Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 659
Tiểu Thiên
11/03/2021
Giống như đếm ngược thời gian, giây cuối cùng trước khi phát nổ. Đường Thi nhìn chằm chằm chữ trên màn hình điện thoại hồi lâu, cuối cùng không nói một tiếng, tắt màn hình đi, đèn đường cũng tắt dần, giống như ánh sáng cuối cùng trong trái tim cô bị bóng tối nuốt chửng.
Đường Thi không đi tìm Phúc Trăn, nhưng không ngờ Phúc Trăn lại chủ động đến tìm cô. Hôm đó Đường Thi vừa từ bên ngoài về nhà thì phát hiện chung quanh có người theo dõi.
Lúc quay đầu lại, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã có người cầm khăn bịt miệng cô. Đường Thi mở to mắt, lập tức nín thở. Lúc này nếu cô hô hấp thì chắc chắn sẽ hít vào thuốc gây mê ete.
Bao nhiêu năm qua, Đường Thi đã rất cảnh giác. Cô giả vờ hôn mê, sau đó thừa dịp đối phương sao nhãng trực tiếp ra tay, bóp cổ người kia.
Người áo đen không ngờ Đường Thi lại có thân thủ như vậy, lùi về sau lại trúng ý Đường Thi, cô giơ chân đạp một phát, người kia không kịp đề phòng, bị đá trúng bụng, lập tức nôn khan ngã ra sau, quỳ rạp xuống đất liên tục nôn khan.
Đường Thi nhìn chằm chằm người kia, bẻ hai tay anh ta ra sau lưng giữ chặt, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, người áo đen cứ thế bị một cô gái thoạt nhìn tay trói gà không chặt chế ngự.
Anh ta còn chưa kịp khiếp sợ thì Đường Thi đã đè lên đầu anh ta, cứ thế đập xuống mặt đất, sau đó tùy tiện lấy di động ra gọi điện thoại, một đống người lập tức xông ra khỏi chung cư.
Khương Thích cầm gây bóng chày hét lên: “Tên khốn nạn nào dám chơi lưu manh, ăn bớt của Đường Thi nhà tao?”
Người áo đen bị đè trên mặt đất: Bà chị nhìn lại xem ai đè ai! Tôi mà ăn bớt được của cô ta sao? Tôi sắp khóc rồi đây!
Khương Thích và Hàn Nhượng cùng Tùng Sam bẻ khớp ngón tay đều ngây ngẩn cả người, nhìn người đàn ông bị đè trên mặt đất, lại nhìn vẻ mặt thoải mái của Đường Thi, ba người bỗng trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện gì vậy? Họ cố gắng chạy ra giúp đỡ, sao không cần ra tay đã kết thúc rồi?
Đường Thi ra hiệu cho mọi người: “Lấy dây thừng trói chặt anh ta đi, miệng bịt lại bằng băng dán, sau đó đưa anh ta vào biệt thự của chúng ta.”
Ba người khiếp sợ nhìn cô, hiển nhiên còn chưa hiểu đầu cua tai nheo sự việc. Đường Thi trước mặt họ thật khó tin… Tay không chặn dao tay, không đánh kẻ bắt cóc!
Năm phút sau, người áo đen đáng thương này bị một đám người kéo lê lết trên mặt đất, nhốt vào biệt thự. Không Cậu Trăn cứu tôi với… Bên này có một người phụ nữ thật đáng sợ…
Người áo đen sợ tới mức muốn rơi nước mắt, tiếc rằng miệng bị bịt lại nên không thể kêu cứu. Sau đó cửa bị đóng sầm lại, người áo đen quay sang thì thấy Đường Thi đang tìm gậy trong phòng khách, nào là gậy bóng chày, gậy golf, khiến anh ta sợ hãi chảy mồ hội lạnh. “Anh nói xem sao dạo này cứ có người thích chết vậy nhỉ? Cố tình cứ nhằm vào tôi?”
Đường Thi tìm một cây gậy bóng chày thuận tay, nhẹ nhàng đập lên bàn tay, tiếng vang êm tai như thể ngay sau đó sẽ đập lên người người áo đen, cứ như bị giam trong phòng tối ngược đãi, Khương Thích ngồi bên cạnh căn hạt dưa: “Cậu định làm gì?”
Đường Thi vung gậy: “Tra tấn ép cung!”
Người áo đen: Sắp. Sắp tiêu đời rồi… Tôi khai, tôi khai hết!
Đường Thi không đi tìm Phúc Trăn, nhưng không ngờ Phúc Trăn lại chủ động đến tìm cô. Hôm đó Đường Thi vừa từ bên ngoài về nhà thì phát hiện chung quanh có người theo dõi.
Lúc quay đầu lại, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã có người cầm khăn bịt miệng cô. Đường Thi mở to mắt, lập tức nín thở. Lúc này nếu cô hô hấp thì chắc chắn sẽ hít vào thuốc gây mê ete.
Bao nhiêu năm qua, Đường Thi đã rất cảnh giác. Cô giả vờ hôn mê, sau đó thừa dịp đối phương sao nhãng trực tiếp ra tay, bóp cổ người kia.
Người áo đen không ngờ Đường Thi lại có thân thủ như vậy, lùi về sau lại trúng ý Đường Thi, cô giơ chân đạp một phát, người kia không kịp đề phòng, bị đá trúng bụng, lập tức nôn khan ngã ra sau, quỳ rạp xuống đất liên tục nôn khan.
Đường Thi nhìn chằm chằm người kia, bẻ hai tay anh ta ra sau lưng giữ chặt, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, người áo đen cứ thế bị một cô gái thoạt nhìn tay trói gà không chặt chế ngự.
Anh ta còn chưa kịp khiếp sợ thì Đường Thi đã đè lên đầu anh ta, cứ thế đập xuống mặt đất, sau đó tùy tiện lấy di động ra gọi điện thoại, một đống người lập tức xông ra khỏi chung cư.
Khương Thích cầm gây bóng chày hét lên: “Tên khốn nạn nào dám chơi lưu manh, ăn bớt của Đường Thi nhà tao?”
Người áo đen bị đè trên mặt đất: Bà chị nhìn lại xem ai đè ai! Tôi mà ăn bớt được của cô ta sao? Tôi sắp khóc rồi đây!
Khương Thích và Hàn Nhượng cùng Tùng Sam bẻ khớp ngón tay đều ngây ngẩn cả người, nhìn người đàn ông bị đè trên mặt đất, lại nhìn vẻ mặt thoải mái của Đường Thi, ba người bỗng trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện gì vậy? Họ cố gắng chạy ra giúp đỡ, sao không cần ra tay đã kết thúc rồi?
Đường Thi ra hiệu cho mọi người: “Lấy dây thừng trói chặt anh ta đi, miệng bịt lại bằng băng dán, sau đó đưa anh ta vào biệt thự của chúng ta.”
Ba người khiếp sợ nhìn cô, hiển nhiên còn chưa hiểu đầu cua tai nheo sự việc. Đường Thi trước mặt họ thật khó tin… Tay không chặn dao tay, không đánh kẻ bắt cóc!
Năm phút sau, người áo đen đáng thương này bị một đám người kéo lê lết trên mặt đất, nhốt vào biệt thự. Không Cậu Trăn cứu tôi với… Bên này có một người phụ nữ thật đáng sợ…
Người áo đen sợ tới mức muốn rơi nước mắt, tiếc rằng miệng bị bịt lại nên không thể kêu cứu. Sau đó cửa bị đóng sầm lại, người áo đen quay sang thì thấy Đường Thi đang tìm gậy trong phòng khách, nào là gậy bóng chày, gậy golf, khiến anh ta sợ hãi chảy mồ hội lạnh. “Anh nói xem sao dạo này cứ có người thích chết vậy nhỉ? Cố tình cứ nhằm vào tôi?”
Đường Thi tìm một cây gậy bóng chày thuận tay, nhẹ nhàng đập lên bàn tay, tiếng vang êm tai như thể ngay sau đó sẽ đập lên người người áo đen, cứ như bị giam trong phòng tối ngược đãi, Khương Thích ngồi bên cạnh căn hạt dưa: “Cậu định làm gì?”
Đường Thi vung gậy: “Tra tấn ép cung!”
Người áo đen: Sắp. Sắp tiêu đời rồi… Tôi khai, tôi khai hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.