Chương 59: Bị sốt đến mức hồ đồ
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
26/05/2024
Trước khi Trường Tuế và Nghiêm Phạm rời khỏi thành phố Tây, đội trưởng Lâm đã chiêu đãi bọn họ một bữa tiệc hải sản lớn.
Sau đó, ông ấy lái xe đưa bọn họ ra sân bay và chào tạm biệt.
“Tiểu Khương, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với Nghiêm Phạm, tuyệt đối đừng khách khí với cậu ta.” Đội trưởng Lâm cười nói.
Nghiêm Phạm: “?”
Đội trưởng Lâm cười ha ha khoác vai Nghiêm Phạm: “Đây không phải là vì cậu với Tiểu Khương đều ở thành phố Bắc sao, nếu như Tiểu Khương đến thành phố Tây thì đổi lại là anh đến phụ trách.” Ông ấy nói xong thì quay sang Trường Tuế: “Mặc dù Nghiêm Phạm có một khuôn mặt poker face*, nhìn thì hơi khó gần, nhưng thật ra là một người đàn ông sắt đá sống khá tình cảm, cô có việc tìm cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ giúp đỡ.”
* poker face: khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì. Cụm từ ‘poker face’ được sử dụng nhiều nhất khi nói về trò chơi bài poker. Những người chơi bài poker không muốn đối thủ biết được họ đang nghĩ hay cảm thấy gì, vì vậy họ phải cố gắng giữ một khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì.
Nghiêm Phạm đen mặt thụi cùi chỏ về phía bụng anh ta.
Đội trưởng Lâm bật cười né tránh.
Trường Tuế nhìn hai người đàn ông ba bốn chục tuổi đầu ở trước mặt mình lại giống như hai thiếu niên não tàn, đôi mắt cô khẽ cong lên.
Cô đã đem những giao phó của Vương Văn Đình phó thác hết cho đội trưởng Lâm.
Sau đó cùng với Nghiêm Phạm lên máy bay quay lại thành phố Bắc.
…
Vì chuyện lần này mà Nghiêm Phạm đã xin nghỉ phép một tuần, đây đã là cực hạn rồi. Sau khi tiễn Trường Tuế về nhà, anh lập tức quay trở lại đội.
Khi Trường Tuế trở về căn nhà cũ u ám này lần nữa, vậy mà thấy vô cùng nhẹ nhõm, cô nằm xuống ghế sô pha, cả người đều thả lỏng.
Sau khi nằm cả nửa ngày mới ngồi dậy gọi điện thoại cho trụ trì.
Trụ trì năm nay đã bảy mươi tuổi, là đại đồ đệ của đại sư Tuệ Viễn, cũng là đại sư huynh của Trường Tuế.
Trụ trì rất vui khi nhận được điện thoại của cô, trước khi đại sư Tuệ Viễn viên tịch, chuyện ông ấy không yên tâm nhất là mệnh số của Trường Tuế. Trong lòng trụ trì luôn nhớ đến vị tiểu sư muội Trường Tuế này, hỏi han tình huống của cô, biết mọi chuyện của cô đều thuận lợi thì yên tâm không ít. Sau khi nghe Trường Tuế kể rõ tiền căn hậu quả của chuyến đi thành phố Tây lần này thì thở dài một hơi, trong miệng niệm phật.
Cũng đáp ứng lời thỉnh cầu của Trường Tuế là giúp Vương Văn Đình thắp hương niệm kinh, giúp cô ấy sớm ngày luân hồi vãng sinh.
Trường Tuế đã giải quyết xong cọc chuyện cuối cùng, rốt cuộc khối đá trong lòng cũng rơi xuống.
Chuyện cô có thể làm cũng chỉ chừng đó thôi.
Cô đã trì hoãn một tuần ở thành phố Tây, ngày mốt chính là thời gian cô phải gia nhập đoàn làm phim.
Vẫn còn thời gian một ngày, chắc chắn không thể quay về chùa Thanh Sơn rồi, Trường Tuế quyết định đi thăm đoàn phim ≪ Chuộc tội ≫.
Cô nhắn tin WeChat cho Lưu Doanh, sau khi biết được địa chỉ quay chụp hiện tại của đoàn phim, cô tắm rửa thay quần áo xong liền trực tiếp gọi taxi qua đó.
Khi Trường Tuế đến nơi, đúng lúc đoàn phim ăn cơm tối.
Cô chào hỏi với đạo diễn Tần xong liền đi tìm Lưu Doanh.
Lưu Doanh cười nói với cô: “Cô là cứ canh đúng thời điểm này mà đến đấy à?”
Cô ấy lấy cho Trường Tuế hai phần ăn, còn lấy thêm một phần canh đậu xanh: “Hôm nay đoàn phim nấu canh đậu xanh, uống một chút, gần đây thời tiết thành phố Bắc nóng không chịu được, hôm nay quay phim trong lều, tôi nóng đến nỗi toát mấy cân mồ hôi.”
Trường Tuế nhìn xung quanh, sau đó tò mò hỏi: “Sao lại không thấy Hạ Luật và Tần Nhất Xuyên vậy?”
Lưu Doanh nói: “Vừa nãy ngón tay của Tần Nhất Xuyên bị mảnh sắt trên thiết bị cắt trúng nên đi tiêm uốn ván rồi. Hôm qua Hạ Luật bị sốt, hôm nay trạng thái không quá tốt, hình như trưa nay cũng không ăn cơm, buổi chiều quay xong phân cảnh của mình liền về khách sạn trước rồi.”
Trường Tuế khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Cô thì sao? Gần đây thế nào?”
Cô thấy sắc mặt của Lưu Doanh không được tốt lắm.
Với lại cũng lo lắng xảy ra chuyện gì khác thường.
Lưu Doanh cười nói: “Tôi rất tốt, chỉ là trời nóng nên ăn ít đi, ngoài ra không có chuyện gì nữa.”
Trường Tuế hơi yên tâm, sau đó nói: “Bây giờ tôi vẫn chưa đói, tôi đến khách sạn tìm Hạ Luật trước đã.” Trưa nay cô ăn quá nhiều nên lúc này thật sự không đói, nói xong liền đóng gói chén canh đậu xanh mà Lưu Doanh đưa cho cô mang đi.
Lưu Doanh cười mắng: “Cô nàng trọng sắc khinh bạn.”
Trường Tuế tiêu sái khoát tay áo và rời khỏi đó.
…
Hạ Luật tỉnh lại từ trong ác mộng và nghe thấy tiếng chuông cửa.
Anh dùng sức nhắm mắt lại, khó khăn đứng dậy từ trên giường, lê đôi chân mệt mỏi ra mở cửa.
Đầu óc mê man căn bản không rãnh nghĩ xem ai sẽ đến gõ cửa phòng mình vào lúc này, anh chỉ muốn làm cho tiếng chuông phiền phức đó dừng lại.
Anh nắm lấy tay vặn cửa, nhấn xuống một cái, sau đó kéo cửa ra.
Cửa mở.
Nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa.
Hạ Luật ngơ ngẩn, đầu óc mê man đần độn nhất thời không phân biệt được đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ.
Anh vẫn còn ngơ ngác đứng đó, một bàn tay lạnh như băng đột nhiên dán lên vầng trán nóng hổi.
Lòng bàn tay lạnh buốt dán lên vầng trán nóng hổi của anh khiến anh thấy rất thoải mái.
Anh ngơ ngác nhìn Khương Trường Tuế đang vươn tay chạm vào trán mình, nhất thời quên mất phản ứng.
Bàn tay của Trường Tuế chạm vào trán Hạ Luật, cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi và mồ hôi ướt đẫm trên trán anh.
Tầm mắt của cô lướt từ ánh mắt mê man của Hạ Luật đến khuôn mặt đỏ bừng bất bình thường của anh, rồi đến đôi môi khô khốc của anh.
Cô khẽ nhíu mày: “Anh sốt rồi.”
Hạ Luật chỉ ngơ ngác nhìn cô.
Sau đó cô nắm lấy tay anh, anh ngoan ngoãn khác thường để mặc cô kéo mình vào phòng.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa cũng kéo kín mít, ánh sáng lờ mờ, nhiệt độ của điều hòa điều chỉnh ở mức thấp, căn phòng giống như một chiếc tủ lạnh.
Trường Tuế dắt anh đến ngồi bên giường và chuẩn bị bật công tắc đèn đầu giường.
Hạ Luật đang ngồi trên giường bỗng nhiên nắm chặt tay cô.
Trường Tuế ngoái đầu lại nhìn anh, Hạ Luật chỉ nắm chặt tay cô mà không nói gì.
“Không muốn tôi mở đèn sao?” Trường Tuế hỏi anh, sau đó thu hồi ngón tay đang định mở đèn của mình lại.
Bàn tay đang nắm lấy tay cô của Hạ Luật cũng theo đó buông lỏng ra.
“Anh sốt rồi, anh đã uống thuốc hạ sốt chưa?” Trường Tuế cúi người xuống hỏi anh.
Hạ Luật phản ứng chậm chạp, anh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt vẫn đờ đẫn như cũ, giống như vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Anh đã ăn tối chưa?” Trường Tuế tiếp tục hỏi.
Anh vẫn lắc đầu.
“Buổi trưa thì sao?”
Lắc đầu.
Trường Tuế nhìn anh rồi thở dài bất đắc dĩ: “Sao anh lại biến mình thành thế này?”
Cô gọi điện thoại cho Lưu Doanh và nhờ trợ lý của cô ấy mua giúp cháo với thuốc hạ sốt, cháo phải là cháo thịt.
Sau khi cúp điện thoại, cô tăng nhiệt độ điều hòa lên trước, Hạ Luật vậy mà điều chỉnh điều hòa xuống mười bảy độ, trách không được lại phát sốt, cô chỉnh nhiệt độ xong thì lấy canh đậu xanh đã đóng gói từ đoàn phim ra: “Có muốn uống một chút canh đậu xanh trước không?”
Hạ Luật không nói gì mà chỉ nhìn cô.
Không phải là sốt đến hồ đồ rồi chứ?
Trường Tuế lẩm bẩm trong lòng, không nhịn được đưa tay sờ trán anh lần nữa.
Anh vẫn mở to đôi mắt đào hoa mơ màng và hơi ửng đỏ nhìn cô chằm chằm.
Trường Tuế được một tấc lại muốn tiến một thước, cô duỗi tay sờ lên mặt anh.
Sau đó, ông ấy lái xe đưa bọn họ ra sân bay và chào tạm biệt.
“Tiểu Khương, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với Nghiêm Phạm, tuyệt đối đừng khách khí với cậu ta.” Đội trưởng Lâm cười nói.
Nghiêm Phạm: “?”
Đội trưởng Lâm cười ha ha khoác vai Nghiêm Phạm: “Đây không phải là vì cậu với Tiểu Khương đều ở thành phố Bắc sao, nếu như Tiểu Khương đến thành phố Tây thì đổi lại là anh đến phụ trách.” Ông ấy nói xong thì quay sang Trường Tuế: “Mặc dù Nghiêm Phạm có một khuôn mặt poker face*, nhìn thì hơi khó gần, nhưng thật ra là một người đàn ông sắt đá sống khá tình cảm, cô có việc tìm cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ giúp đỡ.”
* poker face: khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì. Cụm từ ‘poker face’ được sử dụng nhiều nhất khi nói về trò chơi bài poker. Những người chơi bài poker không muốn đối thủ biết được họ đang nghĩ hay cảm thấy gì, vì vậy họ phải cố gắng giữ một khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì.
Nghiêm Phạm đen mặt thụi cùi chỏ về phía bụng anh ta.
Đội trưởng Lâm bật cười né tránh.
Trường Tuế nhìn hai người đàn ông ba bốn chục tuổi đầu ở trước mặt mình lại giống như hai thiếu niên não tàn, đôi mắt cô khẽ cong lên.
Cô đã đem những giao phó của Vương Văn Đình phó thác hết cho đội trưởng Lâm.
Sau đó cùng với Nghiêm Phạm lên máy bay quay lại thành phố Bắc.
…
Vì chuyện lần này mà Nghiêm Phạm đã xin nghỉ phép một tuần, đây đã là cực hạn rồi. Sau khi tiễn Trường Tuế về nhà, anh lập tức quay trở lại đội.
Khi Trường Tuế trở về căn nhà cũ u ám này lần nữa, vậy mà thấy vô cùng nhẹ nhõm, cô nằm xuống ghế sô pha, cả người đều thả lỏng.
Sau khi nằm cả nửa ngày mới ngồi dậy gọi điện thoại cho trụ trì.
Trụ trì năm nay đã bảy mươi tuổi, là đại đồ đệ của đại sư Tuệ Viễn, cũng là đại sư huynh của Trường Tuế.
Trụ trì rất vui khi nhận được điện thoại của cô, trước khi đại sư Tuệ Viễn viên tịch, chuyện ông ấy không yên tâm nhất là mệnh số của Trường Tuế. Trong lòng trụ trì luôn nhớ đến vị tiểu sư muội Trường Tuế này, hỏi han tình huống của cô, biết mọi chuyện của cô đều thuận lợi thì yên tâm không ít. Sau khi nghe Trường Tuế kể rõ tiền căn hậu quả của chuyến đi thành phố Tây lần này thì thở dài một hơi, trong miệng niệm phật.
Cũng đáp ứng lời thỉnh cầu của Trường Tuế là giúp Vương Văn Đình thắp hương niệm kinh, giúp cô ấy sớm ngày luân hồi vãng sinh.
Trường Tuế đã giải quyết xong cọc chuyện cuối cùng, rốt cuộc khối đá trong lòng cũng rơi xuống.
Chuyện cô có thể làm cũng chỉ chừng đó thôi.
Cô đã trì hoãn một tuần ở thành phố Tây, ngày mốt chính là thời gian cô phải gia nhập đoàn làm phim.
Vẫn còn thời gian một ngày, chắc chắn không thể quay về chùa Thanh Sơn rồi, Trường Tuế quyết định đi thăm đoàn phim ≪ Chuộc tội ≫.
Cô nhắn tin WeChat cho Lưu Doanh, sau khi biết được địa chỉ quay chụp hiện tại của đoàn phim, cô tắm rửa thay quần áo xong liền trực tiếp gọi taxi qua đó.
Khi Trường Tuế đến nơi, đúng lúc đoàn phim ăn cơm tối.
Cô chào hỏi với đạo diễn Tần xong liền đi tìm Lưu Doanh.
Lưu Doanh cười nói với cô: “Cô là cứ canh đúng thời điểm này mà đến đấy à?”
Cô ấy lấy cho Trường Tuế hai phần ăn, còn lấy thêm một phần canh đậu xanh: “Hôm nay đoàn phim nấu canh đậu xanh, uống một chút, gần đây thời tiết thành phố Bắc nóng không chịu được, hôm nay quay phim trong lều, tôi nóng đến nỗi toát mấy cân mồ hôi.”
Trường Tuế nhìn xung quanh, sau đó tò mò hỏi: “Sao lại không thấy Hạ Luật và Tần Nhất Xuyên vậy?”
Lưu Doanh nói: “Vừa nãy ngón tay của Tần Nhất Xuyên bị mảnh sắt trên thiết bị cắt trúng nên đi tiêm uốn ván rồi. Hôm qua Hạ Luật bị sốt, hôm nay trạng thái không quá tốt, hình như trưa nay cũng không ăn cơm, buổi chiều quay xong phân cảnh của mình liền về khách sạn trước rồi.”
Trường Tuế khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Cô thì sao? Gần đây thế nào?”
Cô thấy sắc mặt của Lưu Doanh không được tốt lắm.
Với lại cũng lo lắng xảy ra chuyện gì khác thường.
Lưu Doanh cười nói: “Tôi rất tốt, chỉ là trời nóng nên ăn ít đi, ngoài ra không có chuyện gì nữa.”
Trường Tuế hơi yên tâm, sau đó nói: “Bây giờ tôi vẫn chưa đói, tôi đến khách sạn tìm Hạ Luật trước đã.” Trưa nay cô ăn quá nhiều nên lúc này thật sự không đói, nói xong liền đóng gói chén canh đậu xanh mà Lưu Doanh đưa cho cô mang đi.
Lưu Doanh cười mắng: “Cô nàng trọng sắc khinh bạn.”
Trường Tuế tiêu sái khoát tay áo và rời khỏi đó.
…
Hạ Luật tỉnh lại từ trong ác mộng và nghe thấy tiếng chuông cửa.
Anh dùng sức nhắm mắt lại, khó khăn đứng dậy từ trên giường, lê đôi chân mệt mỏi ra mở cửa.
Đầu óc mê man căn bản không rãnh nghĩ xem ai sẽ đến gõ cửa phòng mình vào lúc này, anh chỉ muốn làm cho tiếng chuông phiền phức đó dừng lại.
Anh nắm lấy tay vặn cửa, nhấn xuống một cái, sau đó kéo cửa ra.
Cửa mở.
Nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa.
Hạ Luật ngơ ngẩn, đầu óc mê man đần độn nhất thời không phân biệt được đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ.
Anh vẫn còn ngơ ngác đứng đó, một bàn tay lạnh như băng đột nhiên dán lên vầng trán nóng hổi.
Lòng bàn tay lạnh buốt dán lên vầng trán nóng hổi của anh khiến anh thấy rất thoải mái.
Anh ngơ ngác nhìn Khương Trường Tuế đang vươn tay chạm vào trán mình, nhất thời quên mất phản ứng.
Bàn tay của Trường Tuế chạm vào trán Hạ Luật, cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi và mồ hôi ướt đẫm trên trán anh.
Tầm mắt của cô lướt từ ánh mắt mê man của Hạ Luật đến khuôn mặt đỏ bừng bất bình thường của anh, rồi đến đôi môi khô khốc của anh.
Cô khẽ nhíu mày: “Anh sốt rồi.”
Hạ Luật chỉ ngơ ngác nhìn cô.
Sau đó cô nắm lấy tay anh, anh ngoan ngoãn khác thường để mặc cô kéo mình vào phòng.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa cũng kéo kín mít, ánh sáng lờ mờ, nhiệt độ của điều hòa điều chỉnh ở mức thấp, căn phòng giống như một chiếc tủ lạnh.
Trường Tuế dắt anh đến ngồi bên giường và chuẩn bị bật công tắc đèn đầu giường.
Hạ Luật đang ngồi trên giường bỗng nhiên nắm chặt tay cô.
Trường Tuế ngoái đầu lại nhìn anh, Hạ Luật chỉ nắm chặt tay cô mà không nói gì.
“Không muốn tôi mở đèn sao?” Trường Tuế hỏi anh, sau đó thu hồi ngón tay đang định mở đèn của mình lại.
Bàn tay đang nắm lấy tay cô của Hạ Luật cũng theo đó buông lỏng ra.
“Anh sốt rồi, anh đã uống thuốc hạ sốt chưa?” Trường Tuế cúi người xuống hỏi anh.
Hạ Luật phản ứng chậm chạp, anh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt vẫn đờ đẫn như cũ, giống như vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Anh đã ăn tối chưa?” Trường Tuế tiếp tục hỏi.
Anh vẫn lắc đầu.
“Buổi trưa thì sao?”
Lắc đầu.
Trường Tuế nhìn anh rồi thở dài bất đắc dĩ: “Sao anh lại biến mình thành thế này?”
Cô gọi điện thoại cho Lưu Doanh và nhờ trợ lý của cô ấy mua giúp cháo với thuốc hạ sốt, cháo phải là cháo thịt.
Sau khi cúp điện thoại, cô tăng nhiệt độ điều hòa lên trước, Hạ Luật vậy mà điều chỉnh điều hòa xuống mười bảy độ, trách không được lại phát sốt, cô chỉnh nhiệt độ xong thì lấy canh đậu xanh đã đóng gói từ đoàn phim ra: “Có muốn uống một chút canh đậu xanh trước không?”
Hạ Luật không nói gì mà chỉ nhìn cô.
Không phải là sốt đến hồ đồ rồi chứ?
Trường Tuế lẩm bẩm trong lòng, không nhịn được đưa tay sờ trán anh lần nữa.
Anh vẫn mở to đôi mắt đào hoa mơ màng và hơi ửng đỏ nhìn cô chằm chằm.
Trường Tuế được một tấc lại muốn tiến một thước, cô duỗi tay sờ lên mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.