Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 422
Tiểu Thiên
25/02/2021
Bà Bạc bị đứng hình, thật là làm phản… Tại sao cháu trai của bà ta lại muốn tạo phản vì con tiện nhân kia?
“Dạ, cháu… cháu đối xử với bà ruột của cháu kiểu đó sao? Còn An Mật nữa! Trước kia cháu yêu con bé mà! Bà đưa con bé tới cho cháu đây, cháu còn muốn trách bà sao?”
Bạc Dạ vô cùng buồn bực, xoa ấn đường, phẫn nộ khiến anh mất lý trí, bàn tay run rẩy vì cố gắng kìm nén. Bà của anh đích thân đẩy quan hệ giữa anh và Đường Thi vào đường cùng! Đây là bà ruột của anh! Nhưng bà ta lại làm những gì?
Đôi mắt Bạc Dạ đỏ ngầu, cười lạnh lẽo: “Vậy à? Bà có chắc là muốn tốt cho cháu không?” Giọng nói anh tràn đầy đau buồn, như thể chính vì họ mà anh rơi vào tuyệt vọng.
Bạc Dạ nhìn bà nội: “Bà nội, bà thật sự muốn giúp cháu sao? Không phải! Bà chỉ cảm thấy địa vị của bà nhà họ Bạc bị thách thức, cho nên mới lần lượt gây sự với Đường Thi mà thôi! Bà không quan tâm cháu, bà chỉ quan tâm chính mình!”
Giọng nói của Bạc Dạ gần như điên cuồng, nhưng lại khống chế cảm xúc không hoàn toàn sụp đổ. Bà Bạc bị mắng lùi lại hai bước, ôm ngực: “Dạ, cháu mới nói gì? Cháu đang chỉ trích bà hả? Tất cả những gì bà làm…”
“Nếu bà tốt với cháu thì sao không biết cháu có lỗi với Đường Thi, cháu đang cố gắng trả nợ cho cô ấy! Bà làm vậy sẽ chỉ khiến cô ấy càng hận nhà họ Bạc, vậy thì có ý nghĩa gì?” Đôi mắt Bạc Dạ đỏ bừng nhìn bà nội của mình. Có người nhà như vậy, anh thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Tại sao người bà ngoan cố đến mất trí này lại là người nhà của anh?
“Rốt cuộc bà muốn gì? Hôm nay bà nói cho rõ đi! Nói cho cháu biết bà muốn làm gì? Bà muốn khống chế cháu chứ gì? Muốn ép cháu cưới An Mật chứ gì? Còn gì nữa? Có phải bà muốn cháu nhường hết quyền lực trong công ty cho bà, để cháu cả ngày vây quanh bà như một thằng ngốc thì bà mới hài lòng không?”
Giọng Bạc Dạ như rỉ máu, người chung quanh đều không nhịn được nhíu mày. Người đàn ông này quả thực là bi kịch…
Bị chân tướng che mắt lâu như thế, vất vả lắm mới tỉnh ngộ, nhận rõ bản thân, kết quả người nhà còn liên tục ngáng chân, phỏng chừng sau này sẽ không còn cơ hội nối lại tình xưa với vợ cũ.
Bà Bạc bị Bạc Dạ mắng đến mức rơi nước mắt. An Mật ôm trán, vết thương đã ngừng chảy máu, thực ra chỉ bị trầy xước một chút, nhưng cô ta cố tình ra vẻ mất máu quá nhiều, yếu đuổi nhu nhược như một đóa hoa sen trắng vô tội đáng thương. Bạc Dạ quay sang nhìn An Mật, lại thấy Bạc Nhan sau lưng cô ta, gằn từng chữ: “Bạc Nhan, qua đây!” Đừng đứng bên cạnh người mẹ đã hoàn toàn biến chất của con!
Bạc Nhan cẩn thận đi tới, sợ hãi kêu: “Ba..”
“Nghe lời…” Bạc Dạ xoa đầu Bạc Nhan, sau đó ngẩng đầu nhìn An Mật: “An Mật, đừng để tôi tự tay hủy hoại chút thể diện cuối cùng tôi để lại cho cô.”
Sắc mặt An Mật tái nhợt. Anh Dạ đã biết chuyện gì?”
“Tôi giữ cô lại bên cạnh là vì cảm thấy cô đáng thương, muốn đền bù cho cô, chứ không phải vì tình yêu.” Bạc Dạ nhìn An Mật: “Nếu cô lại xúi giục bà nội tôi, dụ dỗ bà nội gây sự với Đường Thi thì tôi không ngại đưa hai người ra nước ngoài, cả đời không bao giờ trở lại Bạch Thành.”
“Dạ, cháu… cháu đối xử với bà ruột của cháu kiểu đó sao? Còn An Mật nữa! Trước kia cháu yêu con bé mà! Bà đưa con bé tới cho cháu đây, cháu còn muốn trách bà sao?”
Bạc Dạ vô cùng buồn bực, xoa ấn đường, phẫn nộ khiến anh mất lý trí, bàn tay run rẩy vì cố gắng kìm nén. Bà của anh đích thân đẩy quan hệ giữa anh và Đường Thi vào đường cùng! Đây là bà ruột của anh! Nhưng bà ta lại làm những gì?
Đôi mắt Bạc Dạ đỏ ngầu, cười lạnh lẽo: “Vậy à? Bà có chắc là muốn tốt cho cháu không?” Giọng nói anh tràn đầy đau buồn, như thể chính vì họ mà anh rơi vào tuyệt vọng.
Bạc Dạ nhìn bà nội: “Bà nội, bà thật sự muốn giúp cháu sao? Không phải! Bà chỉ cảm thấy địa vị của bà nhà họ Bạc bị thách thức, cho nên mới lần lượt gây sự với Đường Thi mà thôi! Bà không quan tâm cháu, bà chỉ quan tâm chính mình!”
Giọng nói của Bạc Dạ gần như điên cuồng, nhưng lại khống chế cảm xúc không hoàn toàn sụp đổ. Bà Bạc bị mắng lùi lại hai bước, ôm ngực: “Dạ, cháu mới nói gì? Cháu đang chỉ trích bà hả? Tất cả những gì bà làm…”
“Nếu bà tốt với cháu thì sao không biết cháu có lỗi với Đường Thi, cháu đang cố gắng trả nợ cho cô ấy! Bà làm vậy sẽ chỉ khiến cô ấy càng hận nhà họ Bạc, vậy thì có ý nghĩa gì?” Đôi mắt Bạc Dạ đỏ bừng nhìn bà nội của mình. Có người nhà như vậy, anh thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Tại sao người bà ngoan cố đến mất trí này lại là người nhà của anh?
“Rốt cuộc bà muốn gì? Hôm nay bà nói cho rõ đi! Nói cho cháu biết bà muốn làm gì? Bà muốn khống chế cháu chứ gì? Muốn ép cháu cưới An Mật chứ gì? Còn gì nữa? Có phải bà muốn cháu nhường hết quyền lực trong công ty cho bà, để cháu cả ngày vây quanh bà như một thằng ngốc thì bà mới hài lòng không?”
Giọng Bạc Dạ như rỉ máu, người chung quanh đều không nhịn được nhíu mày. Người đàn ông này quả thực là bi kịch…
Bị chân tướng che mắt lâu như thế, vất vả lắm mới tỉnh ngộ, nhận rõ bản thân, kết quả người nhà còn liên tục ngáng chân, phỏng chừng sau này sẽ không còn cơ hội nối lại tình xưa với vợ cũ.
Bà Bạc bị Bạc Dạ mắng đến mức rơi nước mắt. An Mật ôm trán, vết thương đã ngừng chảy máu, thực ra chỉ bị trầy xước một chút, nhưng cô ta cố tình ra vẻ mất máu quá nhiều, yếu đuổi nhu nhược như một đóa hoa sen trắng vô tội đáng thương. Bạc Dạ quay sang nhìn An Mật, lại thấy Bạc Nhan sau lưng cô ta, gằn từng chữ: “Bạc Nhan, qua đây!” Đừng đứng bên cạnh người mẹ đã hoàn toàn biến chất của con!
Bạc Nhan cẩn thận đi tới, sợ hãi kêu: “Ba..”
“Nghe lời…” Bạc Dạ xoa đầu Bạc Nhan, sau đó ngẩng đầu nhìn An Mật: “An Mật, đừng để tôi tự tay hủy hoại chút thể diện cuối cùng tôi để lại cho cô.”
Sắc mặt An Mật tái nhợt. Anh Dạ đã biết chuyện gì?”
“Tôi giữ cô lại bên cạnh là vì cảm thấy cô đáng thương, muốn đền bù cho cô, chứ không phải vì tình yêu.” Bạc Dạ nhìn An Mật: “Nếu cô lại xúi giục bà nội tôi, dụ dỗ bà nội gây sự với Đường Thi thì tôi không ngại đưa hai người ra nước ngoài, cả đời không bao giờ trở lại Bạch Thành.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.