Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 947
Tiểu Thiên
05/04/2021
Toàn thân của Ôn Minh Châu đều dính đầy nước mưa, quân áo ướt sũng gần như biến thành trong suốt, gương mặt cô ấy trắng bệch, đôi mắt trên khuôn mặt kia dường như có vẻ sáng lên một cách kì lạ.
Đường Thi ngây ngẩn cả người, không kịp phản ứng với những gì đang diễn ra.
Ôn Minh Châu níu kéo lấy cánh tay Đường Thi: “Cứu em.. Chị Đường, làm ơn hãy cứu em, em thật sự không có ai khác để cầu cứu nữa rồi”
Hô hấp của Đường Thi ngưng trệ, lập tức kéo lấy đối phương từ dưới đất đứng lên: “Em nói gì thì nói chậm một chút, bây giờ em phát sốt rồi. Chị sẽ gọi Giang Lăng đến đây khám bệnh cho em, chờ sức khỏe em ổn định chúng ta lại bàn tiếp, có được không?”
Nhìn thấy dáng vẻ kiên định trong mắt Đường Thi, Ôn Minh Châu đột nhiên đỏ mắt.
Ôn Lễ Chỉ nói Đường Thi vì muốn lấy lòng người nhà họ Ôn cho nên mới tiếp cận cô ấy, nhưng mà hiện tại, lúc cô ấy tuyệt vọng cần một nơi để dựa vào, vẫn luôn là Đường Thi nâng đỡ cô ấy mà không một chút phàn nàn hay thac mắc nào. Nhân phẩm của một người có tốt hay không đến cuối cùng là do cái gì quyết định đây?
Nửa tiếng sau kể từ khi Đường Thi gọi điện thoại cho Giang Lăng đến đây, lúc anh ta đến còn mang theo một bộ quần áo mới cho Ôn Minh Châu, chờ cho đến khi mặc xong quần áo mới sạch sẽ, ấm áp rốt cuộc cũng thấy Ôn Minh Châu mang theo chút sinh khí.
Cô ấy khép nép ngồi trên giường của Đường Thi giống như một con búp bê vậy. Đường Thị tiếc hận không thể xông lên ôm lấy cô ấy vào lòng, kiểm tra một chút xem sao. “Làm sao vậy?”
Khi Giang Lăng bước vào phòng với túi dụng cụ sơ cứu trong tay, những gì đập vào mắt anh ta là cảnh một loli đang năm trên giường Đường Thi. “Ha?”
Giang Lăng mang theo túi sơ cứu lùi từng bước về sau: “Tình huống gì đang xảy ra vậy? Đường Thi, cô bị Bạc Da kích thích nhiều quả cho nên từ nay về sau chuyển sang thích phụ nữ ư?”
Vốn dĩ trên gương mặt của Đường Thi vẫn còn mang theo nụ cười hiền từ như một người mẹ, nghe xong lập tức hạ khóe môi xuống, tốc độ thay đổi sắc mặt có thể sánh với Bạc Dạ, trực tiếp trở lại biểu tình vốn có của chính mình, cao giọng thánh thót nói: “Anh lại đây xem qua giúp cô ấy một chút.”
Giang Lăng tiến gần lại chỗ Ôn Minh Châu, nhìn chằm chăm thật lâu vào mặt cô ấy. Ôn Minh Châu có chút hồi hộp, sau đó Giang Lăng vuốt cảm là một tiếng: “Cô không phải là cô gái của nhà họ Ôn sao?” Ôn Minh Châu muốn nói là không phải, nhưng cô ấy rất ít khi lừa dối người khác, ngượng ngập đến mức mặt đỏ tai hồng cũng không biết nên phản ứng như thế nào, Đường Thi chỉ có thể thở dài, đáp hộ: “Cứ xem là vậy đi.”
“Gi?”
Giang Lăng đứng thẳng người dậy “Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì..”
Đường Thi thả lỏng hai tay: “Anh nhìn không ra sao, tình huống này rất rõ ràng mà, là Ôn Minh Châu vừa trốn khỏi nhà họ Ôn”
Những lời này vừa nói ra, cả người Ôn Minh Châu bỗng chốc ngây ngẩn, cô ấy có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng Đường Thi đang đứng bên cạnh giường, không thể ngờ Đường. ngôn tình ngược
Thi có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện nhanh như vậy.
Vốn dĩ cô ấy nghĩ mình cần phải giải thích rất phức tạp và rườm rà, nhưng mà sự thật chính là, cô ấy không cần mở miệng nói bất cứ cái gì, Đường Thi vẫn rất nhanh nhẹn nhìn thấu được tình huống “Cãi nhau với anh trai của cô sao?”
Giang Lăng một bên vừa kiểm tra mũi kim tiêm trên mu bàn tay Ôn Minh Châu vừa nói: “Trời mưa lớn vậy mà còn chạy ra ngoài.”
Ôn Minh Châu mím môi không nói chuyện, Giang Lăng xem như đã hiểu, chỉ có thể thờ dài nói: “Cái kia. xem ra là mâu thuẫn giữa hai anh em.”
“Không phải.”
Ôn Minh Châu đột nhiên mớ miệng lên tiếng, thanh âm nhẹ như gió thoảng bên tai, nhưng lại rất kiên định: “Không phải là giữa anh em.”
Cô ấy bắt lấy cánh tay của Đường Thi giống như bắt lấy cong rơm cứu mạng cuối cùng: “Em không muốn trở về nhà họ Ôn, nơi đó vốn dĩ không phải là nhà của em.”
Mà nơi đó đối với cô ấy chẳng khác nào là một cái nhà giam, là ác mộng cả cuộc đời của cô ấy.
Đường Thi cau mày: “Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Anh trai em… gần đây có liên lạc lại với Mã Cường”
Đôi mắt Ôn Minh Châu đỏ hoe, giọng nói không kiếm được run rẩy, nói với Đường Thi: “Anh ta muốn đẩy em đi, muốn lợi dụng em để đối lấy tất cả những gì anh ta muốn”
Đường Thi ngây ngẩn cả người, không kịp phản ứng với những gì đang diễn ra.
Ôn Minh Châu níu kéo lấy cánh tay Đường Thi: “Cứu em.. Chị Đường, làm ơn hãy cứu em, em thật sự không có ai khác để cầu cứu nữa rồi”
Hô hấp của Đường Thi ngưng trệ, lập tức kéo lấy đối phương từ dưới đất đứng lên: “Em nói gì thì nói chậm một chút, bây giờ em phát sốt rồi. Chị sẽ gọi Giang Lăng đến đây khám bệnh cho em, chờ sức khỏe em ổn định chúng ta lại bàn tiếp, có được không?”
Nhìn thấy dáng vẻ kiên định trong mắt Đường Thi, Ôn Minh Châu đột nhiên đỏ mắt.
Ôn Lễ Chỉ nói Đường Thi vì muốn lấy lòng người nhà họ Ôn cho nên mới tiếp cận cô ấy, nhưng mà hiện tại, lúc cô ấy tuyệt vọng cần một nơi để dựa vào, vẫn luôn là Đường Thi nâng đỡ cô ấy mà không một chút phàn nàn hay thac mắc nào. Nhân phẩm của một người có tốt hay không đến cuối cùng là do cái gì quyết định đây?
Nửa tiếng sau kể từ khi Đường Thi gọi điện thoại cho Giang Lăng đến đây, lúc anh ta đến còn mang theo một bộ quần áo mới cho Ôn Minh Châu, chờ cho đến khi mặc xong quần áo mới sạch sẽ, ấm áp rốt cuộc cũng thấy Ôn Minh Châu mang theo chút sinh khí.
Cô ấy khép nép ngồi trên giường của Đường Thi giống như một con búp bê vậy. Đường Thị tiếc hận không thể xông lên ôm lấy cô ấy vào lòng, kiểm tra một chút xem sao. “Làm sao vậy?”
Khi Giang Lăng bước vào phòng với túi dụng cụ sơ cứu trong tay, những gì đập vào mắt anh ta là cảnh một loli đang năm trên giường Đường Thi. “Ha?”
Giang Lăng mang theo túi sơ cứu lùi từng bước về sau: “Tình huống gì đang xảy ra vậy? Đường Thi, cô bị Bạc Da kích thích nhiều quả cho nên từ nay về sau chuyển sang thích phụ nữ ư?”
Vốn dĩ trên gương mặt của Đường Thi vẫn còn mang theo nụ cười hiền từ như một người mẹ, nghe xong lập tức hạ khóe môi xuống, tốc độ thay đổi sắc mặt có thể sánh với Bạc Dạ, trực tiếp trở lại biểu tình vốn có của chính mình, cao giọng thánh thót nói: “Anh lại đây xem qua giúp cô ấy một chút.”
Giang Lăng tiến gần lại chỗ Ôn Minh Châu, nhìn chằm chăm thật lâu vào mặt cô ấy. Ôn Minh Châu có chút hồi hộp, sau đó Giang Lăng vuốt cảm là một tiếng: “Cô không phải là cô gái của nhà họ Ôn sao?” Ôn Minh Châu muốn nói là không phải, nhưng cô ấy rất ít khi lừa dối người khác, ngượng ngập đến mức mặt đỏ tai hồng cũng không biết nên phản ứng như thế nào, Đường Thi chỉ có thể thở dài, đáp hộ: “Cứ xem là vậy đi.”
“Gi?”
Giang Lăng đứng thẳng người dậy “Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì..”
Đường Thi thả lỏng hai tay: “Anh nhìn không ra sao, tình huống này rất rõ ràng mà, là Ôn Minh Châu vừa trốn khỏi nhà họ Ôn”
Những lời này vừa nói ra, cả người Ôn Minh Châu bỗng chốc ngây ngẩn, cô ấy có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng Đường Thi đang đứng bên cạnh giường, không thể ngờ Đường. ngôn tình ngược
Thi có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện nhanh như vậy.
Vốn dĩ cô ấy nghĩ mình cần phải giải thích rất phức tạp và rườm rà, nhưng mà sự thật chính là, cô ấy không cần mở miệng nói bất cứ cái gì, Đường Thi vẫn rất nhanh nhẹn nhìn thấu được tình huống “Cãi nhau với anh trai của cô sao?”
Giang Lăng một bên vừa kiểm tra mũi kim tiêm trên mu bàn tay Ôn Minh Châu vừa nói: “Trời mưa lớn vậy mà còn chạy ra ngoài.”
Ôn Minh Châu mím môi không nói chuyện, Giang Lăng xem như đã hiểu, chỉ có thể thờ dài nói: “Cái kia. xem ra là mâu thuẫn giữa hai anh em.”
“Không phải.”
Ôn Minh Châu đột nhiên mớ miệng lên tiếng, thanh âm nhẹ như gió thoảng bên tai, nhưng lại rất kiên định: “Không phải là giữa anh em.”
Cô ấy bắt lấy cánh tay của Đường Thi giống như bắt lấy cong rơm cứu mạng cuối cùng: “Em không muốn trở về nhà họ Ôn, nơi đó vốn dĩ không phải là nhà của em.”
Mà nơi đó đối với cô ấy chẳng khác nào là một cái nhà giam, là ác mộng cả cuộc đời của cô ấy.
Đường Thi cau mày: “Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Anh trai em… gần đây có liên lạc lại với Mã Cường”
Đôi mắt Ôn Minh Châu đỏ hoe, giọng nói không kiếm được run rẩy, nói với Đường Thi: “Anh ta muốn đẩy em đi, muốn lợi dụng em để đối lấy tất cả những gì anh ta muốn”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.