Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 822
Tiểu Thiên
23/03/2021
Nửa tiếng sau, nguyên bản Đường Thi đang ăn uống vui vẻ cùng với Hàn Thâm, thể nhưng đột nhiên cô cảm thấy được không biết có ánh mắt từ đâu đó chiếu qua đây, lại còn quá mức rõ ràng khiến cho cả người của cô cảm thấy không thoải mái
Chẳng lẽ đang ở Luân Đôn mà cũng bị người khác theo dõi hay sao
Đường Thi có chút cảnh giác, nhưng cô lại không biểu hiện quá rõ ràng ở trên mặt, đúng lúc Hàn Thâm còn cắt miếng thịt bò đưa cho Đường Duy, thậm chí còn rắc sốt tiêu đen lên thịt bò cho cậu bé
Đường Duy ở một bên nhẹ giọng nói: “Cháu cảm ông chủ Hàn Thâm a.”
Còn Sakahara Kurosawa ở bên kia thì được Đường Thi giúp đỡ, mặt của cậu bé đồ bừng, thử dùng tiếng Trung để nói lời cảm ơn với Đường Thi, nói chuyện vẫn còn có chút ngắc ngứ.Mẹ của Đường Duy Trông thật xinh đẹp!
Ngồi ở bên cạnh cậu bé khiến cho cậu bé cảm thấy có áp lực thật lớn..
Thân thể nhỏ nhắn của Sakahara Kurosawa ngối thẳng tắp, đúng lúc Đường Thi nhìn thấy: “Đừng căng thằng, cô cũng đâu đáng sợ như vậy.”
Sakahara Kurosawa nói lắp bắp: “Cháu…Cháu biết cô không đáng sợ, thể nhưng do cô, cô xinh đẹp quá… Châu, cháu cảm thấy hơi xấu hổ”
Đường Thi đưa tay vuốt tóc, cắt cho Sakahara Kurosawa một chiếc xúc xích: “Châu cử coi cô như là một người bạn tốt là được, cứ giống như Đường Duy là được.”
Đường Duy nói: “Đúng vậy, cậu xem bên canh tớ còn có mấy người như thấy Phó Bạch Việt với Asuka nữa, bọn họ đều là bạn tốt của tớ, tuổi tác không phải là vấn đề lớn đâu.”
Hàn Thâm nghe thấy mấy cái tên như vậy thì hơi nhíu mày, hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
Đường Duy quay đầu: “Là bạn tốt chung của con với ba! Thầy của con tên là Kỷ Mặc, thấy ấy có một người bạn vào sinh ra tử tên là Lạc Phàm, còn có Bạch Việt là người đẹp trai với mái tóc dài màu trắng, còn Tung Sam là chú nhỏ của cháu, Asuka là một cô gáicòn đẹp trai hơn bất cứ bạn nam nào… Tóm lại, bon họ đều là những người rất tuyệt vời.
Là những người vô cùng vô cùng tuyệt vời.
Đúng vậy, bọn họ chỉ cần nghe thấy Đường Duy gặp nguy hiểm thì bọn họ sẽ tới để giúp đỡ, Đường Duy cảm thấy thật may mắn khi có thể gặp gỡ và quen biết mọi người trong Thất Tông Tôi.
Sakahara Kurosawa nhìn sang Đường Duy, nhẹ giọng nói: “Làm sao mà cậu có thể quen biết được với những người này?”
Đường Duy ngần người: “Có lẽ là…tình cờ chăng?”
Cậu bé cũng chưa từng nghĩ tới bản thân mình có thể gặp được mọi người trong Thất Tông Tội. Cậu bé nghĩ lại nếu như tất cả việc này đều do ai đó sắp đặt thì đúng là có chút đáng sợ…
Hiện tại An Mật đã chết, An Như cũng đang sống như người thực vật, Đường Duy thật sự nghĩ không ra còn có ai sẽ ra tay sau lưng bọn họ
Hàn Thâm nghe lời nói của Đường Duy, ánh mắt của anh ta có chút trầm lắng: “Con đều quen biết những người này hay sao?”
“Đúng vậy a, quan hệ giữa bọn con tốt lắm a.” Đường Duy gật gật đầu: “Chú Hàn Thâm cũng muốngặp bọn họ phải không ạ? Bọn họ đều tốt lắm a.”
“Chủ ư?”
Hàn Thâm khoát tay “Thôi để lần sau đi, mấy ngày nữa chú còn phải đi tìm ba của cháu để nói chuyện nữa.”
“Hà?”
Đường Duy và Đường Thi đều ngắn cả người, Hàn Thâm muốn gặp Bạc Dạ ư? Tuy rằng bon họ đều là con nhà giàu, thế nhưng rõ ràng cả hai người bọn họ… rõ ràng là chẳng hề liên quan đến nhau
Hàn Thâm cười cười: “Chi là tôi muốn tìm anh ta bàn bạc về một số chuyện hợp tác làm ăn, cho nên thật ra lần này tới đây là vì muốn tiện đường tìm Bạc Dạ là vì chuyện làm ăn mà thôi.”
“À.” Đường Thi cũng không còn hoài nghi gì nữa, chuyện giữa Bạc Dạ và Hàn Thâm cô cũng không muốn xen vào, ngồi yên lặng ăn cơm. Một lúc sau, thì cô lấy cở đi vệ sinh, nhưng thật ra là tới quầy lễ tân để thanh toán hóa đơn trước
Cô muốn mời khách một lần để cảm ơn Hàn Thâm vì đã tiện đường đưa cô đến Luân Đôn
Sau đó Hàn Thâm định đứng dậy đi thanh toán hóa đơn thì biết được có người đã thanh toán trước, anh ta nhìn Đường Thi với vẻ không thể tin nổi: “Em đã thanh toán hóa đơn rồi sao?”
Chẳng lẽ đang ở Luân Đôn mà cũng bị người khác theo dõi hay sao
Đường Thi có chút cảnh giác, nhưng cô lại không biểu hiện quá rõ ràng ở trên mặt, đúng lúc Hàn Thâm còn cắt miếng thịt bò đưa cho Đường Duy, thậm chí còn rắc sốt tiêu đen lên thịt bò cho cậu bé
Đường Duy ở một bên nhẹ giọng nói: “Cháu cảm ông chủ Hàn Thâm a.”
Còn Sakahara Kurosawa ở bên kia thì được Đường Thi giúp đỡ, mặt của cậu bé đồ bừng, thử dùng tiếng Trung để nói lời cảm ơn với Đường Thi, nói chuyện vẫn còn có chút ngắc ngứ.Mẹ của Đường Duy Trông thật xinh đẹp!
Ngồi ở bên cạnh cậu bé khiến cho cậu bé cảm thấy có áp lực thật lớn..
Thân thể nhỏ nhắn của Sakahara Kurosawa ngối thẳng tắp, đúng lúc Đường Thi nhìn thấy: “Đừng căng thằng, cô cũng đâu đáng sợ như vậy.”
Sakahara Kurosawa nói lắp bắp: “Cháu…Cháu biết cô không đáng sợ, thể nhưng do cô, cô xinh đẹp quá… Châu, cháu cảm thấy hơi xấu hổ”
Đường Thi đưa tay vuốt tóc, cắt cho Sakahara Kurosawa một chiếc xúc xích: “Châu cử coi cô như là một người bạn tốt là được, cứ giống như Đường Duy là được.”
Đường Duy nói: “Đúng vậy, cậu xem bên canh tớ còn có mấy người như thấy Phó Bạch Việt với Asuka nữa, bọn họ đều là bạn tốt của tớ, tuổi tác không phải là vấn đề lớn đâu.”
Hàn Thâm nghe thấy mấy cái tên như vậy thì hơi nhíu mày, hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
Đường Duy quay đầu: “Là bạn tốt chung của con với ba! Thầy của con tên là Kỷ Mặc, thấy ấy có một người bạn vào sinh ra tử tên là Lạc Phàm, còn có Bạch Việt là người đẹp trai với mái tóc dài màu trắng, còn Tung Sam là chú nhỏ của cháu, Asuka là một cô gáicòn đẹp trai hơn bất cứ bạn nam nào… Tóm lại, bon họ đều là những người rất tuyệt vời.
Là những người vô cùng vô cùng tuyệt vời.
Đúng vậy, bọn họ chỉ cần nghe thấy Đường Duy gặp nguy hiểm thì bọn họ sẽ tới để giúp đỡ, Đường Duy cảm thấy thật may mắn khi có thể gặp gỡ và quen biết mọi người trong Thất Tông Tôi.
Sakahara Kurosawa nhìn sang Đường Duy, nhẹ giọng nói: “Làm sao mà cậu có thể quen biết được với những người này?”
Đường Duy ngần người: “Có lẽ là…tình cờ chăng?”
Cậu bé cũng chưa từng nghĩ tới bản thân mình có thể gặp được mọi người trong Thất Tông Tội. Cậu bé nghĩ lại nếu như tất cả việc này đều do ai đó sắp đặt thì đúng là có chút đáng sợ…
Hiện tại An Mật đã chết, An Như cũng đang sống như người thực vật, Đường Duy thật sự nghĩ không ra còn có ai sẽ ra tay sau lưng bọn họ
Hàn Thâm nghe lời nói của Đường Duy, ánh mắt của anh ta có chút trầm lắng: “Con đều quen biết những người này hay sao?”
“Đúng vậy a, quan hệ giữa bọn con tốt lắm a.” Đường Duy gật gật đầu: “Chú Hàn Thâm cũng muốngặp bọn họ phải không ạ? Bọn họ đều tốt lắm a.”
“Chủ ư?”
Hàn Thâm khoát tay “Thôi để lần sau đi, mấy ngày nữa chú còn phải đi tìm ba của cháu để nói chuyện nữa.”
“Hà?”
Đường Duy và Đường Thi đều ngắn cả người, Hàn Thâm muốn gặp Bạc Dạ ư? Tuy rằng bon họ đều là con nhà giàu, thế nhưng rõ ràng cả hai người bọn họ… rõ ràng là chẳng hề liên quan đến nhau
Hàn Thâm cười cười: “Chi là tôi muốn tìm anh ta bàn bạc về một số chuyện hợp tác làm ăn, cho nên thật ra lần này tới đây là vì muốn tiện đường tìm Bạc Dạ là vì chuyện làm ăn mà thôi.”
“À.” Đường Thi cũng không còn hoài nghi gì nữa, chuyện giữa Bạc Dạ và Hàn Thâm cô cũng không muốn xen vào, ngồi yên lặng ăn cơm. Một lúc sau, thì cô lấy cở đi vệ sinh, nhưng thật ra là tới quầy lễ tân để thanh toán hóa đơn trước
Cô muốn mời khách một lần để cảm ơn Hàn Thâm vì đã tiện đường đưa cô đến Luân Đôn
Sau đó Hàn Thâm định đứng dậy đi thanh toán hóa đơn thì biết được có người đã thanh toán trước, anh ta nhìn Đường Thi với vẻ không thể tin nổi: “Em đã thanh toán hóa đơn rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.