Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính
Chương 132: Chưa từng thích một chút
Tịch Nguyệt Sướng Sướng
15/12/2014
Đồ vật quan trọng
thì nhất định cô sẽ không giấu ở chỗ khác, nhất định ở đâu đó trên
người, nhất định cô sẽ giấu ở trên người, nhưng tại sao không tìm được,
rốt cuộc ở đâu? Ở đâu?
Three không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm khắp người cô, đôi tay khẩn trương không cẩn thận xé rách quần áo của cô. "Xoạt ——" một tiếng, làn da trắng nõn u Thiển Thiển hiện ra ở trước mặt của hắn.
u Thiển Thiển cũng không kinh ngạc, cô vẫn bình tĩnh nhìn, mà Three cũng hoàn toàn không có nhìn thấy trước ngực cô, chỉ tìm kiếm viên thuốc màu trắng quang trọng đó vì nó có thể cứu sống tính mạng.
Không tìm được, không tìm được, không tìm được. . . . . . Three giống như giống điên nắm bả vai của cô, rống to, "Ở đâu? Mau lấy ra, mau lên ——"
"Tôi không có thứ anh muốn, trở về đi . . . . . . Three!" Thanh âm của cô lạnh lẽo lại trầm thấp, làm cho người ta cam thấy sợ hãi.
" u Thiển Thiển, tôi không cho phép, tôi không cho phép em . . . . . ."
Tiếng của Three vẫn chưa dứt, "Phanh" - cửa phòng đã bị người thô bạo mở ra. Hàn Đông gLiệt đứng ở cửa phòng thấy Three đang ôm u Thiển Thiển, mà quần áo trên người cô đã rách nát.
Hắn trầm mặt, sải bước đi tới, nắm lấy cổ áo của Three, dùng sức đấm vào khuôn mặt tuấn tú kia.
"Muốn chết ——" Hắn mắng.
Three lấy tay lau máu ở khóe miệng, không để ý quả đấm của hắn, chỉ nhìn u Thiển Thiển, kiên định nói, "Thiển Thiển, tôi nhất định sẽ không để cho em làm như vậy, hãy tin tưởng tôi một lần đi, một lần là được rồi, cuộc sống sau này của em, tôi sẽ để cho em vui vẻ, hạnh phúc. . . . . . Cho nên không cần quyết định vội!"
u Thiển Thiển cúi đầu, nói nhỏ, "Anh đi đi!"
"Thiển Thiển!" Three kích động muốn bước tới, tuy nhiên hắn đã bị Hàn Đông Liệt giữ chặt lấy, dùng ánh mắt căm hận nhất của mình nhìn chằm chằm hắn nói, "Cút cho tôi!"
Three tức giận trừng mắt nhìn hắn, lửa giận giữa hai người từ từ lên cao, Hàn Động Liệt tức giận đẩy hắn ra ngoài cửa, cảnh cáo, "Về sau không cho phép ngươi đến đây tìm cô ấy!"
Three có chút buồn cười nhìn hắn, cũng giống như cảnh cáo, "Hàn Đông Liệt, tốt nhất anh phải chăm sóc Thiển Thiển thật tốt cho tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Tất cả mọi chuyện đều do nhà họ Hàn gây ra, nếu như Thiển Thiển làm chuyện ngốc nghếch thật, hắn nhất định sẽ làm cho toàn bộ nhà họ Hàn chôn theo cô!
"Phanh ——" cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, Hàn Đông Liệt cởi áo khoác trên người, khoác lên trên người u Thiển Thiển, nhưng cô lại ném xuống đất, lạnh lùng nói, "Tiếp tục chủ đề chúng ta đang nói đi!"
Nhìn áo khoác trên nền nhà, sau đó lại ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo của cô, hắn chau mày lại nói, "Tôi sẽ không ly hôn với em!"
"Nếu như đây chính là đáp án anh cho tôi, như vậy chúng ta không cần thiết tiếp tục nói nữa, anh đi ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo! Còn có. . . . . . Lúc đi đem quần áo dơ bẩn của anh ra ngoài luôn!" Xoay người đi tới tủ treo quần áo tìm kiếm quần áo, không nhìn hắn thêm một lần nào nữa.
"Tiểu Thiển. . . . . ." Hàn Liệt dịu dàng kêu tên của cô, thanh âm mang theo nồng đậm ưu thương, "Tại sao giữa chúng ta luôn là thế này? Vào mười lăm năm trước em luôn lẩn trốn tôi, cự tuyệt tôi, tránh né tôi, mà bây giờ em vẫn như vậy. . . . . . Rốt cuộc em muốn tôi làm sao thì em mới có thể tiếp nhận tôi? Chẳng lẽ em không thích tôi dù một chút xíu sao?"
Nghe lời của hắn, tay u Thiển Thiển đột nhiên cứng đờ, lòng đau như cắt, nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, độc ác nói một câu, "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích anh, mặc kệ là mười lăm năm trước, hay là hiện tại. . . . . . Tôi đối với anh. . . . . . Không thích một chút nào!"
Three không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm khắp người cô, đôi tay khẩn trương không cẩn thận xé rách quần áo của cô. "Xoạt ——" một tiếng, làn da trắng nõn u Thiển Thiển hiện ra ở trước mặt của hắn.
u Thiển Thiển cũng không kinh ngạc, cô vẫn bình tĩnh nhìn, mà Three cũng hoàn toàn không có nhìn thấy trước ngực cô, chỉ tìm kiếm viên thuốc màu trắng quang trọng đó vì nó có thể cứu sống tính mạng.
Không tìm được, không tìm được, không tìm được. . . . . . Three giống như giống điên nắm bả vai của cô, rống to, "Ở đâu? Mau lấy ra, mau lên ——"
"Tôi không có thứ anh muốn, trở về đi . . . . . . Three!" Thanh âm của cô lạnh lẽo lại trầm thấp, làm cho người ta cam thấy sợ hãi.
" u Thiển Thiển, tôi không cho phép, tôi không cho phép em . . . . . ."
Tiếng của Three vẫn chưa dứt, "Phanh" - cửa phòng đã bị người thô bạo mở ra. Hàn Đông gLiệt đứng ở cửa phòng thấy Three đang ôm u Thiển Thiển, mà quần áo trên người cô đã rách nát.
Hắn trầm mặt, sải bước đi tới, nắm lấy cổ áo của Three, dùng sức đấm vào khuôn mặt tuấn tú kia.
"Muốn chết ——" Hắn mắng.
Three lấy tay lau máu ở khóe miệng, không để ý quả đấm của hắn, chỉ nhìn u Thiển Thiển, kiên định nói, "Thiển Thiển, tôi nhất định sẽ không để cho em làm như vậy, hãy tin tưởng tôi một lần đi, một lần là được rồi, cuộc sống sau này của em, tôi sẽ để cho em vui vẻ, hạnh phúc. . . . . . Cho nên không cần quyết định vội!"
u Thiển Thiển cúi đầu, nói nhỏ, "Anh đi đi!"
"Thiển Thiển!" Three kích động muốn bước tới, tuy nhiên hắn đã bị Hàn Đông Liệt giữ chặt lấy, dùng ánh mắt căm hận nhất của mình nhìn chằm chằm hắn nói, "Cút cho tôi!"
Three tức giận trừng mắt nhìn hắn, lửa giận giữa hai người từ từ lên cao, Hàn Động Liệt tức giận đẩy hắn ra ngoài cửa, cảnh cáo, "Về sau không cho phép ngươi đến đây tìm cô ấy!"
Three có chút buồn cười nhìn hắn, cũng giống như cảnh cáo, "Hàn Đông Liệt, tốt nhất anh phải chăm sóc Thiển Thiển thật tốt cho tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Tất cả mọi chuyện đều do nhà họ Hàn gây ra, nếu như Thiển Thiển làm chuyện ngốc nghếch thật, hắn nhất định sẽ làm cho toàn bộ nhà họ Hàn chôn theo cô!
"Phanh ——" cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, Hàn Đông Liệt cởi áo khoác trên người, khoác lên trên người u Thiển Thiển, nhưng cô lại ném xuống đất, lạnh lùng nói, "Tiếp tục chủ đề chúng ta đang nói đi!"
Nhìn áo khoác trên nền nhà, sau đó lại ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo của cô, hắn chau mày lại nói, "Tôi sẽ không ly hôn với em!"
"Nếu như đây chính là đáp án anh cho tôi, như vậy chúng ta không cần thiết tiếp tục nói nữa, anh đi ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo! Còn có. . . . . . Lúc đi đem quần áo dơ bẩn của anh ra ngoài luôn!" Xoay người đi tới tủ treo quần áo tìm kiếm quần áo, không nhìn hắn thêm một lần nào nữa.
"Tiểu Thiển. . . . . ." Hàn Liệt dịu dàng kêu tên của cô, thanh âm mang theo nồng đậm ưu thương, "Tại sao giữa chúng ta luôn là thế này? Vào mười lăm năm trước em luôn lẩn trốn tôi, cự tuyệt tôi, tránh né tôi, mà bây giờ em vẫn như vậy. . . . . . Rốt cuộc em muốn tôi làm sao thì em mới có thể tiếp nhận tôi? Chẳng lẽ em không thích tôi dù một chút xíu sao?"
Nghe lời của hắn, tay u Thiển Thiển đột nhiên cứng đờ, lòng đau như cắt, nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, độc ác nói một câu, "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích anh, mặc kệ là mười lăm năm trước, hay là hiện tại. . . . . . Tôi đối với anh. . . . . . Không thích một chút nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.