Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1087
Tiểu Thiên
17/04/2021
Đêm nay Bạc Nhan thật khó ngủ, dù biết ngày mai đến trường cùng Tô Nghiêu, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng bất an khi nghĩ rằng Đường Duy cũng học ở đó.
Vì vậy, khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Bạc Nhan không ngờ dưới mắt có hai quầng thâm vô cùng đậm, Tô Nghiêu vừa mở cửa đi ra đã thấy chị gái cạnh phòng đi ra với đôi mắt gấu trúc, liền sửng sốt: “Sao vậy? Chị sao thế?”
Bạc Nhan dụi mắt nói: “Ngày hôm qua… Ngày hôm qua chị không ngủ được.
Tô Nghiêu hai tay ôm ngực, cong môi cười: “Có phải vì đi học nên sợ hãi không ngủ được không?”
“… Theo một phương diện nào đó, đó là sự thật.
Nhưng Bạc Nhan không trả lời Tô Nghiêu, cô ấy cùng cậu ta đi xuống ăn sáng, bên ngoài đã có tài xế chờ sẵn, hai chị em xách túi đi ra ngoài, má Vương đi theo với vẻ mặt lo lång.
“Má Vương, chúng cháu đã lớn như vậy rồi, không sao đâu. “Haizz, mỗi lần nhìn hai cháu đi, trong lòng dì đều luyến tiếc. Má Vương đứng ở cửa: “Luôn cảm thấy mỗi ngày hai đứa dần trưởng thành, sẽ có một ngày phải đi ra ngoài, phải rất lâu mới quay trở lại “
“Sẽ không đâu ạ.
Bạc Nhan mỉm cười nói với má Vương: “Cháu sẽ không đi đâu má Vương.
Tô Nghiêu đứng ở đó, nhìn vẻ mặt tươi cười của Bạc Nhan, cậu nhóc lúc đó chưa từng nghĩ rằng hóa ra sẽ có một ngày như vậy, lời nói của má Vương lại trở thành ngạn ngữ.
Có những người đi cùng bạn một chặng đường, nhưng không thể nào đi cùng bạn cả một đời.
Có những người bạn không rời xa, bạn vĩnh viên không thể trưởng thành. Khi Bạc Nhan quay lại trường học lần này, đã dấy lên chút xao động.
Các bạn cùng lớp đều ngả đầu ra ngoài cửa sổ nhìn Bạc Nhan, hay nói chính xác là họ đang nhìn ngắm cậu trai đẹp khoác ba lô đi sau Bạc Nhan.
Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu nhưởng mày đi theo Bạc Nhan: “Này, chị đi đâu thế?”
Bạc Nhan liếc nhìn lại: “Đưa em đến phòng giáo vụ để làm vài thủ tục.”
“Không nhìn ra à?”
Tô Nghiêu hai tay ôm ngực: “Chị thì thật thông minh tài giỏi rồi!”
Bạc Nhan vừa muốn phản bác, Tô Nghiêu lại nói: “Nếu thông minh, lanh lợi một thì tốt rồi, có lẽ tương lai sẽ là một thư ký đặc biệt. Bạc Nhan dừng lại, véo Tô Nghiêu: “Ở trường học ăn nói cho cẩn thận, mọi người đều đang nhìn đó.”
“Ai nhìn chứ?” Bạc Nhan bất ngờ ngẩng đầu lên, giật mình phát hiện xung quanh có một đám người đang nhìn ngó, cẩn thận ngóng, còn có người đang xì xào bàn tán. “Đó là Bạc Nhan sao?”
“Đúng vậy, người bên cạnh cô ấy… lẽ nào là học sinh mới chuyển đến?”
“Tại sao lại đi cùng nhau? Học sinh mới chuyển đến là bạn trai của cô ấy sao?”
“Bạc Nhan không phải đã có crush sao?”
“Thật hay giả vậy, tin này làm sao cậu biết được?”
“Quan hệ với Nhậm Cầu còn chưa rõ ràng. Hiện tại lại cám dỗ học sinh chuyển trường. Thực sự không thể nhìn một người qua vẻ bề ngoài.”
“Lớp tôi còn có mấy người đang theo đuổi cô ấy, nói rằng cô ấy đơn thuần, giống như một con búp bê sống, thật không biết xấu hổ.
Bước chân của Bạc Nhan càng lúc càng nhanh, những lời đồn đại vô căn cứ này đâm vào người cô như kim châm, Tô Nghiêu nghe vậy cũng nhíu mày, đi theo Bạc Nhân vào phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, đóng cửa lại, mới dứt tiếng xì xào. Nhưng khi bước vào, đã trực diện chạm mặt Đường Duy.
Bạc Nhan sửng sốt, Đường Duy cũng có chút kinh ngạc, không biết tại sao trong lòng mình vẫn còn chút tình cảm khác với cô gái đã mấy ngày không gặp. Chỉ khi nhìn Tô Nghiêu đứng phía sau cô ấy, đôi mắt Đường Duy mới hơi nheo lại. “Em đến đây làm gì?” Đường Duy ngồi ở nơi đó điệu bộ như một vị hoàng đế trẻ tuổi, giữa lông mày hời hợt, thoáng nhìn có thể trấn áp núi sông, đẹp đến kiêu ngạo.
Vì vậy, khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Bạc Nhan không ngờ dưới mắt có hai quầng thâm vô cùng đậm, Tô Nghiêu vừa mở cửa đi ra đã thấy chị gái cạnh phòng đi ra với đôi mắt gấu trúc, liền sửng sốt: “Sao vậy? Chị sao thế?”
Bạc Nhan dụi mắt nói: “Ngày hôm qua… Ngày hôm qua chị không ngủ được.
Tô Nghiêu hai tay ôm ngực, cong môi cười: “Có phải vì đi học nên sợ hãi không ngủ được không?”
“… Theo một phương diện nào đó, đó là sự thật.
Nhưng Bạc Nhan không trả lời Tô Nghiêu, cô ấy cùng cậu ta đi xuống ăn sáng, bên ngoài đã có tài xế chờ sẵn, hai chị em xách túi đi ra ngoài, má Vương đi theo với vẻ mặt lo lång.
“Má Vương, chúng cháu đã lớn như vậy rồi, không sao đâu. “Haizz, mỗi lần nhìn hai cháu đi, trong lòng dì đều luyến tiếc. Má Vương đứng ở cửa: “Luôn cảm thấy mỗi ngày hai đứa dần trưởng thành, sẽ có một ngày phải đi ra ngoài, phải rất lâu mới quay trở lại “
“Sẽ không đâu ạ.
Bạc Nhan mỉm cười nói với má Vương: “Cháu sẽ không đi đâu má Vương.
Tô Nghiêu đứng ở đó, nhìn vẻ mặt tươi cười của Bạc Nhan, cậu nhóc lúc đó chưa từng nghĩ rằng hóa ra sẽ có một ngày như vậy, lời nói của má Vương lại trở thành ngạn ngữ.
Có những người đi cùng bạn một chặng đường, nhưng không thể nào đi cùng bạn cả một đời.
Có những người bạn không rời xa, bạn vĩnh viên không thể trưởng thành. Khi Bạc Nhan quay lại trường học lần này, đã dấy lên chút xao động.
Các bạn cùng lớp đều ngả đầu ra ngoài cửa sổ nhìn Bạc Nhan, hay nói chính xác là họ đang nhìn ngắm cậu trai đẹp khoác ba lô đi sau Bạc Nhan.
Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu nhưởng mày đi theo Bạc Nhan: “Này, chị đi đâu thế?”
Bạc Nhan liếc nhìn lại: “Đưa em đến phòng giáo vụ để làm vài thủ tục.”
“Không nhìn ra à?”
Tô Nghiêu hai tay ôm ngực: “Chị thì thật thông minh tài giỏi rồi!”
Bạc Nhan vừa muốn phản bác, Tô Nghiêu lại nói: “Nếu thông minh, lanh lợi một thì tốt rồi, có lẽ tương lai sẽ là một thư ký đặc biệt. Bạc Nhan dừng lại, véo Tô Nghiêu: “Ở trường học ăn nói cho cẩn thận, mọi người đều đang nhìn đó.”
“Ai nhìn chứ?” Bạc Nhan bất ngờ ngẩng đầu lên, giật mình phát hiện xung quanh có một đám người đang nhìn ngó, cẩn thận ngóng, còn có người đang xì xào bàn tán. “Đó là Bạc Nhan sao?”
“Đúng vậy, người bên cạnh cô ấy… lẽ nào là học sinh mới chuyển đến?”
“Tại sao lại đi cùng nhau? Học sinh mới chuyển đến là bạn trai của cô ấy sao?”
“Bạc Nhan không phải đã có crush sao?”
“Thật hay giả vậy, tin này làm sao cậu biết được?”
“Quan hệ với Nhậm Cầu còn chưa rõ ràng. Hiện tại lại cám dỗ học sinh chuyển trường. Thực sự không thể nhìn một người qua vẻ bề ngoài.”
“Lớp tôi còn có mấy người đang theo đuổi cô ấy, nói rằng cô ấy đơn thuần, giống như một con búp bê sống, thật không biết xấu hổ.
Bước chân của Bạc Nhan càng lúc càng nhanh, những lời đồn đại vô căn cứ này đâm vào người cô như kim châm, Tô Nghiêu nghe vậy cũng nhíu mày, đi theo Bạc Nhân vào phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, đóng cửa lại, mới dứt tiếng xì xào. Nhưng khi bước vào, đã trực diện chạm mặt Đường Duy.
Bạc Nhan sửng sốt, Đường Duy cũng có chút kinh ngạc, không biết tại sao trong lòng mình vẫn còn chút tình cảm khác với cô gái đã mấy ngày không gặp. Chỉ khi nhìn Tô Nghiêu đứng phía sau cô ấy, đôi mắt Đường Duy mới hơi nheo lại. “Em đến đây làm gì?” Đường Duy ngồi ở nơi đó điệu bộ như một vị hoàng đế trẻ tuổi, giữa lông mày hời hợt, thoáng nhìn có thể trấn áp núi sông, đẹp đến kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.