Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1670
Tiểu Thiên
20/10/2021
“Trước mắt là khuôn mặt phóng đại cô, quyến rũ, gợi cảm, ngây thơ, buồn bã, đủ loại cảm xúc và khí chất trộn lẫn vào nhau, nhưng lại vô cùng hòa hợp hiện lên trên khuôn mặt cô.
Chính Tô Nhan đã kéo cậu nhảy xuống vực sâu không quay đầu nhìn lại, cô ngoài dự đoán mọi người phản công, vòng tay ôm cổ Đường Duy, dùng sức trước khi chết thì thâm vào tai cậu: “Đau hơn nữa, lại hung hăng đâm tôi hai nhát nữa đi, tôi sẽ tự mình gánh chịu tất cả tội lỗi và quỳ xuống van xin anh thương xót”
Xin anh, hãy thương hại tôi một lần nữa.
Máu nóng trong cơ thể sôi sùng sục, Đường Duy gần như lập tức híp mắt, trong hai con ngươi xinh đẹp kia là giông bão kinh thiên động địa lướt qua, nuốt chứng tất cả mọi thứ. Trong phòng làm việc cao cấp này, anh bị cô ôm, nói giọng khàn khàn lại nghiến răng nghiến lợi: “Cố W Tô Nhan lộ ra biểu tình tuyệt vọng nhưng Đường Duy lại nhìn thấy trong mắt cô nụ cười càn rỡ và lạnh lùng, giống như đang từng bước chứng kiến cậu đi về phía tuyệt vọng, biết rằng kết cục là máu tươi đầm đìa nhưng cậu lại vui vẻ cười chấp nhận.
Nếu không vì cái kết hai bên đều thiệt hại, thì thà bỏ qua không cần.
Những người như chúng ta thực sự có thể rơi vào tình trạng muốn cũng không thể chết tử tế.
Điều đó thật tuyệt~ “Không thích sao? Không phải chỉ cần đưa cho anh thứ anh muốn, anh sẽ ngừng dây dưa sao?”
Tô Nhan định rút tay về, nhưng Đường Duy lại trở tay nắm lấy tay của cô, khí thế vô cùng dữ dội, động tác nhanh chóng không cho Tô Nhan thời gian suy nghĩ đã đè cô xuống ghế rồi.
Một chân đẩy cô ngồi thắng trên ghế, đầu gối cưỡng ép chen vào khoảng trống giữa hai chân Tô Nhan, giống như một chiếc đỉnh hung ác đập vỡ lớp vỏ phòng thủ của cô.
Sự mất kiểm soát từ từ tràn ra từ các vết nứt.
“Anh rất hoan nghênh dáng vẻ này của em” Đường Duy lạnh lùng lên tiếng, giọng nói lạnh như băng nhưng miệng lại cười toe toét, dáng vẻ thờ ơ bất cần đời, tựa như không ai có thể gây khó dễ cho cậu: “Em rất thích hợp quyến rũ những tên cặn bã, đặc biệt là anh”
Cậu dứt khoát kéo cổ áo của mình, hầu kết nhấp nhô lên xuống: “Anh không ngại làm chút gì đó với em trong công ty của em đâu, nhưng tốt hơn hết là em nên suy nghĩ cẩn thận, lỡ như ba em quay lại, anh lại bị đánh, em sẽ đau lòng đấy”
Tô Nhan ngược lại tức giận đến bật cười: “Tôi đau lòng? Anh đang nằm mơ”
“Anh không thích mơ” Đường Duy nhẹ nhàng kẹp lấy cắm Tô Nhan, cưỡng ép cô ngẩng đầu lên: “Nhưng anh rất giỏi biến ước mơ thành hiện thực”
Tô Nhan chống đối: “Buông tôi ra”
Đơn Giản ngẩn ra, lặng lẽ nói: “Cậu Đường, chuyện này không được đâu”
Đường Duy liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nói: “Đi ra ngoài”
Đơn Giản không yên tâm, nhìn Tô Nhan một cái rồi chuyển tầm mắt về: “Tôi sợ anh sẽ ra tay với em gái nhỏ”
“Không cần sợ” Đường Duy lắc đầu: “Chắc chắn sẽ ra tay, nghe hiểu thì đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, không được cho người khác vào, chú Tô Kỳ cũng không được phép vào.”
Đây là công ty của Tô Kỳ mài Đâu phải công ty của nhà họ Bạc!
Đơn Giản còn muốn nói gì đó nhưng vừa nhìn thấy ánh mất của Đường Duy liền rụt cổ lại, nghiến răng nghiến lợi đi ra khỏi phòng làm việc, còn đặc biệt quan tâm giúp Đường Duy đóng cửa lại.
Tô Nhan muốn mở miệng, nhưng Đường Duy lại kéo mặt cô lại, cô cười nhạt, đẹp lạ thường: “Anh sợ truyền đi sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của mình sao?”
Chính Tô Nhan đã kéo cậu nhảy xuống vực sâu không quay đầu nhìn lại, cô ngoài dự đoán mọi người phản công, vòng tay ôm cổ Đường Duy, dùng sức trước khi chết thì thâm vào tai cậu: “Đau hơn nữa, lại hung hăng đâm tôi hai nhát nữa đi, tôi sẽ tự mình gánh chịu tất cả tội lỗi và quỳ xuống van xin anh thương xót”
Xin anh, hãy thương hại tôi một lần nữa.
Máu nóng trong cơ thể sôi sùng sục, Đường Duy gần như lập tức híp mắt, trong hai con ngươi xinh đẹp kia là giông bão kinh thiên động địa lướt qua, nuốt chứng tất cả mọi thứ. Trong phòng làm việc cao cấp này, anh bị cô ôm, nói giọng khàn khàn lại nghiến răng nghiến lợi: “Cố W Tô Nhan lộ ra biểu tình tuyệt vọng nhưng Đường Duy lại nhìn thấy trong mắt cô nụ cười càn rỡ và lạnh lùng, giống như đang từng bước chứng kiến cậu đi về phía tuyệt vọng, biết rằng kết cục là máu tươi đầm đìa nhưng cậu lại vui vẻ cười chấp nhận.
Nếu không vì cái kết hai bên đều thiệt hại, thì thà bỏ qua không cần.
Những người như chúng ta thực sự có thể rơi vào tình trạng muốn cũng không thể chết tử tế.
Điều đó thật tuyệt~ “Không thích sao? Không phải chỉ cần đưa cho anh thứ anh muốn, anh sẽ ngừng dây dưa sao?”
Tô Nhan định rút tay về, nhưng Đường Duy lại trở tay nắm lấy tay của cô, khí thế vô cùng dữ dội, động tác nhanh chóng không cho Tô Nhan thời gian suy nghĩ đã đè cô xuống ghế rồi.
Một chân đẩy cô ngồi thắng trên ghế, đầu gối cưỡng ép chen vào khoảng trống giữa hai chân Tô Nhan, giống như một chiếc đỉnh hung ác đập vỡ lớp vỏ phòng thủ của cô.
Sự mất kiểm soát từ từ tràn ra từ các vết nứt.
“Anh rất hoan nghênh dáng vẻ này của em” Đường Duy lạnh lùng lên tiếng, giọng nói lạnh như băng nhưng miệng lại cười toe toét, dáng vẻ thờ ơ bất cần đời, tựa như không ai có thể gây khó dễ cho cậu: “Em rất thích hợp quyến rũ những tên cặn bã, đặc biệt là anh”
Cậu dứt khoát kéo cổ áo của mình, hầu kết nhấp nhô lên xuống: “Anh không ngại làm chút gì đó với em trong công ty của em đâu, nhưng tốt hơn hết là em nên suy nghĩ cẩn thận, lỡ như ba em quay lại, anh lại bị đánh, em sẽ đau lòng đấy”
Tô Nhan ngược lại tức giận đến bật cười: “Tôi đau lòng? Anh đang nằm mơ”
“Anh không thích mơ” Đường Duy nhẹ nhàng kẹp lấy cắm Tô Nhan, cưỡng ép cô ngẩng đầu lên: “Nhưng anh rất giỏi biến ước mơ thành hiện thực”
Tô Nhan chống đối: “Buông tôi ra”
Đơn Giản ngẩn ra, lặng lẽ nói: “Cậu Đường, chuyện này không được đâu”
Đường Duy liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nói: “Đi ra ngoài”
Đơn Giản không yên tâm, nhìn Tô Nhan một cái rồi chuyển tầm mắt về: “Tôi sợ anh sẽ ra tay với em gái nhỏ”
“Không cần sợ” Đường Duy lắc đầu: “Chắc chắn sẽ ra tay, nghe hiểu thì đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, không được cho người khác vào, chú Tô Kỳ cũng không được phép vào.”
Đây là công ty của Tô Kỳ mài Đâu phải công ty của nhà họ Bạc!
Đơn Giản còn muốn nói gì đó nhưng vừa nhìn thấy ánh mất của Đường Duy liền rụt cổ lại, nghiến răng nghiến lợi đi ra khỏi phòng làm việc, còn đặc biệt quan tâm giúp Đường Duy đóng cửa lại.
Tô Nhan muốn mở miệng, nhưng Đường Duy lại kéo mặt cô lại, cô cười nhạt, đẹp lạ thường: “Anh sợ truyền đi sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của mình sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.