Chương 69: Tử thần hỗn thú
Dâm Đại Tiên Tôn
13/11/2018
Hệ thống: Giết kẻ địch ở Thần Giới và Ma Giới không tính điểm.....
.....................
Tận cùng của cốt hải bên trong Tử Thần Cấm Khu, từng bộ từng bộ thần cốt lơ lửng trên không trung, toả ra thần huy sáng lạn, nhưng nhanh chóng những thần huy đó biến mất, tinh hoa bên trong bị rút ra thành từng quả cầu nhỏ lấp lánh, bị một "thứ gì đó" há miệng, một hơi nuốt chửng.
- Haha, thật không ngờ, ta có thể tạo ra tồn tại mạnh như thế....
Một bóng người ngồi trên "thứ" đó, ngửa mặt cười ha hả, hắn chính là Tử Vong Thần Hoàng, Tử Kha, người tiến vào Tử Thần Cấm Khu một tháng trước, sau đó biến mất không thấy tin tức.
- Kì lạ, tại sao một Vong Sứ tự nhiên biến mất, chả lẽ có kẻ giết nó rồi?
Tử Kha bấm bấm ngón tay, nói.
- Cuối cùng thì, tất cả bọn chúng cũng thành đồ ăn cho Tử Thần Hỗn Thú mà thôi, Trung Vị Thần dù mạnh đến đâu, cũng không giết nổi Chí Tôn Thần Hoàng.
Ngâm......
.......................
- Ài, đống xương này khi nào mới tới cuối à...
Dương Tuấn bước đi trên biển xương gần như vô tận này, thở dài than thở nói.
Uuuu.....
Bên trong bóng tối vô tận này bỗng nhiên vang vọng lên tiếng kêu khóc thê lương, khiến người ta lạnh cả sống lưng, ngay cả Dương Tuấn cùng rùng mình, đây không phải là do hắn sợ hãi, mà loại tiếng kêu kia đánh vào tâm linh người khác, dao động tâm linh lẫn thân thể.
- Di, Tử Thần Cấm Khu không khác gì một căn nhà ma phóng lớn.
Dương Tuấn bĩu môi, nói, Tử Thần Cấm Khu này không khác gì ở Địa Cầu nhà ma quái doạ người, hết Vong Sứ toàn xương lại đến tiếng kêu khóc thê lương lạnh người, không biết sắp tới lại có thêm cái gì xuất hiện nữa đây.
- Nhà ma quái là thứ gì?
Một giọng nói băng lãnh vang lên sau lưng Dương Tuấn, khiến hắn giật bắn cả người, một quyền đánh về phía sau, lực lượng làm hư không vặn vẹo, mà sau lưng Dương Tuấn là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng lại một mặt lạnh như băng, dáng người lồi lõm quyến rũ, mặc một bộ lam y bó sát, tôn lên từng đường nét của nàng.
Đùng....
Thiếu nữ kia ngưng tụ một tầng băng sương trước mặt, vừa lúc nắm đấm Dương Tuấn đánh tới băng thuẫn này, cả hai chạm vào nhau, lập tức lực lượng công kích bùng phát, nổ tung một tiếng băng thuẫn lập tức nổ nát, thiếu nữ kia giống như bị thứ gì đó khổng lồ đụng lên, cả người bắn ra xa bên ngoài 20 trượng.
- Ngươi tại sao mạnh tay như vậy?
Thiếu nữ kia vẫn giữ khuôn mặt băng sương, nhưng giọng nói lại mang theo chút tức giận mắng chửi, ánh mắt nhìn về Dương Tuấn nói.
- Ai bảo ngươi làm ta giật mình kia chứ?
Dương Tuấn cũng không thua kém, lập tức tức giận mắng lại.
- Ngươi, ta chỉ hỏi ngươi nhà ma quái là gì thôi?
Thiếu nữ băng sương kia lập tức cứng lưỡi, biện hộ nói.
- Nhưng ngươi biết chỗ này là chỗ nào không hả? Đứng ở sau lưng ta hù doạ ta còn muốn cãi?
Dương Tuấn tức giận quát lên, nhưng hắn lập tức nghĩ đến một chuyện, thiếu nữ băng sương này tại sao ở sau lưng mình nhưng lại không bị mình phát hiện? Là thần thông hay thần ấn?
- Hừ, ta không nói chuyện với ngươi nữa.
Dương Tuấn cùng thiếu nữ kia cãi nhau một hồi, cùng đồng loạt hừ một tiếng, nói, Dương Tuấn hướng hướng cũ rời đi, tìm đến nơi tận cùng của biển xương này, có lẽ là nơi sẽ giúp hắn lý giải căn nguyên của tử vong pháp tắc.
- Ngươi đi theo ta làm gì?
Dương Tuấn đi được một đoạn, lập tức dừng bước chân, xoay người lại nói với thiếu nữ băng sương này.
- Đường này của ngươi sao? Ta muốn đi thì ta đi, ngươi cản được sao?
Thiếu nữ băng sương kia vẫn vẻ mặt kiều diễm lạnh băng, nhưng giọng nói cùng hành động lại vô cùng nhiệt tình, không phù hợp với vẻ lạnh băng của nàng.
- Hừ, để ta xem ngươi còn đi theo ta nữa không?
Dương Tuấn hừ một tiếng, sinh mệnh lực vô hình xung quanh thu lại, lập tức tử vong phong nhận vô cùng vô tận phóng tới, Dương Tuấn nở nụ cười tà ác, thuấn di rời khỏi chỗ này, xuất hiện cách đó 2 dặm, đủ để nhìn thấy mọi thứ trong không gian tối tăm này.
Vù vù....
Nhưng mà vô cùng vô tận tử vong phong nhận lại tư nhiên kéo tới Dương Tuấn, như chỉ biết hắn là địch nhân, thiếu nữ kia là như không tồn tại vậy.
- Moá....
Dương Tuấn mắng một câu, sinh mệnh lực trào ra, ngăn cản tử vong phong nhận đánh tới, mà thiếu nữ băng sương kia đứng phía xa hơi nghiêng đầu, làm bộ dáng chọc tức Dương Tuấn.
- Muốn dùng tử vong phong nhận không cho ta đi? Ta muốn đi thì không ai cản được, ngu đần.
Thiếu nữ băng sương kia hé miệng nhỏ nói, âm ngữ trêu tức Dương Tuấn muốn nổ phổi, thần lực toàn bộ bộc phát, hoá thành cự nhân cường tráng cao 3 trượng, Dương Tuấn dậm chân một cái, phóng tới thiếu nữ kia.
Nữ nhân này, phải đánh.
- Di, tức giận rồi sao?
Thiếu nữ kia khẽ nói, thân hình phiêu miễu bay lên, thần lực màu vàng sáng chói phóng ra, chiếu sáng cả một vùng không gian tối tăm, xung quanh nàng ta có một quang cầu bao lấy, tạo thành một vòng phòng ngự khủng bố.
- Ta đánh, ta đánh, ta đánh....
Dương Tuấn lực lượng bùng nổ, một quyền lại một quyền đánh lên quang thuẫn này, nhưng quang thuẫn dường như không có chút hư tổn, một chút dao động cũng không có, không thể phá vỡ.
- Hì hì, phòng ngự tuyệt đối của ta dù cho một Chí Tôn Thần Hoàng còn khó phá hủy được, Trung Vị Thần như ngươi có thể làm gì đây?
Thiếu nữ băng sương kia lần nữa trêu tức Dương Tuấn, hắn lập tức bạo nổi, nhất kích tất sát khai mở, hắn phải phá hủy cái quang thuẫn này, bắt nữ nhân này xuống đánh mông một trận, dám trêu đùa nam nhân như hắn, nhịn không nổi a.
Ầm....
Dưới nhất kích tất sát công năng, phòng ngự là không nhìn, dĩ nhiên phòng ngự tuyệt đối này của thiếu nữ không chút tác dụng, lập tức bị oanh nát, thiếu nữ kia hết sức ngạc nhiên, chưa kịp thanh tỉnh đã bị Dương Tuấn bắt lấy, chặn lại thần lực lưu chuyển, khiến nàng chẳng khác nào một phàm nhân có thân thể cường đại, một chút sức phản kháng cũng không có.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Vẫn vẻ mặt băng lãnh đó, thiếu nữ kia ở trong tư thế nằm sấp dưới đùi Dương Tuấn, bờ mông đầy đặn vểnh lên, thân thể dãy dụa, sợ hãi nói lên.
- Hừ hừ, nữ nhân không ngoan ngoãn, đáng đánh...
Dương Tuấn hừ hừ, bàn tay to lớn thô ráp vỗ xuống kiều đồn đầy đặn của thiếu nữ này, lập tức hai kiều đồn rung lên mãnh liệt, một xúc cảm không nói nên lời truyền lên từ tay trái, khiến Dương Tuấn không tự chủ lần nữa vỗ xuống.
- Ah, ah, ngươi, dám, ah...
Thiếu nữ kia bị đánh mông thì khuôn mặt băng sương hiện lên một tầng ửng hồng, vừa có cảm giác đau, vừa có cảm giác kì lạ đan xen, khiến thiếu nữ này không giãy giụa nữa, mà mềm nhũn ra trên người Dương Tuấn, mặc cho hắn dày vò kiều đồn của mình.
- Ẫy da, thật là sảng khoái....
Dương Tuấn phóng khai thần lực cho thiếu nữ này, nàng ta lập tức vận dụng thần lực, thân ảnh thoắt cáu biến mất khỏi vòng vây của Dương Tuấn, gương mặt băng sương đỏ hồng, hai tay nàng ta xoa xoa chính mình kiều đồn, bộ dáng vô cùng buồn cười.
- Ngươi, ngươi, ngươi....
Thiếu nữ kia duỗi ngón tay, ủy khuất không nói nên lời, hướng Dương Tuấn liên tục nói...
- Ta làm sao a? Có phải thấy ta thủ pháp quá tốt, muốn đi theo ta hưởng lạc sao?
Dương Tuấn lập tức giở ra vẻ mặt dâm tà khiến người người ghét bỏ, nói.
- Hừ, đợi chân thân ta đến, liền truy sát ngươi, dâm tặc...
Thiếu nữ kia cuối cùng hét lên, thần lực bùng lên, cả người bắn về phương xa, Dương Tuấn cười ha hả, đùa giỡn với ta? Ngươi còn chưa đủ thực lực.
Tiếp tục đi tới, ý thức Dương Tuấn không ngừng câu thông với hệ thống, tìm xem vị trí nào thích hợp lý giải căn nguyên tử vong pháp tắc, nhưng nhiều lần đều khiến Dương Tuấn thất vọng, hệ thống đều không xác nhận.
Ba ngày sau, Dương Tuấn cũng đi đến điểm cuối của biển xương, chỗ này hiện tại có rất nhiều người, có lẽ đều cùng đi đến chỗ này, ở trong đó Dương Tuấn nhận ra một người, là thiếu nữ băng lãnh lúc trước bị hắn đánh mông.
- Haha, chào mừng các ngươi đến địa ngục...
Lục cục.... Rắc....
Khi không còn một ai đến nữa, ở điểm cuối của cốt hải này, đã có gần ngàn thần sĩ Trung Vị Thần tu vi, thì một tiếng cười ghê rợn vang lên, biển xương dưới chân rung động kịch liệt, một bóng đen khổng lồ từ phía dưới trồi lên, không to lớn thái quá như Vong Sứ, nhưng so với khí tức thì Vong Sứ chỉ là kiến cỏ.
Ngâm....
Thứ khổng lồ kia ngửa đầu rống lớn một tiếng, âm ba quét qua trăm dặm xung quanh, biển xương bên dưới đều hoá thành bụi phấn, trong tâm linh từng người có một cuộc rung động muốn phủ phục xuống dưới tiếng rống này, một loại tôn kính từ trong tâm linh.
Thứ khổng lồ kia hiện ra hình dáng của mình, là một con sư tử ba đầu, nhưng thân thể lại bị hủ thực, thịt thối loang lổ, lộ ra cả xương cốt bên trong, với mỗi cái đầu là một hình dáng khác nhau, khiến nó giống như ác ma từ trong địa ngục chui ra vậy.
Keng.....
Thần Thú: Tử Thần Hỗn Thú.
Cấp bậc: Chí Tôn Thần Hoàng tam trọng.
Thể chất: Bá Thể.
Thần thông: Khai Tử, hút mòn sinh mệnh lực của kẻ địch, đối với kẻ địch có tu vi thấp hơn nó càng lớn.
Thần Ấn: Tử Ma Hỗn Thần Ấn, kích phát có thể dùng tử vong khí thúc đẩy tu vi cùng chiến lực, phá vỡ giới hạn thiên địa.
Mô tả: Thần Thú dùng tinh hoa thần cốt và thần huyết uẩn sinh mà ra, cộng thêm thần lực từ người khác thúc đẩy, mới có thể đạt tới Chí Tôn Thần Hoàng tu vi.
.....................
- Thứ gì vậy?
- Cảm giác chèn ép mạnh quá....
- Tử vong khí, dường như là do nó toả ra....
Người đứng bên cạnh Dương Tuấn lùi về sau, sợ hãi nói, đầu Tử Thần Hỗn Thú này hình thể cao đến 100 trượng, dài hơn 3, 4 trăm trượng, khí tức trên người toả ra cao hơn Trung Vị Thần bọn họ mấy cái đại cảnh giới, thử hỏi xem họ có sợ hãi hay không.
Ngâm....
Tử Thần Hỗn Thú ngâm lên một tiếng, Trung Vị Thần nhị trọng lập tức ngã xuống đất, sinh mệnh lực lập tức bị rút cạn, Trung Vị Thần tam trọng chỉ còn lại một thành sinh mệnh, lục tục ngã xuống, Trung Vị Thần tam trọng cũng không khá hơn, vẫn còn đứng vững nhưng sinh mệnh lực cũng chẳng còn bao nhiêu, chỉ trong hai hơi thở, ngàn người bên trong chỉ còn lại hai người.
Một là Dương Tuấn và người kia chính là thiếu nữ băng sương lúc đầu.
Dương Tuấn có Vĩnh Sinh thần thông, dĩ nhiên không thiếu sinh mệnh lực, mà thiếu nữ kia lại có phòng ngự tuyệt đối, ngăn cản cả thần thông người khác, khiến Tử Thần Hỗn Thú không làm gì được nàng ta.
- Hừ, vẫn còn hai con kiến sống sót.
Một người đàn ông nhảy xuống từ đầu Tử Thần Hỗn Thú, tu vi bất quá cũng là Thượng Vị Thần, nhưng khí tức trên người ông ta lại có tương liên với Tử Thần Hỗn Thú này.
- Tử Vong Thần Hoàng, Tử Kha?
Thiếu nữ băng sương kia dường như nhận ra người này, dùng giọng nghi hoặc hỏi.
- Ngươi nhận thức ta?
Tử Kha ngạc nhiên hỏi lại thiếu nữ kia, Tử Vong Thần Hoàng danh hiệu này người người đều biết, nhưng chân diện mục của hắn không ai biết, hơn nữa bây giờ hắn tu vi bất quá cũng chỉ Thượng Vị Thần, làm sao dễ dàng nhận biết hắn như vậy, trừ khi, thiếu nữ này là một người quen biết hắn, nhưng Tử Kha lại không nhận thức được thiếu nữ này.
- Ám Ảnh Thần Điện đang tìm ngươi, chuyện ngươi làm lúc trước đã bại lộ hết thảy.
Thiếu nữ băng lãnh kia lãnh đạm nói.
- Ngươi, ngươi là ai?
Tử Kha ngạc nhiên thốt lên, hắn ở thời điểm nửa năm trước là người của Ám Ảnh Thần Điện, là một trưởng lão cấp Hoàng Kim, một lần ra ngoài cứu viện đệ tử thần điện lạc trong bí cảnh, không ngờ những đệ tử đó phát hiện được bí mật lớn, một bí phương luyện ra Thần Thú, chỉ cần thôn phệ tinh hoa thần cốt, thần huyết hoà trộn với tử vong khí, sẽ tạo ra một tồn tại nghịch thiên, bởi vì vậy Tử Kha ra tay giết hết tất cả đệ tử, đoạt lấy bí phương, sau đó ẩn nhẫn bế quan, đến một tháng trước tung tin mình đạt đến đại thành Thần Ấn, tiến vào trong Tử Thần Cấm Khu này luyện ra Tử Thần Hỗn Thú kia.
- Chấp Pháp Sứ, Băng Tâm Trúc...
Thiếu nữ băng lãnh kia nhẹ nhàng nói, nhưng Tử Kha sắc mặt lại biến đổi kịch liệt, Chấp Pháp Sứ, là những cường giả của Chấp Pháp Thần Điện, mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ, chuyên diệt trừ những kẻ thương thiên hại lý, là nỗi sợ hãi của những hắc điện như Ám Ảnh Thần Điện như hắn từng ở trong.
- Không đúng, ngươi chỉ là phân thân.
Tử Kha lập tức nhận ra tu vi Băng Tâm Trúc là Trung Vị Thần thì thốt lên, trong lòng buông xuống lo lắng, hắn không hề chú ý Dương Tuấn đang đi đến gần Tử Thần Hỗn Thú của hắn.
Ngâm.....
Tử Thần Hỗn Thú hống lên một tiếng, không nói hai lời há miệng ra, cúi xuống một ngụm nuốt lấy Dương Tuấn con kiến nhỏ này, mà Dương Tuấn cũng không có phản kháng, vô cùng bình tĩnh, trên môi còn nở một nụ cười kì lạ.
Ực.....
Tử Thần Hỗn Thú tư nhiên nuốt xuống Dương Tuấn trong miệng, Băng Tâm Trúc mắt trố ra, Tử Kha mặt mộng bức, chuyện gì vậy, tên đó não hư rồi sao, tại sao lại chạy đến chỗ Tử Thần Hỗn Thú để bị ăn chứ? Băng Tâm Trúc cùng Tử Kha hai mặt nhìn nhau, đầu đầy hắc tuyến, thật không biết nói gì nữa.
Ngâm....
Tử Thần Hỗn Thú bỗng nhiên gầm lên, thân thể khổng lồ bỗng nhiên nhỏ đi một vòng, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía bụng mình, mà Tử Kha cũng phát hiện điểm kì lạ này, lập tức chạy đến bên cạnh Tử Thần Hỗn Thú.
Ngâm........
Tử Thần Hỗn Thú lần nữa thu nhỏ lại, hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh, khiến Tử Kha hoảng sợ cực độ, nhưng không thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, nhưng không một ai biết, tử vong khí lẫn tử vong lực của Tử Thần Cấm Khu và Tử Thần Hỗn Thú đang bị rút đi.
.....................
Tận cùng của cốt hải bên trong Tử Thần Cấm Khu, từng bộ từng bộ thần cốt lơ lửng trên không trung, toả ra thần huy sáng lạn, nhưng nhanh chóng những thần huy đó biến mất, tinh hoa bên trong bị rút ra thành từng quả cầu nhỏ lấp lánh, bị một "thứ gì đó" há miệng, một hơi nuốt chửng.
- Haha, thật không ngờ, ta có thể tạo ra tồn tại mạnh như thế....
Một bóng người ngồi trên "thứ" đó, ngửa mặt cười ha hả, hắn chính là Tử Vong Thần Hoàng, Tử Kha, người tiến vào Tử Thần Cấm Khu một tháng trước, sau đó biến mất không thấy tin tức.
- Kì lạ, tại sao một Vong Sứ tự nhiên biến mất, chả lẽ có kẻ giết nó rồi?
Tử Kha bấm bấm ngón tay, nói.
- Cuối cùng thì, tất cả bọn chúng cũng thành đồ ăn cho Tử Thần Hỗn Thú mà thôi, Trung Vị Thần dù mạnh đến đâu, cũng không giết nổi Chí Tôn Thần Hoàng.
Ngâm......
.......................
- Ài, đống xương này khi nào mới tới cuối à...
Dương Tuấn bước đi trên biển xương gần như vô tận này, thở dài than thở nói.
Uuuu.....
Bên trong bóng tối vô tận này bỗng nhiên vang vọng lên tiếng kêu khóc thê lương, khiến người ta lạnh cả sống lưng, ngay cả Dương Tuấn cùng rùng mình, đây không phải là do hắn sợ hãi, mà loại tiếng kêu kia đánh vào tâm linh người khác, dao động tâm linh lẫn thân thể.
- Di, Tử Thần Cấm Khu không khác gì một căn nhà ma phóng lớn.
Dương Tuấn bĩu môi, nói, Tử Thần Cấm Khu này không khác gì ở Địa Cầu nhà ma quái doạ người, hết Vong Sứ toàn xương lại đến tiếng kêu khóc thê lương lạnh người, không biết sắp tới lại có thêm cái gì xuất hiện nữa đây.
- Nhà ma quái là thứ gì?
Một giọng nói băng lãnh vang lên sau lưng Dương Tuấn, khiến hắn giật bắn cả người, một quyền đánh về phía sau, lực lượng làm hư không vặn vẹo, mà sau lưng Dương Tuấn là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng lại một mặt lạnh như băng, dáng người lồi lõm quyến rũ, mặc một bộ lam y bó sát, tôn lên từng đường nét của nàng.
Đùng....
Thiếu nữ kia ngưng tụ một tầng băng sương trước mặt, vừa lúc nắm đấm Dương Tuấn đánh tới băng thuẫn này, cả hai chạm vào nhau, lập tức lực lượng công kích bùng phát, nổ tung một tiếng băng thuẫn lập tức nổ nát, thiếu nữ kia giống như bị thứ gì đó khổng lồ đụng lên, cả người bắn ra xa bên ngoài 20 trượng.
- Ngươi tại sao mạnh tay như vậy?
Thiếu nữ kia vẫn giữ khuôn mặt băng sương, nhưng giọng nói lại mang theo chút tức giận mắng chửi, ánh mắt nhìn về Dương Tuấn nói.
- Ai bảo ngươi làm ta giật mình kia chứ?
Dương Tuấn cũng không thua kém, lập tức tức giận mắng lại.
- Ngươi, ta chỉ hỏi ngươi nhà ma quái là gì thôi?
Thiếu nữ băng sương kia lập tức cứng lưỡi, biện hộ nói.
- Nhưng ngươi biết chỗ này là chỗ nào không hả? Đứng ở sau lưng ta hù doạ ta còn muốn cãi?
Dương Tuấn tức giận quát lên, nhưng hắn lập tức nghĩ đến một chuyện, thiếu nữ băng sương này tại sao ở sau lưng mình nhưng lại không bị mình phát hiện? Là thần thông hay thần ấn?
- Hừ, ta không nói chuyện với ngươi nữa.
Dương Tuấn cùng thiếu nữ kia cãi nhau một hồi, cùng đồng loạt hừ một tiếng, nói, Dương Tuấn hướng hướng cũ rời đi, tìm đến nơi tận cùng của biển xương này, có lẽ là nơi sẽ giúp hắn lý giải căn nguyên của tử vong pháp tắc.
- Ngươi đi theo ta làm gì?
Dương Tuấn đi được một đoạn, lập tức dừng bước chân, xoay người lại nói với thiếu nữ băng sương này.
- Đường này của ngươi sao? Ta muốn đi thì ta đi, ngươi cản được sao?
Thiếu nữ băng sương kia vẫn vẻ mặt kiều diễm lạnh băng, nhưng giọng nói cùng hành động lại vô cùng nhiệt tình, không phù hợp với vẻ lạnh băng của nàng.
- Hừ, để ta xem ngươi còn đi theo ta nữa không?
Dương Tuấn hừ một tiếng, sinh mệnh lực vô hình xung quanh thu lại, lập tức tử vong phong nhận vô cùng vô tận phóng tới, Dương Tuấn nở nụ cười tà ác, thuấn di rời khỏi chỗ này, xuất hiện cách đó 2 dặm, đủ để nhìn thấy mọi thứ trong không gian tối tăm này.
Vù vù....
Nhưng mà vô cùng vô tận tử vong phong nhận lại tư nhiên kéo tới Dương Tuấn, như chỉ biết hắn là địch nhân, thiếu nữ kia là như không tồn tại vậy.
- Moá....
Dương Tuấn mắng một câu, sinh mệnh lực trào ra, ngăn cản tử vong phong nhận đánh tới, mà thiếu nữ băng sương kia đứng phía xa hơi nghiêng đầu, làm bộ dáng chọc tức Dương Tuấn.
- Muốn dùng tử vong phong nhận không cho ta đi? Ta muốn đi thì không ai cản được, ngu đần.
Thiếu nữ băng sương kia hé miệng nhỏ nói, âm ngữ trêu tức Dương Tuấn muốn nổ phổi, thần lực toàn bộ bộc phát, hoá thành cự nhân cường tráng cao 3 trượng, Dương Tuấn dậm chân một cái, phóng tới thiếu nữ kia.
Nữ nhân này, phải đánh.
- Di, tức giận rồi sao?
Thiếu nữ kia khẽ nói, thân hình phiêu miễu bay lên, thần lực màu vàng sáng chói phóng ra, chiếu sáng cả một vùng không gian tối tăm, xung quanh nàng ta có một quang cầu bao lấy, tạo thành một vòng phòng ngự khủng bố.
- Ta đánh, ta đánh, ta đánh....
Dương Tuấn lực lượng bùng nổ, một quyền lại một quyền đánh lên quang thuẫn này, nhưng quang thuẫn dường như không có chút hư tổn, một chút dao động cũng không có, không thể phá vỡ.
- Hì hì, phòng ngự tuyệt đối của ta dù cho một Chí Tôn Thần Hoàng còn khó phá hủy được, Trung Vị Thần như ngươi có thể làm gì đây?
Thiếu nữ băng sương kia lần nữa trêu tức Dương Tuấn, hắn lập tức bạo nổi, nhất kích tất sát khai mở, hắn phải phá hủy cái quang thuẫn này, bắt nữ nhân này xuống đánh mông một trận, dám trêu đùa nam nhân như hắn, nhịn không nổi a.
Ầm....
Dưới nhất kích tất sát công năng, phòng ngự là không nhìn, dĩ nhiên phòng ngự tuyệt đối này của thiếu nữ không chút tác dụng, lập tức bị oanh nát, thiếu nữ kia hết sức ngạc nhiên, chưa kịp thanh tỉnh đã bị Dương Tuấn bắt lấy, chặn lại thần lực lưu chuyển, khiến nàng chẳng khác nào một phàm nhân có thân thể cường đại, một chút sức phản kháng cũng không có.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Vẫn vẻ mặt băng lãnh đó, thiếu nữ kia ở trong tư thế nằm sấp dưới đùi Dương Tuấn, bờ mông đầy đặn vểnh lên, thân thể dãy dụa, sợ hãi nói lên.
- Hừ hừ, nữ nhân không ngoan ngoãn, đáng đánh...
Dương Tuấn hừ hừ, bàn tay to lớn thô ráp vỗ xuống kiều đồn đầy đặn của thiếu nữ này, lập tức hai kiều đồn rung lên mãnh liệt, một xúc cảm không nói nên lời truyền lên từ tay trái, khiến Dương Tuấn không tự chủ lần nữa vỗ xuống.
- Ah, ah, ngươi, dám, ah...
Thiếu nữ kia bị đánh mông thì khuôn mặt băng sương hiện lên một tầng ửng hồng, vừa có cảm giác đau, vừa có cảm giác kì lạ đan xen, khiến thiếu nữ này không giãy giụa nữa, mà mềm nhũn ra trên người Dương Tuấn, mặc cho hắn dày vò kiều đồn của mình.
- Ẫy da, thật là sảng khoái....
Dương Tuấn phóng khai thần lực cho thiếu nữ này, nàng ta lập tức vận dụng thần lực, thân ảnh thoắt cáu biến mất khỏi vòng vây của Dương Tuấn, gương mặt băng sương đỏ hồng, hai tay nàng ta xoa xoa chính mình kiều đồn, bộ dáng vô cùng buồn cười.
- Ngươi, ngươi, ngươi....
Thiếu nữ kia duỗi ngón tay, ủy khuất không nói nên lời, hướng Dương Tuấn liên tục nói...
- Ta làm sao a? Có phải thấy ta thủ pháp quá tốt, muốn đi theo ta hưởng lạc sao?
Dương Tuấn lập tức giở ra vẻ mặt dâm tà khiến người người ghét bỏ, nói.
- Hừ, đợi chân thân ta đến, liền truy sát ngươi, dâm tặc...
Thiếu nữ kia cuối cùng hét lên, thần lực bùng lên, cả người bắn về phương xa, Dương Tuấn cười ha hả, đùa giỡn với ta? Ngươi còn chưa đủ thực lực.
Tiếp tục đi tới, ý thức Dương Tuấn không ngừng câu thông với hệ thống, tìm xem vị trí nào thích hợp lý giải căn nguyên tử vong pháp tắc, nhưng nhiều lần đều khiến Dương Tuấn thất vọng, hệ thống đều không xác nhận.
Ba ngày sau, Dương Tuấn cũng đi đến điểm cuối của biển xương, chỗ này hiện tại có rất nhiều người, có lẽ đều cùng đi đến chỗ này, ở trong đó Dương Tuấn nhận ra một người, là thiếu nữ băng lãnh lúc trước bị hắn đánh mông.
- Haha, chào mừng các ngươi đến địa ngục...
Lục cục.... Rắc....
Khi không còn một ai đến nữa, ở điểm cuối của cốt hải này, đã có gần ngàn thần sĩ Trung Vị Thần tu vi, thì một tiếng cười ghê rợn vang lên, biển xương dưới chân rung động kịch liệt, một bóng đen khổng lồ từ phía dưới trồi lên, không to lớn thái quá như Vong Sứ, nhưng so với khí tức thì Vong Sứ chỉ là kiến cỏ.
Ngâm....
Thứ khổng lồ kia ngửa đầu rống lớn một tiếng, âm ba quét qua trăm dặm xung quanh, biển xương bên dưới đều hoá thành bụi phấn, trong tâm linh từng người có một cuộc rung động muốn phủ phục xuống dưới tiếng rống này, một loại tôn kính từ trong tâm linh.
Thứ khổng lồ kia hiện ra hình dáng của mình, là một con sư tử ba đầu, nhưng thân thể lại bị hủ thực, thịt thối loang lổ, lộ ra cả xương cốt bên trong, với mỗi cái đầu là một hình dáng khác nhau, khiến nó giống như ác ma từ trong địa ngục chui ra vậy.
Keng.....
Thần Thú: Tử Thần Hỗn Thú.
Cấp bậc: Chí Tôn Thần Hoàng tam trọng.
Thể chất: Bá Thể.
Thần thông: Khai Tử, hút mòn sinh mệnh lực của kẻ địch, đối với kẻ địch có tu vi thấp hơn nó càng lớn.
Thần Ấn: Tử Ma Hỗn Thần Ấn, kích phát có thể dùng tử vong khí thúc đẩy tu vi cùng chiến lực, phá vỡ giới hạn thiên địa.
Mô tả: Thần Thú dùng tinh hoa thần cốt và thần huyết uẩn sinh mà ra, cộng thêm thần lực từ người khác thúc đẩy, mới có thể đạt tới Chí Tôn Thần Hoàng tu vi.
.....................
- Thứ gì vậy?
- Cảm giác chèn ép mạnh quá....
- Tử vong khí, dường như là do nó toả ra....
Người đứng bên cạnh Dương Tuấn lùi về sau, sợ hãi nói, đầu Tử Thần Hỗn Thú này hình thể cao đến 100 trượng, dài hơn 3, 4 trăm trượng, khí tức trên người toả ra cao hơn Trung Vị Thần bọn họ mấy cái đại cảnh giới, thử hỏi xem họ có sợ hãi hay không.
Ngâm....
Tử Thần Hỗn Thú ngâm lên một tiếng, Trung Vị Thần nhị trọng lập tức ngã xuống đất, sinh mệnh lực lập tức bị rút cạn, Trung Vị Thần tam trọng chỉ còn lại một thành sinh mệnh, lục tục ngã xuống, Trung Vị Thần tam trọng cũng không khá hơn, vẫn còn đứng vững nhưng sinh mệnh lực cũng chẳng còn bao nhiêu, chỉ trong hai hơi thở, ngàn người bên trong chỉ còn lại hai người.
Một là Dương Tuấn và người kia chính là thiếu nữ băng sương lúc đầu.
Dương Tuấn có Vĩnh Sinh thần thông, dĩ nhiên không thiếu sinh mệnh lực, mà thiếu nữ kia lại có phòng ngự tuyệt đối, ngăn cản cả thần thông người khác, khiến Tử Thần Hỗn Thú không làm gì được nàng ta.
- Hừ, vẫn còn hai con kiến sống sót.
Một người đàn ông nhảy xuống từ đầu Tử Thần Hỗn Thú, tu vi bất quá cũng là Thượng Vị Thần, nhưng khí tức trên người ông ta lại có tương liên với Tử Thần Hỗn Thú này.
- Tử Vong Thần Hoàng, Tử Kha?
Thiếu nữ băng sương kia dường như nhận ra người này, dùng giọng nghi hoặc hỏi.
- Ngươi nhận thức ta?
Tử Kha ngạc nhiên hỏi lại thiếu nữ kia, Tử Vong Thần Hoàng danh hiệu này người người đều biết, nhưng chân diện mục của hắn không ai biết, hơn nữa bây giờ hắn tu vi bất quá cũng chỉ Thượng Vị Thần, làm sao dễ dàng nhận biết hắn như vậy, trừ khi, thiếu nữ này là một người quen biết hắn, nhưng Tử Kha lại không nhận thức được thiếu nữ này.
- Ám Ảnh Thần Điện đang tìm ngươi, chuyện ngươi làm lúc trước đã bại lộ hết thảy.
Thiếu nữ băng lãnh kia lãnh đạm nói.
- Ngươi, ngươi là ai?
Tử Kha ngạc nhiên thốt lên, hắn ở thời điểm nửa năm trước là người của Ám Ảnh Thần Điện, là một trưởng lão cấp Hoàng Kim, một lần ra ngoài cứu viện đệ tử thần điện lạc trong bí cảnh, không ngờ những đệ tử đó phát hiện được bí mật lớn, một bí phương luyện ra Thần Thú, chỉ cần thôn phệ tinh hoa thần cốt, thần huyết hoà trộn với tử vong khí, sẽ tạo ra một tồn tại nghịch thiên, bởi vì vậy Tử Kha ra tay giết hết tất cả đệ tử, đoạt lấy bí phương, sau đó ẩn nhẫn bế quan, đến một tháng trước tung tin mình đạt đến đại thành Thần Ấn, tiến vào trong Tử Thần Cấm Khu này luyện ra Tử Thần Hỗn Thú kia.
- Chấp Pháp Sứ, Băng Tâm Trúc...
Thiếu nữ băng lãnh kia nhẹ nhàng nói, nhưng Tử Kha sắc mặt lại biến đổi kịch liệt, Chấp Pháp Sứ, là những cường giả của Chấp Pháp Thần Điện, mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ, chuyên diệt trừ những kẻ thương thiên hại lý, là nỗi sợ hãi của những hắc điện như Ám Ảnh Thần Điện như hắn từng ở trong.
- Không đúng, ngươi chỉ là phân thân.
Tử Kha lập tức nhận ra tu vi Băng Tâm Trúc là Trung Vị Thần thì thốt lên, trong lòng buông xuống lo lắng, hắn không hề chú ý Dương Tuấn đang đi đến gần Tử Thần Hỗn Thú của hắn.
Ngâm.....
Tử Thần Hỗn Thú hống lên một tiếng, không nói hai lời há miệng ra, cúi xuống một ngụm nuốt lấy Dương Tuấn con kiến nhỏ này, mà Dương Tuấn cũng không có phản kháng, vô cùng bình tĩnh, trên môi còn nở một nụ cười kì lạ.
Ực.....
Tử Thần Hỗn Thú tư nhiên nuốt xuống Dương Tuấn trong miệng, Băng Tâm Trúc mắt trố ra, Tử Kha mặt mộng bức, chuyện gì vậy, tên đó não hư rồi sao, tại sao lại chạy đến chỗ Tử Thần Hỗn Thú để bị ăn chứ? Băng Tâm Trúc cùng Tử Kha hai mặt nhìn nhau, đầu đầy hắc tuyến, thật không biết nói gì nữa.
Ngâm....
Tử Thần Hỗn Thú bỗng nhiên gầm lên, thân thể khổng lồ bỗng nhiên nhỏ đi một vòng, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía bụng mình, mà Tử Kha cũng phát hiện điểm kì lạ này, lập tức chạy đến bên cạnh Tử Thần Hỗn Thú.
Ngâm........
Tử Thần Hỗn Thú lần nữa thu nhỏ lại, hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh, khiến Tử Kha hoảng sợ cực độ, nhưng không thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, nhưng không một ai biết, tử vong khí lẫn tử vong lực của Tử Thần Cấm Khu và Tử Thần Hỗn Thú đang bị rút đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.