Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 1395: Thái độ tàn nhẫn mới có thể tỉnh táo lại
Tiểu Thiên
02/06/2021
Những lời này giống như là một viên đạn sắc bén xuyên qua sóng vô tuyến điện, đâm thẳng vào trái tim Đường Duy một cách chính xác.
Máu me đầm đìa.
Người đàn ông nắm điện thoại để yên tĩnh mấy giây, nhưng trong mấy giây này lại dẫn đến sóng to gió lớn đến mức đau nhức.
Giọng nói của cậu đã trở nên không ổn định: “Em…bạn trai em muốn tới đó sao?”
“Ừ” Tô Nhan cảm thấy bây giờ có lẽ bản thân vô cùng tàn nhãn.
Cô cầm con dao ở trong tay đi tới gần lồng ngực của Đường Duy, sau đó đâm mạnh vào cho đến khi máu, tình yêu và sự thù hận tan tành ở trên mặt đất.
Rối tinh rối mù lại không còn lối thoát.
Cô nói: “Nếu như anh muốn gặp anh ấy thì hai ngày nữa tôi có thể dẫn anh ấy tới tìm anh”
Đường Duy cảm thấy bản thân không thể chịu đựng nổi nữa, cậu vô cùng muốn hung hăng ấn chặt vào tim mình giống như làm như vậy thì trái tim sẽ không cảm thấy đau đớn.
Gần như là thở hổn hển nói: “Em thật sự ở bên cạnh người đàn ông khác sao?”
“Hử?”
Tô Nhan cười: “Lừa anh tôi cũng đâu nhận được tiền không phải sao Đường Duy”
Giọng điệu dí dỏm như vậy nhưng những lời được nói ra lại thật mất lòng.
Đường Duy cảm thấy bây giờ Tô Nhan quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi làm cho cậu sợ hãi.
“Vậy nhé, tôi cúp máy trước đây.” Tô Nhan cố gắng khống chế giọng nói ngọt ngào của bản thân: “Tôi cũng không cần anh phải đưa đón, ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút”
Giọng điệu của cô cả trong và ngoài lời nói dường như vẫn là mối quan hệ tốt vì từng cùng nhau lớn lên, khi lọt vào tai của Đường Duy lại giống như là châm chọc.
Châm chọc năm đó họ đã mập mờ sâu sắc biết bao thì bây giờ lại xa cách dối trá bấy nhiêu.
Đường Duy còn chưa nói chuyện ở phía đối diện đã trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện Cậu sững sờ nhìn chảm chằm màn hình điện thoại di động đã tối đen, cả người rơi vào sự im lặng chết chóc.
Thực ra trước khi gọi điện thoại, Đường Duy đã xây dựng tâm lý, cậu nghĩ ngộ nhỡ Tô Nhan chặn số điện thoại của mình thì sao?
Không sao, cậu hoàn toàn có thể mua số điện thoại di động khác rồi lại gọi, thế nhưng không ngờ bản thân có thể gọi cho cô chỉ trong một lần duy nhất.
Nhưng mà nghênh đón cậu lại là thái độ như vậy.
Điều này còn tàn nhãn hơn cả việc cô chặn số điện thoại của cậu.
Tô Nhan hào phóng trải rộng cuộc sống của bản thân ở trước mặt Đường Duy để cậu thưởng thức và xem lướt qua nhưng lại không cho cậu cơ hội để chen vào.
Cô không thèm để ý nên cậu chỉ có thể đứng nhìn Đường Duy cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở, chuỗi phản ứng này làm cho cậu sắp tiếp cận với ranh giới mất đi lý trí.
Tại sao lại như vậy.
Chẳng lẽ Tô Nhan không phải…Không thể rời khỏi cậu sao?
Tô Nhan đã từng đỏ mắt nói thích cậu, đã từng hấp tấp đi theo ở phía sau mông cậu, đã từng…
Cậu nắm chặt điện thoại, cuộc gọi đã cúp máy, người đàn ông ở trong bóng tối trợn tròn mắt không biết đang nói cho ai nghe.
“Tô Nhan, nếu như anh hối hận rồi thì sao?”
Đường Duy gắt gao nằm chặt điện thoại di động giống như nắm chặt sợi dây cứu mạng đã bị đút từ lâu.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng vào đêm khuya vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi giống như là đang ở trong một hầm băng Hơi lạnh hít vào phổi gây ra cảm giác hơi đau nhói mới đủ làm cho cậu có cảm giác hơi tỉnh táo.
Tỉnh táo rằng cậu đã mất Tô Nhan rồi.
* Lúc Lam Thất Thất nhìn thấy Tô Nhan lái xe tới ở bên ngoài sân huấn luyện thì cảm thấy hoảng sợ.
Cô ấy lao tới ôm Tô Nhan: “Ba mươi năm Hà biết ba mươi năm Hà Tây, Tô Nhan cậu xe à”
Tô Nhan nói: “Ở trong mắt cậu tớ là đứa ngốc sao?”
Lam Thất Thất hung hăng ôm cô ấy: “Đúng vậy, cậu là đồ ngốc dễ bắt nạt nhất trên thế giới này!”
‘Bây giờ cậu không bắt nạt được tớ nữa ‘ô Nhan cười sau đó cầm hành lý của cô: “Hai năm qua cậu huấn luyện thế nào rồi?”
“Để tớ cho cậu xem cơ bụng của tới” Lam Thất Thất vén quần áo trên eo lên, sau lưng truyền đến tiếng la mắng: “Em con mẹ nó kéo áo xuống cho anh!”
Lam Thất Thất giật nảy mình, quay đầu nhìn thấy Từ Thánh Mân đang trợn mắt nhìn mình: “Cho ai xem vậy hả!”
Máu me đầm đìa.
Người đàn ông nắm điện thoại để yên tĩnh mấy giây, nhưng trong mấy giây này lại dẫn đến sóng to gió lớn đến mức đau nhức.
Giọng nói của cậu đã trở nên không ổn định: “Em…bạn trai em muốn tới đó sao?”
“Ừ” Tô Nhan cảm thấy bây giờ có lẽ bản thân vô cùng tàn nhãn.
Cô cầm con dao ở trong tay đi tới gần lồng ngực của Đường Duy, sau đó đâm mạnh vào cho đến khi máu, tình yêu và sự thù hận tan tành ở trên mặt đất.
Rối tinh rối mù lại không còn lối thoát.
Cô nói: “Nếu như anh muốn gặp anh ấy thì hai ngày nữa tôi có thể dẫn anh ấy tới tìm anh”
Đường Duy cảm thấy bản thân không thể chịu đựng nổi nữa, cậu vô cùng muốn hung hăng ấn chặt vào tim mình giống như làm như vậy thì trái tim sẽ không cảm thấy đau đớn.
Gần như là thở hổn hển nói: “Em thật sự ở bên cạnh người đàn ông khác sao?”
“Hử?”
Tô Nhan cười: “Lừa anh tôi cũng đâu nhận được tiền không phải sao Đường Duy”
Giọng điệu dí dỏm như vậy nhưng những lời được nói ra lại thật mất lòng.
Đường Duy cảm thấy bây giờ Tô Nhan quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi làm cho cậu sợ hãi.
“Vậy nhé, tôi cúp máy trước đây.” Tô Nhan cố gắng khống chế giọng nói ngọt ngào của bản thân: “Tôi cũng không cần anh phải đưa đón, ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút”
Giọng điệu của cô cả trong và ngoài lời nói dường như vẫn là mối quan hệ tốt vì từng cùng nhau lớn lên, khi lọt vào tai của Đường Duy lại giống như là châm chọc.
Châm chọc năm đó họ đã mập mờ sâu sắc biết bao thì bây giờ lại xa cách dối trá bấy nhiêu.
Đường Duy còn chưa nói chuyện ở phía đối diện đã trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện Cậu sững sờ nhìn chảm chằm màn hình điện thoại di động đã tối đen, cả người rơi vào sự im lặng chết chóc.
Thực ra trước khi gọi điện thoại, Đường Duy đã xây dựng tâm lý, cậu nghĩ ngộ nhỡ Tô Nhan chặn số điện thoại của mình thì sao?
Không sao, cậu hoàn toàn có thể mua số điện thoại di động khác rồi lại gọi, thế nhưng không ngờ bản thân có thể gọi cho cô chỉ trong một lần duy nhất.
Nhưng mà nghênh đón cậu lại là thái độ như vậy.
Điều này còn tàn nhãn hơn cả việc cô chặn số điện thoại của cậu.
Tô Nhan hào phóng trải rộng cuộc sống của bản thân ở trước mặt Đường Duy để cậu thưởng thức và xem lướt qua nhưng lại không cho cậu cơ hội để chen vào.
Cô không thèm để ý nên cậu chỉ có thể đứng nhìn Đường Duy cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở, chuỗi phản ứng này làm cho cậu sắp tiếp cận với ranh giới mất đi lý trí.
Tại sao lại như vậy.
Chẳng lẽ Tô Nhan không phải…Không thể rời khỏi cậu sao?
Tô Nhan đã từng đỏ mắt nói thích cậu, đã từng hấp tấp đi theo ở phía sau mông cậu, đã từng…
Cậu nắm chặt điện thoại, cuộc gọi đã cúp máy, người đàn ông ở trong bóng tối trợn tròn mắt không biết đang nói cho ai nghe.
“Tô Nhan, nếu như anh hối hận rồi thì sao?”
Đường Duy gắt gao nằm chặt điện thoại di động giống như nắm chặt sợi dây cứu mạng đã bị đút từ lâu.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng vào đêm khuya vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi giống như là đang ở trong một hầm băng Hơi lạnh hít vào phổi gây ra cảm giác hơi đau nhói mới đủ làm cho cậu có cảm giác hơi tỉnh táo.
Tỉnh táo rằng cậu đã mất Tô Nhan rồi.
* Lúc Lam Thất Thất nhìn thấy Tô Nhan lái xe tới ở bên ngoài sân huấn luyện thì cảm thấy hoảng sợ.
Cô ấy lao tới ôm Tô Nhan: “Ba mươi năm Hà biết ba mươi năm Hà Tây, Tô Nhan cậu xe à”
Tô Nhan nói: “Ở trong mắt cậu tớ là đứa ngốc sao?”
Lam Thất Thất hung hăng ôm cô ấy: “Đúng vậy, cậu là đồ ngốc dễ bắt nạt nhất trên thế giới này!”
‘Bây giờ cậu không bắt nạt được tớ nữa ‘ô Nhan cười sau đó cầm hành lý của cô: “Hai năm qua cậu huấn luyện thế nào rồi?”
“Để tớ cho cậu xem cơ bụng của tới” Lam Thất Thất vén quần áo trên eo lên, sau lưng truyền đến tiếng la mắng: “Em con mẹ nó kéo áo xuống cho anh!”
Lam Thất Thất giật nảy mình, quay đầu nhìn thấy Từ Thánh Mân đang trợn mắt nhìn mình: “Cho ai xem vậy hả!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.