Chương 50: Đừng rời khỏi anh
Nhất Bảo Bảo
09/09/2020
Hai người ngơ ngác nhìn khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên người Triều Ca. Mắt không chớp cũng đã được gần một phút rồi.
Triều Ca ngại ngùng hắng giọng. Ừm, có vẻ hôm nay hơi quá tay thật.
< ...Bây giờ cô mới biết sao?>
Haizzz, cũng không thể trách ta được, đám người ở thế giới này quá yếu đuối.
< Thế theo cô như thế nào là mạnh?> Titan hay quái vật hay người ngoài hành tinh đây?
Có thể chịu được năm đòn của ta, gọi là mạnh.
<...> Cuối cùng vẫn là yếu hơn cô.
Ký Chủ cô cũng kiêu ngạo quá rồi đi? Mặc dù Bản Hệ Thống cảm thấy điều này cũng rất khả thi...
Mi bớt tự kỷ lại đi.
Ký Chủ biết nó đang nghĩ gì à???
Trong lúc Hệ Thống còn đang hoang mang lo sợ, Ôn Kiều đã lấy lại được lí trí. Cô ta dè dặt hỏi Triều Ca:
“Nhưng người này...đều là do...do cô giết sao?”
Triều Ca giật mình phản bác:
“Cô đừng có nói bậy, tôi chỉ đánh thôi, làm gì đến mức giết!” Không phải ta làm, tội này bản cô nương không nhận! Nữ chính ngươi đừng có vu oan giá họa cho ta!
<...> Thế Ký Chủ cô giật mình cái gì?
Ôn Kiều còn kinh hoàng hơn lúc trước. Cô ta run rẩy lùi về sau, lên tục lắc đầu như người điên.
“Không...không thể nào...Ôn Noãn cô...không...Làm sao có thể???”
Nữ chính cô bị hâm à? Vừa nãy cô vừa khẳng định rồi cơ mà?
Ôn Kiều quay sang nhìn Hạ Huyên cũng đang sợ đến xanh mặt:
“Huyên Huyên, đây không phải là Ôn Noãn, chúng ta nhầm rồi...”
“Không đâu, cô ta đúng là Ôn Noãn mà. Khoan đã, a... Tớ không biết nữa...”
Triều Ca nhìn hai người mất kiên nhẫn:
“Tôi chính là Ôn Noãn, người mà Ôn đại tiểu thư bắt phải trả giá đó.”
Triều Ca chậm rãi tiến đến gần Ôn Kiều:
“Hầy, đáng tiếc tôi không trả nổi nên quyết định...”
Cô mỉm cười, kéo tay Ôn Kiều làm cô ta sợ đến mắt cắt không còn một giọt máu. Tà khí vờn quanh làm cô như một ác ma đến từ địa ngục. Hơi thở chết chóc sợ hãi chậm rãi lan ra khắp nơi.
“Khử luôn người đòi.”
Lần này Ôn Kiều đã không còn bình tĩnh được nữa rồi. Cô ta sợ hãi đến nỗi ngất đi ngay tại đó, gục xuống vai Hạ Huyên đứng cạnh.
“Chậc, chả vui gì cả.”
Triều Ca buông tay cô ta. Vừa lúc đó, xe cảnh sát tìm đến được chỗ này, đang réo còi inh ỏi ở bên ngoài.
Triều Ca còn đang thắc mắc không biết tại sao cảnh sát tìm đến được đây thì mọi người đã ùa vào trong. Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã có người lao đến ôm chặt cô. Mấy giây sau mới ngẩng đầu lên, tay vẫn còn chưa buông ra
“Noãn Noãn, em em không làm sao chứ?”
Người vừa đến không ai khác chính là Cố Sâm. Cậu ta thực sự rất lo lắng, trên trán rịn ra không ít mồ hôi, mặt cũng tái đi vì bất an.
Trong lòng Triều Ca có một dòng nước ấm chậm rãi lan tỏa. Cảm giác được quan tâm này, lâu lắm rồi cô mới được trải nghiệm lại...
Cũng không tệ lắm.
Triều Ca mỉm cười dịu dàng nhìn hắn:
“Em không sao.”
Cố Sâm lại ôm chặt cô lần nữa. Miệng lẩm bẩm vừa như an ủi cô, vừa như khẳng định lại cho bản thân mình:
“Không sao là tốt rồi, tốt rồi...”
Những cảnh sát vừa ùa vào: “...” Chúng tôi đã phải cực khổ đi phá án rồi, sao các người còn nhét cẩu lương nữa hả? Có nghĩ đến cảm nhận của người khác không?
Hạ Huyên thấy cảnh sát như thấy đấng cứu thế. Cô ta chạy vội đến bên cạnh, nhanh chóng tố giác Triều Ca:
“Cảnh sát, mau..mau bắt cô ta, cô ta vừa giết người, cô ta còn...”
Cố Sâm nghe như vậy, tức giận quay sang nhìn cô ta. Biểu hện muốn giết người. Hắn giơ tay định tát chết cô ta.
May mắn cho Hạ Huyên, Triều Ca cản lại vừa kịp lúc.
“Đừng, bẩn tay.”
Hạ Huyên lại kinh sợ thêm một lần nữa, cô ta cũng ngất đi như Ôn Kiều.
Cảnh sát: “...” Quả nhiên là cẩu lương gây ngộ độc, chúng tôi không ăn nữa đâu!
Triều Ca nhìn mấy cảnh sát. Cô tiến đến gần một người:
“Cái này cho anh.”
Vừa nói vừa nhét vào tay hắn một cái máy ghi âm.
Ký Chủ cô lấy cái máy đó từ đâu ra??? Lúc trước nó có thấy cái gì đâu???
Anh cảnh sát ngơ ngác:
“Đây là...”
“Bằng chứng Ôn Kiều và Hạ Huyên bắt cóc tôi.”
“A, thì ra vậy, chúng tôi sẽ bắt họ về, xét xử theo đúng pháp luật.”
“Ừ. Các anh đi đi, chúng tôi còn phải về nhà nữa.”
“À vâng.”
Những cảnh sát còn lại tiếp tục lâm vào trạng thái mơ hồ.
Ơ, thế là phá án xong rồi à???
Cố Sâm cùng Triều Ca nhân cơ hội chuồn lẹ. Một lúc sau, đội cảnh sát mới phát hiện ra một bất ngờ khác.
“Đội trưởng, đây...đây là xác người???”
Vị đội trưởng vội chạy đến. Đằng sau căn nhà bỏ hoang đó là hơn hai mươi người đang ngất đi, trên người toàn máu, bị chất thành một đống. Khung cảnh hết sức chấn động.
<...> Ký Chủ đã chuyển đám người bắt cóc ra ngoài này từ khi nào???
Đội cảnh sát khóc không ra nước mắt. Họ biết ngay là không có vụ án nào dễ dàng như vậy mà!
Vừa bước ra khỏi nơi đó, Cố Sâm đã ghì chặt lấy Triều Ca, cúi xuống hôn cô.
Lần này hắn thật sự đã phát điên. Lúc nghe Hệ Thống thông báo cô bị Ôn Kiều bắt cóc, hắn liền lo lắng không yên. Dù biết được vị trí của cô rồi nhưng hắn vẫn luống cuống. Đến tận khi thấy cô vẫn bình an đứng đó, dây thần kinh đang căng như dây đàn của hắn mới thả lỏng được một chút.
Nụ hôn của hắn lúc này cũng y như tâm trạng bất an lúc đó vậy. Vừa thấp thỏm lên xuống vừa tuôn trào mãnh liệt.
Triều Ca có chút vất vả không phản ứng được.
Nụ hôn của hắn kéo dài. Lúc buông ra, phổi cô đã sắp hết không khí rồi.
Có khi nào cô không chết vì bị bọn bắt cóc hành mà chết vì bị bạn trai hôn không.
Cố Sâm cũng nhận thấy mình đã hơi quá. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Triều Ca.
Đôi mắt thâm tình chưa từng rời khỏi cô.
“Noãn Noãn, đừng rời khỏi anh.”
Triều Ca cũng nhìn hắn. Cảm xúc của Cố Sâm hơi khác bình thường thì phải?
Triều Ca ngại ngùng hắng giọng. Ừm, có vẻ hôm nay hơi quá tay thật.
< ...Bây giờ cô mới biết sao?>
Haizzz, cũng không thể trách ta được, đám người ở thế giới này quá yếu đuối.
< Thế theo cô như thế nào là mạnh?> Titan hay quái vật hay người ngoài hành tinh đây?
Có thể chịu được năm đòn của ta, gọi là mạnh.
<...> Cuối cùng vẫn là yếu hơn cô.
Ký Chủ cô cũng kiêu ngạo quá rồi đi? Mặc dù Bản Hệ Thống cảm thấy điều này cũng rất khả thi...
Mi bớt tự kỷ lại đi.
Ký Chủ biết nó đang nghĩ gì à???
Trong lúc Hệ Thống còn đang hoang mang lo sợ, Ôn Kiều đã lấy lại được lí trí. Cô ta dè dặt hỏi Triều Ca:
“Nhưng người này...đều là do...do cô giết sao?”
Triều Ca giật mình phản bác:
“Cô đừng có nói bậy, tôi chỉ đánh thôi, làm gì đến mức giết!” Không phải ta làm, tội này bản cô nương không nhận! Nữ chính ngươi đừng có vu oan giá họa cho ta!
<...> Thế Ký Chủ cô giật mình cái gì?
Ôn Kiều còn kinh hoàng hơn lúc trước. Cô ta run rẩy lùi về sau, lên tục lắc đầu như người điên.
“Không...không thể nào...Ôn Noãn cô...không...Làm sao có thể???”
Nữ chính cô bị hâm à? Vừa nãy cô vừa khẳng định rồi cơ mà?
Ôn Kiều quay sang nhìn Hạ Huyên cũng đang sợ đến xanh mặt:
“Huyên Huyên, đây không phải là Ôn Noãn, chúng ta nhầm rồi...”
“Không đâu, cô ta đúng là Ôn Noãn mà. Khoan đã, a... Tớ không biết nữa...”
Triều Ca nhìn hai người mất kiên nhẫn:
“Tôi chính là Ôn Noãn, người mà Ôn đại tiểu thư bắt phải trả giá đó.”
Triều Ca chậm rãi tiến đến gần Ôn Kiều:
“Hầy, đáng tiếc tôi không trả nổi nên quyết định...”
Cô mỉm cười, kéo tay Ôn Kiều làm cô ta sợ đến mắt cắt không còn một giọt máu. Tà khí vờn quanh làm cô như một ác ma đến từ địa ngục. Hơi thở chết chóc sợ hãi chậm rãi lan ra khắp nơi.
“Khử luôn người đòi.”
Lần này Ôn Kiều đã không còn bình tĩnh được nữa rồi. Cô ta sợ hãi đến nỗi ngất đi ngay tại đó, gục xuống vai Hạ Huyên đứng cạnh.
“Chậc, chả vui gì cả.”
Triều Ca buông tay cô ta. Vừa lúc đó, xe cảnh sát tìm đến được chỗ này, đang réo còi inh ỏi ở bên ngoài.
Triều Ca còn đang thắc mắc không biết tại sao cảnh sát tìm đến được đây thì mọi người đã ùa vào trong. Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã có người lao đến ôm chặt cô. Mấy giây sau mới ngẩng đầu lên, tay vẫn còn chưa buông ra
“Noãn Noãn, em em không làm sao chứ?”
Người vừa đến không ai khác chính là Cố Sâm. Cậu ta thực sự rất lo lắng, trên trán rịn ra không ít mồ hôi, mặt cũng tái đi vì bất an.
Trong lòng Triều Ca có một dòng nước ấm chậm rãi lan tỏa. Cảm giác được quan tâm này, lâu lắm rồi cô mới được trải nghiệm lại...
Cũng không tệ lắm.
Triều Ca mỉm cười dịu dàng nhìn hắn:
“Em không sao.”
Cố Sâm lại ôm chặt cô lần nữa. Miệng lẩm bẩm vừa như an ủi cô, vừa như khẳng định lại cho bản thân mình:
“Không sao là tốt rồi, tốt rồi...”
Những cảnh sát vừa ùa vào: “...” Chúng tôi đã phải cực khổ đi phá án rồi, sao các người còn nhét cẩu lương nữa hả? Có nghĩ đến cảm nhận của người khác không?
Hạ Huyên thấy cảnh sát như thấy đấng cứu thế. Cô ta chạy vội đến bên cạnh, nhanh chóng tố giác Triều Ca:
“Cảnh sát, mau..mau bắt cô ta, cô ta vừa giết người, cô ta còn...”
Cố Sâm nghe như vậy, tức giận quay sang nhìn cô ta. Biểu hện muốn giết người. Hắn giơ tay định tát chết cô ta.
May mắn cho Hạ Huyên, Triều Ca cản lại vừa kịp lúc.
“Đừng, bẩn tay.”
Hạ Huyên lại kinh sợ thêm một lần nữa, cô ta cũng ngất đi như Ôn Kiều.
Cảnh sát: “...” Quả nhiên là cẩu lương gây ngộ độc, chúng tôi không ăn nữa đâu!
Triều Ca nhìn mấy cảnh sát. Cô tiến đến gần một người:
“Cái này cho anh.”
Vừa nói vừa nhét vào tay hắn một cái máy ghi âm.
Ký Chủ cô lấy cái máy đó từ đâu ra??? Lúc trước nó có thấy cái gì đâu???
Anh cảnh sát ngơ ngác:
“Đây là...”
“Bằng chứng Ôn Kiều và Hạ Huyên bắt cóc tôi.”
“A, thì ra vậy, chúng tôi sẽ bắt họ về, xét xử theo đúng pháp luật.”
“Ừ. Các anh đi đi, chúng tôi còn phải về nhà nữa.”
“À vâng.”
Những cảnh sát còn lại tiếp tục lâm vào trạng thái mơ hồ.
Ơ, thế là phá án xong rồi à???
Cố Sâm cùng Triều Ca nhân cơ hội chuồn lẹ. Một lúc sau, đội cảnh sát mới phát hiện ra một bất ngờ khác.
“Đội trưởng, đây...đây là xác người???”
Vị đội trưởng vội chạy đến. Đằng sau căn nhà bỏ hoang đó là hơn hai mươi người đang ngất đi, trên người toàn máu, bị chất thành một đống. Khung cảnh hết sức chấn động.
<...> Ký Chủ đã chuyển đám người bắt cóc ra ngoài này từ khi nào???
Đội cảnh sát khóc không ra nước mắt. Họ biết ngay là không có vụ án nào dễ dàng như vậy mà!
Vừa bước ra khỏi nơi đó, Cố Sâm đã ghì chặt lấy Triều Ca, cúi xuống hôn cô.
Lần này hắn thật sự đã phát điên. Lúc nghe Hệ Thống thông báo cô bị Ôn Kiều bắt cóc, hắn liền lo lắng không yên. Dù biết được vị trí của cô rồi nhưng hắn vẫn luống cuống. Đến tận khi thấy cô vẫn bình an đứng đó, dây thần kinh đang căng như dây đàn của hắn mới thả lỏng được một chút.
Nụ hôn của hắn lúc này cũng y như tâm trạng bất an lúc đó vậy. Vừa thấp thỏm lên xuống vừa tuôn trào mãnh liệt.
Triều Ca có chút vất vả không phản ứng được.
Nụ hôn của hắn kéo dài. Lúc buông ra, phổi cô đã sắp hết không khí rồi.
Có khi nào cô không chết vì bị bọn bắt cóc hành mà chết vì bị bạn trai hôn không.
Cố Sâm cũng nhận thấy mình đã hơi quá. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Triều Ca.
Đôi mắt thâm tình chưa từng rời khỏi cô.
“Noãn Noãn, đừng rời khỏi anh.”
Triều Ca cũng nhìn hắn. Cảm xúc của Cố Sâm hơi khác bình thường thì phải?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.