Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính
Chương 109: Buổi sang hạnh phúc
Tịch Nguyệt Sướng Sướng
15/12/2014
Sáng sớm, ở biệt thự nhà họ Hàn
Âu Thiển Thiển nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt, tối qua ngủ lúc nào cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ đau đớn trên thân thể cùng tâm hồn khổ sở.
Quay đầu nhìn Hàn Đông Liệt vẫn còn ngủ say, trong lòng có rất nhiều cảm giác.
Chợt, Hàn Đông Liệt ôm cô vào trong ngực, tựa đầu vào vai cô, nhắm mắt lại nỉ non mà nói "Bà xã. . . . . . Bà xã . . . . . ."
Lời nói không minh bạch cộng thêm từng bước từng bước hôn không ngừng vào gò má cô.
"Hàn Đông Liệt, đã sáng rồi, nên rời giường, không cần ôm tôi nữa!" Âu Thiển Thiển lấy tay đẩy hắn ra, nhưng hắn lại lại một lần nữa ôm chặt cô.
Hắn hơi mở mắt một chút, lười biếng nói "Tôi không muốn thức, tôi buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ ba ngày ba đêm, dĩ nhiên. . . . . ." Hắn tà tà cười một tiếng "Em cũng phải ngủ cùng với tôi!"
Cái gì? Ba ngày ba đêm? Một buổi tối thì thân thể của cô đã không chịu nổi, hắn nói là ba ngày,chẳng phải là cô chết rồi sao? Người đàn ông này có phải hay không giả bộ cho thời gian quá lâu? Suy nghĩ kỹ một chút, Giang Minh Húc đã từng nói qua hắn là xử nam, trời ạ, 27 năm không có gần gũi phụ nữ, chẳng lẽ là có quá nhiều hoài niệm?
Dùng sức đẩy hắn ra, sau đó nhảy thật nhanh xuống giường, oán trách nói "Tôi mới không ở cùng anh, anh là heo sao? Lại muốn ngủ ba ngày? Nhưng tôi không rãnh cùng anh."
Hàn Đông Liệt nghiêng người nằm ở trên giường, sắc mặt tac mị nhìn cô nói "Bà xã, mặt của em đang đỏ, là em xấu hổ sao?"
"Cái . . . . . . Cái gì? Xấu. . . . . . Xấu hổ? Tôi không có, chỉ là tôi cảm thấy rất nóng, cho nên mới . . . . . . đỏ mặt. . . . . ." Càng nói thì cô càng cảm giác mình có vấn đề, hơn nữa nhiệt độ trên mặt cũng càng ngày càng cao.
Trời ạ, cô là thế nào đây?
Hàn Đông Liệt nhìn dáng vẻ phòng bị của cô, trên khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc giống như là ăn mật.
"Anh không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi!" Âu Thiển Thiển đột nhiên rống to.
"Tại sao?" Hắn hỏi.
"Không có lý do gì, chỉ là không cho phép nhìn." Cô trợn mắt rống to, nhưng vẫn không thể cho giấu dáng vẻ lúng túng, cô lập tức xoay người, vội vã nói "Tôi muốn đi rửa mặt, ann cũng mau rời giường đi!"
Nói xong, cô liền đi như chạy vào phòng tắm.
Hàn Đông Liệt nhìn bóng dáng của cô, đợi lúc cô đóng cửa, hắn lật người nằm như chữ “đại” ở trên giường, hai mắt nhắm lại nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm xúc của cô còn để lại trên thân thể của hắn, nhưng đột nhiên hắn nghĩ tới lời nói tối hôm qua của cô, không khỏi đột nhiên mở mắt thật to, nhìn trần nhà.
Nếu như có một ngày tôi đột nhiên biến mất . . . . . Xin anh quên tôi. . . . . . Được không?
Tại sao cô phải những lời như vậy? Cô sẽ phải rời đi sao? Bọn họ cũng đã có quan hệ như vậy, cô vẫn còn ý định muốn rời khỏi hắn sao? Tại sao? Là bởi vì nhiệm vụ sao? Nhưng nếu như chỉ là nhiệm vụ kia, cô cũng có thể đồng thời tiếp nhận hắn, làm vợ hắn, chẳng lẽ. . . . . .
Là bởi vì. . . . . . Âu Thiển Thiển thật sao?
Hắn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trái tim bắt đầu lo lắng nhảy lên.
Âu Thiển Thiển nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt, tối qua ngủ lúc nào cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ đau đớn trên thân thể cùng tâm hồn khổ sở.
Quay đầu nhìn Hàn Đông Liệt vẫn còn ngủ say, trong lòng có rất nhiều cảm giác.
Chợt, Hàn Đông Liệt ôm cô vào trong ngực, tựa đầu vào vai cô, nhắm mắt lại nỉ non mà nói "Bà xã. . . . . . Bà xã . . . . . ."
Lời nói không minh bạch cộng thêm từng bước từng bước hôn không ngừng vào gò má cô.
"Hàn Đông Liệt, đã sáng rồi, nên rời giường, không cần ôm tôi nữa!" Âu Thiển Thiển lấy tay đẩy hắn ra, nhưng hắn lại lại một lần nữa ôm chặt cô.
Hắn hơi mở mắt một chút, lười biếng nói "Tôi không muốn thức, tôi buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ ba ngày ba đêm, dĩ nhiên. . . . . ." Hắn tà tà cười một tiếng "Em cũng phải ngủ cùng với tôi!"
Cái gì? Ba ngày ba đêm? Một buổi tối thì thân thể của cô đã không chịu nổi, hắn nói là ba ngày,chẳng phải là cô chết rồi sao? Người đàn ông này có phải hay không giả bộ cho thời gian quá lâu? Suy nghĩ kỹ một chút, Giang Minh Húc đã từng nói qua hắn là xử nam, trời ạ, 27 năm không có gần gũi phụ nữ, chẳng lẽ là có quá nhiều hoài niệm?
Dùng sức đẩy hắn ra, sau đó nhảy thật nhanh xuống giường, oán trách nói "Tôi mới không ở cùng anh, anh là heo sao? Lại muốn ngủ ba ngày? Nhưng tôi không rãnh cùng anh."
Hàn Đông Liệt nghiêng người nằm ở trên giường, sắc mặt tac mị nhìn cô nói "Bà xã, mặt của em đang đỏ, là em xấu hổ sao?"
"Cái . . . . . . Cái gì? Xấu. . . . . . Xấu hổ? Tôi không có, chỉ là tôi cảm thấy rất nóng, cho nên mới . . . . . . đỏ mặt. . . . . ." Càng nói thì cô càng cảm giác mình có vấn đề, hơn nữa nhiệt độ trên mặt cũng càng ngày càng cao.
Trời ạ, cô là thế nào đây?
Hàn Đông Liệt nhìn dáng vẻ phòng bị của cô, trên khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc giống như là ăn mật.
"Anh không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi!" Âu Thiển Thiển đột nhiên rống to.
"Tại sao?" Hắn hỏi.
"Không có lý do gì, chỉ là không cho phép nhìn." Cô trợn mắt rống to, nhưng vẫn không thể cho giấu dáng vẻ lúng túng, cô lập tức xoay người, vội vã nói "Tôi muốn đi rửa mặt, ann cũng mau rời giường đi!"
Nói xong, cô liền đi như chạy vào phòng tắm.
Hàn Đông Liệt nhìn bóng dáng của cô, đợi lúc cô đóng cửa, hắn lật người nằm như chữ “đại” ở trên giường, hai mắt nhắm lại nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm xúc của cô còn để lại trên thân thể của hắn, nhưng đột nhiên hắn nghĩ tới lời nói tối hôm qua của cô, không khỏi đột nhiên mở mắt thật to, nhìn trần nhà.
Nếu như có một ngày tôi đột nhiên biến mất . . . . . Xin anh quên tôi. . . . . . Được không?
Tại sao cô phải những lời như vậy? Cô sẽ phải rời đi sao? Bọn họ cũng đã có quan hệ như vậy, cô vẫn còn ý định muốn rời khỏi hắn sao? Tại sao? Là bởi vì nhiệm vụ sao? Nhưng nếu như chỉ là nhiệm vụ kia, cô cũng có thể đồng thời tiếp nhận hắn, làm vợ hắn, chẳng lẽ. . . . . .
Là bởi vì. . . . . . Âu Thiển Thiển thật sao?
Hắn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trái tim bắt đầu lo lắng nhảy lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.