Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính
Chương 31: Nhanh chóng lựa chọn
Tịch Nguyệt Sướng Sướng
15/12/2014
Âu Thiển Thiển cầm cà phê đi tới phòng tân hôn của hai người, cô không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa ra, sau đó bưng cà phê đi đến trước mặt Hàn Đông Liệt, mỉm cười
nói, "Muốn uống cà phê không?"
Hàn Đông Liệt nhìn cô, bộ dạng của cô đêm nay không giống như cô thường ngày, chẳng những cách ăn mặc vô cùng khiêu gợi, còn đặc biệt ôn nhu, lại còn pha cà phê cho hắn? Tất cả rất ân cần, một sự gian xảo đáng để người ta chú ý.
"Cô không phải không muốn tôi uống cà phê sao? Vì sao còn pha cho tôi một ly cà phê? Trong đó... Sẽ không phải lại bỏ thêm thứ gì chứ?" Giống như lần trước trong cái ly cà phê giống vậy, cô lại giở trò bịp bợm?
Âu Thiển Thiển mỉm cười,khóe miệng lại một lần nữa giơ lên, "Nếu như tôi nói không có thêm gì hết, anh sẽ uống sao?"
"Được!" Hai mắt lạnh như băng của Hàn Đông Liệt bỗng nhiên lóe sáng, kiên định nhìn cô, "Chỉ cần cô nói không có, tôi sẽ tin tưởng cô!"
Hắn nói xong, cầm lên ly cà phê còn bốc hơi nóng, đưa tới gần môi.
Tâm của Âu Thiển Thiển bỗng nhiên chấn động, cô vội vươn tay ra cướp ly cà phê trên tay của hắn rồi nói, "Thật xin lỗi, để cho anh thất vọng rồi, trong ly cà phê tôi xác thực đã bỏ
thêm một chút ‘gia vị’."
"Tại sao lại nói cho tôi biết?" Hắn hỏi.
Cô cười nhạo, trả lời, "Bởi vì ly cà phê này không phải pha cho anh"
"Cái gì?" Hắn có chút kinh ngạc!
Âu Thiển Thiển dùng lực, đoạt lấy ly cà phê, đặt ở bên miệng của mình, rồi cười nói, "Đây là tôi pha cho tôi uống!" Nói xong, cô đem ly cà phê còn nóng ở trong tay của mình một ngụm uống hết.
Hàn Đông Liệt giật mình nhìn cô, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại nhanh như vậy uống xong ly cà phê kia, tại sao cô lại làm như vậy? Trong ly cà phê kia cô thật sự đã bỏ vào thứ gì sao?
"Âu Thiển Thiển, cô đến cùng đã cho chính mình uống cái gì?" Hắn giận dữ hỏi.
"Ha ha..." Âu Thiển Thiển cười nhẹ, đem ly cà phê không còn một giọt nước nào ném xuống đất, sau đó xoay người ngồi bên giường, ma mị nhìn hắn, mỉm cười nói, "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một chút mị dược mà thôi."
Hàn Đông Liệt hoàn toàn sửng sốt, người phụ nữ này rốt cuộc đã cho chính mình uống thứ gì, "Cô điên rồi sao? Cô có biết ăn thứ này sẽ có hậu quả gì không?"
Âu Thiển Thiển nằm khiêu khích ở trên giường lớn tiếng nói, "Tôi đương nhiên là biết, tôi cũng là bởi vì biết rõ nên mới làm như vậy...... Hàn Đông Liệt, anh bây giờ nên làm gì đây? Đem tôi giao cho nam nhân khác, hay là muốn tự mình giải quyết? Nhanh một chút lựa chọn a, tôi đã..."
Đầu của cô có chút choáng váng, dược hiệu phát tác rất nhanh, hiện tại toàn thân của cô nóng rực không thôi, rất khó chịu, hô hấp từng chút trở nên gấp gáp. Cô cười, thật tốt là cô ăn hết dược, như vậy cô tựa như không đường thối lui rồi, liền đổi ý cơ hội đều không lưu cho chính mình.
Hàn Đông Liệt nhìn cô, hai má trở nên đỏ bừng, sương mù che chắn hai con ngươi, nghe hơi thở gấp gáp của cô, hắn bối rối tiến lên phía trước, hỏi, "Cô không sao chớ? Nhịn thêm một chút, tôi đi gọi bác sĩ."
Hắn vừa muốn rời khỏi, Âu Thiển Thiển đã ôm chặt lấy eo của hắn, chủ động hôn lên môi của hắn, lại để cho thân thể của mình dính chặt lấy hắn, cô nói, "Chớ đi... Em thật là khó chịu... Van cầu anh... Ôm em..."
Hiệu lực của dược đã hoàn toàn chiếm cứ đầu óc của cô, ngay cả mình vừa mới nói qua cái gì cô cũng không biết, chỉ biết là... Nóng quá... Thật là khó chịu...
Hàn Đông Liệt nhìn cô, bộ dạng của cô đêm nay không giống như cô thường ngày, chẳng những cách ăn mặc vô cùng khiêu gợi, còn đặc biệt ôn nhu, lại còn pha cà phê cho hắn? Tất cả rất ân cần, một sự gian xảo đáng để người ta chú ý.
"Cô không phải không muốn tôi uống cà phê sao? Vì sao còn pha cho tôi một ly cà phê? Trong đó... Sẽ không phải lại bỏ thêm thứ gì chứ?" Giống như lần trước trong cái ly cà phê giống vậy, cô lại giở trò bịp bợm?
Âu Thiển Thiển mỉm cười,khóe miệng lại một lần nữa giơ lên, "Nếu như tôi nói không có thêm gì hết, anh sẽ uống sao?"
"Được!" Hai mắt lạnh như băng của Hàn Đông Liệt bỗng nhiên lóe sáng, kiên định nhìn cô, "Chỉ cần cô nói không có, tôi sẽ tin tưởng cô!"
Hắn nói xong, cầm lên ly cà phê còn bốc hơi nóng, đưa tới gần môi.
Tâm của Âu Thiển Thiển bỗng nhiên chấn động, cô vội vươn tay ra cướp ly cà phê trên tay của hắn rồi nói, "Thật xin lỗi, để cho anh thất vọng rồi, trong ly cà phê tôi xác thực đã bỏ
thêm một chút ‘gia vị’."
"Tại sao lại nói cho tôi biết?" Hắn hỏi.
Cô cười nhạo, trả lời, "Bởi vì ly cà phê này không phải pha cho anh"
"Cái gì?" Hắn có chút kinh ngạc!
Âu Thiển Thiển dùng lực, đoạt lấy ly cà phê, đặt ở bên miệng của mình, rồi cười nói, "Đây là tôi pha cho tôi uống!" Nói xong, cô đem ly cà phê còn nóng ở trong tay của mình một ngụm uống hết.
Hàn Đông Liệt giật mình nhìn cô, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại nhanh như vậy uống xong ly cà phê kia, tại sao cô lại làm như vậy? Trong ly cà phê kia cô thật sự đã bỏ vào thứ gì sao?
"Âu Thiển Thiển, cô đến cùng đã cho chính mình uống cái gì?" Hắn giận dữ hỏi.
"Ha ha..." Âu Thiển Thiển cười nhẹ, đem ly cà phê không còn một giọt nước nào ném xuống đất, sau đó xoay người ngồi bên giường, ma mị nhìn hắn, mỉm cười nói, "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một chút mị dược mà thôi."
Hàn Đông Liệt hoàn toàn sửng sốt, người phụ nữ này rốt cuộc đã cho chính mình uống thứ gì, "Cô điên rồi sao? Cô có biết ăn thứ này sẽ có hậu quả gì không?"
Âu Thiển Thiển nằm khiêu khích ở trên giường lớn tiếng nói, "Tôi đương nhiên là biết, tôi cũng là bởi vì biết rõ nên mới làm như vậy...... Hàn Đông Liệt, anh bây giờ nên làm gì đây? Đem tôi giao cho nam nhân khác, hay là muốn tự mình giải quyết? Nhanh một chút lựa chọn a, tôi đã..."
Đầu của cô có chút choáng váng, dược hiệu phát tác rất nhanh, hiện tại toàn thân của cô nóng rực không thôi, rất khó chịu, hô hấp từng chút trở nên gấp gáp. Cô cười, thật tốt là cô ăn hết dược, như vậy cô tựa như không đường thối lui rồi, liền đổi ý cơ hội đều không lưu cho chính mình.
Hàn Đông Liệt nhìn cô, hai má trở nên đỏ bừng, sương mù che chắn hai con ngươi, nghe hơi thở gấp gáp của cô, hắn bối rối tiến lên phía trước, hỏi, "Cô không sao chớ? Nhịn thêm một chút, tôi đi gọi bác sĩ."
Hắn vừa muốn rời khỏi, Âu Thiển Thiển đã ôm chặt lấy eo của hắn, chủ động hôn lên môi của hắn, lại để cho thân thể của mình dính chặt lấy hắn, cô nói, "Chớ đi... Em thật là khó chịu... Van cầu anh... Ôm em..."
Hiệu lực của dược đã hoàn toàn chiếm cứ đầu óc của cô, ngay cả mình vừa mới nói qua cái gì cô cũng không biết, chỉ biết là... Nóng quá... Thật là khó chịu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.