Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính
Chương 143: Trưởng thành?
Tịch Nguyệt Sướng Sướng
30/12/2014
Editor: Cua Rang Me
Thiên quốc gia,
Máy bay trực thăng đáp xuống sân cỏ màu ngọc bích, u Thiển Thiển, Three, Lôi Minh, từ trên máy bay đi xuống, sau đó từ trong túi tiền của mình lấy ra một kim cài áo trước ngực.
Kim cài áo của u Thiển Thiển là cánh hoa thiên sứ, Lôi Minh là cánh hoa ác ma, còn Three lại là hai cái tay thiết kế thành cánh đồ án.
Ba người vai kề vai đi về phía biệt thự trên đảo, mà khi bọn họ đi một đoạn đường, có đoạn kiểm tra bằng tia hồng ngoại, chiếu xạ đến kim cài áo trước ngực bọn họ, phát ra tiếng "Nghiệm chứng thông qua".
Tòa biệt thự như tuyết trắng nhìn từ bên ngoài rất khác biệt, nhưng vào bên trong toàn bộ đều là khoa học kỹ thuật cao, phải đi qua nghiệm chứng nặng nề mới có thể đến được phòng nội bộ.
Ba người bọn họ đi vào cửa chính biệt thự, sau đó mặt sàn nhà tự động di chuyển về phía trước, đưa bọn họ trực tiếp đến phòng của Boss.
Cửa tự động bằng sắt mở ra, bên trong trống rỗng chỉ có một cái bàn màu đen, và một chiếc ghế màu đen, mà cái ghế là đưa lưng về phía bọn họ, phía trên hơi lộ ra cái mũ màu đen.
"Các bạn nhỏ đáng yêu của tôi, hoan nghênh các người về nhà!" m thanh phát ra từ trong ghế.
Nghe được tiếng của Boss, u Thiển Thiển lập tức cúi đầu, dùng sức cắn môi dưới của mình. Lôi Minh với gương mặt thản nhiên, cũng không có bất kỳ khác thường, cũng chỉ có một mình Three mở miệng nói, "Thật xin lỗi boss, nhiệm vụ của lần này chúng tôi đã hủy bỏ, tiền bồi thường tôi đã chuẩn bị xong!"
Hắn nói xong, liền đi tới trước bàn, đem một tờ chi phiếu đặt lên bàn, sau đó lui về tại chỗ.
Ngồi ở trên ghế, Boss vẫn như cũ đưa lưng về phía bọn họ, nhỏ giọng nói, "Tại sao muốn nói xin lỗi? Các người mỗi người khi làm nhiệm vụ lần đầu tiên ta đều đã nói qua, nhiệm vụ có hoàn thành hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là phải về nhà bình an, các ngươi đã trở về bình an rồi, có nên nói với ta một câu, "Tôi đã trở về rồi đây?"
Nghe được Boss nói như vậy, Lôi Minh và Three cũng hơi cúi đầu, ngoan ngoãn nói, "Tôi đã trở về!"
"Ừ!" Boss gật đầu một cái, sau đó nói, "Tiểu Thiển, còn con thì sao? Tại sao không nói lời nào?"
u Thiển Thiển thật sâu cúi đầu, từ từ há mồm miệng, lại phát hiện thanh âm của mình càng phát nghẹn ngào, "Con . . . . . Con . . . . . . Con đã trở về!"
Boss nghe tiếng của cô, hơi trầm mặc một chút, sau đó nói, "Thế nào? Tại sao để cho ta nghe thấy tiếng khóc đây? Là ai dám chọc Tiểu Thiển của ta khóc?"
". . . . . ." u Thiển Thiển đầu càng ngày càng thấp, cắn môi dưới của mình đến chảy máu tươi, nhưng vẫn không nhịn mà rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi trên mặt đất.
Boss vươn tay, nói, "Tới đây, cho ta xem xem mặt con một chút!"
u Thiển Thiển nghe lời từng bước từng bước đi tới, mà sau lưng Lôi Minh và Three cũng không khỏi nhíu mày. Mặt của Boss cho tới bây giờ cũng sẽ không để cho người ta thấy, cũng chỉ có u Thiển Thiển, cả Thiên quốc gia, chỉ có cô gặp qua Boss mà thôi.
u Thiển Thiển đứng trước mặt của Boss, ông vươn tay lau nước mắt trên mặt cô, "Nói cho ta biết, tất cả mọi chuyện có xử lý tốt không?"
u Thiển Thiển gật nhẹ đầu xuống, "Dạ" một tiếng.
Tay Boss tiếp tục lau nước mắt không ngừng rơi xuống của cô, ôn nhu nói, "Vậy ta hỏi con, lần này . . . . . . Trưởng thành chưa?"
"Dạ!"
"Đứa nhỏ ngốc, nếu đã trưởng thành, cũng không cần khóc nữa!"
u Thiển Thiển nhìn mặt của Boss, nước mắt ẩn nhẫn rốt cuộc tuôn trào, cô đột nhiên quỳ gối xuống, gối đầu lên đùi của Boss, khóc thút thít.
Boss vuốt mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nói, "Đứa nhỏ ngốc, lần này trở về, có thời gian thì theo ta ra ngoài giải sầu? Ta nhớ con đã từng nói, con thích nhất đảo Bali . . . . . ."
"Dạ!"
Thiên quốc gia,
Máy bay trực thăng đáp xuống sân cỏ màu ngọc bích, u Thiển Thiển, Three, Lôi Minh, từ trên máy bay đi xuống, sau đó từ trong túi tiền của mình lấy ra một kim cài áo trước ngực.
Kim cài áo của u Thiển Thiển là cánh hoa thiên sứ, Lôi Minh là cánh hoa ác ma, còn Three lại là hai cái tay thiết kế thành cánh đồ án.
Ba người vai kề vai đi về phía biệt thự trên đảo, mà khi bọn họ đi một đoạn đường, có đoạn kiểm tra bằng tia hồng ngoại, chiếu xạ đến kim cài áo trước ngực bọn họ, phát ra tiếng "Nghiệm chứng thông qua".
Tòa biệt thự như tuyết trắng nhìn từ bên ngoài rất khác biệt, nhưng vào bên trong toàn bộ đều là khoa học kỹ thuật cao, phải đi qua nghiệm chứng nặng nề mới có thể đến được phòng nội bộ.
Ba người bọn họ đi vào cửa chính biệt thự, sau đó mặt sàn nhà tự động di chuyển về phía trước, đưa bọn họ trực tiếp đến phòng của Boss.
Cửa tự động bằng sắt mở ra, bên trong trống rỗng chỉ có một cái bàn màu đen, và một chiếc ghế màu đen, mà cái ghế là đưa lưng về phía bọn họ, phía trên hơi lộ ra cái mũ màu đen.
"Các bạn nhỏ đáng yêu của tôi, hoan nghênh các người về nhà!" m thanh phát ra từ trong ghế.
Nghe được tiếng của Boss, u Thiển Thiển lập tức cúi đầu, dùng sức cắn môi dưới của mình. Lôi Minh với gương mặt thản nhiên, cũng không có bất kỳ khác thường, cũng chỉ có một mình Three mở miệng nói, "Thật xin lỗi boss, nhiệm vụ của lần này chúng tôi đã hủy bỏ, tiền bồi thường tôi đã chuẩn bị xong!"
Hắn nói xong, liền đi tới trước bàn, đem một tờ chi phiếu đặt lên bàn, sau đó lui về tại chỗ.
Ngồi ở trên ghế, Boss vẫn như cũ đưa lưng về phía bọn họ, nhỏ giọng nói, "Tại sao muốn nói xin lỗi? Các người mỗi người khi làm nhiệm vụ lần đầu tiên ta đều đã nói qua, nhiệm vụ có hoàn thành hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là phải về nhà bình an, các ngươi đã trở về bình an rồi, có nên nói với ta một câu, "Tôi đã trở về rồi đây?"
Nghe được Boss nói như vậy, Lôi Minh và Three cũng hơi cúi đầu, ngoan ngoãn nói, "Tôi đã trở về!"
"Ừ!" Boss gật đầu một cái, sau đó nói, "Tiểu Thiển, còn con thì sao? Tại sao không nói lời nào?"
u Thiển Thiển thật sâu cúi đầu, từ từ há mồm miệng, lại phát hiện thanh âm của mình càng phát nghẹn ngào, "Con . . . . . Con . . . . . . Con đã trở về!"
Boss nghe tiếng của cô, hơi trầm mặc một chút, sau đó nói, "Thế nào? Tại sao để cho ta nghe thấy tiếng khóc đây? Là ai dám chọc Tiểu Thiển của ta khóc?"
". . . . . ." u Thiển Thiển đầu càng ngày càng thấp, cắn môi dưới của mình đến chảy máu tươi, nhưng vẫn không nhịn mà rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi trên mặt đất.
Boss vươn tay, nói, "Tới đây, cho ta xem xem mặt con một chút!"
u Thiển Thiển nghe lời từng bước từng bước đi tới, mà sau lưng Lôi Minh và Three cũng không khỏi nhíu mày. Mặt của Boss cho tới bây giờ cũng sẽ không để cho người ta thấy, cũng chỉ có u Thiển Thiển, cả Thiên quốc gia, chỉ có cô gặp qua Boss mà thôi.
u Thiển Thiển đứng trước mặt của Boss, ông vươn tay lau nước mắt trên mặt cô, "Nói cho ta biết, tất cả mọi chuyện có xử lý tốt không?"
u Thiển Thiển gật nhẹ đầu xuống, "Dạ" một tiếng.
Tay Boss tiếp tục lau nước mắt không ngừng rơi xuống của cô, ôn nhu nói, "Vậy ta hỏi con, lần này . . . . . . Trưởng thành chưa?"
"Dạ!"
"Đứa nhỏ ngốc, nếu đã trưởng thành, cũng không cần khóc nữa!"
u Thiển Thiển nhìn mặt của Boss, nước mắt ẩn nhẫn rốt cuộc tuôn trào, cô đột nhiên quỳ gối xuống, gối đầu lên đùi của Boss, khóc thút thít.
Boss vuốt mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nói, "Đứa nhỏ ngốc, lần này trở về, có thời gian thì theo ta ra ngoài giải sầu? Ta nhớ con đã từng nói, con thích nhất đảo Bali . . . . . ."
"Dạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.