Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1322
Tiểu Thiên
11/05/2021
Lúc Diệp Tiêu nghe được những lời này, sắc mặt biến đổi, bước lên, giọng nói gần như đang gầm lên: “Đường Duy, cậu có biết là Bạc Nhan sắp trở thành vị hôn thể của tôi không?”
Cậu ta dám ngông nghênh như vậy là muốn tuyên chiến đối đầu với nhà họ Diệp à?
“Nếu anh coi cô ấy là vị hôn thê thật.” Từng câu từng chữ Đường Duy nói rất chậm rãi, cậu nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Tiêu, sau khi ngừng một giây rồi mới nói tiếp: “Tại sao là dùng cái thủ đoạn đê hèn này với cô ấy? Diệp Tiêu, thôi đừng giả bộ nữa, thực chất anh chỉ mong Bạc Nhan mang tiếng rồi hủy hôn lễ.”
Bạc Nhan đang chui trong chăn khẽ run rẩy.
Tất cả những chuyện này…là Diệp Tiêu…?
Diệp Tiêu như bị người khác vạch trần ra bí mật nào đó vậy, đáy mắt vụt qua vẻ luống cuống, anh ta kìm nén nghiên rằng, cứng rắn đáp trả Đường Duy: “Đừng có thừa nước đục mà thả câu ở chỗ này, chuyện cậu xuất hiện ở đây mới chính là chuyện cố ý! Chắc chắn mấy chuyện này là cậu chuẩn bị sẵn trước chứ gì?”
Ngược lại Đường Duy không tức giận mà còn phá lên cười: “Kẻ gian trá nói bắt kẻ gian!”
Nếu cậu muốn đoạt lấy Bạc Nhan, sao phải dùng cái thủ đoạn này chứ? Chỉ có cậu thả cho cô trốn, chứ không bao giờ có chuyện cô chạy đượ!
c Diệp Tiêu hít sâu lại thở ra mấy lần, tình hình ở chỗ này đã vượt qua tầm kiểm soát của anh ta, vốn dĩ…kế hoạch là muốn tìm được chỗ này rồi báo cho Bạc Nhan hai chữ hủy hôn, hiện tại bây giờ, tại sao…Đường Duy lại xuất hiện trong căn phòng ở quán Bar này?
Rốt cuộc thì ở kế hoạch này đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
“Nhưng vậy cũng tốt thôi.” Đường Duy cách một chiếc chăn đè chặt cơ thể Bạc Nhan đang run rẩy: “Dù sao đi nữa thì mục đích của anh cũng đã đạt được rồi, Diệp Tiêu, anh nên hủy bỏ hôn lễ.”
Trong người Diệp Tiêu tràn đầy tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, lúc này, vụ bê bối Bạc Nhan và Đường Duy lên giường bị anh ta bắt gặp được, hai mắt người đàn ông đầy tia máu, anh ta cầm cốc nước gần đó ném xuống: “Đường Duy, cậu cứ chờ đó cho tôi.”
“Nghênh đón bất cứ lúc nào.” Đường Duy nhìn Diệp Tiêu đi ra khỏi phòng thì đã xác định là hôn lễ này của Bạc Nhan không thực hiện được, nhưng bây giờ có rất nhiều chuyện cậu cảm thấy nghi ngờ. Một là tại sao cậu lại xuất hiện ở đây. Hai là vẻ giật mình không che giấu được của Diệp Tiêu kia, xem ra là anh ta đã bày kế cho Bạc Nhan hôn mê rồi sắp đặt, nhưng hiện tại tình hình chuyện đó đã vượt qua dự liệu kết quả của anh ta.
Nói cách khác thì chuyện Đường Duy xuất hiện đã làm thay đổi kế hoạch của Diệp Tiêu.
Như vậy thì ai là người đã nhân cơ hội đó lừa cậu đến đây? Đường Duy cúi đầu, mở chăn ra, cười lạnh lùng nhìn Bạc Nhan nói: “Đứng dậy đi.”
Bạc Nhan rúc trong chăn, không khí bị hạn chế nên sắc mặt trắng bệch: “Diệp Tiêu đi rồi?”
“Ừ.” Đường Duy không có biểu cảm nào, cậu dửng dưng nói: “Không buông được? Vậy thì giờ xuống giường mà đuổi theo, may ra còn kịp đấy.”
“Nói cách khác thì…”
Bạc Nhan vẫn chưa tỉnh táo lại hẳn: “Tôi và Diệp Tiêu…không thể kết hôn lập gia đình?”
“Biểu cảm của cô như tiếc lắm à?” . Được copy tại { TRU Mtruyen.CO M }
Đường Duy lạnh như băng bước xuống giường, giơ tay lên cài lại cúc áo sơmi: “Hay là tôi đi tìm Diệp Tiêu nói đỡ cho cô, để anh ta phát lòng từ bi mà lùi lại một bước, tiếp tục cưới cô như đồ phế thải về nhà?”
Đồ phế thải, đồ phế thải.
Lúc nào Đường Duy cũng nói cô là đồ phế thải.
Sắc mặt Bạc Nhan đã yếu đuối giờ lại càng thêm nhợt nhạt như một người bệnh sắp chết đến nơi rôi vậy, cô chỉ vào cửa phòng quán Bar, sau đó nhìn Đường Duy gào to: ‘Cút ra ngoài Đường Duy khựng lại, ngón tay chỉ vào mặt mình: “Bảo tôi cút hả?”
“Tôi là đồ phế thải thì anh là cái gì chứ?”
Bạc Nhan gào đến tê tâm liệt phế: “Chẳng phải anh thích bảo tôi là đồ phế thải bỏ đi sao? Sao hôm nay còn xuất hiện trên giường tôi, chẳng lễ anh và Diệp Tiêu không có tội sao! Tôi bị từ chối hôn lễ rồi đó, anh đã hài lòng chưa?”
Cậu ta dám ngông nghênh như vậy là muốn tuyên chiến đối đầu với nhà họ Diệp à?
“Nếu anh coi cô ấy là vị hôn thê thật.” Từng câu từng chữ Đường Duy nói rất chậm rãi, cậu nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Tiêu, sau khi ngừng một giây rồi mới nói tiếp: “Tại sao là dùng cái thủ đoạn đê hèn này với cô ấy? Diệp Tiêu, thôi đừng giả bộ nữa, thực chất anh chỉ mong Bạc Nhan mang tiếng rồi hủy hôn lễ.”
Bạc Nhan đang chui trong chăn khẽ run rẩy.
Tất cả những chuyện này…là Diệp Tiêu…?
Diệp Tiêu như bị người khác vạch trần ra bí mật nào đó vậy, đáy mắt vụt qua vẻ luống cuống, anh ta kìm nén nghiên rằng, cứng rắn đáp trả Đường Duy: “Đừng có thừa nước đục mà thả câu ở chỗ này, chuyện cậu xuất hiện ở đây mới chính là chuyện cố ý! Chắc chắn mấy chuyện này là cậu chuẩn bị sẵn trước chứ gì?”
Ngược lại Đường Duy không tức giận mà còn phá lên cười: “Kẻ gian trá nói bắt kẻ gian!”
Nếu cậu muốn đoạt lấy Bạc Nhan, sao phải dùng cái thủ đoạn này chứ? Chỉ có cậu thả cho cô trốn, chứ không bao giờ có chuyện cô chạy đượ!
c Diệp Tiêu hít sâu lại thở ra mấy lần, tình hình ở chỗ này đã vượt qua tầm kiểm soát của anh ta, vốn dĩ…kế hoạch là muốn tìm được chỗ này rồi báo cho Bạc Nhan hai chữ hủy hôn, hiện tại bây giờ, tại sao…Đường Duy lại xuất hiện trong căn phòng ở quán Bar này?
Rốt cuộc thì ở kế hoạch này đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
“Nhưng vậy cũng tốt thôi.” Đường Duy cách một chiếc chăn đè chặt cơ thể Bạc Nhan đang run rẩy: “Dù sao đi nữa thì mục đích của anh cũng đã đạt được rồi, Diệp Tiêu, anh nên hủy bỏ hôn lễ.”
Trong người Diệp Tiêu tràn đầy tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, lúc này, vụ bê bối Bạc Nhan và Đường Duy lên giường bị anh ta bắt gặp được, hai mắt người đàn ông đầy tia máu, anh ta cầm cốc nước gần đó ném xuống: “Đường Duy, cậu cứ chờ đó cho tôi.”
“Nghênh đón bất cứ lúc nào.” Đường Duy nhìn Diệp Tiêu đi ra khỏi phòng thì đã xác định là hôn lễ này của Bạc Nhan không thực hiện được, nhưng bây giờ có rất nhiều chuyện cậu cảm thấy nghi ngờ. Một là tại sao cậu lại xuất hiện ở đây. Hai là vẻ giật mình không che giấu được của Diệp Tiêu kia, xem ra là anh ta đã bày kế cho Bạc Nhan hôn mê rồi sắp đặt, nhưng hiện tại tình hình chuyện đó đã vượt qua dự liệu kết quả của anh ta.
Nói cách khác thì chuyện Đường Duy xuất hiện đã làm thay đổi kế hoạch của Diệp Tiêu.
Như vậy thì ai là người đã nhân cơ hội đó lừa cậu đến đây? Đường Duy cúi đầu, mở chăn ra, cười lạnh lùng nhìn Bạc Nhan nói: “Đứng dậy đi.”
Bạc Nhan rúc trong chăn, không khí bị hạn chế nên sắc mặt trắng bệch: “Diệp Tiêu đi rồi?”
“Ừ.” Đường Duy không có biểu cảm nào, cậu dửng dưng nói: “Không buông được? Vậy thì giờ xuống giường mà đuổi theo, may ra còn kịp đấy.”
“Nói cách khác thì…”
Bạc Nhan vẫn chưa tỉnh táo lại hẳn: “Tôi và Diệp Tiêu…không thể kết hôn lập gia đình?”
“Biểu cảm của cô như tiếc lắm à?” . Được copy tại { TRU Mtruyen.CO M }
Đường Duy lạnh như băng bước xuống giường, giơ tay lên cài lại cúc áo sơmi: “Hay là tôi đi tìm Diệp Tiêu nói đỡ cho cô, để anh ta phát lòng từ bi mà lùi lại một bước, tiếp tục cưới cô như đồ phế thải về nhà?”
Đồ phế thải, đồ phế thải.
Lúc nào Đường Duy cũng nói cô là đồ phế thải.
Sắc mặt Bạc Nhan đã yếu đuối giờ lại càng thêm nhợt nhạt như một người bệnh sắp chết đến nơi rôi vậy, cô chỉ vào cửa phòng quán Bar, sau đó nhìn Đường Duy gào to: ‘Cút ra ngoài Đường Duy khựng lại, ngón tay chỉ vào mặt mình: “Bảo tôi cút hả?”
“Tôi là đồ phế thải thì anh là cái gì chứ?”
Bạc Nhan gào đến tê tâm liệt phế: “Chẳng phải anh thích bảo tôi là đồ phế thải bỏ đi sao? Sao hôm nay còn xuất hiện trên giường tôi, chẳng lễ anh và Diệp Tiêu không có tội sao! Tôi bị từ chối hôn lễ rồi đó, anh đã hài lòng chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.