Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 608
Tiểu Thiên
08/03/2021
Đường Thi cười khẽ: “Nhưng thật ra không chịu nổi lời khích lệ như vậy của anh, tôi cũng chỉ là một người thường.”
Phúc Trăn lắc đầu: “Thật ra nếu có thể, tôi còn hy vọng em tới công ty chúng tôi nhận chức, theo tôi được biết, hiện tại em rất nhàn rỗi, có phải hay không?”
Đường Thi quả thật là nhàn rỗi, chỉ là đời này cô cũng không có nghèo đến mức vì tiền mà đi cùng đàn ông, càng không thể vì tiền mà cúi đầu. Hiện tại tiền tích góp trên người cô cũng đủ để nuôi lớn Đường Duy trong điều kiện tốt nhất
. “Hay là thôi đi. Có thể trở thành đại sứ của công ty các anh, là vinh hạnh của tôi. Ngay từ đầu tôi cũng không muốn ra mặt, có điều nếu anh cũng đã mời tôi tới, còn nhận được cái danh hiệu này nữa…” Đường Thi chớp chớp mắt: “Cũng coi như là một sự khẳng định đối với tôi.”
“Em thật sự thay đổi rồi.”
Phúc Trăn nhẹ giọng nói: “Tôi còn rất nhớ bộ dáng quật cường trước kia của em, vẻ mặt chịu đựng tất cả sự đau khổ.”
Thế như hiện tại trên mặt Đường Thi lại chết lặng, giống như mọi việc chỉ là gió thoảng mây trôi. “Được rồi, qua đi thì cứ qua đi.” Đường Thi nghĩ tới Bạc Dạ, anh ta hiện tại…không phải cũng thay đổi rồi sao?
Lòng người quả dễ dàng thay đổi, không chịu được sự khảo nghiệm của thời gian.
Phúc Trăn có chút tò mò mà nhìn Đường Thi một cái: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, em và Bạc Dạ.có còn liên hệ không?”
Đường Thi không có trốn tránh: “Ừ, lần trước vẫn còn.” “Tôi và anh ta vẫn còn có liên hệ.” Phúc Trăn mắt nhìn bốn phía: “Có điều anh ta không biết việc mời em làm đại sứ là chủ ý của tôi, nếu iết có lẽ đến cả bạn bè cũng không làm được.”
Giờ này khắc này trên khuôn mặt trắng nõn của anh ta có một chút giảo hoạt, Đường Thi cũng không có xấu hổ: “Cảm ơn vì lòng tốt của anh.”
“Em càng ngày càng lạnh lùng.” Phúc Trăn bĩu môi: “Bạc Dạ khẳng định cũng đã nói em như thế?”
“Ừ, không chỉ mỗi anh ta.” Đường Thi bưng hồng trà hơi nguội lên nhấp một ngụm: “Rất nhiều người nói tôi hiện tại giống y như Bạc Dạ hồi trước.”
“Chính là lúc nào trông cũng rất lạnh lùng. Trước kia tuy rằng em không phải người thích cười, nhưng mà trái tim em còn nóng. Hiện tại em có cười rộ lên thì cả người và tim đều lạnh.”
Phúc Trăn duỗi tay, như muốn chỉnh lại tóc thay Đường Thi, sau đó lại gắng gượng dừng lại: “Cũng khá tốt, ít nhất như vậy em sẽ không bị Bạc Dạ bắt nạt.”
“Bắt nạt?” Đường Thi cong khóe miệng cười: “Chẳng qua là tôi bị coi thường mà thôi. Hiện tại tôi và Bạc Dạ đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, anh có thể đừng ở trước mặt tôi, lấy anh ta ra thử tôi được không?”
“Bị em phát hiện rồi, đúng là tôi đang thử em.” Phúc Trăn thu hồi tay: “Được rồi, anh chỉ muốn nhìn xem em còn có cảm giác nào đối với Bạc Dạ hay không thôi.”
Đường Thi không e dè mà thừa nhận: “Có, nhưng mà tôi sẽ không để cảm giác này khống chế mình.”
Cô dường như cũng không sợ hãi bị người nhìn thấu nội tâm, dù cho hiện tại vẫn có tình yêu đối với Bạc Dạ, cũng không mất mặt. Cô học được lý trí, yêu thì có tính là cái gì đâu?
Sinh mệnh quả thật đáng quý, giá trị của tình yêu càng cao, nếu vì tự do, cả hai đều có thể vứt bỏ. Phúc Trăn suy nghĩ cách diễn đạt: “Như vậy đi, để tôi gọi người đưa hợp đồng cho em, chúng ta nhìn lại một chút các điều khoản công việc, sau đó nếu đàm phán kết thúc sớm, tôi mời em đi ăn cơm, xem phim, có được không?”
Đường Thi cười lại từ chối: “Chúng ta không quen thuộc đến mức đấy đâu.” Cũng chỉ là đã từng ở Dạ Sắc, qua lại, gặp nhau vài lần mà thôi, không cần thiết vừa thấy mặt đã giống như bạn tốt đi ra ngoài dạo phố chơi như vậy. “Từ từ sẽ đến thôi.”
Phúc Trăn không cảm thấy xấu hổ vì bị từ chối, trên mặt còn nở nụ cười, trong lòng quyết định: “Dù sao em cũng nhàn rỗi, không phải sao?”
Phúc Trăn lắc đầu: “Thật ra nếu có thể, tôi còn hy vọng em tới công ty chúng tôi nhận chức, theo tôi được biết, hiện tại em rất nhàn rỗi, có phải hay không?”
Đường Thi quả thật là nhàn rỗi, chỉ là đời này cô cũng không có nghèo đến mức vì tiền mà đi cùng đàn ông, càng không thể vì tiền mà cúi đầu. Hiện tại tiền tích góp trên người cô cũng đủ để nuôi lớn Đường Duy trong điều kiện tốt nhất
. “Hay là thôi đi. Có thể trở thành đại sứ của công ty các anh, là vinh hạnh của tôi. Ngay từ đầu tôi cũng không muốn ra mặt, có điều nếu anh cũng đã mời tôi tới, còn nhận được cái danh hiệu này nữa…” Đường Thi chớp chớp mắt: “Cũng coi như là một sự khẳng định đối với tôi.”
“Em thật sự thay đổi rồi.”
Phúc Trăn nhẹ giọng nói: “Tôi còn rất nhớ bộ dáng quật cường trước kia của em, vẻ mặt chịu đựng tất cả sự đau khổ.”
Thế như hiện tại trên mặt Đường Thi lại chết lặng, giống như mọi việc chỉ là gió thoảng mây trôi. “Được rồi, qua đi thì cứ qua đi.” Đường Thi nghĩ tới Bạc Dạ, anh ta hiện tại…không phải cũng thay đổi rồi sao?
Lòng người quả dễ dàng thay đổi, không chịu được sự khảo nghiệm của thời gian.
Phúc Trăn có chút tò mò mà nhìn Đường Thi một cái: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, em và Bạc Dạ.có còn liên hệ không?”
Đường Thi không có trốn tránh: “Ừ, lần trước vẫn còn.” “Tôi và anh ta vẫn còn có liên hệ.” Phúc Trăn mắt nhìn bốn phía: “Có điều anh ta không biết việc mời em làm đại sứ là chủ ý của tôi, nếu iết có lẽ đến cả bạn bè cũng không làm được.”
Giờ này khắc này trên khuôn mặt trắng nõn của anh ta có một chút giảo hoạt, Đường Thi cũng không có xấu hổ: “Cảm ơn vì lòng tốt của anh.”
“Em càng ngày càng lạnh lùng.” Phúc Trăn bĩu môi: “Bạc Dạ khẳng định cũng đã nói em như thế?”
“Ừ, không chỉ mỗi anh ta.” Đường Thi bưng hồng trà hơi nguội lên nhấp một ngụm: “Rất nhiều người nói tôi hiện tại giống y như Bạc Dạ hồi trước.”
“Chính là lúc nào trông cũng rất lạnh lùng. Trước kia tuy rằng em không phải người thích cười, nhưng mà trái tim em còn nóng. Hiện tại em có cười rộ lên thì cả người và tim đều lạnh.”
Phúc Trăn duỗi tay, như muốn chỉnh lại tóc thay Đường Thi, sau đó lại gắng gượng dừng lại: “Cũng khá tốt, ít nhất như vậy em sẽ không bị Bạc Dạ bắt nạt.”
“Bắt nạt?” Đường Thi cong khóe miệng cười: “Chẳng qua là tôi bị coi thường mà thôi. Hiện tại tôi và Bạc Dạ đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, anh có thể đừng ở trước mặt tôi, lấy anh ta ra thử tôi được không?”
“Bị em phát hiện rồi, đúng là tôi đang thử em.” Phúc Trăn thu hồi tay: “Được rồi, anh chỉ muốn nhìn xem em còn có cảm giác nào đối với Bạc Dạ hay không thôi.”
Đường Thi không e dè mà thừa nhận: “Có, nhưng mà tôi sẽ không để cảm giác này khống chế mình.”
Cô dường như cũng không sợ hãi bị người nhìn thấu nội tâm, dù cho hiện tại vẫn có tình yêu đối với Bạc Dạ, cũng không mất mặt. Cô học được lý trí, yêu thì có tính là cái gì đâu?
Sinh mệnh quả thật đáng quý, giá trị của tình yêu càng cao, nếu vì tự do, cả hai đều có thể vứt bỏ. Phúc Trăn suy nghĩ cách diễn đạt: “Như vậy đi, để tôi gọi người đưa hợp đồng cho em, chúng ta nhìn lại một chút các điều khoản công việc, sau đó nếu đàm phán kết thúc sớm, tôi mời em đi ăn cơm, xem phim, có được không?”
Đường Thi cười lại từ chối: “Chúng ta không quen thuộc đến mức đấy đâu.” Cũng chỉ là đã từng ở Dạ Sắc, qua lại, gặp nhau vài lần mà thôi, không cần thiết vừa thấy mặt đã giống như bạn tốt đi ra ngoài dạo phố chơi như vậy. “Từ từ sẽ đến thôi.”
Phúc Trăn không cảm thấy xấu hổ vì bị từ chối, trên mặt còn nở nụ cười, trong lòng quyết định: “Dù sao em cũng nhàn rỗi, không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.