Chương 34: Ký ức của Tiểu Vũ
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
26/05/2024
“Tiểu Vũ” đã bị một chiếc xe đâm phải tại nơi này.
Vừa rồi cô đã nhìn thấy, vị trí này rất vắng vẻ, đèn đường mờ ảo, cũng không có camera.
Trường Tuế đặt ba lô xuống mặt đất, từ trong ba lô lấy ra chiếc túi vải lúc trước rồi lấy tấm bùa phong ấn “Tiểu Vũ” ra. Hai tay cô bấm pháp quyết, lá bùa được kẹp ở đầu ngón tay, miệng cô bắt đầu niệm chú, cuối cùng cô thổi một hơi nhẹ về phía lá bùa.
Một luồng sương mù xám xịt tuôn ra, biến thành một hình người.
Tiểu Vũ đứng trước mặt Trường Tuế, vẻ mặt cậu bối rối, nhưng rất nhanh, vẻ mặt của cậu bé từ bối rối chuyển thành hoảng sợ, giống như cậu đã nhớ lại nơi này.
Trường Tuế ngay lập tức nắm chặt lấy cổ tay của cậu bé, rồi nhắm mắt lại.
Ánh sáng từ đằng xa.
Tiếng thắng xe rít lên chói tai.
Đau đớn và chóng mặt.
Đôi mắt dính đầy máu.
Bị cỏ cứa vào làn da.
Không biết trải qua bao nhiêu lần.
Tiếng xe vang lên.
Đôi mắt đẫm máu mở ra một cách khó khăn… một bóng người lắc lư tiến đến… đôi môi mấp máy muốn cầu cứu…
“Cậu đừng trách tôi… đừng trách tôi… tôi không cố ý mà…”
Một chiếc túi bằng vải bố rơi xuống.
Một lần nữa lại chìm vào trong bóng tối.
“Bùm bùm.”
Nước bắn tung tóe.
Cơ thể chìm xuống.
Rồi đến nỗi đau đến nghẹt thở…
Trường Tuế đột nhiên thả cổ tay của cậu bé ra, mở mắt ra, rồi lấy tay ôm ngực thở hổn hển.
“Tiểu Vũ” bị cô buông tay ra, trong nháy mắt biến thành một đám sương mù xám xịt, quay trở lại bên trong lá bùa.
Chỉ để lại một mình Trường Tuế đứng ở bên đường, vừa ôm ngực vừa thở hổn hển.
Một chùm ánh sáng chói mắt chiếu qua.
Đôi mắt của Trường Tuế bị ánh sáng chiếu vào, cảm thấy khó chịu lập tức nhắm mắt lại.
Một chiếc xe chạy tới, dừng lại bên cạnh cô, một âm thanh đóng sầm cửa xe vang lên, Tần Nhất Xuyên vội vàng từ trên xe bước xuống tiến đến bên cạnh cô, cúi người xuống trước mặt cô, lo lắng hỏi: “Trường Tuế, cô làm sao vậy? Cô có chỗ nào không khỏe sao?”
Trường Tuế một tay che lấy ngực, tay kia bắt lấy cánh tay của anh ta, há miệng thở hổn hển.
Tần Nhất Xuyên lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, chân tay luống cuống: “Sao vậy, cô khó chịu chỗ nào?”
Trường Tuế nắm chặt lấy anh ta, cổ họng đau rát, khó khăn nói: “Đưa tôi ra khỏi chỗ này.”
“Được.” Tần Nhất Xuyên lập tức ôm lấy cô, đưa cô đến bên cạnh chiếc xe. Anh ta mở cửa xe, cẩn thận từng li từng tí đỡ Trường Tuế ngồi vào phía tay lái phụ.
“Túi của tôi.” Trường Tuế nhắc nhở anh ta.
Tần Nhất Xuyên lập tức chạy lại lấy chiếc ba lô, đặt vào băng ghế sau, sau đó vòng qua bên kia lên xe.
Trường Tuế nhắm mắt lại, sắc mặt trông thật khó coi.
Tần Nhất Xuyên vòng qua người cô, giúp cô thắt lại đây an toàn, miệng an ủi cô: “Không sao, không sao, tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây ngay bây giờ.”
Anh ta vội vàng lùi xe và đánh lái theo hướng mình đi tới.
Tần Nhất Xuyên vừa lái xe, vừa không ngừng quay đầu nhìn lại để xem tình trạng của Trường Tuế.
Trường Tuế nhắm chặt đôi mắt, sắc mặt tái nhợt, nhưng hơi thở của cô cũng bình ổn trở lại.
Sau vài phút, Trường Tuế từ từ mở mắt ra.
Tần Nhất Xuyên thở phào nhẹ nhõm, anh ta đánh xe dừng lại ven đường, sau đó hỏi: “Cô thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Trường Tuế chậm rãi lắc đầu.
Cảm xúc của “Tiểu Vũ” quá mãnh liệt, tất cả đều như in sâu vào tâm trí cô, lực tác động quá mạnh khiến cho cô không thể chịu đựng được.
Tần Nhất Xuyên hỏi: “Có muốn uống chút nước không?”
Trường Tuế nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Nhất Xuyên vội vàng cầm một chai nước khoáng, vặn nắp bình ra đưa cho Trường Tuế.
Trường Tuế uống hai ngụm nước, sau đó chậm rãi đưa chai nước trở lại cho Tần Nhất Xuyên.
Tần Nhất Xuyên ân cần hỏi: “Thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”
Trường Tuế vẫn gật đầu: “Quay về thôi.”
Tần Nhất Xuyên lại nhìn cô thêm lần nữa, để chắc chắn rằng cô vẫn ổn mới khởi động xe.
……
Trường Tuế rất nhanh liền nghiêng cổ rồi ngủ thiếp đi.
Tần Nhất Xuyên nhìn cô rồi cố ý lái xe chậm lại một chút nữa.
Xe dừng lại đậu trong hầm đỗ xe.
Tần Nhất Xuyên khẽ gọi tên Trường Tuế.
Trường Tuế nhíu mày nhưng vẫn không tỉnh lại.
Anh ta do dự một lúc, nghĩ đến giờ này chắc sẽ không bị ai phát hiện, vì thế cẩn thận mở dây an toàn cho cô, sau đó xuống xe đi vòng qua phía bên kia, đưa Trường Tuế ra khỏi xe, rồi cõng cô trên lưng.
Trường Tuế vẫn chưa tỉnh ngủ, hai cánh tay mềm nhũn, rũ xuống trước ngực anh ta.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta cõng cô.
Anh ta ôm lấy chân cô, xóc cô trên lưng, cố gắng điều chỉnh tư thế một chút.
Sau đó liền có cảm giác trên cổ mình đang có thứ gì đó mềm mềm lành lạnh cọ sát vào….
Tần Nhất Xuyên bỗng nhiên cứng đờ, cả người như nín thở.
Thứ mềm mại, mát mẻ đó, giống như, giống như đôi môi của cô ấy.
Mặt của Tần Nhất Xuyên lập tức nóng ran lên, như muốn đốt cháy cả cổ họng, rồi đốt đến tận tim can, anh mấp máy môi, khuôn mặt anh như trấn tĩnh lại, nhưng trong lồng ngực của anh, trái tim đang đập thình thịch.
Tai nạn ngoài ý muốn.
Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.
Tần Nhất Xuyên hít một hơi thật sâu, bản thân cố gắng bình tĩnh trở lại, sau đó anh ta đi về phía cửa thang máy.
Một giờ đêm.
Hành lang của khách sạn cũng vắng lặng.
Tần Nhất Xuyên cõng Trường Tuế đến trước cửa phòng cô, đột nhiên gặp rắc rối.
Anh ta không biết thẻ khóa phòng của Trường Tuế để ở đâu.
Anh đang do dự không biết có nên đánh thức Trường Tuế dậy hay không, thì lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, Hạ Luật từ trong phòng bước ra.
Tần Nhất Xuyên giật mình khi nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng khi nhìn thấy Hạ Luật, anh mới yên tâm, biết rằng anh ta nhất định sẽ không ra ngoài nói lung tung.
“Hạ Luật, giúp tôi một việc, giúp tôi tìm trong túi của cô ấy xem có thẻ khóa phòng không.”
Hạ Luật ngơ ngác nhìn sang bên này, không nhúc nhích, hai giây sau, anh ta bước lên phía trước.
Đôi mắt lạnh như băng của anh ta dưới ngọn tóc mái chạm vào gương mặt Trường Tuế đang được Tần Nhất Xuyên cõng trên lưng: “Cô ấy bị sao vậy?”
Tần Nhất Xuyên không ngờ rằng Hạ Luật lại mở miệng để hỏi một câu như vậy, anh ta sững sờ một lúc mới trả lời: “Cô ấy có chút không khỏe rồi ngủ thiếp đi, tôi gọi nhưng cô ấy không tỉnh ngủ, nên mới cõng cô ấy lên…” Dừng lại một chút, anh ta nói thêm một câu như muốn lấp liếm cho mình: “Anh đừng hiểu lầm, tôi với cô ấy không có chuyện gì hết, cô ấy giống như em gái của tôi vậy….”
Hạ Luật cũng không nói gì, từ trong túi áo khoác của Trường Tuế tìm thấy thẻ phòng, anh ấy quẹt thẻ, một tiếng bíp, cửa phòng mở ra, anh ấy dùng tay giữ cánh cửa để cho Tần Nhất Xuyên đi vào.
“Cảm ơn.” Tần Nhất Xuyên cõng Trường Tuế trên lưng đi vào.
Hạ Luật trong tay cầm thẻ phòng, đứng bất động, chỉ dùng ánh mắt dõi theo bọn họ.
Tần Nhất Xuyên cõng Trường Tuế đến bên cạnh giường cô ấy, cẩn thận ngồi vào mép giường, sau đó đặt Trường Tuế nằm xuống giường.
Trường Tuế cũng không có dấu hiệu gì tỉnh lại.
Tần Nhất Xuyên cúi người giúp cô ấy mở giày ra, kéo chiếc chăn đắp lên cho cô ấy, mọi thao tác đều rất thận trọng, sợ đánh thức cô dậy, sau khi làm xong các thao tác, anh ấy cũng không rời đi, đứng bên cạnh giường nhìn Trường Tuế đang say sưa ngủ, trong lòng không khỏi nghĩ, mình đã lớn như vậy rồi, từ trước đến nay chưa từng chăm sóc ai như vậy, chứ đừng nói đến chuyện cởi giày cho họ.
Cũng chỉ có cô ấy thôi.
Không biết có phải là do trước đây anh ấy đã từng bóp cổ cô, cho nên bây giờ anh mới có cảm giác cần phải bù đắp lỗi lầm của mình với cô ấy, không thể bỏ mặc cô, cần đối xử tốt với cô.
Từ trước đến nay anh không thích chơi hay kết bạn với con gái, bạn bè xung quanh anh ấy, tốt xấu gì cũng toàn là con trai, nhưng không hiểu sao nhất cử nhất động của cô ấy anh lại luôn để tâm đến….
Trông cô ấy thật ngoan ngoãn khi chìm vào giấc ngủ, cũng thật nhỏ bé, giống như người chưa trưởng thành.
Vậy mà còn nói rằng tuổi của cô hơn anh hai tháng nữa, không phải là đang lừa anh chứ?
Nhìn vẻ ngoài thì cô ấy không hề lớn hơn anh, rõ ràng cô ấy như một cô em gái mà thôi.
Tần Nhất Xuyên nhìn chằm chằm Trường Tuế một hồi lâu mới có phản ứng lại, trên mặt bắt đầu nóng ran lên, có chút xấu hổ, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Khi anh ấy vừa quay người lại thì trái tim bỗng nhiên đập thình thịch.
Hạ Luật đang đứng ở cửa, trên tay cầm chiếc thẻ phòng, nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt vô tình, không chút cảm xúc.
Tần Nhất Xuyên cũng không ngờ là Hạ Luật vẫn còn ở đó, anh ta chưa rời đi, vậy thì… vừa rồi anh nhìn chằm chằm Trường Tuế, có phải tất cả đều bị anh ta nhìn thấy rồi sao?
Nghĩ đến đây, Tần Nhất Xuyên lúc này cảm thấy rất xấu hổ chỉ muốn xông ra ngoài thật nhanh mà thôi.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng, rồi bước tới, giả bộ như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Đưa chìa khóa phòng cho tôi đi, tôi sẽ đặt ở trên đầu giường cho cô ấy.”
Biểu hiện trên mặt của Hạ Luật không một chút cảm xúc, giống như vừa rồi anh ta chẳng nhìn thấy gì, liền đưa thẻ phòng đang cầm trên tay cho Tần Nhất Xuyên.
Tần Nhất Xuyên quay lại đặt thẻ chìa khóa lên chiếc tủ đầu giường, không dám nhìn mặt Trường Tuế thêm lần nữa, lập tức quay người đi thẳng ra ngoài.
Tắt đèn, rồi đóng cửa.
Tần Nhất Xuyên lại giải thích với Hạ Luật: “Anh thực sự đừng hiểu lầm, tôi với cô ấy…”
Hạ Luật ngắt lời anh ấy, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến tôi.”
Anh ta nói xong, liền quay người đi về phòng của mình, dùng thẻ chìa khóa mở cửa, sau đó “rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Tần Nhất Xuyên ngẩn người.
Một lúc sau, anh ấy có chút nghi hoặc nhìn sang cánh cửa đóng kín của phòng bên cạnh.
Vừa rồi chẳng phải Hạ Luật muốn đi ra ngoài sao?
……
Ngày hôm sau, Trường Tuế thức dậy rất sớm.
Sau khi tắm rửa xong, vừa ra khỏi cửa, cô tình cờ gặp Hạ Luật bước ra từ cửa phòng bên cạnh.
Trường Tuế chào hỏi anh ta một cách niềm nở như thường lệ: “Hạ Luật, chào buổi sáng.”
Hằng ngày khi lướt ngang qua cô thì tốt xấu gì Hạ Luật còn liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng hôm nay ngay cả một ánh mắt anh còn lười chẳng muốn cho cô, giống như là không hề có cô ở đó, chỉ nhìn thẳng rồi đi qua trước mặt cô vậy thôi.
Lại làm sao nữa vậy?
Trường Tuế có chút bối rối, sau đó đi theo sau anh ta.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Luật bước vào trước.
Trường Tuế bước vào theo sau.
Ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, liền nghe thấy tiếng của Tần Nhất Xuyên vang lên từ phía sau: “Đợi một chút!”
Trường Tuế bấm nút mở cửa.
Hạ Luật đang đứng một bên lạnh lùng quan sát.
Tần Nhất Xuyên lao vào như một cơn gió, vui vẻ nói: “Đuổi kịp rồi!”
Sáng nay anh ấy tập thể dục tại phòng tập của khách sạn, sau khi tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt sũng, trông anh ấy tươi tắn và sạch sẽ, trên người còn mang theo một hương thơm của sữa tắm, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Anh ấy và Hạ Luật có chiều cao bằng nhau, cả hai người đều cao 1m85. Trường Tuế vốn có chiều cao trung bình, khi đứng trước hai người bọn họ cô giống như một chú lùn.
“Trường Tuế, cô không sao chứ?” Tần Nhất Xuyên đứng cạnh Trường Tuế, quan tâm hỏi: “Còn thấy khó chịu không?”
Trường Tuế nói: “Không sao, tối hôm qua cảm ơn anh.”
Tần Nhất Xuyên trong lòng có chút áy náy: “Khụ khụ, cái đó, Hạ Luật cũng giúp một chút.”
Hả?
Trường Tuế quay đầu nhìn Hạ Luật đang đứng phía sau bọn họ.
Hạ Luật hôm nay vẫn mặc chiếc áo hoodie để đi quay, anh đứng dựa lưng vào tường thang máy, gương mặt lạnh lùng nhìn cô.
Mặt dù, gương mặt lạnh lùng của anh ta so với ngày thường không khác nhau là mấy.
Nhưng Trường Tuế luôn cảm thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Luật hôm nay khác với mọi khi, giống như có cảm xúc hơn.
Có khi nào là vì tối hôm qua mình không đi ăn cơm với anh ta không?….
Vừa rồi cô đã nhìn thấy, vị trí này rất vắng vẻ, đèn đường mờ ảo, cũng không có camera.
Trường Tuế đặt ba lô xuống mặt đất, từ trong ba lô lấy ra chiếc túi vải lúc trước rồi lấy tấm bùa phong ấn “Tiểu Vũ” ra. Hai tay cô bấm pháp quyết, lá bùa được kẹp ở đầu ngón tay, miệng cô bắt đầu niệm chú, cuối cùng cô thổi một hơi nhẹ về phía lá bùa.
Một luồng sương mù xám xịt tuôn ra, biến thành một hình người.
Tiểu Vũ đứng trước mặt Trường Tuế, vẻ mặt cậu bối rối, nhưng rất nhanh, vẻ mặt của cậu bé từ bối rối chuyển thành hoảng sợ, giống như cậu đã nhớ lại nơi này.
Trường Tuế ngay lập tức nắm chặt lấy cổ tay của cậu bé, rồi nhắm mắt lại.
Ánh sáng từ đằng xa.
Tiếng thắng xe rít lên chói tai.
Đau đớn và chóng mặt.
Đôi mắt dính đầy máu.
Bị cỏ cứa vào làn da.
Không biết trải qua bao nhiêu lần.
Tiếng xe vang lên.
Đôi mắt đẫm máu mở ra một cách khó khăn… một bóng người lắc lư tiến đến… đôi môi mấp máy muốn cầu cứu…
“Cậu đừng trách tôi… đừng trách tôi… tôi không cố ý mà…”
Một chiếc túi bằng vải bố rơi xuống.
Một lần nữa lại chìm vào trong bóng tối.
“Bùm bùm.”
Nước bắn tung tóe.
Cơ thể chìm xuống.
Rồi đến nỗi đau đến nghẹt thở…
Trường Tuế đột nhiên thả cổ tay của cậu bé ra, mở mắt ra, rồi lấy tay ôm ngực thở hổn hển.
“Tiểu Vũ” bị cô buông tay ra, trong nháy mắt biến thành một đám sương mù xám xịt, quay trở lại bên trong lá bùa.
Chỉ để lại một mình Trường Tuế đứng ở bên đường, vừa ôm ngực vừa thở hổn hển.
Một chùm ánh sáng chói mắt chiếu qua.
Đôi mắt của Trường Tuế bị ánh sáng chiếu vào, cảm thấy khó chịu lập tức nhắm mắt lại.
Một chiếc xe chạy tới, dừng lại bên cạnh cô, một âm thanh đóng sầm cửa xe vang lên, Tần Nhất Xuyên vội vàng từ trên xe bước xuống tiến đến bên cạnh cô, cúi người xuống trước mặt cô, lo lắng hỏi: “Trường Tuế, cô làm sao vậy? Cô có chỗ nào không khỏe sao?”
Trường Tuế một tay che lấy ngực, tay kia bắt lấy cánh tay của anh ta, há miệng thở hổn hển.
Tần Nhất Xuyên lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, chân tay luống cuống: “Sao vậy, cô khó chịu chỗ nào?”
Trường Tuế nắm chặt lấy anh ta, cổ họng đau rát, khó khăn nói: “Đưa tôi ra khỏi chỗ này.”
“Được.” Tần Nhất Xuyên lập tức ôm lấy cô, đưa cô đến bên cạnh chiếc xe. Anh ta mở cửa xe, cẩn thận từng li từng tí đỡ Trường Tuế ngồi vào phía tay lái phụ.
“Túi của tôi.” Trường Tuế nhắc nhở anh ta.
Tần Nhất Xuyên lập tức chạy lại lấy chiếc ba lô, đặt vào băng ghế sau, sau đó vòng qua bên kia lên xe.
Trường Tuế nhắm mắt lại, sắc mặt trông thật khó coi.
Tần Nhất Xuyên vòng qua người cô, giúp cô thắt lại đây an toàn, miệng an ủi cô: “Không sao, không sao, tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây ngay bây giờ.”
Anh ta vội vàng lùi xe và đánh lái theo hướng mình đi tới.
Tần Nhất Xuyên vừa lái xe, vừa không ngừng quay đầu nhìn lại để xem tình trạng của Trường Tuế.
Trường Tuế nhắm chặt đôi mắt, sắc mặt tái nhợt, nhưng hơi thở của cô cũng bình ổn trở lại.
Sau vài phút, Trường Tuế từ từ mở mắt ra.
Tần Nhất Xuyên thở phào nhẹ nhõm, anh ta đánh xe dừng lại ven đường, sau đó hỏi: “Cô thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Trường Tuế chậm rãi lắc đầu.
Cảm xúc của “Tiểu Vũ” quá mãnh liệt, tất cả đều như in sâu vào tâm trí cô, lực tác động quá mạnh khiến cho cô không thể chịu đựng được.
Tần Nhất Xuyên hỏi: “Có muốn uống chút nước không?”
Trường Tuế nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Nhất Xuyên vội vàng cầm một chai nước khoáng, vặn nắp bình ra đưa cho Trường Tuế.
Trường Tuế uống hai ngụm nước, sau đó chậm rãi đưa chai nước trở lại cho Tần Nhất Xuyên.
Tần Nhất Xuyên ân cần hỏi: “Thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”
Trường Tuế vẫn gật đầu: “Quay về thôi.”
Tần Nhất Xuyên lại nhìn cô thêm lần nữa, để chắc chắn rằng cô vẫn ổn mới khởi động xe.
……
Trường Tuế rất nhanh liền nghiêng cổ rồi ngủ thiếp đi.
Tần Nhất Xuyên nhìn cô rồi cố ý lái xe chậm lại một chút nữa.
Xe dừng lại đậu trong hầm đỗ xe.
Tần Nhất Xuyên khẽ gọi tên Trường Tuế.
Trường Tuế nhíu mày nhưng vẫn không tỉnh lại.
Anh ta do dự một lúc, nghĩ đến giờ này chắc sẽ không bị ai phát hiện, vì thế cẩn thận mở dây an toàn cho cô, sau đó xuống xe đi vòng qua phía bên kia, đưa Trường Tuế ra khỏi xe, rồi cõng cô trên lưng.
Trường Tuế vẫn chưa tỉnh ngủ, hai cánh tay mềm nhũn, rũ xuống trước ngực anh ta.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta cõng cô.
Anh ta ôm lấy chân cô, xóc cô trên lưng, cố gắng điều chỉnh tư thế một chút.
Sau đó liền có cảm giác trên cổ mình đang có thứ gì đó mềm mềm lành lạnh cọ sát vào….
Tần Nhất Xuyên bỗng nhiên cứng đờ, cả người như nín thở.
Thứ mềm mại, mát mẻ đó, giống như, giống như đôi môi của cô ấy.
Mặt của Tần Nhất Xuyên lập tức nóng ran lên, như muốn đốt cháy cả cổ họng, rồi đốt đến tận tim can, anh mấp máy môi, khuôn mặt anh như trấn tĩnh lại, nhưng trong lồng ngực của anh, trái tim đang đập thình thịch.
Tai nạn ngoài ý muốn.
Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.
Tần Nhất Xuyên hít một hơi thật sâu, bản thân cố gắng bình tĩnh trở lại, sau đó anh ta đi về phía cửa thang máy.
Một giờ đêm.
Hành lang của khách sạn cũng vắng lặng.
Tần Nhất Xuyên cõng Trường Tuế đến trước cửa phòng cô, đột nhiên gặp rắc rối.
Anh ta không biết thẻ khóa phòng của Trường Tuế để ở đâu.
Anh đang do dự không biết có nên đánh thức Trường Tuế dậy hay không, thì lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, Hạ Luật từ trong phòng bước ra.
Tần Nhất Xuyên giật mình khi nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng khi nhìn thấy Hạ Luật, anh mới yên tâm, biết rằng anh ta nhất định sẽ không ra ngoài nói lung tung.
“Hạ Luật, giúp tôi một việc, giúp tôi tìm trong túi của cô ấy xem có thẻ khóa phòng không.”
Hạ Luật ngơ ngác nhìn sang bên này, không nhúc nhích, hai giây sau, anh ta bước lên phía trước.
Đôi mắt lạnh như băng của anh ta dưới ngọn tóc mái chạm vào gương mặt Trường Tuế đang được Tần Nhất Xuyên cõng trên lưng: “Cô ấy bị sao vậy?”
Tần Nhất Xuyên không ngờ rằng Hạ Luật lại mở miệng để hỏi một câu như vậy, anh ta sững sờ một lúc mới trả lời: “Cô ấy có chút không khỏe rồi ngủ thiếp đi, tôi gọi nhưng cô ấy không tỉnh ngủ, nên mới cõng cô ấy lên…” Dừng lại một chút, anh ta nói thêm một câu như muốn lấp liếm cho mình: “Anh đừng hiểu lầm, tôi với cô ấy không có chuyện gì hết, cô ấy giống như em gái của tôi vậy….”
Hạ Luật cũng không nói gì, từ trong túi áo khoác của Trường Tuế tìm thấy thẻ phòng, anh ấy quẹt thẻ, một tiếng bíp, cửa phòng mở ra, anh ấy dùng tay giữ cánh cửa để cho Tần Nhất Xuyên đi vào.
“Cảm ơn.” Tần Nhất Xuyên cõng Trường Tuế trên lưng đi vào.
Hạ Luật trong tay cầm thẻ phòng, đứng bất động, chỉ dùng ánh mắt dõi theo bọn họ.
Tần Nhất Xuyên cõng Trường Tuế đến bên cạnh giường cô ấy, cẩn thận ngồi vào mép giường, sau đó đặt Trường Tuế nằm xuống giường.
Trường Tuế cũng không có dấu hiệu gì tỉnh lại.
Tần Nhất Xuyên cúi người giúp cô ấy mở giày ra, kéo chiếc chăn đắp lên cho cô ấy, mọi thao tác đều rất thận trọng, sợ đánh thức cô dậy, sau khi làm xong các thao tác, anh ấy cũng không rời đi, đứng bên cạnh giường nhìn Trường Tuế đang say sưa ngủ, trong lòng không khỏi nghĩ, mình đã lớn như vậy rồi, từ trước đến nay chưa từng chăm sóc ai như vậy, chứ đừng nói đến chuyện cởi giày cho họ.
Cũng chỉ có cô ấy thôi.
Không biết có phải là do trước đây anh ấy đã từng bóp cổ cô, cho nên bây giờ anh mới có cảm giác cần phải bù đắp lỗi lầm của mình với cô ấy, không thể bỏ mặc cô, cần đối xử tốt với cô.
Từ trước đến nay anh không thích chơi hay kết bạn với con gái, bạn bè xung quanh anh ấy, tốt xấu gì cũng toàn là con trai, nhưng không hiểu sao nhất cử nhất động của cô ấy anh lại luôn để tâm đến….
Trông cô ấy thật ngoan ngoãn khi chìm vào giấc ngủ, cũng thật nhỏ bé, giống như người chưa trưởng thành.
Vậy mà còn nói rằng tuổi của cô hơn anh hai tháng nữa, không phải là đang lừa anh chứ?
Nhìn vẻ ngoài thì cô ấy không hề lớn hơn anh, rõ ràng cô ấy như một cô em gái mà thôi.
Tần Nhất Xuyên nhìn chằm chằm Trường Tuế một hồi lâu mới có phản ứng lại, trên mặt bắt đầu nóng ran lên, có chút xấu hổ, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Khi anh ấy vừa quay người lại thì trái tim bỗng nhiên đập thình thịch.
Hạ Luật đang đứng ở cửa, trên tay cầm chiếc thẻ phòng, nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt vô tình, không chút cảm xúc.
Tần Nhất Xuyên cũng không ngờ là Hạ Luật vẫn còn ở đó, anh ta chưa rời đi, vậy thì… vừa rồi anh nhìn chằm chằm Trường Tuế, có phải tất cả đều bị anh ta nhìn thấy rồi sao?
Nghĩ đến đây, Tần Nhất Xuyên lúc này cảm thấy rất xấu hổ chỉ muốn xông ra ngoài thật nhanh mà thôi.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng, rồi bước tới, giả bộ như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Đưa chìa khóa phòng cho tôi đi, tôi sẽ đặt ở trên đầu giường cho cô ấy.”
Biểu hiện trên mặt của Hạ Luật không một chút cảm xúc, giống như vừa rồi anh ta chẳng nhìn thấy gì, liền đưa thẻ phòng đang cầm trên tay cho Tần Nhất Xuyên.
Tần Nhất Xuyên quay lại đặt thẻ chìa khóa lên chiếc tủ đầu giường, không dám nhìn mặt Trường Tuế thêm lần nữa, lập tức quay người đi thẳng ra ngoài.
Tắt đèn, rồi đóng cửa.
Tần Nhất Xuyên lại giải thích với Hạ Luật: “Anh thực sự đừng hiểu lầm, tôi với cô ấy…”
Hạ Luật ngắt lời anh ấy, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến tôi.”
Anh ta nói xong, liền quay người đi về phòng của mình, dùng thẻ chìa khóa mở cửa, sau đó “rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Tần Nhất Xuyên ngẩn người.
Một lúc sau, anh ấy có chút nghi hoặc nhìn sang cánh cửa đóng kín của phòng bên cạnh.
Vừa rồi chẳng phải Hạ Luật muốn đi ra ngoài sao?
……
Ngày hôm sau, Trường Tuế thức dậy rất sớm.
Sau khi tắm rửa xong, vừa ra khỏi cửa, cô tình cờ gặp Hạ Luật bước ra từ cửa phòng bên cạnh.
Trường Tuế chào hỏi anh ta một cách niềm nở như thường lệ: “Hạ Luật, chào buổi sáng.”
Hằng ngày khi lướt ngang qua cô thì tốt xấu gì Hạ Luật còn liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng hôm nay ngay cả một ánh mắt anh còn lười chẳng muốn cho cô, giống như là không hề có cô ở đó, chỉ nhìn thẳng rồi đi qua trước mặt cô vậy thôi.
Lại làm sao nữa vậy?
Trường Tuế có chút bối rối, sau đó đi theo sau anh ta.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Luật bước vào trước.
Trường Tuế bước vào theo sau.
Ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, liền nghe thấy tiếng của Tần Nhất Xuyên vang lên từ phía sau: “Đợi một chút!”
Trường Tuế bấm nút mở cửa.
Hạ Luật đang đứng một bên lạnh lùng quan sát.
Tần Nhất Xuyên lao vào như một cơn gió, vui vẻ nói: “Đuổi kịp rồi!”
Sáng nay anh ấy tập thể dục tại phòng tập của khách sạn, sau khi tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt sũng, trông anh ấy tươi tắn và sạch sẽ, trên người còn mang theo một hương thơm của sữa tắm, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Anh ấy và Hạ Luật có chiều cao bằng nhau, cả hai người đều cao 1m85. Trường Tuế vốn có chiều cao trung bình, khi đứng trước hai người bọn họ cô giống như một chú lùn.
“Trường Tuế, cô không sao chứ?” Tần Nhất Xuyên đứng cạnh Trường Tuế, quan tâm hỏi: “Còn thấy khó chịu không?”
Trường Tuế nói: “Không sao, tối hôm qua cảm ơn anh.”
Tần Nhất Xuyên trong lòng có chút áy náy: “Khụ khụ, cái đó, Hạ Luật cũng giúp một chút.”
Hả?
Trường Tuế quay đầu nhìn Hạ Luật đang đứng phía sau bọn họ.
Hạ Luật hôm nay vẫn mặc chiếc áo hoodie để đi quay, anh đứng dựa lưng vào tường thang máy, gương mặt lạnh lùng nhìn cô.
Mặt dù, gương mặt lạnh lùng của anh ta so với ngày thường không khác nhau là mấy.
Nhưng Trường Tuế luôn cảm thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Luật hôm nay khác với mọi khi, giống như có cảm xúc hơn.
Có khi nào là vì tối hôm qua mình không đi ăn cơm với anh ta không?….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.