, chúng ta chính là quan hệ máu mủ, con đừng nghe người khác nói lung tung, ta trước nay đối xử với con không đủ tốt sao?"
Hứa Giai Mẫn bĩu môi lắc đầu: "Không tốt."
Anh nghiêm mặt mắng: "Con nói cái gì?"
"Không phải tốt, mà là rất tốt, trên đời này không ai thương con hơn ba hết."
"Thật là!"-sự căng thẳng vơi đi phần nào khi bị đứa trẻ chọc cười, Hứa Minh Duật đưa tay cốc nhẹ lên đầu Hứa Giai Mẫn một cái rồi đuổi người ra khỏi phòng.
Đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách ngồi uống bia như mọi hôm, Lâm Tuyết Như bị tiếng chuông điện thoại thu hút sự chú ý, ánh mắt mệt mỏi nhìn cái tên Hứa Giai Mẫn hiện lên, tay quẹt ngang một đường tắt máy, nhưng nó vẫn kiên trì đổ chuông lần nữa.
"Có chuyện gì?"
"Chị có trong nhà không? Tôi muốn nói chuyện với chị."
"Làm sao em biết được nhà tôi?"
Lâm Tuyết Nhi kinh ngạc đứng dậy ra cửa nhìn thử, quả nhiên Hứa Giai Mẫn đang đứng trước cửa nhà mình.
Được người trong nhà mở cửa, Hứa Giai Mẫn không khách khí liền đi vào, lần trước lúc ở trường học cô đã thử hỏi địa chỉ nhà của Lâm Tuyết Nhi qua hiệu trưởng, không ngờ hôm nay đúng là có dịp dùng đến.
"Chị là bác sĩ sao lối sống lại tệ như vậy?"-nhìn mấy lon bia trên bàn đã uống hết phân nửa, Hứa Giai Mẫn nhìn Lâm Tuyết Nhi đánh giá.
Ngồi trở lại ghế, Lâm Tuyết Nhi mặc kệ đứa trẻ ngông cuồng tiếp tục cầm lon bia lên uống: "Em nửa đêm tìm đến nhà tôi không phải chỉ để xem tôi sống như thế nào chứ?"
Cong môi mỉm cười, Lâm Tuyết Nhi chưa bao giờ làm cô thất vọng: "Tôi có việc cần chị giúp đỡ."
"..."
"Giúp tôi xét nghiệm hai mẫu tóc này có quan hệ huyết thống hay không?"
Lâm Tuyết Nhi nhìn hai mẫu tóc trên tay Hứa Giai Mẫn, trong đầu liền nghĩ ra một số câu hỏi nhưng không lên tiếng.
"Tại sao lại là tôi? Em đang muốn biết chuyện gì chứ?"
"Tôi không muốn làm một đứa trẻ ngốc để bị người khác qua mặt, nhưng bây giờ người tôi nghĩ đến có thể giúp mình chỉ có mình chị thôi."
"Em không sợ tôi sẽ nói với ba em sao?"
"Chuyện ba tôi nói với chị ở phòng làm việc hôm trước tôi đã nghe được, tôi tin chị sẽ giúp mình, làm ơn!"-ánh mắt cầu xin của một đứa trẻ đầy kiêu ngạo, Hứa Giai Mẫn tin tưởng Lâm Tuyết Nhi sẽ không bán đứng mình, có lẽ.
Đặt lon bia rỗng xuống bàn, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt dửng dưng hỏi: "Đổi lại em sẽ làm gì cho tôi? Không cần nói em và tôi đều muốn hai mẫu tóc này là của ai, chống đối lại với với Hứa Minh Duật chẳng để làm gì tôi sẽ không làm việc thua thiệt như vậy."
"Thế chị trông đợi gì ở một đứa trẻ như tôi?"-bởi vì cũng không rõ Lâm Tuyết Nhi muốn điều gì nên tốt nhất chính là cô sẽ trực tiếp hỏi.
"Em biết là tôi thích phụ nữ rồi phải không?"-câu hỏi như đang mỉa mai chính mình, Lâm Tuyết Nhi nhìn lên vẻ mặt không hề kinh ngạc của Hứa Giai Mẫn, thay vào đó là sự cảnh giác đang hiện hữu trên khuôn mặt cô ấy.
"Chị đang nghĩ gì đó?"
"Bé con, mau rời khỏi nhà tôi đi, tôi còn phải đi ngủ."-Lâm Tuyết Nhi đứng dậy đẩy Hứa Giai Mẫn ra ngoài cửa, nhưng đứa trẻ cứng đầu này quyết sống chết không chịu đi: "Nếu chị không giúp tôi, tôi sẽ nói cho mọi người biết chuyện chị thích phụ nữ."
Vừa nói xong, Hứa Giai Mẫn chợt cảm thấy hối hận vô cùng khi ánh mắt chạm phải ánh mắt lãnh khốc của người trước mặt, hóa ra ngoài ba mình, còn có người có ánh mắt đáng sợ như vậy.
"Tôi...không cố ý..."
"Nếu em không muốn về thì cứ ở lại đây ngủ cùng với tôi cũng được, thế nào?"
Bị Lâm Tuyết Nhi dồn sát vào cánh cửa phía sau, Hứa Giai Mẫn bắt đầu run sợ né tránh nhưng lại không thể thoát khỏi được, đến cuối cùng đánh liều nhìn thẳng lên Lâm Tuyết Nhi mạnh miệng nói: "Không phải người chị yêu là Dương Thanh Hòa sao...ưm..."
Đôi môi đột nhiên bị ngăn lại bằng đôi môi của Lâm Tuyết Nhi, Hứa Giai Mẫn sững người đứng yên, không thể tin được cô đã bị Lâm Tuyết Nhi cưỡng hôn đến hai lần, nhưng mà vì sao cô lại không có ác cảm với nụ hôn của chị ấy.
Có cái gì đó quá trống trải và bi ai qua những cái hôn nồng nàn này, một chút tò mò đang dẫn lối làm cho Hứa Giai Mẫn bất giác hòa theo nụ hôn nóng bỏng của Lâm Tuyết Nhi, hai tay chầm chậm đưa lên ôm lấy vai cô ấy, có chút vụng về hé miệng ra để lưỡi Lâm Tuyết Nhi trượt vào bên trong.
"Ưm..."
Vẫn là Lâm Tuyết Nhi chủ động tách khỏi nụ hôn của họ trước, nhưng lần này cô không đuổi Hứa Giai Mẫn rời đi nữa, chỉ lẳng lặng đi đến ghế ngồi xuống, đưa tay tìm một lon bia mới khui ra uống.
"Tôi làm chị nhớ đến người ấy sao?"-đứng một hồi lâu, cuối cùng Hứa Giai Mẫn cũng lên tiếng hỏi. Tâm trạng của Lâm Tuyết Nhi phức tạp bao nhiêu thì lòng Hứa Giai Mẫn cũng rối rấm bấy nhiêu, cô sao lại hưởng ứng theo nụ hôn của Lâm Tuyết Nhi được, đó là đồng cảm hay thật sự trái tim cô đã bị cô ấy làm cho rung động...
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.