Bá Đạo Mèo Hoang Yêu Ta, Meo~!
Chương 18
Bách Lam Tỏa
15/10/2023
Thùng xe yên tĩnh trong chốc lát.
Âu Dương Dập là người không thể giữ nổi sự im lặng, cậu ta khẽ meo meo mà liếc nhìn Bùi Hữu Thanh một cái, sau đó lấy điện thoại ra, mở album đưa đến trước mặt người đàn ông, nhích tới nhích lui nói: "Anh Bùi, chúng ta cần thay thế hai anh em kia lâu đấy."
Bùi Hữu Thanh đảo mắt, nhìn chằm chằm.
Âu Dương Dập tiếp tục nói: "Hai chúng ta quá chói mắt, nhiệm vụ nói phải hóa trang, vậy chúng ta liền bắt đầu đi, lúc nữa đến chung cư khả năng bị tội phạm nhìn ra sẽ rất cao."
"..." Bùi Hữu Thanh gật gật đầu.
Hắn giơ búp bê lên, đặt ở một độ cao mà Âu Dương Dập có thể nhìn thấy.
"Xem...mắt... con mắt... Tá... Khê..."
Đôi mắt của búp bê không biết chế tạo từ cái gì, tròng trắng mắt mang vài tơ máu, hoa văn trên đôi mắt màu nâu trong suốt rất rõ ràng, như một đôi mắt của con người thật sự.
Âu Dương Dập nhìn chằm chằm hai ba giây, cũng chưa phát sinh cái gì.
"Anh Bùi còn muốn xem bao lâu vậy?"
Bùi Hữu Thanh thong thả mà thu búp bê về, rất cẩn thận mà đặt trên đùi: "Được..."
"!"Âu Dương Dập kinh ngạc, nhưng rõ ràng cậu chưa cảm giác được gì mà.
Cậu chạy nhanh lấy điện thoại ra mở camera trước, chỉ thấy người trong màn hình đã thay đổi hình dạng, mũi thấp đi, mắt to lên, hai má thêm vài chấm tàn nhang, ảnh chụp trên điện thoại chính là bộ dạng của người em.
"Đậu! Anh Bùi trâu vl! Anh là thần của em! Đây lần lần đầu tiên em được tiếp xúc với siêu năng lực, mẹ nó quá thần kỳ!"
Âu Dương Dập thăm dò mà nhéo nhéo mặt mình, shh... Có hơi đau, cậu ta tự nhéo đỏ mặt mình, mặt trên điện thoại cũng đỏ theo, căn bản nhìn không ra là đã hóa trang.
Kẹo Bông Gòn sớm đã để ý lúc Âu Dương Dập nói chuyện, khi nhìn qua thì thấy cậu ta như đồ ngốc đi tự vỗ véo mặt mình mà còn rất vui vẻ, nhịn không được hỏi: "Ô Ngọc, rõ ràng hắn vẫn thế mà?"
Ô Ngọc hình như rất hiểu biết về thứ đó, nó không thèm để ý mà run run cái đuôi: "Trò vặt lừa gạt đầu óc."
So với thứ đo đó nó càng để ý Kẹo Bông Gòn hơn.
Cặp mắt màu xanh lục tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía mèo trắng, tuy miệng nói là trò vặt nhưng trong lòng Ô Ngọc cũng biết công kích tinh thần của con người tên Bùi Hữu Thanh kia rất tốt.
Có thể yên lặng không một tiếng động mà bóp méo nhận thức của mọi người trong phạm vi nhất định thì thôi miên trong khoa học tuyệt đối không làm được.
Sở dĩ mèo đen không bị ảnh hưởng là bởi vì nó biết bản thân mình đặc biệt.
Nhưng mèo trắng thì khác, nó chỉ là một con mèo bình thường, trong mắt nó khuôn mặt của Âu Dương Dập phải thay đổi rồi mới đúng.
Nhưng theo tình huống trước mắt thì tinh thần bóp méo của Bùi Hữu Thanh hình như không có tác dụng gì tới mèo trắng? Vì sao?
Lừa gạt đầu óc...... Mỗi một chữ Kẹo Bông Gòn đều hiểu, nhưng hợp lại với nhau thì không hiểu, nó còn muốn hỏi lại, liền nghe Âu Dương Dập gọi vào: "Tới rồi tới rồi."
Nháy mắt mèo trắng đã quên mình muốn hỏi cái gì, bò lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài là một tòa chung cư bình thường, có mười hai tầng, phòng 1203 là chỗ ở của đôi anh em kia, bên trong bị đặt 【điểm đậu truyền tống】.
Theo lý thuyết, 【điểm đậu truyền tống】 của người chơi rất khó bị người thường phát hiện mới đúng, nhưng khéo thế nào mà anh em họ có một người họ hàng làm ở cục Điều Đặc.
Người họ hàng này thật ra cũng không phát hiện ra 【điểm đậu】, chỉ là tự nhiên cảm thấy phòng ngủ có chỗ nào đó không thích hợp, người này ở cục Điều Đặc lâu rồi, đối với chuyện này rất mẫn cảm nên không dám bỏ qua, lập tức liên hệ với cục.
Sau đó mới có màn treo đầu dê bán thịt chó này.
Trên thang máy, Âu Dương Dập đang dong dài: "Anh à, anh cũng nhanh hóa trang đi, tí nữa vào trong phòng anh đừng nói chuyện, nói chậm quá sẽ lộ nên trực tiếp giả vờ mệt mỏi mà lên giường ngủ. Còn em sẽ đi chuẩn bị cơm tối, chờ hung thủ đi qua 【điểm đậu truyền tống】 thì chúng ta giết luôn."
"Meoo ~"
Còn bọn ta?
Kẹo Bông Gòn ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Lúc này Âu Dương Dập mới nhớ tới nhiệm vụ của bọn họ còn có thêm hai con mèo, vừa rồi khẩn trương quá nên quên mất: "Tiểu Bạch và Đại Hắc nhớ rõ phải ở chúng tôi, đừng để hung thủ bắt được."
"Meo!" Được nha!
Một người một mèo nhiệt tình mười phần.
Mà Bùi Hữu Thanh từ đầu tới cuối cũng không nói gì, không biết là ngầm thừa nhận hay là lười phản ứng.
Ô Ngọc nhìn Kẹo Bông Gòn hứng thú dạt dào, muốn làm dáng một hồi, trong đôi mắt xanh xẹt qua ý cười, cũng không lên tiếng quấy rầy.
Trời đêm đầy sao, ve kêu trùng gọi.
Bùi Hữu Thanh ôm lấy búp bê, đôi tay đặt lên bụng, rất hợp quy tắc mà ngủ ở giữa giường.
Mèo đen mèo trắng vây quanh ở một chỗ, ngủ ở cạnh giường.
Âu Dương Dập nằm trên sàn nhà không cảm thấy tủi thân mà ngược lại còn rất kích động, cậu ta làm người giám sát là vì kiến thức của người chơi trong truyền thuyết, cảm nhận siêu năng lực, hiện tại mục tiêu của cậu liền lập tức hoàn thành!
Đột nhiên... Bùi Hữu Thanh mở mắt, ôm búp bê lên.
Ô Ngọc ngẩng đầu cắn chặt cổ Kẹo Bông Gòn, móng vuốt dùng sức ấn mèo trắng về phía bụng mình bụng, cái đuôi thon dài như rắn trườn cuốn lấy chân mèo trắng.
Mèo đen vừa làm xong thì giây tiếp theo trần nhà liền bắt đầu tan chảy nhỏ giọt như kem, mặt đất gợn sóng như mặt nước.
Hai con mèo và hai người không kịp giãy giụa đã bị nuốt chửng.
Khi bọn họ lại tỉnh táo lần nữa thì đã xuất hiện ở một đại sảnh xa lạ.
Toàn bộ bên vách tường của đại sảnh bị máy chiếu hình chiếu.
【hoan nghênh chư vị đến lĩnh vực của tôi.
Nhiệm vụ chủ tuyến: Sống sót trong bảy ngày.
Chúc may mắn iu ~】
"Đựu, đây là đâu, không phải tôi đang ngủ ở trong nhà sao?!"
"Ai bắt cóc chúng tôi hả? Ông đây muốn báo cảnh sát."
"Nói đùa thì cũng có giới hạn chứ, ngày mai tôi còn phải tăng ca."
Trong đại sảnh có khoảng mười mấy người, nam nữ đều có.
Bọn họ đều hoảng sợ vì sao bản thân lại ở nơi này, nhưng có một học sinh cấp ba đang đến tuổi chunibyo phấn khích mà lẩm bẩm: "Đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ. Cái cảnh tượng này, nhiệm vụ này, tuyệt đối là vô hạn lưu trong tiểu thuyết đi... Mà ta chính là người bị hệ thống khủng bố lựa chọn?! Sớm biết thế thì đã xem thêm mấy quyển tiểu thuyết về phần này."
Cậu học sinh liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên đang hoảng hoảng loạn loạn kêu gào, tức giận chửi: "Loại người này ở trong tiểu thuyết nhất định sẽ trở thành pháo hôi bị giết gà dọa khỉ ngay đầu tiên vì dám thách thức quy tắc của phó bản chết chóc."
"Không biết có người chơi lâu năm hay không, dựa theo kịch bản, vào lúc này hẳn là sẽ có người chơi đã trải qua rất nhiều phó bản đứng ra trấn an người mới, sau đó giảng giải quy tắc mới đúng."
Cậu học sinh nhìn qua một vòng, phát hiện phản ứng của mọi người đều thuộc về phản ứng của người bình thường khi gặp được việc khủng bố.
Chỉ là... Phó bản khủng bố mà thế nào lại có hai con mèo hả!
Chẳng lẽ là NPC trong phó bản?
Cậu học sinh có chút xoắn xuýt, bây giờ đi thu cảm tình của NPC hay đi tìm manh mối.
Hay bình tĩnh xem diễn biến, chờ những người khác phản ứng kịp thì đi theo số đông nước chảy bèo trôi.
Cái trước tuy mạo hiểm nhưng phú quý trong nguy hiểm, trong tiểu thuyết đều sẽ căn cứ vào tiến độ người chơi mà tính điểm tích lũy, điểm này có thể đổi các loại đồ vật.
Cái sau càng ổn thỏa hơn nhưng cuối cùng biểu hiện của mình khẳng định sẽ không có nhiều biến hóa.
Cậu học sinh nhiệt huyết sôi trào, cắn răng một cái, quyết định lỗ mãng một lần! Xông lên!
Vì thế Kẹo Bông Gòn liền thấy một cậu thiếu niên không lớn lắm đột nhiên mặt đầy ý cười đi tới muốn sờ mình.
Không đợi nó kịp phản ứng, Ô Ngọc liền che trước người nó.
"Meo." Tiếng kêu trầm thấp như dã thú uy hiếp cậu học sinh.
Hứa Trạch sợ tới mức ngón tay co rụt lại, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Phó bản kiêng kị nhất chọc tới NPC, cậu ta sẽ không chết chứ...
"Ngại quá, đây là mèo của tôi. Chúng nó là một đôi, mèo đen không thích người khác chạm vào mèo trắng, cho nên có hung dữ, không làm cậu sợ chứ."
Hứa Trạch quay phắt đầu, một người có diện mạo bình thường, dịu dàng cười, một người đàn ông đang ôm búp bê Tây Dương đứng phía sau cậu ta.
"Không, không sao."
"Vậy là tốt rồi." Người đàn ông ngồi xổm xuống: "Nào, Đại Hắc Tiểu Bạch đến chỗ tao, đừng chạy loạn."
"Meo meo meo?" Kẹo Bông Gòn khiếp sợ nhìn về phía Ô Ngọc: "Hắn thật sự là người cao lớn nói chậm rì rì kia sao?"
Ô Ngọc nghiêm túc: "Ừ."
Lạ quá đi.
Trong lúc ngắn ngủi ở chung, Kẹo Bông Gòn đã cho người đàn ông cái mác — một con người u ám trầm lặng, động tác cứng nhắc, như con rối gỗ bị người điều khiển.
Nhưng hiện tại trong mắt Kẹo Bông Gòn, tuy người đàn ông vẫn là bộ dáng gầy gò kia nhưng nói chuyện lại vô cùng lưu loát, thậm chí giọng nói còn khác hoàn toàn lúc trước Kẹo Bông Gòn nghe thấy.
Không có ngắc ngứ kéo dài như lúc đầu, nhẹ nhàng thư giãn, làm mèo như tắm mình trong gió xuân.
Kẹo Bông Gòn khó hiểu: "Meo, rõ ràng hắn có thể nói chuyện tốt mà sao trước đó cứ là... cái... dạng... này."
Ô Ngọc: "Không rõ nữa, chắc bị dở hơi."
"Lại đây nào, Tiểu Bạch Đại Hắc!" Bùi Hữu Thanh gọi.
Kẹo Bông Gòn do dự: "Ô Ngọc?" Bùi Hữu Thanh biến đổi quá lớn, bộ dáng vẫn thế nhưng cứ như là thay đổi thành một linh hồn hoàn toàn khác.
"Đi." Mèo đen vung cái đuôi, theo sau.
Bùi Hữu Thanh đưa hai con mèo tới cạnh Âu Dương Dập: "Trông chừng bọn chúng."
Âu Dương Dập đang nhìn mọi người thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một người đàn ông có diện mạo giống như người anh trai trong ảnh chụp điện thoại của mình, khiếp sợ đến rớt cằm.
Hắn so với Kẹo Bông Gòn còn kinh ngạc hơn, thế cho nên không nghĩ nhiều liền trực tiếp hỏi: "Anh, anh? Mặt anh... Còn có, háo ra anh có thể nói bình thường á!"
Bùi Hữu Thanh không muốn nhìn tên ngu này, trực tiếp quay đầu rời đi.
Hắn rất mệt mỏi, phải tranh thủ thời gian tìm cái có thể làm trung gian.
Người trong đại sảnh cũng ít nhiều bình tĩnh lại, đa số người cảm thấy chỉ là một trò đùa quá đáng, đen mặt muốn rời đi.
Có người thứ nhất đi, tất cả mọi người ở phái sau như một tổ ong đi đến cửa.
Lúc này, hình chiếu trên vách tường đột nhiên thay đổi.
【Xin các vị không tự tiện ra khỏi đại sảnh, nếu không tự gánh lấy hậu quả u!】
Kẹo Bông Gòn là con mèo thất học, không biết chữ.
Nhưng Ô Ngọc xem hiểu, nó không cần mèo trắng hỏi liền tự giác làm máy phiên dịch: "Meo meo meo meo."
Kẹo Bông Gòn mở to hai mắt nhìn về phía của ở đại sảnh: "Nếu đi ra ngoài..."
Có một người đàn ông gầy bé chạy rất nhanh, trên hình chiếu tự biến hóa khi hắn đã bước một chân ra khỏi cửa.
"A a a a a ——!"
Tiếng kêu thê lương thảm thiết chọc thủng màng nhĩ của mọi người, chân ở ngoài cửa của người kia bị chém rớt, có thể nhìn rõ mạch máu xương và da gân của cái chân phải bị gãy.
Tất cả mọi người không thấy rõ chân của người đàn ông kia gãy như nào, chỉ biết trong khoảnh khắc hắn ở chỗ sâu trong cửa lớn kia, chân giống như xếp gỗ đột nhiên bị quật bay đi.
Nếu người đàn ông gầy bé nhanh thêm một chút nữa thôi thì đoạn kia không phải chân mà là đầu.
Một màn kỳ ảo này làm người bình thường ở đây đều mở to hai mắt nhìn, đám người lập tức hoảng sợ, trước đó bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới cuộc sống hoà bình sẽ xuất hiện loại việc thái quá này.
Chỉ có Kẹo Bông Gòn không thấy đã xảy ra cái gì, bởi vì đôi mắt nó bị một cái đuôi đen che đi.
Tiếng thét chói tai cùng lúc vang lên, trước mắt Kẹo Bông Gòn chợt tối sầm, lông thô cứng quét vào mắt nó khá khó chịu, theo bản năng mà lắc lắc đầu muốn thoát khỏi trói buộc.
Cái đuôi của Ô Ngọc quấn càng chặt: "Đừng nhúc nhích, có con người bị thương."
Mèo đen nói rất uyển chuyển, chủ yếu là sợ mèo trắng sợ hãi.
"Ta biết meo, mùi máu tươi rất nồng." Giọng Kẹo Bông Gòn vững vàng ngoài ý muốn nhưng vẫn mềm mại như thường: "Nhưng Ô Ngọc, đôi mắt ta không thoải mái."
Ô Ngọc rất kinh ngạc, nó cho rằng mèo trắng gặp được việc này tuy không run bần bật tránh ở phía sau mình nhưng ít ra cũng sẽ biểu hiện ra vài phần khác thường.
Mà không phải giống như bây giờ, có thể nói là bình tĩnh vững vàng.
"Rất thảm đó, ngươi nhất định muốn xem?" Ô Ngọc trần thuật.
Đương nhiên, cái "thảm" này là nói với mèo trắng vẫn luôn được che chở.
Kẹo Bông Gòn hơi mờ mịt gật đầu: "Ta cảm thấy... Ta sẽ không sợ."
"Được. Nếu không muốn xem thì trốn ở sau ta." Ô Ngọc nhắc nhở.
"Biết rồi ~"
Cái đuôi buông ra.
Con người đó chảy máu rất nhiều, như muốn nhiễm đỏ cả sàn nhà, hình thành một dòng máu chảy quanh co uốn lượn như sông nhỏ mà chảy vào đại sảnh, như muốn hóa thành cánh tay máu kéo toàn bộ người ngồi ở đây vào vực sâu.
"Đúng là thảm thật meo." Kẹo Bông Gòn đồng ý.
Ánh mắt Ô Ngọc nhìn về phía cạnh mèo trắng tối đi, nó cảm thấy từ giờ khắc này mới bắt đầu hiểu được Kẹo Bông Gòn, nó cũng không yếu ớt, nhát gan như trong tưởng tượng của mình.
"Anh Bùi, anh Bùi, chúng ta thật sự đã tiến vào trò chơi sao?" Nhìn đoạn chân tự nhiên rớt, trái tim Âu Dương Dập đập loạn xạ, chẳng lẽ bọn họ thật sự bị đưa vào trò chơi?
Cậu thân là người giám sát, tự nhiên là biết 〔trò chơi vô hạn〕 tồn tại nhưng chưa từng nghĩ bản thân cũng có thể đi vào trò chơi.
Thậm chí ngay cả một giây trước khi bị bị truyền tống, Âu Dương Dập vẫn còn nghĩ rằng cái 【điểm đậu】 kia là do tội phạm muốn truyền tống đến chung cư làm hại người mới bố trí, kết quả không nghĩ tới 【điểm đậu】 thế mà truyền tống bọn họ đi.
Bùi Hữu Thanh không hề hứng thú mà dời mắt: "Thứ hàng giả thấp kém."
Nghe được đáp án Âu Dương Dập yên tâm hơn, cậu ta nhỏ giọng nói: "Ý của anh Bùi là chúng ta vẫn còn ở hiện thực, mấy cái thứ này bây giờ chỉ là do bọn tội phạm kia làm giả, bắt chước phó bản trong trò chơi để phạm tội?"
——
Một nhà kho dưới lòng đất cách xa tòa nhà này.
Một người đàn ông có thân hình câu lũ, đôi mắt toàn tơ máu mở to.
Hắn như bị điên mà dán mặt vào video theo dõi phủ kín trên vách tường, hào hứng thưởng thức bộ dáng thấp thỏm lo âu, kêu gào thảm thiết của mọi người trong đại sảnh.
"Ha ha ha ha đều trải nghiệm niềm vui của phó bản đi, dựa vào cái gì mà chỉ có bọn tao xui xẻo nhận hết tra tấn như vậy? Thật không công bằng!"
"Cho nên tao đại phát từ bi cho chúng mày nhấm nháp một chút cảm giác lúc nào cũng sợ hãi và cái chết luôn quanh quẩn bên người đi ha ha ha ha ha ha đi chết đi chết hết đi chết hết đi."
Lý Quần cười to, cười đến đau cả bụng, nước mắt chảy ra.
Lấy góc nhìn của thượng đế xem những con kiến sướng vui giận buồn, như tất cả trong lòng bàn tay, loại khoái cảm như có thể điều khiển thế giới này thật sự sẽ làm người bị nghiện.
Hắn gọi điện cho nhóm bạn: "Một lúc nữa, dùng mấy cái sợi tơ không nhìn thấy của mày kia, làm bọn chúng sợ tè ra quần, sau đó lại treo cổ lũ ngu đó lên ha ha ha ha, tao vừa nhìn thấy bọn chúng, tao liền nhớ tới bản thân trước kia sao có thể ngu như thế chứ."
Bên kia đồng ý, Lý Quần nhanh nhẹn ngắt điện thoại sau đó ngâm nga hát, tiếp tục thao tác thây đổi chữ trên màn chiếu trong đại sảnh.
【Trò chơi bắt đầu — hãy nỗ lực kiên trì đến cuối cùng, đừng chết quá sớm u ~】
Quả nhiên, mọi người sợ tới mức run bần bật, tâm trạng Lý Quần càng tốt.
Đây là lần đầu tiên hắn lợi dụng hình thức của trò chơi để gây án, không nghĩ tới nó sảng khoái như vậy, hắn vắt chéo chân cao lên, trong lòng rất đắc ý.
Khi đang nghĩ xem nên ban nhiệm vụ gì tiếp theo thì Lý Quần đột nhiên phát hiện một người đàn ông đang ôm búp bê đang đi khắp đại sảnh, không biết đang nhìn cái gì.
Hắn đang điên cuồng thì dừng lại, sao có người bình thường có thể giữ vững ý chí trong tình huống như vậy, không thể, tuyệt đối không thể.
Hắn lại lần nữa đặt tay lên bàn phím, muốn sửa đổi nhiệm vụ đang phát trên máy chiếu.
【nhiệm vụ nhánh 1: Ném người đàn ông đang ôm búp bê ra khỏi đại sảnh...】
Nhưng Lý Quần còn chưa gõ chữ xong thì người đàn ông đang ôm búp bê kia như phát hiện ra cái camera mini mà Lý Quần trang bị, lập tức đi về phía màn ảnh.
Trên vách tường bị chia ra làm rất nhiều màn hình theo dõi nhỏ, đồng thời xuất hiện gương mặt người đàn ông đang ôm búp bê Tây Dương trong ngực.
Càng ngày càng gần, đầu người đó như muốn dán lên camera mới dừng lại.
Bị phát hiện.
Tay đang gõ chữa của Lý Quần cứng đờ, ngay sau đó màn hình theo dõi là hình ảnh của búp bê Tây Dương đột nhiên mấp máy môi.
'Tá Khê, tìm được mày, hì hì.'
Không có tiếng gì, chỉ có khẩu hình.
Nhưng bởi vì môi mấp máy quá chậm, Lý Quần theo bản năng bắt chước theo, nói ra tiếng.
"Tá Khê, tìm được mày... Đậu má."
"Loảng xoảng!"
Là tiếng người đàn ông ngã khỏi ghế.
Âu Dương Dập là người không thể giữ nổi sự im lặng, cậu ta khẽ meo meo mà liếc nhìn Bùi Hữu Thanh một cái, sau đó lấy điện thoại ra, mở album đưa đến trước mặt người đàn ông, nhích tới nhích lui nói: "Anh Bùi, chúng ta cần thay thế hai anh em kia lâu đấy."
Bùi Hữu Thanh đảo mắt, nhìn chằm chằm.
Âu Dương Dập tiếp tục nói: "Hai chúng ta quá chói mắt, nhiệm vụ nói phải hóa trang, vậy chúng ta liền bắt đầu đi, lúc nữa đến chung cư khả năng bị tội phạm nhìn ra sẽ rất cao."
"..." Bùi Hữu Thanh gật gật đầu.
Hắn giơ búp bê lên, đặt ở một độ cao mà Âu Dương Dập có thể nhìn thấy.
"Xem...mắt... con mắt... Tá... Khê..."
Đôi mắt của búp bê không biết chế tạo từ cái gì, tròng trắng mắt mang vài tơ máu, hoa văn trên đôi mắt màu nâu trong suốt rất rõ ràng, như một đôi mắt của con người thật sự.
Âu Dương Dập nhìn chằm chằm hai ba giây, cũng chưa phát sinh cái gì.
"Anh Bùi còn muốn xem bao lâu vậy?"
Bùi Hữu Thanh thong thả mà thu búp bê về, rất cẩn thận mà đặt trên đùi: "Được..."
"!"Âu Dương Dập kinh ngạc, nhưng rõ ràng cậu chưa cảm giác được gì mà.
Cậu chạy nhanh lấy điện thoại ra mở camera trước, chỉ thấy người trong màn hình đã thay đổi hình dạng, mũi thấp đi, mắt to lên, hai má thêm vài chấm tàn nhang, ảnh chụp trên điện thoại chính là bộ dạng của người em.
"Đậu! Anh Bùi trâu vl! Anh là thần của em! Đây lần lần đầu tiên em được tiếp xúc với siêu năng lực, mẹ nó quá thần kỳ!"
Âu Dương Dập thăm dò mà nhéo nhéo mặt mình, shh... Có hơi đau, cậu ta tự nhéo đỏ mặt mình, mặt trên điện thoại cũng đỏ theo, căn bản nhìn không ra là đã hóa trang.
Kẹo Bông Gòn sớm đã để ý lúc Âu Dương Dập nói chuyện, khi nhìn qua thì thấy cậu ta như đồ ngốc đi tự vỗ véo mặt mình mà còn rất vui vẻ, nhịn không được hỏi: "Ô Ngọc, rõ ràng hắn vẫn thế mà?"
Ô Ngọc hình như rất hiểu biết về thứ đó, nó không thèm để ý mà run run cái đuôi: "Trò vặt lừa gạt đầu óc."
So với thứ đo đó nó càng để ý Kẹo Bông Gòn hơn.
Cặp mắt màu xanh lục tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía mèo trắng, tuy miệng nói là trò vặt nhưng trong lòng Ô Ngọc cũng biết công kích tinh thần của con người tên Bùi Hữu Thanh kia rất tốt.
Có thể yên lặng không một tiếng động mà bóp méo nhận thức của mọi người trong phạm vi nhất định thì thôi miên trong khoa học tuyệt đối không làm được.
Sở dĩ mèo đen không bị ảnh hưởng là bởi vì nó biết bản thân mình đặc biệt.
Nhưng mèo trắng thì khác, nó chỉ là một con mèo bình thường, trong mắt nó khuôn mặt của Âu Dương Dập phải thay đổi rồi mới đúng.
Nhưng theo tình huống trước mắt thì tinh thần bóp méo của Bùi Hữu Thanh hình như không có tác dụng gì tới mèo trắng? Vì sao?
Lừa gạt đầu óc...... Mỗi một chữ Kẹo Bông Gòn đều hiểu, nhưng hợp lại với nhau thì không hiểu, nó còn muốn hỏi lại, liền nghe Âu Dương Dập gọi vào: "Tới rồi tới rồi."
Nháy mắt mèo trắng đã quên mình muốn hỏi cái gì, bò lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài là một tòa chung cư bình thường, có mười hai tầng, phòng 1203 là chỗ ở của đôi anh em kia, bên trong bị đặt 【điểm đậu truyền tống】.
Theo lý thuyết, 【điểm đậu truyền tống】 của người chơi rất khó bị người thường phát hiện mới đúng, nhưng khéo thế nào mà anh em họ có một người họ hàng làm ở cục Điều Đặc.
Người họ hàng này thật ra cũng không phát hiện ra 【điểm đậu】, chỉ là tự nhiên cảm thấy phòng ngủ có chỗ nào đó không thích hợp, người này ở cục Điều Đặc lâu rồi, đối với chuyện này rất mẫn cảm nên không dám bỏ qua, lập tức liên hệ với cục.
Sau đó mới có màn treo đầu dê bán thịt chó này.
Trên thang máy, Âu Dương Dập đang dong dài: "Anh à, anh cũng nhanh hóa trang đi, tí nữa vào trong phòng anh đừng nói chuyện, nói chậm quá sẽ lộ nên trực tiếp giả vờ mệt mỏi mà lên giường ngủ. Còn em sẽ đi chuẩn bị cơm tối, chờ hung thủ đi qua 【điểm đậu truyền tống】 thì chúng ta giết luôn."
"Meoo ~"
Còn bọn ta?
Kẹo Bông Gòn ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Lúc này Âu Dương Dập mới nhớ tới nhiệm vụ của bọn họ còn có thêm hai con mèo, vừa rồi khẩn trương quá nên quên mất: "Tiểu Bạch và Đại Hắc nhớ rõ phải ở chúng tôi, đừng để hung thủ bắt được."
"Meo!" Được nha!
Một người một mèo nhiệt tình mười phần.
Mà Bùi Hữu Thanh từ đầu tới cuối cũng không nói gì, không biết là ngầm thừa nhận hay là lười phản ứng.
Ô Ngọc nhìn Kẹo Bông Gòn hứng thú dạt dào, muốn làm dáng một hồi, trong đôi mắt xanh xẹt qua ý cười, cũng không lên tiếng quấy rầy.
Trời đêm đầy sao, ve kêu trùng gọi.
Bùi Hữu Thanh ôm lấy búp bê, đôi tay đặt lên bụng, rất hợp quy tắc mà ngủ ở giữa giường.
Mèo đen mèo trắng vây quanh ở một chỗ, ngủ ở cạnh giường.
Âu Dương Dập nằm trên sàn nhà không cảm thấy tủi thân mà ngược lại còn rất kích động, cậu ta làm người giám sát là vì kiến thức của người chơi trong truyền thuyết, cảm nhận siêu năng lực, hiện tại mục tiêu của cậu liền lập tức hoàn thành!
Đột nhiên... Bùi Hữu Thanh mở mắt, ôm búp bê lên.
Ô Ngọc ngẩng đầu cắn chặt cổ Kẹo Bông Gòn, móng vuốt dùng sức ấn mèo trắng về phía bụng mình bụng, cái đuôi thon dài như rắn trườn cuốn lấy chân mèo trắng.
Mèo đen vừa làm xong thì giây tiếp theo trần nhà liền bắt đầu tan chảy nhỏ giọt như kem, mặt đất gợn sóng như mặt nước.
Hai con mèo và hai người không kịp giãy giụa đã bị nuốt chửng.
Khi bọn họ lại tỉnh táo lần nữa thì đã xuất hiện ở một đại sảnh xa lạ.
Toàn bộ bên vách tường của đại sảnh bị máy chiếu hình chiếu.
【hoan nghênh chư vị đến lĩnh vực của tôi.
Nhiệm vụ chủ tuyến: Sống sót trong bảy ngày.
Chúc may mắn iu ~】
"Đựu, đây là đâu, không phải tôi đang ngủ ở trong nhà sao?!"
"Ai bắt cóc chúng tôi hả? Ông đây muốn báo cảnh sát."
"Nói đùa thì cũng có giới hạn chứ, ngày mai tôi còn phải tăng ca."
Trong đại sảnh có khoảng mười mấy người, nam nữ đều có.
Bọn họ đều hoảng sợ vì sao bản thân lại ở nơi này, nhưng có một học sinh cấp ba đang đến tuổi chunibyo phấn khích mà lẩm bẩm: "Đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ. Cái cảnh tượng này, nhiệm vụ này, tuyệt đối là vô hạn lưu trong tiểu thuyết đi... Mà ta chính là người bị hệ thống khủng bố lựa chọn?! Sớm biết thế thì đã xem thêm mấy quyển tiểu thuyết về phần này."
Cậu học sinh liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên đang hoảng hoảng loạn loạn kêu gào, tức giận chửi: "Loại người này ở trong tiểu thuyết nhất định sẽ trở thành pháo hôi bị giết gà dọa khỉ ngay đầu tiên vì dám thách thức quy tắc của phó bản chết chóc."
"Không biết có người chơi lâu năm hay không, dựa theo kịch bản, vào lúc này hẳn là sẽ có người chơi đã trải qua rất nhiều phó bản đứng ra trấn an người mới, sau đó giảng giải quy tắc mới đúng."
Cậu học sinh nhìn qua một vòng, phát hiện phản ứng của mọi người đều thuộc về phản ứng của người bình thường khi gặp được việc khủng bố.
Chỉ là... Phó bản khủng bố mà thế nào lại có hai con mèo hả!
Chẳng lẽ là NPC trong phó bản?
Cậu học sinh có chút xoắn xuýt, bây giờ đi thu cảm tình của NPC hay đi tìm manh mối.
Hay bình tĩnh xem diễn biến, chờ những người khác phản ứng kịp thì đi theo số đông nước chảy bèo trôi.
Cái trước tuy mạo hiểm nhưng phú quý trong nguy hiểm, trong tiểu thuyết đều sẽ căn cứ vào tiến độ người chơi mà tính điểm tích lũy, điểm này có thể đổi các loại đồ vật.
Cái sau càng ổn thỏa hơn nhưng cuối cùng biểu hiện của mình khẳng định sẽ không có nhiều biến hóa.
Cậu học sinh nhiệt huyết sôi trào, cắn răng một cái, quyết định lỗ mãng một lần! Xông lên!
Vì thế Kẹo Bông Gòn liền thấy một cậu thiếu niên không lớn lắm đột nhiên mặt đầy ý cười đi tới muốn sờ mình.
Không đợi nó kịp phản ứng, Ô Ngọc liền che trước người nó.
"Meo." Tiếng kêu trầm thấp như dã thú uy hiếp cậu học sinh.
Hứa Trạch sợ tới mức ngón tay co rụt lại, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Phó bản kiêng kị nhất chọc tới NPC, cậu ta sẽ không chết chứ...
"Ngại quá, đây là mèo của tôi. Chúng nó là một đôi, mèo đen không thích người khác chạm vào mèo trắng, cho nên có hung dữ, không làm cậu sợ chứ."
Hứa Trạch quay phắt đầu, một người có diện mạo bình thường, dịu dàng cười, một người đàn ông đang ôm búp bê Tây Dương đứng phía sau cậu ta.
"Không, không sao."
"Vậy là tốt rồi." Người đàn ông ngồi xổm xuống: "Nào, Đại Hắc Tiểu Bạch đến chỗ tao, đừng chạy loạn."
"Meo meo meo?" Kẹo Bông Gòn khiếp sợ nhìn về phía Ô Ngọc: "Hắn thật sự là người cao lớn nói chậm rì rì kia sao?"
Ô Ngọc nghiêm túc: "Ừ."
Lạ quá đi.
Trong lúc ngắn ngủi ở chung, Kẹo Bông Gòn đã cho người đàn ông cái mác — một con người u ám trầm lặng, động tác cứng nhắc, như con rối gỗ bị người điều khiển.
Nhưng hiện tại trong mắt Kẹo Bông Gòn, tuy người đàn ông vẫn là bộ dáng gầy gò kia nhưng nói chuyện lại vô cùng lưu loát, thậm chí giọng nói còn khác hoàn toàn lúc trước Kẹo Bông Gòn nghe thấy.
Không có ngắc ngứ kéo dài như lúc đầu, nhẹ nhàng thư giãn, làm mèo như tắm mình trong gió xuân.
Kẹo Bông Gòn khó hiểu: "Meo, rõ ràng hắn có thể nói chuyện tốt mà sao trước đó cứ là... cái... dạng... này."
Ô Ngọc: "Không rõ nữa, chắc bị dở hơi."
"Lại đây nào, Tiểu Bạch Đại Hắc!" Bùi Hữu Thanh gọi.
Kẹo Bông Gòn do dự: "Ô Ngọc?" Bùi Hữu Thanh biến đổi quá lớn, bộ dáng vẫn thế nhưng cứ như là thay đổi thành một linh hồn hoàn toàn khác.
"Đi." Mèo đen vung cái đuôi, theo sau.
Bùi Hữu Thanh đưa hai con mèo tới cạnh Âu Dương Dập: "Trông chừng bọn chúng."
Âu Dương Dập đang nhìn mọi người thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một người đàn ông có diện mạo giống như người anh trai trong ảnh chụp điện thoại của mình, khiếp sợ đến rớt cằm.
Hắn so với Kẹo Bông Gòn còn kinh ngạc hơn, thế cho nên không nghĩ nhiều liền trực tiếp hỏi: "Anh, anh? Mặt anh... Còn có, háo ra anh có thể nói bình thường á!"
Bùi Hữu Thanh không muốn nhìn tên ngu này, trực tiếp quay đầu rời đi.
Hắn rất mệt mỏi, phải tranh thủ thời gian tìm cái có thể làm trung gian.
Người trong đại sảnh cũng ít nhiều bình tĩnh lại, đa số người cảm thấy chỉ là một trò đùa quá đáng, đen mặt muốn rời đi.
Có người thứ nhất đi, tất cả mọi người ở phái sau như một tổ ong đi đến cửa.
Lúc này, hình chiếu trên vách tường đột nhiên thay đổi.
【Xin các vị không tự tiện ra khỏi đại sảnh, nếu không tự gánh lấy hậu quả u!】
Kẹo Bông Gòn là con mèo thất học, không biết chữ.
Nhưng Ô Ngọc xem hiểu, nó không cần mèo trắng hỏi liền tự giác làm máy phiên dịch: "Meo meo meo meo."
Kẹo Bông Gòn mở to hai mắt nhìn về phía của ở đại sảnh: "Nếu đi ra ngoài..."
Có một người đàn ông gầy bé chạy rất nhanh, trên hình chiếu tự biến hóa khi hắn đã bước một chân ra khỏi cửa.
"A a a a a ——!"
Tiếng kêu thê lương thảm thiết chọc thủng màng nhĩ của mọi người, chân ở ngoài cửa của người kia bị chém rớt, có thể nhìn rõ mạch máu xương và da gân của cái chân phải bị gãy.
Tất cả mọi người không thấy rõ chân của người đàn ông kia gãy như nào, chỉ biết trong khoảnh khắc hắn ở chỗ sâu trong cửa lớn kia, chân giống như xếp gỗ đột nhiên bị quật bay đi.
Nếu người đàn ông gầy bé nhanh thêm một chút nữa thôi thì đoạn kia không phải chân mà là đầu.
Một màn kỳ ảo này làm người bình thường ở đây đều mở to hai mắt nhìn, đám người lập tức hoảng sợ, trước đó bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới cuộc sống hoà bình sẽ xuất hiện loại việc thái quá này.
Chỉ có Kẹo Bông Gòn không thấy đã xảy ra cái gì, bởi vì đôi mắt nó bị một cái đuôi đen che đi.
Tiếng thét chói tai cùng lúc vang lên, trước mắt Kẹo Bông Gòn chợt tối sầm, lông thô cứng quét vào mắt nó khá khó chịu, theo bản năng mà lắc lắc đầu muốn thoát khỏi trói buộc.
Cái đuôi của Ô Ngọc quấn càng chặt: "Đừng nhúc nhích, có con người bị thương."
Mèo đen nói rất uyển chuyển, chủ yếu là sợ mèo trắng sợ hãi.
"Ta biết meo, mùi máu tươi rất nồng." Giọng Kẹo Bông Gòn vững vàng ngoài ý muốn nhưng vẫn mềm mại như thường: "Nhưng Ô Ngọc, đôi mắt ta không thoải mái."
Ô Ngọc rất kinh ngạc, nó cho rằng mèo trắng gặp được việc này tuy không run bần bật tránh ở phía sau mình nhưng ít ra cũng sẽ biểu hiện ra vài phần khác thường.
Mà không phải giống như bây giờ, có thể nói là bình tĩnh vững vàng.
"Rất thảm đó, ngươi nhất định muốn xem?" Ô Ngọc trần thuật.
Đương nhiên, cái "thảm" này là nói với mèo trắng vẫn luôn được che chở.
Kẹo Bông Gòn hơi mờ mịt gật đầu: "Ta cảm thấy... Ta sẽ không sợ."
"Được. Nếu không muốn xem thì trốn ở sau ta." Ô Ngọc nhắc nhở.
"Biết rồi ~"
Cái đuôi buông ra.
Con người đó chảy máu rất nhiều, như muốn nhiễm đỏ cả sàn nhà, hình thành một dòng máu chảy quanh co uốn lượn như sông nhỏ mà chảy vào đại sảnh, như muốn hóa thành cánh tay máu kéo toàn bộ người ngồi ở đây vào vực sâu.
"Đúng là thảm thật meo." Kẹo Bông Gòn đồng ý.
Ánh mắt Ô Ngọc nhìn về phía cạnh mèo trắng tối đi, nó cảm thấy từ giờ khắc này mới bắt đầu hiểu được Kẹo Bông Gòn, nó cũng không yếu ớt, nhát gan như trong tưởng tượng của mình.
"Anh Bùi, anh Bùi, chúng ta thật sự đã tiến vào trò chơi sao?" Nhìn đoạn chân tự nhiên rớt, trái tim Âu Dương Dập đập loạn xạ, chẳng lẽ bọn họ thật sự bị đưa vào trò chơi?
Cậu thân là người giám sát, tự nhiên là biết 〔trò chơi vô hạn〕 tồn tại nhưng chưa từng nghĩ bản thân cũng có thể đi vào trò chơi.
Thậm chí ngay cả một giây trước khi bị bị truyền tống, Âu Dương Dập vẫn còn nghĩ rằng cái 【điểm đậu】 kia là do tội phạm muốn truyền tống đến chung cư làm hại người mới bố trí, kết quả không nghĩ tới 【điểm đậu】 thế mà truyền tống bọn họ đi.
Bùi Hữu Thanh không hề hứng thú mà dời mắt: "Thứ hàng giả thấp kém."
Nghe được đáp án Âu Dương Dập yên tâm hơn, cậu ta nhỏ giọng nói: "Ý của anh Bùi là chúng ta vẫn còn ở hiện thực, mấy cái thứ này bây giờ chỉ là do bọn tội phạm kia làm giả, bắt chước phó bản trong trò chơi để phạm tội?"
——
Một nhà kho dưới lòng đất cách xa tòa nhà này.
Một người đàn ông có thân hình câu lũ, đôi mắt toàn tơ máu mở to.
Hắn như bị điên mà dán mặt vào video theo dõi phủ kín trên vách tường, hào hứng thưởng thức bộ dáng thấp thỏm lo âu, kêu gào thảm thiết của mọi người trong đại sảnh.
"Ha ha ha ha đều trải nghiệm niềm vui của phó bản đi, dựa vào cái gì mà chỉ có bọn tao xui xẻo nhận hết tra tấn như vậy? Thật không công bằng!"
"Cho nên tao đại phát từ bi cho chúng mày nhấm nháp một chút cảm giác lúc nào cũng sợ hãi và cái chết luôn quanh quẩn bên người đi ha ha ha ha ha ha đi chết đi chết hết đi chết hết đi."
Lý Quần cười to, cười đến đau cả bụng, nước mắt chảy ra.
Lấy góc nhìn của thượng đế xem những con kiến sướng vui giận buồn, như tất cả trong lòng bàn tay, loại khoái cảm như có thể điều khiển thế giới này thật sự sẽ làm người bị nghiện.
Hắn gọi điện cho nhóm bạn: "Một lúc nữa, dùng mấy cái sợi tơ không nhìn thấy của mày kia, làm bọn chúng sợ tè ra quần, sau đó lại treo cổ lũ ngu đó lên ha ha ha ha, tao vừa nhìn thấy bọn chúng, tao liền nhớ tới bản thân trước kia sao có thể ngu như thế chứ."
Bên kia đồng ý, Lý Quần nhanh nhẹn ngắt điện thoại sau đó ngâm nga hát, tiếp tục thao tác thây đổi chữ trên màn chiếu trong đại sảnh.
【Trò chơi bắt đầu — hãy nỗ lực kiên trì đến cuối cùng, đừng chết quá sớm u ~】
Quả nhiên, mọi người sợ tới mức run bần bật, tâm trạng Lý Quần càng tốt.
Đây là lần đầu tiên hắn lợi dụng hình thức của trò chơi để gây án, không nghĩ tới nó sảng khoái như vậy, hắn vắt chéo chân cao lên, trong lòng rất đắc ý.
Khi đang nghĩ xem nên ban nhiệm vụ gì tiếp theo thì Lý Quần đột nhiên phát hiện một người đàn ông đang ôm búp bê đang đi khắp đại sảnh, không biết đang nhìn cái gì.
Hắn đang điên cuồng thì dừng lại, sao có người bình thường có thể giữ vững ý chí trong tình huống như vậy, không thể, tuyệt đối không thể.
Hắn lại lần nữa đặt tay lên bàn phím, muốn sửa đổi nhiệm vụ đang phát trên máy chiếu.
【nhiệm vụ nhánh 1: Ném người đàn ông đang ôm búp bê ra khỏi đại sảnh...】
Nhưng Lý Quần còn chưa gõ chữ xong thì người đàn ông đang ôm búp bê kia như phát hiện ra cái camera mini mà Lý Quần trang bị, lập tức đi về phía màn ảnh.
Trên vách tường bị chia ra làm rất nhiều màn hình theo dõi nhỏ, đồng thời xuất hiện gương mặt người đàn ông đang ôm búp bê Tây Dương trong ngực.
Càng ngày càng gần, đầu người đó như muốn dán lên camera mới dừng lại.
Bị phát hiện.
Tay đang gõ chữa của Lý Quần cứng đờ, ngay sau đó màn hình theo dõi là hình ảnh của búp bê Tây Dương đột nhiên mấp máy môi.
'Tá Khê, tìm được mày, hì hì.'
Không có tiếng gì, chỉ có khẩu hình.
Nhưng bởi vì môi mấp máy quá chậm, Lý Quần theo bản năng bắt chước theo, nói ra tiếng.
"Tá Khê, tìm được mày... Đậu má."
"Loảng xoảng!"
Là tiếng người đàn ông ngã khỏi ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.