Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1358
Tiểu Thiên
20/05/2021
Tối hôm đó, Lam Thất Thất đang chuẩn bị về nhà, đúng lúc Lam Minh đến đón, khi đi đến cổng của hội trường thì nhìn thấy một người đàn ông cao cao gầy gầy đứng bên cạnh Lam Thất Thất, thoạt nhìn qua thì cũng khá đẹp trai đấy.
Trái tim của người làm ba vào lúc đó hồi hộp lên một hồi, cậu nhóc thối này không phải là đã vừa mắt cô con gái yêu quý của ông ta rồi đấy chứ! Vì vậy, ông ta khí thế hùng hổ, rảo bước đi sang phía bên này, ông ta muốn xem con trai của nhà ai mà lại có gan lớn đến như vậy.
Từ Thánh Mân vẫn đứng bên cạnh Lam Thất Thất chuyện trò vui vẻ, giây tiếp theo anh ta nhận thấy có một sát khí xộc thẳng vào trán của mình, quay đầu lại nhìn, thì thấy ba của Lam Thất Thất là Lam Minh đã ở ngay trước mắt anh ta rồi.
Từ Thánh Mẫn mở to mắt ra, giật mình: “Chú… chào chú ạ.”
Lam Minh nhìn anh ta chăm chăm Từ Thánh Mân liếc nhìn Lam Thất Thất.
Lam Thất Thất cũng không biết ba mình bị làm sao nữa, hung hãn dữ tợn, không giống như người bảo vệ thành phố bình thường một chút nào. Vì vậy, cũng gọi theo một tiếng: “Ba, ba đang làm gì vậy?”
Lam Minh tiếp tục nhìn chằm chằm Từ Thánh Mân.
Từ Thánh Mân lúng túng lùi lại một bước: “Chào chú, cháu là..”
“Từ Thánh Mẫn.” Trong mắt Lam Minh thoảng hiện lên một tia lạnh lẽo: “Cậu chủ cả nhà họ Từ, tôi có nhận lầm không?”
Từ Thánh Mẫn cảm thấy lúc này mình cần một chiếc khăn tay để lau mồ hôi: “Thật vinh dự khi chú vẫn còn nhớ đến cháu… Ánh mắt không tốt đẹp của Lam Minh ngắm nhìn Từ Thánh Mẫn từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng nhìn anh ta một cách cao ngạo: “Gần đây cậu qua lại rất thân thiết với con gái tôi sao?”
Từ Thánh Mẫn nheo mắt cười cười: “Câu này của chú thật là, tụi con từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, có thể không thân thiết hay sao? Trong phạm vị có thể trút hết tâm tư ra để nói chuyện, cũng chỉ có mấy người vậy thôi.”
Chậc chậc!
Lam Thất Thất thật sự rất muốn tán thưởng Từ Thánh Mân, lời nịnh hót này khiến cho Lam Minh phải chấp nhận, giống như là đang khen ngợi rằng cô và nhà họ Lam vững chắc, đáng tin cậy và có quan hệ sâu sắc với nhà họ Từ vậy.
Tất nhiên, lời nói này của Từ Thánh Mân khiến cho Lam Minh trong nhất thời không nghĩ ra được cách gì để phản bác lại làm bậc trưởng bối đứng đó hồi lâu, qua một lúc sau mới nhận ra mình đã bị một tên nhóc nói cho phải khuất phục, trong cơn tức giận còn có một chút buồn cười.
Ông ta nhìn dáng vẻ Từ Thánh Mẫn và nói: “Có phải là cậu muốn hẹn hò với Thất Thất nhà chúng tôi không?”
Vẻ mặt Từ Thánh Mẫn như vừa ăn phải phân vậy: “Chú, chú đang nghĩ cái gì thế?”
Ngay cả khuôn mặt của Lam Thất Thất cũng đỏ bừng lên: “Ba, ba có thể đừng nói chuyện này một cách đột ngột được không! Đang yên đang lành nhắc tới chuyện này để làm gì!” Cô không thiếu người thích! Tại sao gần đây lại luôn có người gán ghép cô ta với Từ Thánh Mân, là bởi vì Đường Duy và Tô Nhan bây giờ đã chia tay, những người này không còn chuyện để tám nữa hay sao vậy? “Đừng có nói nhảm, con còn nhỏ, con không có muốn yêu đương.”
Lam Thất Thất xua xua tay: “Có muốn yêu đương thì cũng không yêu đương với Từ Thánh Mẫn đầu, đầu óc của con sáng suốt lắm đấy.”
Từ Thánh Mân ở sau lưng đang trợn mắt lên tỏ vẻ khinh bỉ.
Hồi, không yêu đương thì tốt, không yêu đương thì tốt Khi Lam Minh vừa nghe được câu phủ nhận của Lam Thất Thất, một tảng đá lớn trong lòng đã nhanh chóng rơi xuống đất, ông ta vỗ ngực, nằm lấy tay Lam Thất Thất: “Cả đời này con không lấy chồng cũng không sao, ba có thể chăm sóc cho con suốt đời.”
Lam Thất Thất cúi đầu, đứng ở đó nhỏ giọng đáp lại.
Lam Minh lại nói: “Ba là sợ con bị người ta lừa gạt, Nhan Nhan cũng rất đơn thuần, than ôi… hai đứa là chị em tốt, e rằng sẽ cùng nhau bị lừa.”
Lam Thất Thất không biết tại sao, trong lòng co rút lại một chút, quay đầu liếc nhìn về phía sau, Từ Thánh Mẫn đang lẻ loi đứng ở nơi đó, dáng vẻ cao cao gầy gầy lộ ra vẻ lạnh lẽo và cô đơn.
Cô thu hồi ánh mắt lái, nắm lấy tay ba mình: “Không đâu, tính cách của con khác với Nhan Nhan, con sẽ không bị người ta lừa gạt đâu.”
Trái tim của người làm ba vào lúc đó hồi hộp lên một hồi, cậu nhóc thối này không phải là đã vừa mắt cô con gái yêu quý của ông ta rồi đấy chứ! Vì vậy, ông ta khí thế hùng hổ, rảo bước đi sang phía bên này, ông ta muốn xem con trai của nhà ai mà lại có gan lớn đến như vậy.
Từ Thánh Mân vẫn đứng bên cạnh Lam Thất Thất chuyện trò vui vẻ, giây tiếp theo anh ta nhận thấy có một sát khí xộc thẳng vào trán của mình, quay đầu lại nhìn, thì thấy ba của Lam Thất Thất là Lam Minh đã ở ngay trước mắt anh ta rồi.
Từ Thánh Mẫn mở to mắt ra, giật mình: “Chú… chào chú ạ.”
Lam Minh nhìn anh ta chăm chăm Từ Thánh Mân liếc nhìn Lam Thất Thất.
Lam Thất Thất cũng không biết ba mình bị làm sao nữa, hung hãn dữ tợn, không giống như người bảo vệ thành phố bình thường một chút nào. Vì vậy, cũng gọi theo một tiếng: “Ba, ba đang làm gì vậy?”
Lam Minh tiếp tục nhìn chằm chằm Từ Thánh Mân.
Từ Thánh Mân lúng túng lùi lại một bước: “Chào chú, cháu là..”
“Từ Thánh Mẫn.” Trong mắt Lam Minh thoảng hiện lên một tia lạnh lẽo: “Cậu chủ cả nhà họ Từ, tôi có nhận lầm không?”
Từ Thánh Mẫn cảm thấy lúc này mình cần một chiếc khăn tay để lau mồ hôi: “Thật vinh dự khi chú vẫn còn nhớ đến cháu… Ánh mắt không tốt đẹp của Lam Minh ngắm nhìn Từ Thánh Mẫn từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng nhìn anh ta một cách cao ngạo: “Gần đây cậu qua lại rất thân thiết với con gái tôi sao?”
Từ Thánh Mẫn nheo mắt cười cười: “Câu này của chú thật là, tụi con từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, có thể không thân thiết hay sao? Trong phạm vị có thể trút hết tâm tư ra để nói chuyện, cũng chỉ có mấy người vậy thôi.”
Chậc chậc!
Lam Thất Thất thật sự rất muốn tán thưởng Từ Thánh Mân, lời nịnh hót này khiến cho Lam Minh phải chấp nhận, giống như là đang khen ngợi rằng cô và nhà họ Lam vững chắc, đáng tin cậy và có quan hệ sâu sắc với nhà họ Từ vậy.
Tất nhiên, lời nói này của Từ Thánh Mân khiến cho Lam Minh trong nhất thời không nghĩ ra được cách gì để phản bác lại làm bậc trưởng bối đứng đó hồi lâu, qua một lúc sau mới nhận ra mình đã bị một tên nhóc nói cho phải khuất phục, trong cơn tức giận còn có một chút buồn cười.
Ông ta nhìn dáng vẻ Từ Thánh Mẫn và nói: “Có phải là cậu muốn hẹn hò với Thất Thất nhà chúng tôi không?”
Vẻ mặt Từ Thánh Mẫn như vừa ăn phải phân vậy: “Chú, chú đang nghĩ cái gì thế?”
Ngay cả khuôn mặt của Lam Thất Thất cũng đỏ bừng lên: “Ba, ba có thể đừng nói chuyện này một cách đột ngột được không! Đang yên đang lành nhắc tới chuyện này để làm gì!” Cô không thiếu người thích! Tại sao gần đây lại luôn có người gán ghép cô ta với Từ Thánh Mân, là bởi vì Đường Duy và Tô Nhan bây giờ đã chia tay, những người này không còn chuyện để tám nữa hay sao vậy? “Đừng có nói nhảm, con còn nhỏ, con không có muốn yêu đương.”
Lam Thất Thất xua xua tay: “Có muốn yêu đương thì cũng không yêu đương với Từ Thánh Mẫn đầu, đầu óc của con sáng suốt lắm đấy.”
Từ Thánh Mân ở sau lưng đang trợn mắt lên tỏ vẻ khinh bỉ.
Hồi, không yêu đương thì tốt, không yêu đương thì tốt Khi Lam Minh vừa nghe được câu phủ nhận của Lam Thất Thất, một tảng đá lớn trong lòng đã nhanh chóng rơi xuống đất, ông ta vỗ ngực, nằm lấy tay Lam Thất Thất: “Cả đời này con không lấy chồng cũng không sao, ba có thể chăm sóc cho con suốt đời.”
Lam Thất Thất cúi đầu, đứng ở đó nhỏ giọng đáp lại.
Lam Minh lại nói: “Ba là sợ con bị người ta lừa gạt, Nhan Nhan cũng rất đơn thuần, than ôi… hai đứa là chị em tốt, e rằng sẽ cùng nhau bị lừa.”
Lam Thất Thất không biết tại sao, trong lòng co rút lại một chút, quay đầu liếc nhìn về phía sau, Từ Thánh Mẫn đang lẻ loi đứng ở nơi đó, dáng vẻ cao cao gầy gầy lộ ra vẻ lạnh lẽo và cô đơn.
Cô thu hồi ánh mắt lái, nắm lấy tay ba mình: “Không đâu, tính cách của con khác với Nhan Nhan, con sẽ không bị người ta lừa gạt đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.