Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1704
Tiểu Thiên
10/11/2021
Cứ như thể mọi người coi Sakahara Kurosawa như một người máy. Sự sụp đổ của Đường Duy khiến mọi người thương xót và kinh ngạc, còn Sakahara Kurosawa anh ta đây thì sao?
Dương như cứ thế mà trôi đi.
Cũng không có cái là quá quan trọng.
Giây phút đó, Sakahara Kurosawa cảm thấy có chút may mần, nếu như lúc còn nhỏ anh ta cũng bị người khác làm toàn thân mình đều bị tổn thương, nếu như thời trẻ trâu anh ta cũng từng sống trong thù hận và âm thầm chấn ấm kìm hãm lại cuộc sống tự do lớn lên của mình, nếu như tất cả mọi chuyện đều bị anh ta làm cảm động có thể vô điều kiện mà đứng bên cạnh anh ta, vậy thì anh ta người được người ngoài yêu mến, có phải cũng có thể ở trong giai đoạn khó khăn nhất có được chút thương xót và quan tâm hay không?
Đường Duy là một đóa hóa phản nghịch, đại nghịch bất đạo nhất trên thế giới này, lẩn quẩn quấy rối trong tâm trí của mọi người mà họ không dám chống lại. đã trở thành hình ảnh thu nhỏ của sự ảo tưởng của công chúng. Những ai không dám làm điều đó đều trút hết vào cậu. Anh ta không được yêu, nhưng cậu cũng được yêu thương.
Sakahara Kurosawa luôn biết, có những lúc, anh ta nhìn bóng lưng của Đường Duy cũng có chút ngượng mộ.
Cũng giống như lúc này, anh ta ngưỡng mộ Đường Duy có thể cùng dây dưa cùng Tô Nhan, còn anh ta, lại đánh mất đi lần nữa dũng khi đi cùng với Lạc Du Du.
Đứng ở ngay góc, người này vẫn có thế thấy người kia không?
Liệu trong mắt cô ấy, tôi có còn phát sáng không?
Lạc Du Du kéo Cố Mang ngồi cùng, Lam Thất Thất đi lấy những món điểm tâm ngọt đã chuẩn bị sẵn mang ra, Hàn Khinh Yên cũng thi theo sau giúp đỡ, Từ Thánh Mân đứng lên bắt đầu lọc cà phê, rồi lại hỏi: “Uống không?”
Đương Duy nói: “Cho tôi một lý đi, muộn chút nữa tôi cần đi tìm Tô Nhan nên không thể ngủ được.”
“Nhan nhan đợi lát nữa cũng sẽ đến. Lam Thất Thất hết sức khác thương nói: “Vừa rồi tôi mới gửi tin nhắn cho cô ấy rồi.”
Làm sao có thế…
Đường Duy có chút kinh ngạc: “Vừa rồi tôi lấy điện thoại của cậu Từ gọi cho cô ấy, cô ấy nói ngủ ngon, không rảnh mà…”
“Tôi và anh giống nhau được sao?” Lam Thất Thất quay đầu lại, ánh mắt có chút đắc ý, giống như đang khoe khoang nói: “Anh xảy ra nguy hiểm Tô Nhan không nhất định sẽ xuất hiện, nhưng tôi gặp nguy hiểm…”
Cô ấy khựng lại, cười đặc biệt rạng rỡ, rạng rỡ đến mức khi xanh trên trán Đường Duy cũng nổi lên: “Nhan Nhan nhất định không nói lời nào mà chạy đến bên cạnh tôi đó.”
Cô ấy chắc chắn như thế, giống như trong mắt Tô Nhan, Đương Duy sớm đã bị bỏ rơi rồi vậy.
Trong lòng người đàn ông dâng lên nỗi ê ẩm chúa chát không nói nên lời, nhưng không thể hiện quá rõ, tuy nhiên, cảm giác đó hoàn toàn không thể bị bỏ qua, và nó không thể bị dập tắt, giống như việc nói với cậu sự phản kháng căn bản là vô ích.
Muốn đi ngược lại bản năng của cơ thể mình, nhưng cậu lại không thể thoát khỏi việc bị kéo theo thói quen.
Dương như cứ thế mà trôi đi.
Cũng không có cái là quá quan trọng.
Giây phút đó, Sakahara Kurosawa cảm thấy có chút may mần, nếu như lúc còn nhỏ anh ta cũng bị người khác làm toàn thân mình đều bị tổn thương, nếu như thời trẻ trâu anh ta cũng từng sống trong thù hận và âm thầm chấn ấm kìm hãm lại cuộc sống tự do lớn lên của mình, nếu như tất cả mọi chuyện đều bị anh ta làm cảm động có thể vô điều kiện mà đứng bên cạnh anh ta, vậy thì anh ta người được người ngoài yêu mến, có phải cũng có thể ở trong giai đoạn khó khăn nhất có được chút thương xót và quan tâm hay không?
Đường Duy là một đóa hóa phản nghịch, đại nghịch bất đạo nhất trên thế giới này, lẩn quẩn quấy rối trong tâm trí của mọi người mà họ không dám chống lại. đã trở thành hình ảnh thu nhỏ của sự ảo tưởng của công chúng. Những ai không dám làm điều đó đều trút hết vào cậu. Anh ta không được yêu, nhưng cậu cũng được yêu thương.
Sakahara Kurosawa luôn biết, có những lúc, anh ta nhìn bóng lưng của Đường Duy cũng có chút ngượng mộ.
Cũng giống như lúc này, anh ta ngưỡng mộ Đường Duy có thể cùng dây dưa cùng Tô Nhan, còn anh ta, lại đánh mất đi lần nữa dũng khi đi cùng với Lạc Du Du.
Đứng ở ngay góc, người này vẫn có thế thấy người kia không?
Liệu trong mắt cô ấy, tôi có còn phát sáng không?
Lạc Du Du kéo Cố Mang ngồi cùng, Lam Thất Thất đi lấy những món điểm tâm ngọt đã chuẩn bị sẵn mang ra, Hàn Khinh Yên cũng thi theo sau giúp đỡ, Từ Thánh Mân đứng lên bắt đầu lọc cà phê, rồi lại hỏi: “Uống không?”
Đương Duy nói: “Cho tôi một lý đi, muộn chút nữa tôi cần đi tìm Tô Nhan nên không thể ngủ được.”
“Nhan nhan đợi lát nữa cũng sẽ đến. Lam Thất Thất hết sức khác thương nói: “Vừa rồi tôi mới gửi tin nhắn cho cô ấy rồi.”
Làm sao có thế…
Đường Duy có chút kinh ngạc: “Vừa rồi tôi lấy điện thoại của cậu Từ gọi cho cô ấy, cô ấy nói ngủ ngon, không rảnh mà…”
“Tôi và anh giống nhau được sao?” Lam Thất Thất quay đầu lại, ánh mắt có chút đắc ý, giống như đang khoe khoang nói: “Anh xảy ra nguy hiểm Tô Nhan không nhất định sẽ xuất hiện, nhưng tôi gặp nguy hiểm…”
Cô ấy khựng lại, cười đặc biệt rạng rỡ, rạng rỡ đến mức khi xanh trên trán Đường Duy cũng nổi lên: “Nhan Nhan nhất định không nói lời nào mà chạy đến bên cạnh tôi đó.”
Cô ấy chắc chắn như thế, giống như trong mắt Tô Nhan, Đương Duy sớm đã bị bỏ rơi rồi vậy.
Trong lòng người đàn ông dâng lên nỗi ê ẩm chúa chát không nói nên lời, nhưng không thể hiện quá rõ, tuy nhiên, cảm giác đó hoàn toàn không thể bị bỏ qua, và nó không thể bị dập tắt, giống như việc nói với cậu sự phản kháng căn bản là vô ích.
Muốn đi ngược lại bản năng của cơ thể mình, nhưng cậu lại không thể thoát khỏi việc bị kéo theo thói quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.