Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1237
Tiểu Thiên
07/05/2021
“Em…”
Bạc Nhan lui về phía sau hai bước, giọng nói lúc nói chuyện hơi run run: “Có thể là do lần đầu tiên em tiếp xúc gần với nhiều người ẩu đả đánh nhau như vậy.”
“Bị dọa sợ rồi hả?”
Vinh Sở tiến lên, đưa tay xoa đầu Bạc Nhan: “Được rồi, trách anh phát hiện ra trễ quá, lần sau sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa đâu.”
“Ừ, chẳng qua là cũng may bây giờ tất cả mọi người đều không có việc gì, vậy là tốt nhất. Em muốn nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi đường trở về cần thận.”
Lời này của Bạc Nhan là đang đuổi người, Vinh Sở hiểu lời của cô là vì cô đã bị kinh sợ nên muốn một mình nghỉ ngơi lại một chút. Anh ta cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng ôm Bạc Nhan một cái ở trước cửa, rồi đóng cửa phòng xoay người rời đi. Chỉ là một khắc khi cánh cửa kia đóng lại cuối cùng Bạc Nhan cũng không chống đỡ được bản thân nữa. Hai chân cô mềm nhũn, cô vịn lấy cửa chống lên trên vách tường, bắt lấy cổ áo trước ngực mình, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Nóng, tay chân lại ngứa ngáy.
Bạc Nhan chưa từng trải qua cảm giác như vậy, cô lập tức bị tác dụng của thuốc ở chỗ sâu trong thân thể điên cuồng đánh úp lại. Đầu óc cô choáng váng mà ngã ở trên mặt đất, lại vô lực chống đỡ thân thể đã mềm nhũn muốn đứng lên.
Nhưng không được.
Không có cách nào đứng lên được.
Vì sao lúc ban đầu không lập tức xuất hiện tình huống như vậy, ngược lại loại cảm giác này lại chậm rãi dâng lên?
Từng chút từng chút một chậm rãi như vậy khiến cho toàn bộ lối suy nghĩ của cô đều dần dần bị đánh vỡ, còn mãnh liệt hơn cả là ào tới một lần.
Cô cho rằng mình có thể chịu được, cho đến sau này càng ngày càng không thể chịu đựng được nữa.
Tinh thần cứ bị dày vò như vậy quả thực không phải một loại hình dung.
Bạc Nhan thở ra một hơi thật sâu, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều, bên tại truyền đến tiếng mạch máu chuyển động, giống như là có người đang thúc giục một cái gì đó xảy ra nhanh lên vậy.
Cô dùng hết khí lực, thất tha thất thểu đứng lên, muốn tóm lấy một vài thứ gì đó để truyền cho mình một chút sức lực, nhưng tấm thảm trải sàn của khách sạn mềm mại như vậy.
Mỗi một bước, cô đều cảm thấy mình đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm, mềm mại nhưng lại không có địa ngục vô tận kéo lấy cơ thể cô, toàn thân cô đều bị hơi thở chết lặng vây quanh, dần dần mất đi cảm quan tri giác khác.
Nhưng dần dần một tầng cảm giác khác bèn dần dần di động lên.
Bạc Nhan cảm thấy tầm nhìn của mình đã bắt đầu trở nên mơ hồ rồi, máu dường như bắt đầu tán loạn khắp trong thân thể, dần dần nóng lên, giống như là sắp thiêu hủy tất cả lý trí của cô vậy. Không được. Đây căn bản là bị người ta bỏ thuốc, thật sự bị người ta bỏ thuốc rồi, công phá tất cả phòng ngự của cô từng chút từng chút một, khiến cho cô không hề chuẩn bị.
Bạc Nhan giãy dụa đi về phía phòng tắm, nhưng mới đi được một nửa, hai chân cô đã run đến mức không thể tiếp tục đi đường được nữa. Cả người cô đều cảm nhận được sự choáng váng trời đất quay cuồng, từ trong yết hầu bắt đầu có cảm giác bỏng rất đau đớn.
“Không!”
Bạc Nhan vừa định nói chuyện, cửa phòng khách sạn đã bị người ta lập tức đẩy ra từ bên ngoài.
Cô kinh ngạc, trong tầm nhìn nóng bỏng, có người mặc một thân đồ bảo vệ màu đen tới gần cô, tới gần cô, nắm cằm cô.
Chạm đến ngón tay lạnh lẽo, tóc gáy cả người Bạc Nhan dựng đứng lên.
“Anh…” Trong tầm mắt mông lung, có một đôi mắt lạnh như băng lại tối đen như đêm nhìn chòng chọc vào cô, giống như là bị dã thú theo dõi vậy.
Cảnh giới cuối cùng của thân thể thúc giục cô nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng chỉ tốn công vô ích.
“Bộ dạng này Vinh Sở từng nhìn thấy rồi sao?”
Đường Duy không hề thương tiếc mà trực tiếp kéo Bạc Nhan dậy từ trên tấm thảm trải sàn, rồi kéo cô tới chiếc giường.
“Hay là đang đợi anh ta quay lại tìm cô?”
Bạc Nhan lui về phía sau hai bước, giọng nói lúc nói chuyện hơi run run: “Có thể là do lần đầu tiên em tiếp xúc gần với nhiều người ẩu đả đánh nhau như vậy.”
“Bị dọa sợ rồi hả?”
Vinh Sở tiến lên, đưa tay xoa đầu Bạc Nhan: “Được rồi, trách anh phát hiện ra trễ quá, lần sau sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa đâu.”
“Ừ, chẳng qua là cũng may bây giờ tất cả mọi người đều không có việc gì, vậy là tốt nhất. Em muốn nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi đường trở về cần thận.”
Lời này của Bạc Nhan là đang đuổi người, Vinh Sở hiểu lời của cô là vì cô đã bị kinh sợ nên muốn một mình nghỉ ngơi lại một chút. Anh ta cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng ôm Bạc Nhan một cái ở trước cửa, rồi đóng cửa phòng xoay người rời đi. Chỉ là một khắc khi cánh cửa kia đóng lại cuối cùng Bạc Nhan cũng không chống đỡ được bản thân nữa. Hai chân cô mềm nhũn, cô vịn lấy cửa chống lên trên vách tường, bắt lấy cổ áo trước ngực mình, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Nóng, tay chân lại ngứa ngáy.
Bạc Nhan chưa từng trải qua cảm giác như vậy, cô lập tức bị tác dụng của thuốc ở chỗ sâu trong thân thể điên cuồng đánh úp lại. Đầu óc cô choáng váng mà ngã ở trên mặt đất, lại vô lực chống đỡ thân thể đã mềm nhũn muốn đứng lên.
Nhưng không được.
Không có cách nào đứng lên được.
Vì sao lúc ban đầu không lập tức xuất hiện tình huống như vậy, ngược lại loại cảm giác này lại chậm rãi dâng lên?
Từng chút từng chút một chậm rãi như vậy khiến cho toàn bộ lối suy nghĩ của cô đều dần dần bị đánh vỡ, còn mãnh liệt hơn cả là ào tới một lần.
Cô cho rằng mình có thể chịu được, cho đến sau này càng ngày càng không thể chịu đựng được nữa.
Tinh thần cứ bị dày vò như vậy quả thực không phải một loại hình dung.
Bạc Nhan thở ra một hơi thật sâu, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều, bên tại truyền đến tiếng mạch máu chuyển động, giống như là có người đang thúc giục một cái gì đó xảy ra nhanh lên vậy.
Cô dùng hết khí lực, thất tha thất thểu đứng lên, muốn tóm lấy một vài thứ gì đó để truyền cho mình một chút sức lực, nhưng tấm thảm trải sàn của khách sạn mềm mại như vậy.
Mỗi một bước, cô đều cảm thấy mình đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm, mềm mại nhưng lại không có địa ngục vô tận kéo lấy cơ thể cô, toàn thân cô đều bị hơi thở chết lặng vây quanh, dần dần mất đi cảm quan tri giác khác.
Nhưng dần dần một tầng cảm giác khác bèn dần dần di động lên.
Bạc Nhan cảm thấy tầm nhìn của mình đã bắt đầu trở nên mơ hồ rồi, máu dường như bắt đầu tán loạn khắp trong thân thể, dần dần nóng lên, giống như là sắp thiêu hủy tất cả lý trí của cô vậy. Không được. Đây căn bản là bị người ta bỏ thuốc, thật sự bị người ta bỏ thuốc rồi, công phá tất cả phòng ngự của cô từng chút từng chút một, khiến cho cô không hề chuẩn bị.
Bạc Nhan giãy dụa đi về phía phòng tắm, nhưng mới đi được một nửa, hai chân cô đã run đến mức không thể tiếp tục đi đường được nữa. Cả người cô đều cảm nhận được sự choáng váng trời đất quay cuồng, từ trong yết hầu bắt đầu có cảm giác bỏng rất đau đớn.
“Không!”
Bạc Nhan vừa định nói chuyện, cửa phòng khách sạn đã bị người ta lập tức đẩy ra từ bên ngoài.
Cô kinh ngạc, trong tầm nhìn nóng bỏng, có người mặc một thân đồ bảo vệ màu đen tới gần cô, tới gần cô, nắm cằm cô.
Chạm đến ngón tay lạnh lẽo, tóc gáy cả người Bạc Nhan dựng đứng lên.
“Anh…” Trong tầm mắt mông lung, có một đôi mắt lạnh như băng lại tối đen như đêm nhìn chòng chọc vào cô, giống như là bị dã thú theo dõi vậy.
Cảnh giới cuối cùng của thân thể thúc giục cô nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng chỉ tốn công vô ích.
“Bộ dạng này Vinh Sở từng nhìn thấy rồi sao?”
Đường Duy không hề thương tiếc mà trực tiếp kéo Bạc Nhan dậy từ trên tấm thảm trải sàn, rồi kéo cô tới chiếc giường.
“Hay là đang đợi anh ta quay lại tìm cô?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.