Chương 30
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
21/10/2023
Ngay khi giọng nói nổi giận đùng đùng ngập tràn ai oán vang lên.
Bầu không khí cả sân sau gần như đóng băng.
Cảnh sát mặc đã đồ lặn sẵn sàng bỗng cứng người lại.
Nét mặt Trình Nham cũng lập tức trở nên cứng đờ, sau đó lại đi đến chỗ một cảnh sát khác để lấy đèn pin, chiếu xuống dưới nước.
Khương Tô vừa trồi lên mặt nước thì đã bị thứ gì đó đập mạnh xuống đầu, bây giờ còn bị ánh sáng mạnh chiếu xuống, lập tức trở nên cáu gắt, hoàn toàn không sợ ánh sáng mạnh, ngược lại cô mở to hai mắt trợn trừng nhìn về hướng phát ra tia sáng.
Cả người cô ngâm dưới nước, chỉ lộ mỗi cái đầu trên mặt nước, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn có nước da trắng ngần ướt đẫm nước, đôi môi kiều diễm đỏ hồng, mái tóc dài thướt tha bập bềnh trên mặt nước, đôi mắt màu đen bị ánh sáng chiếu vào giống như là thủy tinh tán xạ ra những tia sáng lấp lánh, đột nhiên Trình Nham nhớ đến yêu quái dưới nước đẹp đến nao lòng người trong những câu chuyện xưa anh ta được nghe ngày nhỏ.
Rồi anh ta đứng ngây như phỗng.
Khương Tô thấy người phía trên vẫn còn dùng đèn pin rọi vào cô thì lập tức nổi giận: “Anh muốn để tôi chết cóng à? Còn không nhanh kéo tôi lên!”
Lúc này Trình Nham mới hoàn hồn lại, vội vàng quay đầu gọi người: “Người còn sống! Nhanh cứu người lên!”
Khương Tô được vớt từ dưới nước lên, cả người ướt nhẹp như chuột lột, bị gió lạnh thổi qua, cô lạnh tới mức run cầm cập.
Trình Nham dùng khăn lông bọc kín người cô lại, hỏi cô: “Không sao đó chứ?”
Khương Tô thấy Trình Nham đẹp trai, cơn giận lập tức tan biến một nửa, nhưng cô vẫn nhớ mối thù anh ta đã đập đèn pin xuống đầu cô, xụ mặt không thèm để ý đến anh ta.
Ba vị cảnh sát còn lại cũng sợ hãi lắp ba lắp bắp, ban đầu họ nghĩ người bên dưới là một người phụ nữ trung niên hoặc là một bà cụ già khụ, không ngờ rằng người được kéo lên lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.
“Cô chính là bà cốt nhảy xuống giếng đó sao?” Một vị cảnh sát ngạc nhiên hỏi.
Khương Tô quấn mình trong tấm khăn, nhìn thoáng qua cái rương đã bị lục lọi lung tung, lập tức trừng mắt lên: “Ai lục rương của tôi?”
Trình Nham ho khan một tiếng, hơi chột dạ nói: “Là tôi.”
Đôi mắt Khương Tô lập tức trợn trừng nhìn anh ta: “Anh đã đập đầu tôi rồi mà còn lục rương đồ của tôi hả?”
Trình Nham:…
Trịnh Dung Dung dẫn Khương Tô về phòng của cô ta để thay quần áo.
Lúc này Trịnh Dung Dung có thể nói là vừa kính trọng vừa sợ hãi Khương Tô, cô có thể lặn dưới nước tận mười mấy gần hai mươi phút, cô có còn là con người không thế? Có thể nói là hoàn toàn chịu phục, thế cho nên khi Khương Tô chê quần áo của cô ta quá xấu, cô ta cũng không dám phản bác.
Trịnh Dung Dung yêu tha thiết đồng phục nữ sinh, trong tủ quần áo hầu như đều mang theo phong cách đồng phục nữ sinh, Khương Tô mặc một cái áo sơ mi rộng, phía dưới là chân váy kẻ caro, đôi vớ cao quá đầu gối và đôi giày da màu đen, cô sấy khô mái tóc của mình, những sợi tóc mềm mại rũ xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trong veo, giống hệt như cô thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ truyện tranh.
“Cô đẹp quá đi!” Trịnh Dung Dung phản xạ có điều kiện lấy điện thoại ra: “Tôi chụp cho cô một tấm nhé!”
Giây tiếp theo, điện thoại đã bị cướp mất.
Khương Tô lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Không được chụp ảnh.”
Trịnh Dung Dung hơi sửng sốt, cho rằng Khương Tô không thích chụp ảnh, nhưng khi bị đôi mắt không hề dao động chút cảm xúc nào của Khương Tô chằm chằm, trong lòng cô ta bỗng hơi hốt hoảng.
Khương Tô tiện tay ném cái điện thoại giật được từ chỗ Trịnh Dung Dung lên trên giường.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bầu không khí cả sân sau gần như đóng băng.
Cảnh sát mặc đã đồ lặn sẵn sàng bỗng cứng người lại.
Nét mặt Trình Nham cũng lập tức trở nên cứng đờ, sau đó lại đi đến chỗ một cảnh sát khác để lấy đèn pin, chiếu xuống dưới nước.
Khương Tô vừa trồi lên mặt nước thì đã bị thứ gì đó đập mạnh xuống đầu, bây giờ còn bị ánh sáng mạnh chiếu xuống, lập tức trở nên cáu gắt, hoàn toàn không sợ ánh sáng mạnh, ngược lại cô mở to hai mắt trợn trừng nhìn về hướng phát ra tia sáng.
Cả người cô ngâm dưới nước, chỉ lộ mỗi cái đầu trên mặt nước, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn có nước da trắng ngần ướt đẫm nước, đôi môi kiều diễm đỏ hồng, mái tóc dài thướt tha bập bềnh trên mặt nước, đôi mắt màu đen bị ánh sáng chiếu vào giống như là thủy tinh tán xạ ra những tia sáng lấp lánh, đột nhiên Trình Nham nhớ đến yêu quái dưới nước đẹp đến nao lòng người trong những câu chuyện xưa anh ta được nghe ngày nhỏ.
Rồi anh ta đứng ngây như phỗng.
Khương Tô thấy người phía trên vẫn còn dùng đèn pin rọi vào cô thì lập tức nổi giận: “Anh muốn để tôi chết cóng à? Còn không nhanh kéo tôi lên!”
Lúc này Trình Nham mới hoàn hồn lại, vội vàng quay đầu gọi người: “Người còn sống! Nhanh cứu người lên!”
Khương Tô được vớt từ dưới nước lên, cả người ướt nhẹp như chuột lột, bị gió lạnh thổi qua, cô lạnh tới mức run cầm cập.
Trình Nham dùng khăn lông bọc kín người cô lại, hỏi cô: “Không sao đó chứ?”
Khương Tô thấy Trình Nham đẹp trai, cơn giận lập tức tan biến một nửa, nhưng cô vẫn nhớ mối thù anh ta đã đập đèn pin xuống đầu cô, xụ mặt không thèm để ý đến anh ta.
Ba vị cảnh sát còn lại cũng sợ hãi lắp ba lắp bắp, ban đầu họ nghĩ người bên dưới là một người phụ nữ trung niên hoặc là một bà cụ già khụ, không ngờ rằng người được kéo lên lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.
“Cô chính là bà cốt nhảy xuống giếng đó sao?” Một vị cảnh sát ngạc nhiên hỏi.
Khương Tô quấn mình trong tấm khăn, nhìn thoáng qua cái rương đã bị lục lọi lung tung, lập tức trừng mắt lên: “Ai lục rương của tôi?”
Trình Nham ho khan một tiếng, hơi chột dạ nói: “Là tôi.”
Đôi mắt Khương Tô lập tức trợn trừng nhìn anh ta: “Anh đã đập đầu tôi rồi mà còn lục rương đồ của tôi hả?”
Trình Nham:…
Trịnh Dung Dung dẫn Khương Tô về phòng của cô ta để thay quần áo.
Lúc này Trịnh Dung Dung có thể nói là vừa kính trọng vừa sợ hãi Khương Tô, cô có thể lặn dưới nước tận mười mấy gần hai mươi phút, cô có còn là con người không thế? Có thể nói là hoàn toàn chịu phục, thế cho nên khi Khương Tô chê quần áo của cô ta quá xấu, cô ta cũng không dám phản bác.
Trịnh Dung Dung yêu tha thiết đồng phục nữ sinh, trong tủ quần áo hầu như đều mang theo phong cách đồng phục nữ sinh, Khương Tô mặc một cái áo sơ mi rộng, phía dưới là chân váy kẻ caro, đôi vớ cao quá đầu gối và đôi giày da màu đen, cô sấy khô mái tóc của mình, những sợi tóc mềm mại rũ xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trong veo, giống hệt như cô thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ truyện tranh.
“Cô đẹp quá đi!” Trịnh Dung Dung phản xạ có điều kiện lấy điện thoại ra: “Tôi chụp cho cô một tấm nhé!”
Giây tiếp theo, điện thoại đã bị cướp mất.
Khương Tô lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Không được chụp ảnh.”
Trịnh Dung Dung hơi sửng sốt, cho rằng Khương Tô không thích chụp ảnh, nhưng khi bị đôi mắt không hề dao động chút cảm xúc nào của Khương Tô chằm chằm, trong lòng cô ta bỗng hơi hốt hoảng.
Khương Tô tiện tay ném cái điện thoại giật được từ chỗ Trịnh Dung Dung lên trên giường.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.