Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1715
Tiểu Thiên
14/11/2021
Sakahara Kurosawa đưa tay lên che mặt, đối với cô em gái họ hàng xa này của mình, anh thật sự cảm thấy rất bất đắc dĩ, mỗi lần đều ân khấu làm phiền người khác, không hiểu chuyện tí nào, Còn không nghe anh khuyên bảo!
Anh giơ tay lên, “Thật ngại quá, đây là em gái họ của tôi, nó tới đây tìm tôi… Quấy rầy đến các người rồi”
Lạc Du Du nhìn Sakahara Sakurako nhiều thêm vài cái, hóa ra đây chính là em gái của Sakahara Kurosawa.
Trước đó chỉ biết anh là con trai độc nhất của gia tộc Sakahara, cô cũng chưa được tiếp xúc với họ hàng xa bên đó nhiều mấy…
Nhưng càng không ngờ Sakahara Sakurako sẽ phát hiện ra ánh mắt của Lạc Du Du đang quan sát mình, cô ngang ngược cuộn cuộ ngọn tóc, chu môi nói, “Cô Lạc phải không? Tôi nhận ra cô…. Cô là bạn tốt của Tô Nhan.”
Chẳng lẽ cô ta đã điều tra hết những người có quan hệ với Tô Nhan sao?
Làm đến bước này… Đừng nói cô ta là fan hâm mộ của Tô Nhan nhá.
Lạc Du Du đột nhiên bị gọi tên, nhíu nhíu mày, “Cô tới đây là vì muốn tìm tôi sao?” Sakahara Sakurako lác đầu, “Không phải, tôi tới đây tìm Đường Duy và anh trai của tôi.”
Lam Thất Thất lại sốt ruột nhìn về phía Đường Duy, ‘Cậu sẽ không thật sự…”
Đường Duy tức đến mức cười hai tiếng, “Dùng đầu suy nghĩ cũng có thể đoán ra được không có khả năng!”
Cố Mang ngược lại cười sâu xa, nhìn Sakahara Sakurako anh nói, “Nếu như không phải tới quấy rối, thì đương nhiên là chúng tôi cũng rất hoan nghênh.”
Dù sao mấy gia tộc lớn cũng muốn kết giao với với gia tộc Sakahara, người ta thường nói đánh kẻ chạy đi có ai đánh kẻ chạy lại bao giờ, chỉ là vừa nãy anh đã nhìn ra giữa bọn họ có tranh chấp gì đó thì phải….
Sakahara Sakurako cũng rất biết điều nhận lấy bậc thang mà Cố Mang đưa cho cô, cô trực tiếp nói thẳng, “Thật không? Nhưng tôi thấy hình như Tô Nhan có ý với tôi thì phải”
Tô Nhan chỉ vào người mình, “Tôi với cô có nói chuyện qua sao?”
Sakahara Sakurako chướng mắt tất cả những người có mặt ở đây, bọn họ nên cảm thấy may mắn vì Sakahara Sakurako không nói mấy lời lại loại như “mồ côi” ra khỏi miệng, sau đó cô nhìn về phía Tô Nhan, “Đường Duy không cho phép tôi vào đây, còn không phải là vì cô nói này nói nọ sao.”
Tô Nhan rất muốn cười.
Đường Duy lập tức nói, ‘Cô nghĩ nhiều rồi, không muốn cô vào là ý của tôi.”
Sakahara Sakurako chết sống không tin, ánh mắt nhìn Tô Nhan cực kì hung ác, ngay cả Sakahara Kurosawa cũng không thể nhìn thêm được nữa, anh đi qua kéo em gái của mình sang một bên, “Em tới đây làm gì? Đừng có gây chuyện, còn như vậy nữa là anh đưa em về nhà đấy!”
Lần này Sakahara Sakurako mới tỏ vẻ đáng thương, nước mắt lã chã trong vành mắt giống như sắp rơi xuống nói, “Em biết rồi, em biết rồi! Dù sao các người đều đứng về phía Tô Nhan! Các người đều bị cô ta mê hoặc…”
“Em nghĩ người ta ngu như em à?” Sakahara Kurosawa nhịn không được lại nhấn mạnh một lần nữa, “Anh không cho phép em nói lung tung nữa Sakahara Sakurako! Chỗ này không phải là địa bàn của gia tộc Sakahara, không có ai nể nang em đâu. Bạn của anh nể mặt anh mới không đuổi em ra ngoài, em tốt nhất là biết điều một chút”
Sakahara Sakurako không cam lòng ngậm miệng lại, Tô Nhan đứng bên cạnh phát ra một tiếng cười lạnh.
Sakahara Sakurako lập tức phãn hận nhìn về phía cô.
Ngược lại là Trì Liệt ở bên ngoài vỗ tay vài cái, “Này là sao/ Cô ta cũng có thể vào trong được à!! Cho tôi vào trong với! Tôi! Cũng! Muốn! Cọ! Cơm! Ăn!”
Mặt của Đường Duy lập tức đen lại.
Anh giơ tay lên, “Thật ngại quá, đây là em gái họ của tôi, nó tới đây tìm tôi… Quấy rầy đến các người rồi”
Lạc Du Du nhìn Sakahara Sakurako nhiều thêm vài cái, hóa ra đây chính là em gái của Sakahara Kurosawa.
Trước đó chỉ biết anh là con trai độc nhất của gia tộc Sakahara, cô cũng chưa được tiếp xúc với họ hàng xa bên đó nhiều mấy…
Nhưng càng không ngờ Sakahara Sakurako sẽ phát hiện ra ánh mắt của Lạc Du Du đang quan sát mình, cô ngang ngược cuộn cuộ ngọn tóc, chu môi nói, “Cô Lạc phải không? Tôi nhận ra cô…. Cô là bạn tốt của Tô Nhan.”
Chẳng lẽ cô ta đã điều tra hết những người có quan hệ với Tô Nhan sao?
Làm đến bước này… Đừng nói cô ta là fan hâm mộ của Tô Nhan nhá.
Lạc Du Du đột nhiên bị gọi tên, nhíu nhíu mày, “Cô tới đây là vì muốn tìm tôi sao?” Sakahara Sakurako lác đầu, “Không phải, tôi tới đây tìm Đường Duy và anh trai của tôi.”
Lam Thất Thất lại sốt ruột nhìn về phía Đường Duy, ‘Cậu sẽ không thật sự…”
Đường Duy tức đến mức cười hai tiếng, “Dùng đầu suy nghĩ cũng có thể đoán ra được không có khả năng!”
Cố Mang ngược lại cười sâu xa, nhìn Sakahara Sakurako anh nói, “Nếu như không phải tới quấy rối, thì đương nhiên là chúng tôi cũng rất hoan nghênh.”
Dù sao mấy gia tộc lớn cũng muốn kết giao với với gia tộc Sakahara, người ta thường nói đánh kẻ chạy đi có ai đánh kẻ chạy lại bao giờ, chỉ là vừa nãy anh đã nhìn ra giữa bọn họ có tranh chấp gì đó thì phải….
Sakahara Sakurako cũng rất biết điều nhận lấy bậc thang mà Cố Mang đưa cho cô, cô trực tiếp nói thẳng, “Thật không? Nhưng tôi thấy hình như Tô Nhan có ý với tôi thì phải”
Tô Nhan chỉ vào người mình, “Tôi với cô có nói chuyện qua sao?”
Sakahara Sakurako chướng mắt tất cả những người có mặt ở đây, bọn họ nên cảm thấy may mắn vì Sakahara Sakurako không nói mấy lời lại loại như “mồ côi” ra khỏi miệng, sau đó cô nhìn về phía Tô Nhan, “Đường Duy không cho phép tôi vào đây, còn không phải là vì cô nói này nói nọ sao.”
Tô Nhan rất muốn cười.
Đường Duy lập tức nói, ‘Cô nghĩ nhiều rồi, không muốn cô vào là ý của tôi.”
Sakahara Sakurako chết sống không tin, ánh mắt nhìn Tô Nhan cực kì hung ác, ngay cả Sakahara Kurosawa cũng không thể nhìn thêm được nữa, anh đi qua kéo em gái của mình sang một bên, “Em tới đây làm gì? Đừng có gây chuyện, còn như vậy nữa là anh đưa em về nhà đấy!”
Lần này Sakahara Sakurako mới tỏ vẻ đáng thương, nước mắt lã chã trong vành mắt giống như sắp rơi xuống nói, “Em biết rồi, em biết rồi! Dù sao các người đều đứng về phía Tô Nhan! Các người đều bị cô ta mê hoặc…”
“Em nghĩ người ta ngu như em à?” Sakahara Kurosawa nhịn không được lại nhấn mạnh một lần nữa, “Anh không cho phép em nói lung tung nữa Sakahara Sakurako! Chỗ này không phải là địa bàn của gia tộc Sakahara, không có ai nể nang em đâu. Bạn của anh nể mặt anh mới không đuổi em ra ngoài, em tốt nhất là biết điều một chút”
Sakahara Sakurako không cam lòng ngậm miệng lại, Tô Nhan đứng bên cạnh phát ra một tiếng cười lạnh.
Sakahara Sakurako lập tức phãn hận nhìn về phía cô.
Ngược lại là Trì Liệt ở bên ngoài vỗ tay vài cái, “Này là sao/ Cô ta cũng có thể vào trong được à!! Cho tôi vào trong với! Tôi! Cũng! Muốn! Cọ! Cơm! Ăn!”
Mặt của Đường Duy lập tức đen lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.