Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 586
Tiểu Thiên
07/03/2021
Lâm Từ ngay lập tức quay người, chộp lấy chìa khóa xe rồi chạy xuống
dưới tầng. Người ở bộ phận thư ký bên ngoài chỉ nhìn thấy hai bóng dáng
lướt qua như gió từ phòng làm việc của tổng giám đốc chạy ra ngoài làm
cho mọi người bị dọa giật mình nhao nhao cả lên.
Trong ấn tượng của mọi người, từ lúc Bạc Dạ trở về tính cách của anh cũng trở nên lười nhác không đàng hoàng, sao lại có lúc kinh sợ hoảng loạn và lúng túng như thế này cơ chứ?
Hơn nữa đến cả trợ lý Lâm Từ ở cạnh anh vẫn luôn lạnh lùng sao lúc này cũng vội vàng gấp gáp như vậy chứ?
Mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn Bạc Dạ và Lâm Từ xông ra ngoài, sau đó có người cúi đầu xem điện thoại, một tin tức thời sự nhanh chóng nhảy lên hot search: “Trời đất ơi, thành phố của chúng ta vừa xảy ra một vụ nổ nghiêm trọng!”
“Thật hay giả vậy!”
Mọi người đều bị tin tức này làm cho sợ đến mức ngẩn người, ngay sau đó lại cúi đầu đọc tin tức: “Thế mà lại xảy ra ở thành phố Hải Phòng?”
“Không phải chúng ta đã có Lam Minh ở đây rồi hay sao?”
“Đúng đó, thành phố của chúng ta có đội Phong Thần…”
“Đợi đã, hình như vụ nổ xảy ra lúc Lam Minh cũng đang ở đó!”
“Trời ơi… Đây có phải là một hành động để khiêu khích không?”
“Xong rồi… đột nhiên tôi cảm thấy rất sợ hãi, nói không chừng một ngày nào đó ở bên cạnh mình cũng sẽ xuất hiện một vụ nổ như thế này!”
“Cô đừng nói như vậy, cô vừa nói làm tôi cũng phải suy nghĩ lung tung theo rồi, một đoàn người đang đi cạnh mình ở trên đường nhỡ đâu ngay lúc sau bị nổ tung thành từng mảnh xác… thật đáng sợ…”
“Không sao đâu, chúng ta có đội Phong Thần rồi mà, đội Phong Thần nhất định sẽ nhanh chóng bắt được tội phạm thôi!”
Trong nhất thời mọi người đều cảm thấy hoang mang, các phương tiện truyền thông báo chí dồn dập đến hiện trường gây án, một số micro nhắm vào những người dân vô tội chịu ảnh hưởng từ vụ nổ đang hoảng sợ, họ né tránh phía máy quay: “Đừng chụp nữa, đừng có chụp nữa!”
Vụ nổ cũng đã xảy ra rồi, tại sao mấy người bên truyền thông này vẫn còn muốn tới chụp lại dáng vẻ hoảng sợ kinh hãi của bọn họ chứ?
Có người muốn đi lên phía trước phỏng vấn nhưng lại bị đám người đang kích động xô ngã xuống đất: “Lũ phóng viên vô lương tâm này! Lúc này rồi mà vẫn còn muốn lên tin hot! Thật sự là một lũ táng tận lương tâm! Binh sĩ cứu hộ đang cứu người còn các người lại ở đây nhân lúc hỗn loạn mà lên tin hot!”
“Đả đảo đám phóng viên! Vừa nãy còn hỏi tôi có buồn không, đều bị nổ tan tành rồi mà vẫn còn hỏi tôi có buồn hay không! Không biết rốt cuộc trong đầu đựng cái gì nữa!”
“Những tên săn ảnh vô lương tâm! Mạng xã hội loạn hết cả lên cũng chỉ vì mấy người các người đó! Chỗ nào cũng thấy nhúng tay vào! Đến cả sức nóng của việc này cũng muốn lợi dụng nữa, con của tôi còn đang ở bên trong, các người không giúp đỡ thì thôi đi lại còn chạy đến phỏng vấn cảm nhận của tôi, các người có biết tôi đau lòng như thế nào không! Cứ phải cho mọi người trên thế giới nhìn thấy sự đau khổ của chúng tôi mới được hay sao!”
“Cmn ai thèm quan tâm sống chết của các người chứ! Tôi chỉ muốn có điểm tin hot là được rồi! Không chỉ là vụ nổ, kể cả tội phạm giết người ông đây cũng từng phỏng vấn rồi, các người là cái quái gì!”
Có một người phóng viên bị xô ngã xuống đất, tức giận hét lên: “Đừng lại đây!”
“Đánh chết anh ta! Ăn nói hàm hồ! Coi trời bằng vung!”
“Kim không đâm vào người các người thì vĩnh viễn các người cũng không biết thế nào là đau! Tôi chúc cả nhà các người lần sau sẽ gặp phải vụ nổ sau đó có người kỳ quái đứng bên cạnh phỏng vấn cảm nhận của các người!”
Người nhà của người gặp nạn kêu gào đến rát cổ bỏng họng: “Các người căn bản không xứng đáng làm người!”
Toàn xã hội đang loạn thành một đống, tất cả mọi người đều đang chen lấn xô đẩy, mỗi người đều đang giữ lấy cái gọi là có đạo lý, từng người đều đứng ở đỉnh cao đạo đức của mình, trong lúc nhất thời lòng người hoảng loạn, trị an xã hội nhanh chóng bị đảo lộn, đến cả cảnh sát cũng bị ảnh hưởng.
“Cản tôi lại làm gì! Đám phóng viên này mà các người cũng muốn bảo vệ hay sao! Không phải cảnh sát nên đứng về phía những người bị hại như chúng tôi sao?”
“Động tay động chân là không đúng rồi, tất cả mọi việc chờ đến khi ổn định trở lại rồi giải quyết, chúng tôi bảo vệ mọi người, dù thế nào cũng không thể đánh nhau được!”
Trong ấn tượng của mọi người, từ lúc Bạc Dạ trở về tính cách của anh cũng trở nên lười nhác không đàng hoàng, sao lại có lúc kinh sợ hoảng loạn và lúng túng như thế này cơ chứ?
Hơn nữa đến cả trợ lý Lâm Từ ở cạnh anh vẫn luôn lạnh lùng sao lúc này cũng vội vàng gấp gáp như vậy chứ?
Mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn Bạc Dạ và Lâm Từ xông ra ngoài, sau đó có người cúi đầu xem điện thoại, một tin tức thời sự nhanh chóng nhảy lên hot search: “Trời đất ơi, thành phố của chúng ta vừa xảy ra một vụ nổ nghiêm trọng!”
“Thật hay giả vậy!”
Mọi người đều bị tin tức này làm cho sợ đến mức ngẩn người, ngay sau đó lại cúi đầu đọc tin tức: “Thế mà lại xảy ra ở thành phố Hải Phòng?”
“Không phải chúng ta đã có Lam Minh ở đây rồi hay sao?”
“Đúng đó, thành phố của chúng ta có đội Phong Thần…”
“Đợi đã, hình như vụ nổ xảy ra lúc Lam Minh cũng đang ở đó!”
“Trời ơi… Đây có phải là một hành động để khiêu khích không?”
“Xong rồi… đột nhiên tôi cảm thấy rất sợ hãi, nói không chừng một ngày nào đó ở bên cạnh mình cũng sẽ xuất hiện một vụ nổ như thế này!”
“Cô đừng nói như vậy, cô vừa nói làm tôi cũng phải suy nghĩ lung tung theo rồi, một đoàn người đang đi cạnh mình ở trên đường nhỡ đâu ngay lúc sau bị nổ tung thành từng mảnh xác… thật đáng sợ…”
“Không sao đâu, chúng ta có đội Phong Thần rồi mà, đội Phong Thần nhất định sẽ nhanh chóng bắt được tội phạm thôi!”
Trong nhất thời mọi người đều cảm thấy hoang mang, các phương tiện truyền thông báo chí dồn dập đến hiện trường gây án, một số micro nhắm vào những người dân vô tội chịu ảnh hưởng từ vụ nổ đang hoảng sợ, họ né tránh phía máy quay: “Đừng chụp nữa, đừng có chụp nữa!”
Vụ nổ cũng đã xảy ra rồi, tại sao mấy người bên truyền thông này vẫn còn muốn tới chụp lại dáng vẻ hoảng sợ kinh hãi của bọn họ chứ?
Có người muốn đi lên phía trước phỏng vấn nhưng lại bị đám người đang kích động xô ngã xuống đất: “Lũ phóng viên vô lương tâm này! Lúc này rồi mà vẫn còn muốn lên tin hot! Thật sự là một lũ táng tận lương tâm! Binh sĩ cứu hộ đang cứu người còn các người lại ở đây nhân lúc hỗn loạn mà lên tin hot!”
“Đả đảo đám phóng viên! Vừa nãy còn hỏi tôi có buồn không, đều bị nổ tan tành rồi mà vẫn còn hỏi tôi có buồn hay không! Không biết rốt cuộc trong đầu đựng cái gì nữa!”
“Những tên săn ảnh vô lương tâm! Mạng xã hội loạn hết cả lên cũng chỉ vì mấy người các người đó! Chỗ nào cũng thấy nhúng tay vào! Đến cả sức nóng của việc này cũng muốn lợi dụng nữa, con của tôi còn đang ở bên trong, các người không giúp đỡ thì thôi đi lại còn chạy đến phỏng vấn cảm nhận của tôi, các người có biết tôi đau lòng như thế nào không! Cứ phải cho mọi người trên thế giới nhìn thấy sự đau khổ của chúng tôi mới được hay sao!”
“Cmn ai thèm quan tâm sống chết của các người chứ! Tôi chỉ muốn có điểm tin hot là được rồi! Không chỉ là vụ nổ, kể cả tội phạm giết người ông đây cũng từng phỏng vấn rồi, các người là cái quái gì!”
Có một người phóng viên bị xô ngã xuống đất, tức giận hét lên: “Đừng lại đây!”
“Đánh chết anh ta! Ăn nói hàm hồ! Coi trời bằng vung!”
“Kim không đâm vào người các người thì vĩnh viễn các người cũng không biết thế nào là đau! Tôi chúc cả nhà các người lần sau sẽ gặp phải vụ nổ sau đó có người kỳ quái đứng bên cạnh phỏng vấn cảm nhận của các người!”
Người nhà của người gặp nạn kêu gào đến rát cổ bỏng họng: “Các người căn bản không xứng đáng làm người!”
Toàn xã hội đang loạn thành một đống, tất cả mọi người đều đang chen lấn xô đẩy, mỗi người đều đang giữ lấy cái gọi là có đạo lý, từng người đều đứng ở đỉnh cao đạo đức của mình, trong lúc nhất thời lòng người hoảng loạn, trị an xã hội nhanh chóng bị đảo lộn, đến cả cảnh sát cũng bị ảnh hưởng.
“Cản tôi lại làm gì! Đám phóng viên này mà các người cũng muốn bảo vệ hay sao! Không phải cảnh sát nên đứng về phía những người bị hại như chúng tôi sao?”
“Động tay động chân là không đúng rồi, tất cả mọi việc chờ đến khi ổn định trở lại rồi giải quyết, chúng tôi bảo vệ mọi người, dù thế nào cũng không thể đánh nhau được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.