Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1019
Tiểu Thiên
10/04/2021
Mọi cảm xúc của cô như bị rút hết ra, phối hợp với bọn họ cười, phối hợp với bác sĩ kiểm tra, vết thương của cô đang dần hồi phục, nhưng chỉ là…
Cô cảm thấy trái tim mình trống rỗng lúc nào không hay.
Một tuần sau khi Đường Thi khỏi bệnh, cô đã có thể thoải mái đi lại, vừa lúc Hàn Nhượng lái xe đưa Khương Thích đến đón Đường Thi; “Ngày mốt chúng tớ sẽ kết hôn, cậu phải chuẩn bị trước một ngày đầy nhé.”
“Được rồi.” Đường Thi đang dẫn Đường Duy đi dạo trong hoa viên bệnh viện. Đường Duy nghe tin Khương Thích sắp kết hôn còn vui vẻ háo hức hơn cả Đường Thi: “Oa! Vậy thì em phải mặc một bộ tây trang nhỏ rồi!”
“Thằng nhóc điệu đà này.” Khương Thích nhéo nhéo mũi của Đường Duy: “Chị cũng kêu Tô Kỳ mang theo Bạc Nhan đến đấy.”
Vừa nghe thấy hai từ Bạc Nhan, sắc mặt của Đường Duy đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui: “A? Tại sao đứa con riêng của ba đó cũng tới chứ? Con bé ấy thật phiên phức, con thật sự không muốn nhìn thấy cô bé một chút nào”
“Cô bé không phải là con của Bạc Dạ.”
Đường Thi cảm thấy nên làm Đường Duy rõ ràng một chút: “Cô bé đó là con do Tô Kỳ và An Mật sinh ra.”
“Cho dù không liên quan gì đến ba của con, nhưng quan hệ huyết thống của cô bé với An Mật vẫn là định đóng sắt! Cho nên con vẫn không thích cô bé đó.”
Lời nói của Đường Duy rất thẳng thắn, ngay cả Đường Thi cũng cảm thấy có chút yêu ớt không phản bác lại được: “Đường Duy, An Mật đã làm chuyện xấu, nhưng Bạc Nhan thì không.”
Những hận thù của thế hệ trước không nên để thế hệ sau thừa nhận. “Không… trong lòng con vẫn không thể vượt qua rào cản này”
Đường Duy cong miệng: “Mommy ơi, con chán ghét Bạc Nhan, cô bé quá yếu ớt, ngay cả khả năng sinh tồn cũng không có, con ghét nhất là những người yếu ớt.”
Con ghét nhất những người yếu đuối.
Câu này thoát ra khỏi miệng trẻ con, có chút khó tin. Đường Thi liếc mất nhìn Đường Duy, chỉ thở dài một hơi, không nhiều lời nữa. “Không có việc gì, có lẽ chờ khi lớn lên… sẽ ổn thôi.” Đường Thi nở nụ cười: “Bây giờ con còn nhỏ, cố chấp là chuyện bình thường.”
Tối hôm đó Đường Thi qua ở nhà Khương Thích, Hàn Nhượng bận chuẩn bị cho hôn lễ nên mấy ngày nay anh ta ở nhà họ Hàn, vừa lúc Khương Thích có Đường Thi ở bên cạnh, buổi tối anh ta cũng coi như là tương đối yên tâm. “Vậy anh đi về trước đây, cục cưng ơi.” Hàn Nhượng chớp chớp mắt cười. Khương Thích che mặt nói: “Anh đi đi! Già đầu rồi, còn hay thích thả thính lung tung!”
“Hôn anh đi rồi anh sẽ đi về”
Hàn Nhượng chỉ vào mặt của anh ta: “Em hôn tạm biệt coi như là quà đi mà.”
Khương Thích không biết làm gì ngoài đó mặt: “Anh bị làm sao vậy..”
“Mau lên, Đường Thi lại chế cười bây giờ” Hàn Nhượng ghé sát vào Khương Thích: “Nếu không hôn anh, anh đêm nay sẽ không rời đi, anh sẽ ngủ trong phòng của em…
Khương Thích như bị điện giật, kiếng chân hôn lên mặt Hàn Nhượng, sau đó đẩy anh ta một cái, khuôn mặt đỏ bừng: “Mau lên, anh thật phiền phức!”
“Ai. Anh thật là đáng thương, vị hôn thê của anh lại vội vàng đẩy anh ra.” Hàn Nhượng nói năng ngọt xớt mà nói một câu, sau đó vẫy vẫy tay: “Tạm biệt em, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
Khương Thích đóng sầm cửa lại với vẻ mặt giả vờ hung tợn, khỏe mắt nhìn thấy Đường Thi toàn bộ quá trình đều che mặt cười. Khoé môi không nhịn được treo lên, cùng cô đi đến cửa sổ sát đất trong phòng khách uống rượu, nhưng vẻ mặt của cô ấy đột nhiên đông cứng lại.
Đường Thi phát hiện Khương Thích có gì đó không thích hợp, cẩn thận hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Khương Thích giật mình, sau đó nhìn chiếc xe dưới lầu đang đậu dưới đèn đường, liên lùi lại hai bước. Trên mặt cô ấy hiện lên một chút khác thường, sau đó cô ấy không ngừng lắc đầu lẩm bẩm: “Sẽ không… sẽ không…”
Đường Thi hoảng sợ: “Sao lại thế này?”
“Chiếc xe đó…” Khương Thích quay mặt lại nhìn Đường Thi, trong mắt có chút căng thắng: “Là… của Diệp Kinh Đường
Cô cảm thấy trái tim mình trống rỗng lúc nào không hay.
Một tuần sau khi Đường Thi khỏi bệnh, cô đã có thể thoải mái đi lại, vừa lúc Hàn Nhượng lái xe đưa Khương Thích đến đón Đường Thi; “Ngày mốt chúng tớ sẽ kết hôn, cậu phải chuẩn bị trước một ngày đầy nhé.”
“Được rồi.” Đường Thi đang dẫn Đường Duy đi dạo trong hoa viên bệnh viện. Đường Duy nghe tin Khương Thích sắp kết hôn còn vui vẻ háo hức hơn cả Đường Thi: “Oa! Vậy thì em phải mặc một bộ tây trang nhỏ rồi!”
“Thằng nhóc điệu đà này.” Khương Thích nhéo nhéo mũi của Đường Duy: “Chị cũng kêu Tô Kỳ mang theo Bạc Nhan đến đấy.”
Vừa nghe thấy hai từ Bạc Nhan, sắc mặt của Đường Duy đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui: “A? Tại sao đứa con riêng của ba đó cũng tới chứ? Con bé ấy thật phiên phức, con thật sự không muốn nhìn thấy cô bé một chút nào”
“Cô bé không phải là con của Bạc Dạ.”
Đường Thi cảm thấy nên làm Đường Duy rõ ràng một chút: “Cô bé đó là con do Tô Kỳ và An Mật sinh ra.”
“Cho dù không liên quan gì đến ba của con, nhưng quan hệ huyết thống của cô bé với An Mật vẫn là định đóng sắt! Cho nên con vẫn không thích cô bé đó.”
Lời nói của Đường Duy rất thẳng thắn, ngay cả Đường Thi cũng cảm thấy có chút yêu ớt không phản bác lại được: “Đường Duy, An Mật đã làm chuyện xấu, nhưng Bạc Nhan thì không.”
Những hận thù của thế hệ trước không nên để thế hệ sau thừa nhận. “Không… trong lòng con vẫn không thể vượt qua rào cản này”
Đường Duy cong miệng: “Mommy ơi, con chán ghét Bạc Nhan, cô bé quá yếu ớt, ngay cả khả năng sinh tồn cũng không có, con ghét nhất là những người yếu ớt.”
Con ghét nhất những người yếu đuối.
Câu này thoát ra khỏi miệng trẻ con, có chút khó tin. Đường Thi liếc mất nhìn Đường Duy, chỉ thở dài một hơi, không nhiều lời nữa. “Không có việc gì, có lẽ chờ khi lớn lên… sẽ ổn thôi.” Đường Thi nở nụ cười: “Bây giờ con còn nhỏ, cố chấp là chuyện bình thường.”
Tối hôm đó Đường Thi qua ở nhà Khương Thích, Hàn Nhượng bận chuẩn bị cho hôn lễ nên mấy ngày nay anh ta ở nhà họ Hàn, vừa lúc Khương Thích có Đường Thi ở bên cạnh, buổi tối anh ta cũng coi như là tương đối yên tâm. “Vậy anh đi về trước đây, cục cưng ơi.” Hàn Nhượng chớp chớp mắt cười. Khương Thích che mặt nói: “Anh đi đi! Già đầu rồi, còn hay thích thả thính lung tung!”
“Hôn anh đi rồi anh sẽ đi về”
Hàn Nhượng chỉ vào mặt của anh ta: “Em hôn tạm biệt coi như là quà đi mà.”
Khương Thích không biết làm gì ngoài đó mặt: “Anh bị làm sao vậy..”
“Mau lên, Đường Thi lại chế cười bây giờ” Hàn Nhượng ghé sát vào Khương Thích: “Nếu không hôn anh, anh đêm nay sẽ không rời đi, anh sẽ ngủ trong phòng của em…
Khương Thích như bị điện giật, kiếng chân hôn lên mặt Hàn Nhượng, sau đó đẩy anh ta một cái, khuôn mặt đỏ bừng: “Mau lên, anh thật phiền phức!”
“Ai. Anh thật là đáng thương, vị hôn thê của anh lại vội vàng đẩy anh ra.” Hàn Nhượng nói năng ngọt xớt mà nói một câu, sau đó vẫy vẫy tay: “Tạm biệt em, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
Khương Thích đóng sầm cửa lại với vẻ mặt giả vờ hung tợn, khỏe mắt nhìn thấy Đường Thi toàn bộ quá trình đều che mặt cười. Khoé môi không nhịn được treo lên, cùng cô đi đến cửa sổ sát đất trong phòng khách uống rượu, nhưng vẻ mặt của cô ấy đột nhiên đông cứng lại.
Đường Thi phát hiện Khương Thích có gì đó không thích hợp, cẩn thận hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Khương Thích giật mình, sau đó nhìn chiếc xe dưới lầu đang đậu dưới đèn đường, liên lùi lại hai bước. Trên mặt cô ấy hiện lên một chút khác thường, sau đó cô ấy không ngừng lắc đầu lẩm bẩm: “Sẽ không… sẽ không…”
Đường Thi hoảng sợ: “Sao lại thế này?”
“Chiếc xe đó…” Khương Thích quay mặt lại nhìn Đường Thi, trong mắt có chút căng thắng: “Là… của Diệp Kinh Đường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.