Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 633
Tiểu Thiên
10/03/2021
“Nói xin lỗi.” Bạc Dạ cười khẽ, nhưng đôi mắt lạnh như băng: “Với Đường Thi.”
Thạch Họa không ngờ Bạc Dạ lại bắt mình xin lỗi Đường Thi, trước kia cho dù nể mặt mình là em họ của Phúc Trăn, Bạc Dạ cũng sẽ cho mình thể diện, bây giờ lại không hề nể mặt như trước kia.
Thạch Họa lập tức rơi nước mắt, dính vào ngón tay Bạc Dạ, anh cau mày chậc một tiếng rồi buông tay ra. Đường Thi mỉm cười đưa cho anh một tờ khăn giấy: “Cậu Dạ, anh lau đi, đừng bẩn tay.
Thạch Họa trơ mắt nhìn Bạc Dạ thật sự nhận khăn giấy của Đường Thi lau tay, dường như rất khinh thường vì vừa đụng vào mình, ánh mắt nhẹ bẫng khiến Thạch Họa hoảng sợ.
“Chà, lão Dạ.” Phúc Trăn cười đi tới, thấy Bạc Da và Đường Thi đứng cạnh nhau, đối diện là em họ của mình, anh ta lập tức chào hỏi: “Sao ba người lại đều ở đây?”. ||||| Truyện đề cử: Đan Vũ Càn Khôn |||||
“Anh họ…” Thạch Hoa lập tức nhào vào lòng Phúc Trăn. Phúc Trăn lùi lại mấy bước.
Anh không thích cô em họ bốc đồng kiêu căng này, nhưng dù gì cũng là em họ mình, thấy cô ta khóc, vì lễ phép và biểu đạt sự quan tâm, anh vẫn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Bạc Dạ im lặng không lên tiếng. Đường Thi làm như không thấy. Hai người cứ như không quan tâm tới bên ngoài, chỉ thiếu điều viết dòng chữ “Không liên quan tới tôi, tôi không biết” lên mặt.
Phúc Trăn lập tức hiểu rõ mọi chuyện, nhếch môi cười xấu hổ: “À… Chỉ là… mâu thuẫn nhỏ thôi đúng không? Mới làm quen với nhau nên chắc là còn chút xích mích.”
Thạch Họa sửng sốt, chuyện này lại bị Phúc Trăn che lấp chỉ bằng một câu mâu thuẫn nhỏ thôi sao? Không, mình nhất định phải làm to chuyện, muốn cho mọi người đều biết Đường Thi là hồ ly tinh, trái ôm phải ấp!
Cô ta ngẩng đầu, ra vẻ tội nghiệp: “Anh họ, em thấy lúc trước Đường Thi ở bên anh nên cho rằng hai người có quan hệ tốt… Hôm nay em thấy cô ta thân mật với anh Dạ nên cho rằng cô ta giấu anh… Thế nên.. Thế nên em mới không nhịn được mắng Đường Thi mấy câu… Không ngờ cô ta lại trào phúng em, còn nói em đẳng cấp quá thấp, em.”
Nói rồi, cô ta lại muốn khóc, dáng vẻ đáng thương khiến Đường Thi tặc lưỡi, còn hứng thú vừa vỗ tay vừa nói: “Bịa tiếp đi, kể chuyện xong chưa? Tôi còn muốn nghe nữa.”
Bạc Dạ cũng mỉm cười: “Rất thú vị.”
Thạch Hoa nghiến răng nghiến lợi, mặt ngoài vẫn không thể khiến mình rơi vào thế yếu: “Anh xem, chính là bộ mặt kiêu ngạo này đây, đúng là không để mắt tới người khác…”
Đường Thi khó chịu chỉnh lại mái tóc: “Toàn mấy câu này, cô còn từ mới nào không? Đừng để người ta nghĩ trình độ văn hóa của cô thấp.”
Bạc Dạ nói: “Em đừng cưỡng cầu người khác làm chuyện vượt quá năng lực của mình.”
Phúc Trăn cũng buồn cười. Thạch Hoa tự biến mình thành trò tiêu khiển của người khác, nhưng cô ta còn cho rằng mình thật sự có thể gây sóng gió. Anh ta không muốn em họ mình tiếp tục mất mặt nên tùy tiện tìm cái cớ cho cô ta mau rời đi. Nào ngờ cô ta kiên quyết không chịu buông tha: “Anh họ nhìn Đường Thi mà xem, anh đừng bị cô ta lừa!”
Đường Thi cười khẽ: “Tôi lừa anh họ cô cái gì? Lừa tiền, lừa quyền hay là lừa chính anh ta?”
Thạch Họa cứng đờ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra cách phản bác: “Cô… Cô thích nịnh bợ quyền quý… Cô…”
“Chẳng lẽ cô ghen ty?” Đường Thi che miệng bật cười, nhìn Bạc Dạ nhìn đang nhìn trẻ con: “Ghen ty vì tôi có thể đứng bên cạnh Bạc Dạ, còn cô thì không?”
Thạch Họa không ngờ Bạc Dạ lại bắt mình xin lỗi Đường Thi, trước kia cho dù nể mặt mình là em họ của Phúc Trăn, Bạc Dạ cũng sẽ cho mình thể diện, bây giờ lại không hề nể mặt như trước kia.
Thạch Họa lập tức rơi nước mắt, dính vào ngón tay Bạc Dạ, anh cau mày chậc một tiếng rồi buông tay ra. Đường Thi mỉm cười đưa cho anh một tờ khăn giấy: “Cậu Dạ, anh lau đi, đừng bẩn tay.
Thạch Họa trơ mắt nhìn Bạc Dạ thật sự nhận khăn giấy của Đường Thi lau tay, dường như rất khinh thường vì vừa đụng vào mình, ánh mắt nhẹ bẫng khiến Thạch Họa hoảng sợ.
“Chà, lão Dạ.” Phúc Trăn cười đi tới, thấy Bạc Da và Đường Thi đứng cạnh nhau, đối diện là em họ của mình, anh ta lập tức chào hỏi: “Sao ba người lại đều ở đây?”. ||||| Truyện đề cử: Đan Vũ Càn Khôn |||||
“Anh họ…” Thạch Hoa lập tức nhào vào lòng Phúc Trăn. Phúc Trăn lùi lại mấy bước.
Anh không thích cô em họ bốc đồng kiêu căng này, nhưng dù gì cũng là em họ mình, thấy cô ta khóc, vì lễ phép và biểu đạt sự quan tâm, anh vẫn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Bạc Dạ im lặng không lên tiếng. Đường Thi làm như không thấy. Hai người cứ như không quan tâm tới bên ngoài, chỉ thiếu điều viết dòng chữ “Không liên quan tới tôi, tôi không biết” lên mặt.
Phúc Trăn lập tức hiểu rõ mọi chuyện, nhếch môi cười xấu hổ: “À… Chỉ là… mâu thuẫn nhỏ thôi đúng không? Mới làm quen với nhau nên chắc là còn chút xích mích.”
Thạch Họa sửng sốt, chuyện này lại bị Phúc Trăn che lấp chỉ bằng một câu mâu thuẫn nhỏ thôi sao? Không, mình nhất định phải làm to chuyện, muốn cho mọi người đều biết Đường Thi là hồ ly tinh, trái ôm phải ấp!
Cô ta ngẩng đầu, ra vẻ tội nghiệp: “Anh họ, em thấy lúc trước Đường Thi ở bên anh nên cho rằng hai người có quan hệ tốt… Hôm nay em thấy cô ta thân mật với anh Dạ nên cho rằng cô ta giấu anh… Thế nên.. Thế nên em mới không nhịn được mắng Đường Thi mấy câu… Không ngờ cô ta lại trào phúng em, còn nói em đẳng cấp quá thấp, em.”
Nói rồi, cô ta lại muốn khóc, dáng vẻ đáng thương khiến Đường Thi tặc lưỡi, còn hứng thú vừa vỗ tay vừa nói: “Bịa tiếp đi, kể chuyện xong chưa? Tôi còn muốn nghe nữa.”
Bạc Dạ cũng mỉm cười: “Rất thú vị.”
Thạch Hoa nghiến răng nghiến lợi, mặt ngoài vẫn không thể khiến mình rơi vào thế yếu: “Anh xem, chính là bộ mặt kiêu ngạo này đây, đúng là không để mắt tới người khác…”
Đường Thi khó chịu chỉnh lại mái tóc: “Toàn mấy câu này, cô còn từ mới nào không? Đừng để người ta nghĩ trình độ văn hóa của cô thấp.”
Bạc Dạ nói: “Em đừng cưỡng cầu người khác làm chuyện vượt quá năng lực của mình.”
Phúc Trăn cũng buồn cười. Thạch Hoa tự biến mình thành trò tiêu khiển của người khác, nhưng cô ta còn cho rằng mình thật sự có thể gây sóng gió. Anh ta không muốn em họ mình tiếp tục mất mặt nên tùy tiện tìm cái cớ cho cô ta mau rời đi. Nào ngờ cô ta kiên quyết không chịu buông tha: “Anh họ nhìn Đường Thi mà xem, anh đừng bị cô ta lừa!”
Đường Thi cười khẽ: “Tôi lừa anh họ cô cái gì? Lừa tiền, lừa quyền hay là lừa chính anh ta?”
Thạch Họa cứng đờ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra cách phản bác: “Cô… Cô thích nịnh bợ quyền quý… Cô…”
“Chẳng lẽ cô ghen ty?” Đường Thi che miệng bật cười, nhìn Bạc Dạ nhìn đang nhìn trẻ con: “Ghen ty vì tôi có thể đứng bên cạnh Bạc Dạ, còn cô thì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.