Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1298
Tiểu Thiên
11/05/2021
Như giống như là nhớ tới cái gì đó, Bạc Nhan đột nhiên giảm bớt hành động chống cự, cô đang nghĩ, nếu những người này quen nhau… Vậy thì…
Cô nghiến răng, mong rằng chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều!
Sau nửa giờ, mọi thủ tục trang điểm đã hoàn tất, cô được chuyên viên trang điểm dắt đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Đường Duy đứng đó, theo sau là Từ Dao.
Đường Duy hiển nhiên là cau mày có chút khó chịu, ngược lại là Từ Dao thời khắn cô ta quay mặt lại nhìn thấy Bạc Nhan, trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười đắc thắng, tiến lên phía trước.
“Bạc Nhan, cô cũng ở đây sao?”
Vẻ mặt này của cô ta rõ ràng chính là biết Bạc Nhan cũng là một trong những người được mời tham gia hội nghị, vậy mà hết lần này tới lần khác còn phải hỏi nhiều thêm một câu. Ra vẻ giống như cô ta mới là người đứng bên cạnh Đường Duy.
“Ừm, vậy thì sao?”
Binh đến tướng chẳn, nước đến đất chặn, Bạc Nhan cũng dứt khoát hất cằm lên, mỉm cười ném cho Từ Dao một cái ánh mắt.
“Chắc hẳn hội nghị cũng không có quy định không cho phép tôi tham gia phải không?”
Trang phục lộng lẫy, mỗi một chỗ đuôi lông mày mỗi một chỗ đuôi mắt trang dung đều xuất ra từ đoàn đội trang điểm đứng đầu, cô mặc một bộ lễ phục màu đen, lộ ra đôi vai gầy, một đôi cao gót mảnh màu đen lộ ra đôi chân dài nhỏ thẳng tắp nổi bật càng thêm đoạt ánh nhìn người khác, mỗi một bước cô đi, đôi cao gót kia liền giống như có thể đâm vào trái tim của người ta.
Có vẻ như tay nghề của đội ngũ thiết kế ASUKA rất tốt. Đối với Bạc Nhan mà nói thì đây chính là dệt hoa trên gấm.
Vẻ đẹp và sự tinh tế của cô ấy gần như trực tiếp lấn át vẻ đẹp của Từ Dao. Cộng thêm ưu thế của khuôn mặt con lai của cô ấy khiến cô trông có hơi cao ngạo lạnh lùng nhưng khi cô cười, trong mắt liền có ý cười nở rộ, dường như sự nhiệt tình có thể trong nháy mắt lây nhiễm tất cả mọi người.
Đôi mắt Đường Duy khẽ nheo lại nhìn Bạc Nhan bước tới, trong mắt cô mang theo ý cười còn cố ý nói những lời rất thân mật.
“Cảm ơn anh đã giúp em tìm đến một đội trang điểm cũng chuẩn bị trang phục, Đường Duy.”
Cô là cố tình. Cô cố tình nói điều này trước mặt Từ Dao!
Đường Duy biết được ý đồ của Bạc Nhan, rất nhiều lần Từ Dao đã ở trước mặt cô phô trương nhằm diễu võ giương oai, Bạc Nhan đều coi như không thấy nhưng bây giờ…
Toàn thân cô giống như đang dựng lên chi chít những gai nhọn và khi đối mặt với sự thù địch của người khác, cô đã chọn cách trực tiếp đánh trả.
Từ Dao bị bộ dạng này của Bạc Nhan làm cho bối rối không biết trả lời thế nào, chỉ biết cười trừ.
“Sao cô lại có ác cảm lớn với tôi như vậy chứ? Tôi cũng không có ý nói cô.”
“Vậy thì cô đừng có hỏi một cách kì quái như vậy chứ nhỉ.”
Bạc Nhan cười mỉa mai, không biết có phải là ảo giác không, Từ Dao thực sự cảm giác giờ khắc này nụ cười của cô ấy giống như khi Đường Duy dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn người khác.
Tại sao… trên người cô ấy lại có bóng dáng của Đường Duy?
Chẳng phải Bạc Nhan lúc nào cũng nhát gan và nhu nhược sao?
Bạc Nhan cong môi: “Mỗi một lần hỏi đều hỏi đều có mục đích ngầm lại hết lần này tới lần khác @ miệng còn muốn không thừa nhận, loại người như cô thật chẳng có một chút gan dạ. Nếu cô khó chịu khi nhìn thấy tôi liền trực tiếp quang minh chính đại nói với tôi a, cần gì phải giả bộ dáng vẻ tốt đẹp với tôi chứ? Trời ạ, Từ Dao, tôi thật sự không có cách nào phối hợp biểu diễn với cô, cho nên lần sau cô đừng có cố gắng giờ vờ nữa hiểu chưa. Rõ ràng chính là trong lời nói có ý tứ, rõ ràng giống như đang diễu võ giương oai, vậy mà lúc bị người ta phơi bày còn muốn mạnh miệng nói mình không có ý gì cả. Cô diễn kịch hơi bị nhiều rồi đó.”
Diễn kịch nhiều rồi.
Ngay cả Đường Duy cũng ngây ngẩn cả người.
Không ai nghĩ rằng Bạc Nhan sẽ nói ra điều này, nói xong cô ay(#) cười nói với Đường Duy: “Một mình em sẽ tự bắt taxi đi nhé. Từ Dao, đây không phải điều cô đang chờ nãy giờ sao. Thế tôi không làm phiền nữa nhé.”
“Cái gì? Một mình cô…”
“Anh còn muốn giam giữ em sao?” Bạc Nhan sắc bén hỏi. Nụ cười sáng loáng trên mặt cô khiến Đường Duy cảm thấy chướng mắt.
“Từ Dao đã muốn diễn kịch thì phải diễn cho tới nơi nha. Bây giờ, làm bộ làm tịch tạo ra dáng vẻ cho tôi thấy hai người các người mới là một đôi đi để tôi nhường chỗ cho hai người nhé.”
Cô nghiến răng, mong rằng chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều!
Sau nửa giờ, mọi thủ tục trang điểm đã hoàn tất, cô được chuyên viên trang điểm dắt đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Đường Duy đứng đó, theo sau là Từ Dao.
Đường Duy hiển nhiên là cau mày có chút khó chịu, ngược lại là Từ Dao thời khắn cô ta quay mặt lại nhìn thấy Bạc Nhan, trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười đắc thắng, tiến lên phía trước.
“Bạc Nhan, cô cũng ở đây sao?”
Vẻ mặt này của cô ta rõ ràng chính là biết Bạc Nhan cũng là một trong những người được mời tham gia hội nghị, vậy mà hết lần này tới lần khác còn phải hỏi nhiều thêm một câu. Ra vẻ giống như cô ta mới là người đứng bên cạnh Đường Duy.
“Ừm, vậy thì sao?”
Binh đến tướng chẳn, nước đến đất chặn, Bạc Nhan cũng dứt khoát hất cằm lên, mỉm cười ném cho Từ Dao một cái ánh mắt.
“Chắc hẳn hội nghị cũng không có quy định không cho phép tôi tham gia phải không?”
Trang phục lộng lẫy, mỗi một chỗ đuôi lông mày mỗi một chỗ đuôi mắt trang dung đều xuất ra từ đoàn đội trang điểm đứng đầu, cô mặc một bộ lễ phục màu đen, lộ ra đôi vai gầy, một đôi cao gót mảnh màu đen lộ ra đôi chân dài nhỏ thẳng tắp nổi bật càng thêm đoạt ánh nhìn người khác, mỗi một bước cô đi, đôi cao gót kia liền giống như có thể đâm vào trái tim của người ta.
Có vẻ như tay nghề của đội ngũ thiết kế ASUKA rất tốt. Đối với Bạc Nhan mà nói thì đây chính là dệt hoa trên gấm.
Vẻ đẹp và sự tinh tế của cô ấy gần như trực tiếp lấn át vẻ đẹp của Từ Dao. Cộng thêm ưu thế của khuôn mặt con lai của cô ấy khiến cô trông có hơi cao ngạo lạnh lùng nhưng khi cô cười, trong mắt liền có ý cười nở rộ, dường như sự nhiệt tình có thể trong nháy mắt lây nhiễm tất cả mọi người.
Đôi mắt Đường Duy khẽ nheo lại nhìn Bạc Nhan bước tới, trong mắt cô mang theo ý cười còn cố ý nói những lời rất thân mật.
“Cảm ơn anh đã giúp em tìm đến một đội trang điểm cũng chuẩn bị trang phục, Đường Duy.”
Cô là cố tình. Cô cố tình nói điều này trước mặt Từ Dao!
Đường Duy biết được ý đồ của Bạc Nhan, rất nhiều lần Từ Dao đã ở trước mặt cô phô trương nhằm diễu võ giương oai, Bạc Nhan đều coi như không thấy nhưng bây giờ…
Toàn thân cô giống như đang dựng lên chi chít những gai nhọn và khi đối mặt với sự thù địch của người khác, cô đã chọn cách trực tiếp đánh trả.
Từ Dao bị bộ dạng này của Bạc Nhan làm cho bối rối không biết trả lời thế nào, chỉ biết cười trừ.
“Sao cô lại có ác cảm lớn với tôi như vậy chứ? Tôi cũng không có ý nói cô.”
“Vậy thì cô đừng có hỏi một cách kì quái như vậy chứ nhỉ.”
Bạc Nhan cười mỉa mai, không biết có phải là ảo giác không, Từ Dao thực sự cảm giác giờ khắc này nụ cười của cô ấy giống như khi Đường Duy dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn người khác.
Tại sao… trên người cô ấy lại có bóng dáng của Đường Duy?
Chẳng phải Bạc Nhan lúc nào cũng nhát gan và nhu nhược sao?
Bạc Nhan cong môi: “Mỗi một lần hỏi đều hỏi đều có mục đích ngầm lại hết lần này tới lần khác @ miệng còn muốn không thừa nhận, loại người như cô thật chẳng có một chút gan dạ. Nếu cô khó chịu khi nhìn thấy tôi liền trực tiếp quang minh chính đại nói với tôi a, cần gì phải giả bộ dáng vẻ tốt đẹp với tôi chứ? Trời ạ, Từ Dao, tôi thật sự không có cách nào phối hợp biểu diễn với cô, cho nên lần sau cô đừng có cố gắng giờ vờ nữa hiểu chưa. Rõ ràng chính là trong lời nói có ý tứ, rõ ràng giống như đang diễu võ giương oai, vậy mà lúc bị người ta phơi bày còn muốn mạnh miệng nói mình không có ý gì cả. Cô diễn kịch hơi bị nhiều rồi đó.”
Diễn kịch nhiều rồi.
Ngay cả Đường Duy cũng ngây ngẩn cả người.
Không ai nghĩ rằng Bạc Nhan sẽ nói ra điều này, nói xong cô ay(#) cười nói với Đường Duy: “Một mình em sẽ tự bắt taxi đi nhé. Từ Dao, đây không phải điều cô đang chờ nãy giờ sao. Thế tôi không làm phiền nữa nhé.”
“Cái gì? Một mình cô…”
“Anh còn muốn giam giữ em sao?” Bạc Nhan sắc bén hỏi. Nụ cười sáng loáng trên mặt cô khiến Đường Duy cảm thấy chướng mắt.
“Từ Dao đã muốn diễn kịch thì phải diễn cho tới nơi nha. Bây giờ, làm bộ làm tịch tạo ra dáng vẻ cho tôi thấy hai người các người mới là một đôi đi để tôi nhường chỗ cho hai người nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.