Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống

Chương 78: Tuyệt địa bí cảnh (2) - địa hoả thánh tuyền

Dâm Đại Tiên Tôn

27/11/2018

Tây Hoả Vực, Địa Hoả Vực, nơi có Địa Hoả Thánh Tuyền chảy qua, cho nên đại bộ phận tu sĩ đều chạy đến đây, hi vọng tìm được một dòng thánh tuyền, ở trong tẩy luyện cơ thể, hi vọng tìm được huyết mạch Thiên Hoả Thánh tộc bên trong.

Nhóm người Diêu Lan Hinh chia ra, Diêu Lan Hinh, Tô Khả và Uông Lãng đi cùng Dương Tuấn, Uông Lãng bởi vì theo đuổi Tô Khả, mà Tô Khả lại muốn đi cùng Diêu Lan Hinh, mà dĩ nhiên, Diêu Lan Hinh lại muốn đi cùng Dương Tuấn, còn tổ đội còn lại là Mặc Nghiên dẫn đầu, Mặc Hàn Lập, Trấn Quân cùng vị kia Bạch Hồ tiên tử kia.

- Ở phía Đông Địa Hoả Vực, có người phát hiện Địa Hoả Thánh Tuyền, chúng ta mau đi...

Diêu Lan Hinh vẫn mặc một bộ hắc y, đeo sa diện che khuất dung nhan tuyệt sắc của mình, trong khi những người khác vẫn nghĩ nàng là người bị dính Thiên Sát Tích, dung mạo xấu xí.

- Thật? Chúng ta mau đi...

Tô Khả lập tức hăng hái, nhảy dựng lên nói.

- Khoan đã, vừa mở bí cảnh liền xuất hiện thánh tuyền, cũng không phải kì lạ quá đi...

Uông Lãng không ngờ cũng có chút đầu óc, lập tức Diêu Lan Hinh cùng Tô Khả có chút hiểu ra, Dương Tuấn thì không mấy quan tâm, Địa Hoả thánh tuyền này, muốn tìm không khó đối với hắn, bởi vì trong đan điền hắn có một viên Địa Hoả châu, tương liên với dị hoả như địa hoả này không khác gì nam châm hút lấy kim loại.

- Mặc kệ thật giả, nhiều người đến như vậy, sẽ có chuyện gì xảy ra?

Tô Khả dĩ nhiên náo động, lập tức hướng hướng Đông chạy đi, đối với Địa Hoả thánh tuyền rất là khao khát.

- Thiên Sát Thể của ngươi nên đi Nam Thổ Vực, hấp thu sát khí.

Dương Tuấn truyền âm cho Diêu Lan Hinh, khi cả bốn người phi hành trên không trung, Diêu Lan Hinh hơi cúi đầu suy nghĩ, sau đó truyền âm lại.

- Ta đi tìm Địa Hoả Thánh Tuyền cho muội muội ta trước...

Một câu trả lời đơn giản nhưng vô cùng sâu sắc, Dương Tuấn cũng hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười, tốt tình tỉ muội a.

- Ồ, chỗ đó nhiều người quá, chắc chắn là tìm thấy thánh tuyền rồi...

Tô Khả háo hức, tốc độ tăng lên nhanh chóng, chỉ trong chốc lát đã phóng tới chỗ kia, ở đó là một hồ nham tương khổng lồ, nhiệt khí bốc lên tận trời, nóng đến nổi có người không chịu được phải mở ra tiên nguyên lực phòng hộ.

- Quả thật, chỗ này có thánh tuyền, hơn nữa, khá lớn...

Dương Tuấn điềm đạm nói, quả thật, bên trong đan điền Địa Hoả Châu đang rung động, giống như đứa trẻ đói bụng thèm khát đồ ăn trước mặt vậy, Dương Tuấn cảm giác được, địa hoả chỗ này vô cùng nồng hậu.

Ầm...

Bên trong hồ nham tương, bỗng nhiên bắn lên một cột nham thạch khổng lồ, một đầu tiên thú khổng lồ xuất hiện, là một đầu phượng hoàng không thuần huyết mạch, tuy trên người có hoả diễm rực cháy, nhưng trên người, không có khí tràng uy nghiêm của một Chi Hoả Thần Thú.

- Lệ!!! Nhân loại sâu kiến, thèm khát Địa Hoả Thánh Tuyền của ta sao? Đến đây làm thức ăn cho ta....

Đầu tiên thú này gọi là Hoả Diễm Thiên Phượng, sống trong hồ địa nham này, thật sự nơi này có thánh tuyền, nhưng sợ hãi đầu tiên thú này, không một ai dám xông vào luyện hoá tinh túy địa hoả, làm thức ăn cho Thiên Phượng thì đúng hơn.

- Ngũ Hành Hoàng Tiên hậu kì, Thiên Hoả pháp tắc 42 đạo, Thần Kim 14 đạo, chiến lực cũng không tệ.

Dương Tuấn khẽ nói, lúc này Thiên Phượng đã phát động công kích, 10 đạo pháp tắc rực rỡ hoả diễm tập trung thành hình tròn trước mặt nó, sau đó phóng ra một luồng hoả diễm phô thiên cái địa, hư không đều bị thiêu rụi, vô cùng khủng bố.

- A, Cấm Khí, mở Cấm Khí...

- Không xong, nó nhanh quá....

- Ahhh, n..ón.g..q..úa....

Một luồng hoả diễm đi qua, hơn trăm tán tu bị hoả diễm thiêu đốt thành tro bụi, từng tia từng tia lửa quay về trong sợi pháp tắc, tẩm bổ cho Thiên Phượng, khuôn mặt tiên thú của nó lộ vẻ ghét bỏ, giống như món ăn này không vừa miệng nó vậy.

- Không được, chúng ta đánh không lại nó...



Tên Uông Lãng cuối cùng vẫn là kẻ nhát gan, nhưng cũng không có ít kẻ bỏ chạy, nói đùa, bọn họ cao nhất cũng chỉ là Đại La Minh Tiên, làm sao sử dụng pháp tắc đối chọi với Thiên Phượng đây, trừ khi họ là tuyệt thế thiên tài, đáng tiếc là, thiên tài không phải là bọn họ.

Rốt cuộc, hơn ngàn người ở đây, một cái chớp mắt chỉ còn khoảng tám người, tính cả bốn người Dương Tuấn thì tổ đội bên kia, cũng có bốn người, hai nữ tử, một nam nhân cùng một lão ẩu lưng còng tóc bạc, tu vi không ngờ ngang bằng với Hoả Diễm Thiên Phượng.

- Ôi, lưng của ta hơi đau, Cổ tiểu hữu, mau đánh đầu tiên thú này giúp ta, ta đi trước nghỉ ngơi.

Vị lão ấu kia bỗng nhiên than thở, tay đấm nhẹ ở sống lưng, bộ dáng giống như người già đau lưng thật sự, nam tử họ Cổ kia định nói gì đó, lão ẩu kia lập tức biến mất không thấy tăm hơi, một chút nhân phẩm bậc tiền bối cũng không có.

- Phì.... Hahaaa....

Tô Khả bịt miệng cười, nhưng không kìm được lập tức phát ra tiếng cười lớn, không ngờ một bậc tiền bối như vậy lại bỏ mặc tiểu bối tự vận động, lại còn than đau lưng, quả thật vô cùng buồn cười.

- Ngươi cười ca ca ta sao?

Thiếu nữ nhỏ tuổi bên trong ba người đứng ra nói, là một muội tử dáng dấp khoảng 12, 13 tuổi, thanh thuần đáng yêu, đôi mắt nhút nhát cùng mái tóc xanh lam, nhưng bởi vì ca ca nàng thì tự nhiên can đảm.

- Ta không, không có, hahaha....

Tô Khả không có chút phong vận thục nữ, cười lớn hơn lúc nãy nhiều lần, khiến muội tử kia giận sôi.

- Ngữ Hi, đừng tranh cãi với họ, mục tiêu của chúng ta là đầu Thiên Phượng này.

Nam tử tóc xanh lam kia vỗ đầu muội muội mình, nói, mà nữ tử còn lại trong nhóm là một nữ tử xinh đẹp, mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh lục long lanh, dáng người bốc lửa, có lẽ, là đạo lữ của người nam tử họ Cổ này.

- Ân, Hứa Ngôn ca ca....

Cổ Ngữ Hi tươi cười, nói.

- Hàn Ma Thiên Kiếm!!!

Cổ Hứa Ngôn xuất ra một thanh băng kiếm lạnh lẽo, hàn khí tỏa ra đối chọi nhiệt khí, tạo thành một vùng hỗn loạn kì lạ, Cổ Hứa Ngôn tu vi chỉ là Đại La Minh Tiên trung kì, cao hơn Dương Tuấn một tiểu cảnh giới, nhưng sau khi xuất kiếm, chiến lực tăng vọt.

- Lệ, nhân loại nhiễu sự, Hoả Vũ....

Hoả Diễm Thiên Phượng từ đầu đến giờ xem trò cười của nhân loại trong khi nó bị bỏ sang một bên thì bực tức, lập tức kêu lên một tiếng, hoả diễm lần nữa phô thiên cái địa bắn tới.

- Băng Tiêm Vũ Bích!!!

Cổ Hứa Ngôn thét một tiếng, Hàn Ma Thiên Kiếm trong tay bốc ra hàn khí cường đại, tạo một tầng băng xung quanh Cổ Hứa Ngôn, mà bên ngoài tầng băng sương này lại có từng trụ băng nhọn hoắt xoay múa, bắn tới luồng hoả diễm của Hoả Diễm Thiên Phượng.

Ầm....

Băng cùng Hoả nghịch khắc, khó mà hoà hợp, khi va chạm vào nhau lập tức nổ tung, sóng kích bắn ra bốn phía, thổi bay đám người Cổ Ngữ Hi cùng Diêu Lan Hinh, dư kích hoả diễm của Hoả Diễm Thiên Phượng bắn tới Cổ Hứa Ngôn, nhưng lại bị tầng băng sương bên ngoài cản lại, hai bên gần như ngang bằng chiến lực, một chuyện vô cùng khó tin.

- Lợi, lợi hại quá...

Tô Khả hai mắt toả sáng, từ khi gặp đại nhân Xích Ân hùng mạnh kia thì đây là lần thứ hai nàng gặp một người lợi hại như vậy, bỏ qua rào cản cảnh giới, đánh ngang hàng với một Ngũ Hành Hoàng Tiên.

- Thanh kiếm đó, có phù văn, chẳng trách uy lực ngang bằng pháp tắc.

Dương Tuấn thì thầm, phù văn hắn cũng có, nhưng chưa từng sử dụng, bởi vì nó quá cao thâm, nhưng đối với tiên khí dính phù văn thì lại khác, uy lực vẫn không thể xem thường.

- Phù, phù, ha...

Cổ Hứa Ngôn thở ra vài ngụm hơi thở dốc, có vẻ rất mệt mỏi, thúc giục phù văn tất nhiên cũng phải trả giá, bởi vì đây chỉ là tàn mảnh, cho nên uy lực tổn thương không quá lớn, hao mòn tiên nguyên lực là cực hạn rồi.

- Lệệệ, nhân loại, ngươi chiến lực rất không tệ, ăn ngươi chắc rất ngon...

Hoả Diễm Thiên Phượng thét dài, toàn bộ pháp tắc tung ra, hơn bốn mươi đạo pháp tắc hoá thành một tiểu phượng hoàng, uy thế kinh người, sau đó tiểu phượng hoàng này bốc lên hoả diễm, bắn thẳng tới Cổ Hứa Ngôn.



- Không tốt, Băng Băng, giúp ta....

Cổ Hứa Ngôn đưa ngón tay cắt lên thanh kiếm của mình, tiên huyết chảy dọc xuống lưỡi kiếm, lập tức hàn quang bùng lên, hư ảnh một đầu băng phượng xuất hiện, bao phủ lấy Cổ Hứa Ngôn, sau đó phun ra một luồng băng hàn lạnh giá, đụng độ tiểu phượng hoàng kia.

Oanh....

Lần nữa nổ tung, dư ba lần này mạnh mẽ hơn lúc trước gấp trăm lần, nhưng tiểu phượng hoàng này là pháp tắc hoàn chỉnh, còn hư ảnh băng phượng kia cũng chỉ là tàn mảnh hư hại của phù văn, giảm bớt uy lực của tiểu phượng hoàng là rất lợi hại rồi.

- Hây dà, pháp tắc cũng không mấy hoàn chỉnh cho lắm...

Một giọng nói lười biếng vang lên, Hoả Diễm Thiên Phượng còn đang đắc ý thì cảnh giác lên, trước mặt Cổ Hứa Ngôn xuất hiện một người, xích y cùng tóc dài tung bay, hai tay là hai tấm thuẫn bằng địa nham cứng rắn, bên trên vẫn còn vương một chút lửa, Hoả Diễm Thiên Phượng trở nên nghiêm túc, 42 đạo pháp tắc bị một tấm thuẫn đơn giản chắn lại, thì đủ biết tấm thuẫn này không bình thường.

- Ngươi vì sao lại cứu ta? Ta với ngươi không quen không biết, vì sao lại cứu ta?

Cổ Hứa Ngôn nhìn lên người trước mặt, không ai khác chính là nam chính, Dương Tuấn, tên này chỉ mỉm cười nhẹ, nói.

- Không có gì, chỉ là thấy muội muội ngươi rất khả ái, không muốn nàng ta mất đi một vị ca ca tốt, dù sao, ta cũng có một muội muội.

Dương Tuấn xoay mặt lại, toả vẻ lạnh lùng vô cảm, Cổ Hứa Ngôn khẽ cười, lí do kiểu gì vậy, nhưng thực ra trong lòng Dương Tuấn đang hỗn loạn, hắn muốn thử uy lực của Địa Hoả Châu, có thể hay không cản lại hoả diễm, nếu lúc nãy không xong, khẳng định Dương Tuấn đi chầu ông bà rồi.

( Tác: Main nghịch ngu, mém tý là hôm đó hoạ mi bị cháy đen rồi:D)

- Haha, Địa Hoả Châu uy lực không tồi, thử Bích Lôi Châu xem sao...

Dương Tuấn nói thầm, trên tay địa hoả thuẫn thu lại, lập tức xuất hiện hai trảo dài, một là lôi điện màu đỏ, một là băng trảo lạnh lẽo, đôi chân đạp một bộ pháp kì dị, tốc độ cắt qua hư không, ngay cả Cổ Hứa Ngôn cũng hoa mắt, Hoả Diễm Thiên Phượng hai mắt xoay chuyển, nhìn vào trong khoảng không trước mắt, tưởng chừng là vô nghĩa, nhưng thực chất, nó nhìn thấy được tàn ảnh của Dương Tuấn, phán đoán di chuyển tiếp theo của Dương Tuấn.

- Bạo Viêm Đạn!!!

Hoả Diễm Thiên Phượng đập hai cánh, từng quả hoả cầu to bằng ngọn núi nhỏ bắn vào khoảng không, oanh oanh oanh, liên tục từng tiếng nổ tung vang lên, dư sóng lan ra bốn phía, hất bay Cổ Hứa Ngôn, nhưng được nữ tử tóc vàng đỡ lấy, tiếp tục quan sát trận chiến.

Oanh....

Một tiếng nổ tung, một bóng người lao ra khỏi vụ nổ, trên người có vài vết cháy xém, nhưng không quá nghiêm trọng, lập tức biến mất lần nữa, xuất hiện ngay trên đầu Hoả Diễm Thiên Phượng, Lôi Trảo cùng Băng Trảo đánh xuống.

- Si nhân mộng tưởng, sâu bọ làm thức ăn cho chim sẻ...

Hoả Diễm Thiên Phượng thét một tiếng, lông vũ rực lửa trên người tụ lại thành một, trở thành một tấm giáp che chắn trên đầu, oanh, Lôi Trảo cùng Băng Trảo đánh lên, một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, Dương Tuấn bị đẩy ra xa, hai tay tê dại, Băng Trảo gãy hơn nửa, Lôi Trảo bị thu lại, mà trên đầu Hoả Diễm Thiên Phượng xuất hiện một vết thương nhỏ, không mấy tổn thương nặng.

- Sâu bọ đi chết đi....

Hoả Diễm Thiên Phượng chiếc mỏ khổng lồ mổ xuống đầu Dương Tuấn, tốc độ vô cùng nhanh, Dương Tuấn không kịp thúc giục Hoá Nguyên Bộ, lập tức bị cái mỏ khổng lồ gõ lên đầu.

- Không....

Diêu Lan Hinh chứng kiến thì sợ hãi thét lên, nhưng một màn kì dị phát sinh, một luồng thần huy vô thượng bắn lên tận trời, giống như dị bảo xuất thế, chói hết mắt những người ở đây, mà trên đầu Dương Tuấn xuất hiện hư ảnh của Chiến Thiên Thần Phủ, một phủ bổ xuống thân thể của Hoả Diễm Thần Phượng.

- Lệ, không, nhân loại, ngươi là thứ...g..ì???

Hoả Diễm Thiên Phượng thét lên sợ hãi, thân thể khổng lồ bị một phủ cắt làm đôi, rơi vào trong hồ địa nham, mà thần huy vô thượng kia cũng lập tức tán đi, để mọi người ở đây có thể nhìn thấy mọi thứ trở lại, nhưng mà, Hoả Diễm Thiên Phượng bỗng nhiên biến mất, chỉ thấy một tên nam tử đang xoa xoa đầu mình, khuôn mặt tỏ vẻ rất đau đớn.

- Ai da, đánh cũng đau đấy chứ....

Dương Tuấn xoa đầu mình, không ngờ Chiến Thiên phù văn lại bộc phát, mà uy lực lại kinh người như vậy, Diêu Lan Hinh phi hành đi tới, lo lắng nhìn trái nhìn phải, bộ dáng như người vợ lo lắng cho phu quân mình.

- Ta không sao, đi, tìm Địa Hoả thánh tuyền...

Dương Tuấn nói, hạ xuống hồ địa nham bên dưới, thả ra Địa Hoả Châu, lập tức từng dòng địa hoả bị Địa Hoả châu hút lấy, nhanh chóng, hồ địa nham bị hút cạn, lộ ra một dòng suối, bên trong là nham tương màu trắng, không toả ra bất cứ nhiệt khí nào, nhưng không vì vậy mà xem thường nó, đây là Địa Hoả thánh tuyền, tiên huyết của Thiên Hoả thánh tộc ngã xuống tích lũy mà thành, sức nóng kinh khủng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook