Chương 54: Xạ thủ
Linhlinh Penny
11/04/2021
Tiểu Lam cười tươi giới thiệu Hứa Giai Mẫn với dì Vy Vy: “Dì ơi, chị này là bạn con mới quen được, chị ấy rất tốt bụng.”
Vy Vy gật nhẹ đầu chào lại Hứa Minh Duật và Hứa Giai Mẫn, có thể anh không nhận ra cô nhưng cô đã từng nghe qua tên tuổi của anh trong giới thương trường, một vài lần đi dự sự kiện cùng chồng, cô đã từng trông thấy Hứa Minh Duật, chỉ là ít lộ mặt nên chắc anh không mấy ấn tượng.
Tiểu Lam kéo kéo tay Hứa Giai Mẫn nói: “Chị định về rồi sao? Em cũng vừa mới tới thôi, hay chúng ta đi chơi thêm đi?”. Truyện Light Novel
Hứa Giai Mẫn buồn cười xoa đầu Tiểu Lam, tay chỉ về phía gian hàng gắp thú vờ chán nản thốt: “Chị đã tiêu hết tiền cho nó rồi mà chẳng gắp được con nào.”
Tiểu Lam lắc lắc tay: “Chị Tiểu Mẫn đừng chơi trò đó, nếu muốn chơi hãy chơi trò bắn súng ấy, ít nhất xác xuất trúng vẫn cao hơn. Dì Vy Vy rất giỏi trò này.”
Bé con tự hào khoe, nếu chọn đi chơi cùng chắc chắn Tiểu Lam sẽ thích đi cùng dì Vy Vy hơn mẹ của mình, lý do rất đơn giản vì mẹ Tiểu Lam rất lười vận động.
Hứa Giai Mẫn có chút mong đợi nhìn lên Vy Vy, người phụ nữ này khá trầm tính, nhưng không vì thế mà khiến người khác cảm thấy chán ghét, ngược lại ở cô ấy toát lên một loại khí chất cuốn hút kỳ lạ theo cảm nhận của Hứa Giai Mẫn: “Tuyệt thật, vậy chúng ta chơi thêm vài trò nữa đi.”-cô quay sang Hứa Minh Duật đề nghị: “Nha!”
Hứa Minh Duật nở nụ cười khẽ, ánh mắt điểm lên tia khiêu khích trao cho Vy Vy, không phải vì nghe Tiểu Lam nói rằng Vy Vy giỏi bắn súng, mà vì cái con người bên cạnh anh đang rất hào hứng và ngưỡng mộ với một người xa lạ chưa gặp lần nào.
“Đương nhiên là được rồi.”
Vy Vy chưa kịp nói lời nào đã bị cháu gái lôi đi đến gian hàng bắn súng. Mỗi lần đi chơi Tiểu Lam luôn phải ghé chỗ này và rinh mấy con thú cưng về nhà: “Dì Vy Vy ơi, Tiểu Lam muốn con gấu bông to đằng kia.”
Chủ gian hàng đưa súng cho Vy Vy, mỉm cười lên tiếng: “Đó là phần thưởng đặc biệt, mục tiêu chuyển động rất khó nhắm bắn.”
Vừa nói xong ông chủ lấy tay bật chế độ bánh răng chuyển động mục tiêu. Vy Vy không nói thêm lời nào chỉnh góc độ súng lạnh lùng bóp cò.
CHÍU
Những người xung quanh trông thấy không giấu được nỗi kinh ngạc trên nét mặt, ông chủ lắp bắp nói: “Ta chưa nói hết, phải ba lần liên tiếp bắn trung mục tiêu mới được.”
Hứa Giai Mẫn trầm trồ nhìn Vy Vy bắn liên tiếp thêm hai phát đạn chuẩn xác vào mục tiêu, sau đó để súng lên mặt bàn chỉ tay về con gấu bông: “Lấy nó dùm tôi.”
“Cool girl là đây, ngầu quá đi!”
Hứa Minh Duật thở hắt ra không hài lòng, đôi mắt thoáng nhìn thấy vài chiếc điện thoại vừa quay lại cảnh bắn súng vừa rồi của Vy Vy. Về khoảng này anh phải thừa nhận rằng nó không phải thế mạnh của mình, cùng lắm chỉ bắn được mục tiêu cố định: “Em thích con nào về anh sẽ mua cho.”
“Nhưng trúng thưởng sẽ vui hơn chứ chú. Chị thích con nào nói đi, em nhờ dì em lấy cho chị.”-Tiểu Lam vô tư hỏi, không hay biết rằng làm cho ai đó bị đả kích lớn. Hứa Minh Duật cầm lấy khẩu súng Vy Vy vừa đặt xuống lên ngắm bắn: “Không cần đâu, anh cũng có thể lấy cho em được mà.”
Hứa Giai Mẫn lè lưỡi cười thầm trong bụng, suýt nữa cô quên mất mình đang đi chung với anh, bình giấm chua này hôm nay đặc biệt rất chua.
Vy Vy trở thành vị khách bất đắc dĩ cô cũng không muốn, nhưng vì ai đó mà bản thân phải thay đổi hay làm khác đi cô cũng sẽ không làm. Hứa Minh Duật có không thích cô Vy Vy cũng mặc kệ thôi.
Tiểu Lam dù chỉ là một đứa trẻ nhưng với trí lanh lợi vốn có, bé con cũng cảm giác được bạn của Hứa Giai Mẫn đang muốn thể hiện trước mặt chị ấy, nhóc vô tư cổ vũ: “Chú ơi cố lên. Dì cháu là xạ thủ đó, nên chú không cần phải quá chấp nhất đâu.”
Hứa Giai Mẫn thích thú cúi người xuống véo má Tiểu Lam: “Hay thật, thảo nào em rủ chị chơi trò này, hóa ra là để dì của em được trổ tài.”-cô tò mò nhìn lên Vy Vy hỏi: “Trước đây chị là vận động viên phải không?”
“Không, có khoảng thời gian tôi từng làm vệ sĩ.”
Hứa Minh Duật lúc này mặt mày khó coi lấy con thỏ bông đưa cho Hứa Giai Mẫn: “Của em này.”
Nhìn con thú cưng chỉ bằng một phần ba con của Tiểu Lam đang ôm, Hứa Giai Mẫn cố nén cười an ủi Hứa Minh Duật: “Không sao, nó cũng to hơn mấy con trong quày gắp thú lúc nãy.”
“Em vui là được rồi.”-Hứa Minh Duật vừa nghe được Vy Vy từng nói rằng trước đây cô ấy từng làm vệ sĩ, ánh mắt liền có sự cảnh giác: “Cô từng làm vệ sĩ sao?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì. Vì tôi thấy cô rất quen mặt, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?”
“Có lẽ là người giống người thôi.”
Vy Vy định gọi Tiểu Lam đứng bên cạnh mình nhưng khi nhìn lại đã không thấy bé con đâu, Hứa Giai Mẫn lúc này cũng đã mất tăm, nhìn lại Hứa Minh Duật cũng thấy anh bắt đầu có dấu hiệu lo lắng. Nơi này hiện tại rất đông đúc người qua lại.
TBC.
Vy Vy gật nhẹ đầu chào lại Hứa Minh Duật và Hứa Giai Mẫn, có thể anh không nhận ra cô nhưng cô đã từng nghe qua tên tuổi của anh trong giới thương trường, một vài lần đi dự sự kiện cùng chồng, cô đã từng trông thấy Hứa Minh Duật, chỉ là ít lộ mặt nên chắc anh không mấy ấn tượng.
Tiểu Lam kéo kéo tay Hứa Giai Mẫn nói: “Chị định về rồi sao? Em cũng vừa mới tới thôi, hay chúng ta đi chơi thêm đi?”. Truyện Light Novel
Hứa Giai Mẫn buồn cười xoa đầu Tiểu Lam, tay chỉ về phía gian hàng gắp thú vờ chán nản thốt: “Chị đã tiêu hết tiền cho nó rồi mà chẳng gắp được con nào.”
Tiểu Lam lắc lắc tay: “Chị Tiểu Mẫn đừng chơi trò đó, nếu muốn chơi hãy chơi trò bắn súng ấy, ít nhất xác xuất trúng vẫn cao hơn. Dì Vy Vy rất giỏi trò này.”
Bé con tự hào khoe, nếu chọn đi chơi cùng chắc chắn Tiểu Lam sẽ thích đi cùng dì Vy Vy hơn mẹ của mình, lý do rất đơn giản vì mẹ Tiểu Lam rất lười vận động.
Hứa Giai Mẫn có chút mong đợi nhìn lên Vy Vy, người phụ nữ này khá trầm tính, nhưng không vì thế mà khiến người khác cảm thấy chán ghét, ngược lại ở cô ấy toát lên một loại khí chất cuốn hút kỳ lạ theo cảm nhận của Hứa Giai Mẫn: “Tuyệt thật, vậy chúng ta chơi thêm vài trò nữa đi.”-cô quay sang Hứa Minh Duật đề nghị: “Nha!”
Hứa Minh Duật nở nụ cười khẽ, ánh mắt điểm lên tia khiêu khích trao cho Vy Vy, không phải vì nghe Tiểu Lam nói rằng Vy Vy giỏi bắn súng, mà vì cái con người bên cạnh anh đang rất hào hứng và ngưỡng mộ với một người xa lạ chưa gặp lần nào.
“Đương nhiên là được rồi.”
Vy Vy chưa kịp nói lời nào đã bị cháu gái lôi đi đến gian hàng bắn súng. Mỗi lần đi chơi Tiểu Lam luôn phải ghé chỗ này và rinh mấy con thú cưng về nhà: “Dì Vy Vy ơi, Tiểu Lam muốn con gấu bông to đằng kia.”
Chủ gian hàng đưa súng cho Vy Vy, mỉm cười lên tiếng: “Đó là phần thưởng đặc biệt, mục tiêu chuyển động rất khó nhắm bắn.”
Vừa nói xong ông chủ lấy tay bật chế độ bánh răng chuyển động mục tiêu. Vy Vy không nói thêm lời nào chỉnh góc độ súng lạnh lùng bóp cò.
CHÍU
Những người xung quanh trông thấy không giấu được nỗi kinh ngạc trên nét mặt, ông chủ lắp bắp nói: “Ta chưa nói hết, phải ba lần liên tiếp bắn trung mục tiêu mới được.”
Hứa Giai Mẫn trầm trồ nhìn Vy Vy bắn liên tiếp thêm hai phát đạn chuẩn xác vào mục tiêu, sau đó để súng lên mặt bàn chỉ tay về con gấu bông: “Lấy nó dùm tôi.”
“Cool girl là đây, ngầu quá đi!”
Hứa Minh Duật thở hắt ra không hài lòng, đôi mắt thoáng nhìn thấy vài chiếc điện thoại vừa quay lại cảnh bắn súng vừa rồi của Vy Vy. Về khoảng này anh phải thừa nhận rằng nó không phải thế mạnh của mình, cùng lắm chỉ bắn được mục tiêu cố định: “Em thích con nào về anh sẽ mua cho.”
“Nhưng trúng thưởng sẽ vui hơn chứ chú. Chị thích con nào nói đi, em nhờ dì em lấy cho chị.”-Tiểu Lam vô tư hỏi, không hay biết rằng làm cho ai đó bị đả kích lớn. Hứa Minh Duật cầm lấy khẩu súng Vy Vy vừa đặt xuống lên ngắm bắn: “Không cần đâu, anh cũng có thể lấy cho em được mà.”
Hứa Giai Mẫn lè lưỡi cười thầm trong bụng, suýt nữa cô quên mất mình đang đi chung với anh, bình giấm chua này hôm nay đặc biệt rất chua.
Vy Vy trở thành vị khách bất đắc dĩ cô cũng không muốn, nhưng vì ai đó mà bản thân phải thay đổi hay làm khác đi cô cũng sẽ không làm. Hứa Minh Duật có không thích cô Vy Vy cũng mặc kệ thôi.
Tiểu Lam dù chỉ là một đứa trẻ nhưng với trí lanh lợi vốn có, bé con cũng cảm giác được bạn của Hứa Giai Mẫn đang muốn thể hiện trước mặt chị ấy, nhóc vô tư cổ vũ: “Chú ơi cố lên. Dì cháu là xạ thủ đó, nên chú không cần phải quá chấp nhất đâu.”
Hứa Giai Mẫn thích thú cúi người xuống véo má Tiểu Lam: “Hay thật, thảo nào em rủ chị chơi trò này, hóa ra là để dì của em được trổ tài.”-cô tò mò nhìn lên Vy Vy hỏi: “Trước đây chị là vận động viên phải không?”
“Không, có khoảng thời gian tôi từng làm vệ sĩ.”
Hứa Minh Duật lúc này mặt mày khó coi lấy con thỏ bông đưa cho Hứa Giai Mẫn: “Của em này.”
Nhìn con thú cưng chỉ bằng một phần ba con của Tiểu Lam đang ôm, Hứa Giai Mẫn cố nén cười an ủi Hứa Minh Duật: “Không sao, nó cũng to hơn mấy con trong quày gắp thú lúc nãy.”
“Em vui là được rồi.”-Hứa Minh Duật vừa nghe được Vy Vy từng nói rằng trước đây cô ấy từng làm vệ sĩ, ánh mắt liền có sự cảnh giác: “Cô từng làm vệ sĩ sao?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì. Vì tôi thấy cô rất quen mặt, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?”
“Có lẽ là người giống người thôi.”
Vy Vy định gọi Tiểu Lam đứng bên cạnh mình nhưng khi nhìn lại đã không thấy bé con đâu, Hứa Giai Mẫn lúc này cũng đã mất tăm, nhìn lại Hứa Minh Duật cũng thấy anh bắt đầu có dấu hiệu lo lắng. Nơi này hiện tại rất đông đúc người qua lại.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.