Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1700
Tiểu Thiên
06/11/2021
Đường Duy cười lạnh nheo mắt lại nói: “Tôi đương nhiên biết cô có ý gì việc của cô tôi đều giúp cô làm, lúc học đại học Hàn Khinh Yên cũng không phải gánh vác gì sao? Tôi biết, cô đang học ở trường khác, cô là muốn theo đuổi cậu hai nhà họ Cố gia, Cố Hà phải không”
Hàn Khinh Yên bị vạch trần, khuôn mặt nhỏ tái đi, nụ cười trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, hai ngón tay cô chọc chọc vào nhau, giống như đang nghĩ đến có gì để lừa gạt cho qua chuyện, nhưng ánh mắt Đường Duy vô cùng sắc bén lạnh thấu xương, cô bé không có chỗ che thân, chỉ có thế lắp bắp thừa nhận nói. “Vậy… thì thế nào chứ!
Đường Duy hai tay ôm ở trước ngực: “Từ bỏ đi, Cố Hà căn bản không có cách nào có thể so sánh với anh cả của anh ta được, cô rảnh rỗi theo đuổi Cố Hà, không bằng nghĩ cách theo đuổi tương đối thực tế một chút đi, tốt xấu gì Cố Mang cũng thành công hơn Cố Hà quá nhiều”
Sakahara Kurosawa bên cạnh há to mồm: “Hóa ta cậu hai nhà họ.
Cố hóa ra là em trai của Cố Mang à?”
Hàn Khinh Yên nghe xong sắc mặt tái nhợt lại đỏ lên, chỉ có thể mạnh miệng nói: “Lúc nói tôi sao anh không tự nghĩ đến chính mình trước đi! Hừ, tôi có ơn với anh Cố Hà, anh không hiểu đâu, cả thế giới nói anh ấy không tốt, nhưng chỉ cần anh ấy tốt với tôi, tôi phải nhận sự: tốt đẹp này của anh ấy. Anh làm được sao, kể cả toàn thế giới có nói là chị Tô Nhan không tốt, chỉ cần cô ấy đối xử tốt với anh, anh sẽ không thể đối xử tệ với cô ấy!”
Câu này…
Sakahara Kurosawa lau mồ hôi lạnh trên trán, nói là thô, nhưng mà nghe kỹ thì cũng có mấy phần hợp lý, lúc trước Đường Duy yêu đương với Tô Nhan, Tô Nhan chưa từng bận trước bận sau gì cả, chỉ ở nhà hầu hạ Đường Duy, chưa hề nói một câu oán thán nửa lời.
Nhiều năm như vậy, ngay cả đá cũng bị sưởi ấm thôi.
Con ngươi Đường Duy co rụt, giống như là nghĩ đến Tô Nhan với mình, lúc đó cậu làm càn đủ chuyện, không hề suy nghĩ phóng ra tất cả những ác ý mà công kích trên người mình, không có chút nào giấu diếm từng chút từng chút ép Tô Nhan đến đường cùng, chưa hề nghĩ đến một ngày kia, đường cùng này cũng là đường của cậu Giọng Đường Duy thấp xuống: “Mỗi người tự lo việc của mình cho.
tốt đi, không cần quan tấm tới việc của tôi, tôi nói trước cho cô vì quan tâm cô, Cố Hà không phải người tốt lành gì, nếu cô thích thì cứ tiếp tục đi, tôi đi trước”
Từ Thánh Mân cau mày: “Thật sự đi à Đường Duy, Kurosawa thì sao?”
Sakahara Kurosawa cảm giác mình còn không có dũng khí để Đường Duy để ý đến đâu, anh ta núp ở một bên, âu phục sáng sủa quý giá làm nổi bật gương mặt trắng như ngọc của anh ta, nhìn Đường Duy, Sakahara Kurosawa nói: “Anh nói tôi có nên cũng đi tìm Lạc Du Du không?
Từ Thánh Mân dứt khoát ngồi xuống trên ghế salon, nhếch miệng cười nói: “Vậy tôi và Thất Thất hôm nay cũng không có ngày kỉ niệm gì, cứ ở trong nhà chờ tin tức tốt của hai người thôi được không?”
Trượng nghĩa như thết Sakahara Kurosawa vội vã cuống cuồng phủi phủi ống tay áo của mình, vừa hít sâu xong thì ngoài cổng truyền đến âm thanh quen thuộc, còn mang theo vẻ nhảy cẵng mừng rỡ: “Tôi nói hôm nay ngày kỉ niệm của Thất Thất và lão Từ chắc chắn sẽ náo nhiệt!”
Đám người ngẩng đầu, trông thấy Lạc Du Du đang nhún nhảy dắt Cố Mang đi từ cổng đến cửa chính, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thủ hồi, đã nhìn thấy Sakahara Kurosawa đứng ở bên trong.
Cao như vậy như vậy gầy, nhiều năm như vậy, vẫn như ngày hôm qua.
Sakahara Kurosawa vốn cũng không ngờ rắng anh ta tưởng Tô Nhan và Lạc Du Du là một nhóm, Tô Nhan không nói, có lẽ Lạc Du Du cũng không tới, ai ngờ vậy mà đến…
Lạc Du Du thế mà lần này chuẩn bị đến, còn đưa theo… Cố Mang
Hàn Khinh Yên bị vạch trần, khuôn mặt nhỏ tái đi, nụ cười trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, hai ngón tay cô chọc chọc vào nhau, giống như đang nghĩ đến có gì để lừa gạt cho qua chuyện, nhưng ánh mắt Đường Duy vô cùng sắc bén lạnh thấu xương, cô bé không có chỗ che thân, chỉ có thế lắp bắp thừa nhận nói. “Vậy… thì thế nào chứ!
Đường Duy hai tay ôm ở trước ngực: “Từ bỏ đi, Cố Hà căn bản không có cách nào có thể so sánh với anh cả của anh ta được, cô rảnh rỗi theo đuổi Cố Hà, không bằng nghĩ cách theo đuổi tương đối thực tế một chút đi, tốt xấu gì Cố Mang cũng thành công hơn Cố Hà quá nhiều”
Sakahara Kurosawa bên cạnh há to mồm: “Hóa ta cậu hai nhà họ.
Cố hóa ra là em trai của Cố Mang à?”
Hàn Khinh Yên nghe xong sắc mặt tái nhợt lại đỏ lên, chỉ có thể mạnh miệng nói: “Lúc nói tôi sao anh không tự nghĩ đến chính mình trước đi! Hừ, tôi có ơn với anh Cố Hà, anh không hiểu đâu, cả thế giới nói anh ấy không tốt, nhưng chỉ cần anh ấy tốt với tôi, tôi phải nhận sự: tốt đẹp này của anh ấy. Anh làm được sao, kể cả toàn thế giới có nói là chị Tô Nhan không tốt, chỉ cần cô ấy đối xử tốt với anh, anh sẽ không thể đối xử tệ với cô ấy!”
Câu này…
Sakahara Kurosawa lau mồ hôi lạnh trên trán, nói là thô, nhưng mà nghe kỹ thì cũng có mấy phần hợp lý, lúc trước Đường Duy yêu đương với Tô Nhan, Tô Nhan chưa từng bận trước bận sau gì cả, chỉ ở nhà hầu hạ Đường Duy, chưa hề nói một câu oán thán nửa lời.
Nhiều năm như vậy, ngay cả đá cũng bị sưởi ấm thôi.
Con ngươi Đường Duy co rụt, giống như là nghĩ đến Tô Nhan với mình, lúc đó cậu làm càn đủ chuyện, không hề suy nghĩ phóng ra tất cả những ác ý mà công kích trên người mình, không có chút nào giấu diếm từng chút từng chút ép Tô Nhan đến đường cùng, chưa hề nghĩ đến một ngày kia, đường cùng này cũng là đường của cậu Giọng Đường Duy thấp xuống: “Mỗi người tự lo việc của mình cho.
tốt đi, không cần quan tấm tới việc của tôi, tôi nói trước cho cô vì quan tâm cô, Cố Hà không phải người tốt lành gì, nếu cô thích thì cứ tiếp tục đi, tôi đi trước”
Từ Thánh Mân cau mày: “Thật sự đi à Đường Duy, Kurosawa thì sao?”
Sakahara Kurosawa cảm giác mình còn không có dũng khí để Đường Duy để ý đến đâu, anh ta núp ở một bên, âu phục sáng sủa quý giá làm nổi bật gương mặt trắng như ngọc của anh ta, nhìn Đường Duy, Sakahara Kurosawa nói: “Anh nói tôi có nên cũng đi tìm Lạc Du Du không?
Từ Thánh Mân dứt khoát ngồi xuống trên ghế salon, nhếch miệng cười nói: “Vậy tôi và Thất Thất hôm nay cũng không có ngày kỉ niệm gì, cứ ở trong nhà chờ tin tức tốt của hai người thôi được không?”
Trượng nghĩa như thết Sakahara Kurosawa vội vã cuống cuồng phủi phủi ống tay áo của mình, vừa hít sâu xong thì ngoài cổng truyền đến âm thanh quen thuộc, còn mang theo vẻ nhảy cẵng mừng rỡ: “Tôi nói hôm nay ngày kỉ niệm của Thất Thất và lão Từ chắc chắn sẽ náo nhiệt!”
Đám người ngẩng đầu, trông thấy Lạc Du Du đang nhún nhảy dắt Cố Mang đi từ cổng đến cửa chính, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thủ hồi, đã nhìn thấy Sakahara Kurosawa đứng ở bên trong.
Cao như vậy như vậy gầy, nhiều năm như vậy, vẫn như ngày hôm qua.
Sakahara Kurosawa vốn cũng không ngờ rắng anh ta tưởng Tô Nhan và Lạc Du Du là một nhóm, Tô Nhan không nói, có lẽ Lạc Du Du cũng không tới, ai ngờ vậy mà đến…
Lạc Du Du thế mà lần này chuẩn bị đến, còn đưa theo… Cố Mang
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.