Chương 4: Ra lò nhé :3
Thái Hữu Nhiễm
28/05/2021
Đệ tứ chương
Đậu cổ, ớt khô, hoa tiêu, gừng, tỏi, đường phèn...Tiểu Mạn đang nấu nước dùng ở nhà bếp, nàng thả hơn mười loại nguyên liệu vào, nàng cảm giác trong lòng mình như có tảng đá treo lơ lửng, hình như nàng cảm thấy có gì đó không đúng...
Nàng cẩn thận nếm nước dùng, vẫn ngon như vậy mà, rốt cục là không đúng chỗ nào?
Tiểu Mạn khuấy hai nồi nước, một luồng nhiệt khí đập thẳng vào mặt, trong nháy mắt nàng đã hiểu ra.
"Long Ca?!" Hóa ra nguyên nhân khiến tâm tình mình bất an là Long Ca!
Từ lúc nữ nhân kia vào phòng đến giờ mình không nghe động tĩnh gì, này không giống với phong cách của nàng a? Tiểu Mạn chỉnh lửa nhỏ, ngờ vực đi tới phòng khách, thấy phòng khách một mảnh đen kịt nàng lại đi tiếp vào phòng ngủ.
Đèn ngủ đã bị người mở, chỉnh ánh sáng mờ ám, Tiểu Mạn nhẹ nhàng kêu người nọ một tiếng, đối phương vẫn không trả lời, có thể do nàng chờ mình lâu quá nên đã ngủ thiếp đi.
Long Ca nằm nghiêng trên giường Tiểu Mạn tóc nàng mất trật tự tản ra, che khuất mắt và đôi môi, chỉ để lộ ra sống mũi cao kiêu hãnh.
Sợi tóc vướn phải, môi Long Ca khẽ nhếch, Tiểu Mạn nhìn thấy cảnh đó bỗng dưng nàng nổi lên ý nghĩ muốn vén tóc lại cho người kia. Tiểu Mạn chợt thấy hoảng sợ với ý niệm ấy, sau đó lại nghĩ không có gì phải ngạc nhiên hết, chắc là bản tính *xử nữ của mình nổi dậy rồi.
*Xử Nữ: ý nói cung Xử Nữ nổi tiếng cầu toàn và tỉ mỉ trong mọi vấn đề (theo đa số người nhận xét, editor không phải cung Xử Nữ nên không rành ^^)
Nói trắng ra là, nhìn mái tóc hỗn độn kia không vừa mắt nên mới muốn làm như vậy. Tiểu Mạn vươn tay, nghĩ rằng động tác của mình đã nhẹ tới cực điểm nhưng khi sắp chạm được tóc Long Ca thì bất ngờ tay nàng đã bị đối phương đè lại.
"Cô định làm gì?" Long Ca mở mắt, nhìn đối diện Tiểu Mạn đang hoảng loạn đầy tiếu ý dịu dàng.
"Cô nắm tay tôi chi vậy?" Chẳng lẽ nữ nhân này giả bộ ngủ? Đã thế nàng còn không biết xấu hổ hỏi mình định làm gì nữa chứ? Tiểu Mạn đang muốn rút tay về nhưng lại bị Long Ca cố sức lôi kéo đến gần hơn.
"Tôi mặc kệ, tôi hỏi cô định làm gì a." Long Ca không thèm giải thích dong dài, nàng triệt để nhiễu loạn suy nghĩ của Tiểu Mạn.
Mình chỉ muốn vén tóc cho cô ta thôi mà, vốn là không có ý định làm nhưng trái lại nữ nhân này thì sao, mình gọi nàng cố ý không trả lời, lại còn giả bộ ngủ! Rốt cuộc nàng muốn gì!
"Tôi..." Tiểu Mạn sợ Long Ca xuyên tạc lời nói của mình, nên nàng quyết định thẳng thắn không quanh co nữa, "Tôi tới hỏi xem cô muốn bỏ thêm món nào vào ma lạt năng?"
Long Ca vẫn duy trì cự ly này, nàng nhìn thẳng vào Tiểu Mạn, mặc kệ lời giải thích của người kia: "Vừa rồi cô muốn sờ mặt tôi?"
Tiểu Mạn nghe vậy, lập tức nổi đóa: "Tôi chỉ muốn sờ tóc cô!"
Chờ một chút, nói sai rồi! Sao nàng có thể thốt ra từ "sờ" với Long Ca a! Nghe thế nào cũng cảm thấy bỉ ổi a!
"Oh...Có khác nhau sao?" Long Ca híp mắt, làm như rất nghiêm túc.
"Mặc kệ cô!" Tiểu Mạn xoay người bỏ đi.
Đầu óc mình có vấn đề thật rồi, đêm hôm khuya khoắt dẫn nữ nhân này về nhà, sự thực chứng minh bản thân mình có khuynh hướng tự ngược! Cũng tốt, đãi nàng một bát ma lạt năng, coi như trả hết nợ.
Tiểu Mạn muốn đi nhưng Long Ca không buông tay, trong khi hai người vẫn chưa phân thắng bại thì đúng lúc nghe tiếng cửa chính mở, là A Phương đã trở về.
"Long Ca, cô thật quá đáng a!" Tiểu Mạn theo thói quen tính đi mở cửa nhưng Long Ca lại đem nàng kéo về.
"Cô sờ mặt tôi lại còn quay ngược lại nói tôi quá đáng." Long Ca giả vờ ủy khuất, nhưng trong lòng yêu muốn chết dáng dấp *khẩu thị tâm phi của Tiểu Mạn.
*khẩu thị tâm phi: miệng nói thế này nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Dây dưa không rõ! Tiểu Mạn vô cùng tức giận, mặc kệ Long Ca níu kéo nàng vẫn cố gắng đi về phía cửa, Long Ca chưa chuẩn bị kịp, nên mất thăng bằng kéo theo Tiểu Mạn cùng ngã. Lúc này nàng đang gục trên người Tiểu Mạn.
Y như tình huống trước kia, chỉ khác một điều đó chính là không có cái ghế nhựa đỏ nào ngăn cách giữa hai người bây giờ, thân thể rắn chắc của Long Ca ập vào người Tiểu Mạn, nàng nghĩ rằng sẽ rất đau nhưng kết quả cũng không tệ lắm.
Long Ca vô cùng kinh ngạc, không ngờ "thứ gì đó mềm mại" của người kia đã phát huy công hiệu giảm xóc rất tốt, thấy mặt Tiểu Mạn hồng hồng, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Cô...mau xuống a..."
A Phương mở cửa, hí hửng đi vào phòng ngủ: "Tiểu Mạn a, mình mua dưa hấu nè, cậu..."
Còn chưa nói hết câu thì A Phương đã thấy vị thành quản có nickname Long cô nương kia đang đè trên người Tiểu Mạn và còn mỉm cười với mình.
"Đây chẳng phải là thành quản đại nhân..." Không lẽ thành quản tới nhà bắt người? Suy nghĩ giản đơn của A Phương quả thực khiến tác giả lẫn đọc giả khóc không ra nước mắt.
"Tôi và Tiểu Mạn đều là dân lương thiện, chỉ là bán hàng rong thôi mà? Ngài đừng bắt tôi..." Vẻ mặt A Phương đau khổ nói, đột nhiên ánh mắt nàng sáng lên, "Ngài bắt Tiểu Mạn là đủ rồi! Nàng là lão bản, tôi chỉ là người làm công."
"A Phương..." Tiểu Mạn liếc nàng, ngực vốn bị Long Ca đụng trúng nên hơi đau, giờ lại bị A Phương ngu ngốc chọc giận làm nàng đau hơn.
"Cô hiểu lầm, " Long Ca cúi đầu cười cười Tiểu Mạn rồi mới chậm rãi đứng dậy, "Tôi tìm Tiểu Mạn chỉ để ăn ma lạt năng."
"Chết, không xong." Tiểu Mạn chợt nhớ tới nồi nước dùng còn đang nấu trong bếp! Nàng nhanh chạy đi tắt lửa nhưng hiện tại nàng đang rất khó chịu. Vì vậy nàng liền thẳng tay bỏ một nắm ớt khô vào nồi nấu tiếp.
Thực sự hả lòng hả dạ a! Tâm tình cũng tốt hẳn lên!
Rất ít người thích ăn ma lạt năng siêu cay... Có người nói ngay cả các cô gái Tứ Xuyên cũng không chịu nổi độ cay của nó, chứ đừng nói đến cô gái sinh ra ở Giang Nam như Long Ca.
Tiểu Mạn tùy tiện bỏ thêm vài món vào, xong múc vô bát, đặt trước mặt Long Ca.
"Cô không ăn à?" Long Ca hỏi Tiểu Mạn đang ngồi đối diện, nàng hiếm khi cười tươi với mình như vậy.
"Cô ăn đi." Tiểu Mạn rất khách khí đem đôi đũa đưa cho Long Ca.
"Cùng nhau ăn nha." Long Ca mong đợi nhìn nàng.
"Không không, tôi muốn nhìn cô ăn." Tiểu Mạn nâng má, lộ ra nụ cười vô hại đầy ngọt ngào.
Long Ca gắp một cọng cải, lần đầu tiên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Được Tiểu Mạn ôn nhu đối đãi, thấy ánh mắt nàng chuyên tâm ngóng nhìn...trái lại khiến mình không được tự nhiên.
Cải xanh biếc dính màu đỏ rực của nước dùng, hương thơm nồng nặc, ngó thấy khuôn mặt Tiểu Mạn cười tươi như hoa lộ ra lúm đồng tiền, Long Ca nghĩ không có thời khắc nào hạnh phúc hơn thời khắc này.
Tiếc rằng hạnh phúc vốn rất ngắn ngủi, sau khi cắn một miếng Long Ca đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa của bốn chữ "sống không bằng chết".
"Ngon hông?" Tiểu Mạn cười hỏi nàng.
Đồ ăn trong miệng nhả ra không được, nuốt xuống cũng không xong chỉ sợ nóng đến mức thủng luôn dạ dày, Long Ca cảm thấy toàn bộ khoang miệng mình bốc lửa, đầu tiên là tê dại, sau đó cảm giác nóng hừng hực thoáng cái lan tràn hết thân thể.
Nàng cũng trả lại cho Tiểu Mạn một nụ cười, dù cay đến khóe miệng co quắp nhưng nàng vẫn kiên định gật đầu.
Tiểu Mạn đứng lên, múc một muỗng nước dùng, tỏ ý muốn đút nàng: "Nước dùng này là tự bản thân tôi nghiên cứu làm ra, mười tám loại gia vị thiếu một thứ cũng không được, cho nên không có một quán ma lạt năng nào trên con đường rác thải nấu ngon bằng tôi."
Long Ca bị vị cay làm tê rần đầu lưỡi, không thể nói chuyện, nàng muốn hỏi Tiểu Mạn có phải đã bỏ ớt hơi nhiều hay không nhưng khi thấy Tiểu Mạn muốn đút mình ăn thì đầu óc nàng nóng lên, mở miệng thành: "Ngon lắm."
"Tôi biết mà!" Tiểu Mạn ngồi bên cạnh Long Ca, múc một muỗng đưa đến bên miệng nàng, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Uống thêm một ngụm nữa...80% cổ họng nàng sẽ cháy a... Tiểu Mạn mới vừa đem cái muỗng tới gần, Long Ca vẫn không muốn hé môi.
Thấy Long Ca có vẻ do dự nhưng lại không dám cự tuyệt, Tiểu Mạn ôm lấy cổ nàng, ôn nhu khuyên nhủ: "Mau, há miệng."
Công sức mình bỏ ra phải đổ sông đổ biển như vậy sao? Nực cười!
Long Ca nghiêng đầu nhìn nàng, Tiểu Mạn cười dịu dàng với mình, Long Ca sửng sốt, xem có chút ngây dại. Lần đầu tiên mình gặp nàng là ở con đường rác thải, thành quản tới nên mọi người đều điên cuồng chạy trốn, khắp nơi đều là tiếng hỗn loạn, tiếng tranh cãi, thành quản lâm vào tình cảnh không thể khống chế cục diện, Long Ca lướt qua đoàn người phát hiện Tiểu Mạn.
Lúc đó Tiểu Mạn cũng cười tươi như vậy, cứ như mọi chuyện bên này tất cả đều không ảnh hưởng tới nàng, nàng đang nói chuyện với A Phương, dáng dấp ôn hòa sạch sẽ làm Long Ca nhịn không được muốn tới thân cận nàng.
Ngay tại đây, người này đang cạnh nàng, Long Ca cầm tay Tiểu Mạn, uống một hơi hết sạch bát ma lạt năng khiến cho người người lệ rơi đầy mặt.
"Long Ca..." Tiểu Mạn chỉ muốn chọc nàng, trăm vạn lần không nghĩ tới Long Ca kiên quyết uống hết sạch.
Uống xong, Long Ca liền quay mặt sang chỗ khác, bả vai nàng run run.
Tiểu Mạn lo lắng gọi tên nàng, xoay người lại, đã thấy trên mặt Long Ca chảy hai hàng nhiệt lệ.
"Tiểu Mạn...nước dùng, " nàng hít hít nước mũi, nước mắt lưng tròng chỉ chỉ bát lớn, "Cay quá..."
"Phụt!" Tiểu Mạn rốt cục không nhịn nổi, bộc phát ra một trận cười kinh thiên động địa, "Ha ha ha ha..."
"Cô chơi tôi?" Long Ca lập tức hiểu ra, chả trách nàng nhiệt tình đút mình ăn như vậy.
"Cô cũng từng chơi khăm tôi đó thôi? Cô có quyền gì không cho tôi khi dễ cô?" Tiểu Mạn khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không chút áy náy.
Long Ca đột nhiên đứng lên, Tiểu Mạn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng đè lại hai vai, toàn bộ thân thể đều tựa vào ghế dựa.
Một chân của Long Ca bán quỳ, một chân đè lại thân thể Tiểu Mạn, nàng cúi xuống nhìn chằm chằm đối phương, thần sắc giảo hoạt mà lại nghiêm túc, thời khắc này Tiểu Mạn chỉ cảm thấy bản thân không thể động đậy.
"Cô, cô...cô, lại muốn làm gì?" Cột sống Tiểu Mạn đã ngửa ra sau đến cực hạn, nàng có linh cảm rằng sắp có chuyện kỳ quái xảy ra!
Long Ca nhẹ nhàng câu dẫn: "Đừng nói chuyện."
Còn lâu mới nghe lời nàng! Tiểu Mạn quay đầu về hướng phòng nghỉ rồi hô lớn: "A Phương! A Phương a!"
"Đang tắm!" A Phương đáp lại một câu, từ lúc ấy Tiểu Mạn đã biết sẽ không ai đến giải cứu mình.
Ngọn đèn làm đôi mắt Long Ca phát sáng lấp lánh, nhìn qua như là dã thú cực kỳ đói chuẩn bị ăn thịt người!
Bao tử không còn nóng như ban nãy, Long Ca oán trách hỏi nàng: "Cô có biết rằng cô làm ma lạt năng cay đến cỡ nào không hả?"
Tiểu Mạn gật đầu nhưng nghĩ lại, nàng không thể thừa nhận mình cố ý, liền vội vã lắc đầu.
Long Ca khắc sâu tỉ mỉ từng nét biến hóa trên gương mặt nàng, Long Ca trừng mắt nhìn Tiểu Mạn. Tiểu Mạn đang phân tích tâm lý Long Ca, nàng bị Long Ca nâng lên cằm, hành động ấy đã chặt đứt dòng suy nghĩ của nàng, Tiểu Mạn mở to hai mắt, nhìn dung mạo tinh xảo của Long Ca chậm rãi phóng đại.
Có thứ gì đó ấm áp, ướt át lại mềm mại chui vào khoang miệng, một trận nóng bỏng cay rát truyền khắp vị giác của nàng, kích thích cả người Tiểu Mạn run rẩy!
Tiểu Mạn vô cùng bối rối, nàng lăn lộn tại xã hội lâu như vậy, chưa từng trải qua loại sự tình này a...
Là xấu hổ hay buồn bực, nàng không rõ ràng lắm, định đẩy ra Long Ca nhưng đối phương đã đúng lúc ly khai, thốt ra câu nói khiến Tiểu Mạn càng thêm ngượng ngùng: "Có phải cay lắm không?"
Tiểu Mạn có cảm giác bị người khi dễ, đã vậy người này còn là một nữ nhân!
"Rốt cục cô muốn cái gì!"
"Tôi thích em!" Hiếm khi Long Ca nói một câu nghiêm túc đến thế, ngữ khí không cho người khác phản bác, "Tiểu Mạn, chúng ta hẹn hò đi!"
"Bệnh...Bệnh tâm thần!" Tiểu Mạn đã bị kinh hách nghiêm trọng!
23/09/2015 Chương 5 ra lò nhé:3
Đậu cổ, ớt khô, hoa tiêu, gừng, tỏi, đường phèn...Tiểu Mạn đang nấu nước dùng ở nhà bếp, nàng thả hơn mười loại nguyên liệu vào, nàng cảm giác trong lòng mình như có tảng đá treo lơ lửng, hình như nàng cảm thấy có gì đó không đúng...
Nàng cẩn thận nếm nước dùng, vẫn ngon như vậy mà, rốt cục là không đúng chỗ nào?
Tiểu Mạn khuấy hai nồi nước, một luồng nhiệt khí đập thẳng vào mặt, trong nháy mắt nàng đã hiểu ra.
"Long Ca?!" Hóa ra nguyên nhân khiến tâm tình mình bất an là Long Ca!
Từ lúc nữ nhân kia vào phòng đến giờ mình không nghe động tĩnh gì, này không giống với phong cách của nàng a? Tiểu Mạn chỉnh lửa nhỏ, ngờ vực đi tới phòng khách, thấy phòng khách một mảnh đen kịt nàng lại đi tiếp vào phòng ngủ.
Đèn ngủ đã bị người mở, chỉnh ánh sáng mờ ám, Tiểu Mạn nhẹ nhàng kêu người nọ một tiếng, đối phương vẫn không trả lời, có thể do nàng chờ mình lâu quá nên đã ngủ thiếp đi.
Long Ca nằm nghiêng trên giường Tiểu Mạn tóc nàng mất trật tự tản ra, che khuất mắt và đôi môi, chỉ để lộ ra sống mũi cao kiêu hãnh.
Sợi tóc vướn phải, môi Long Ca khẽ nhếch, Tiểu Mạn nhìn thấy cảnh đó bỗng dưng nàng nổi lên ý nghĩ muốn vén tóc lại cho người kia. Tiểu Mạn chợt thấy hoảng sợ với ý niệm ấy, sau đó lại nghĩ không có gì phải ngạc nhiên hết, chắc là bản tính *xử nữ của mình nổi dậy rồi.
*Xử Nữ: ý nói cung Xử Nữ nổi tiếng cầu toàn và tỉ mỉ trong mọi vấn đề (theo đa số người nhận xét, editor không phải cung Xử Nữ nên không rành ^^)
Nói trắng ra là, nhìn mái tóc hỗn độn kia không vừa mắt nên mới muốn làm như vậy. Tiểu Mạn vươn tay, nghĩ rằng động tác của mình đã nhẹ tới cực điểm nhưng khi sắp chạm được tóc Long Ca thì bất ngờ tay nàng đã bị đối phương đè lại.
"Cô định làm gì?" Long Ca mở mắt, nhìn đối diện Tiểu Mạn đang hoảng loạn đầy tiếu ý dịu dàng.
"Cô nắm tay tôi chi vậy?" Chẳng lẽ nữ nhân này giả bộ ngủ? Đã thế nàng còn không biết xấu hổ hỏi mình định làm gì nữa chứ? Tiểu Mạn đang muốn rút tay về nhưng lại bị Long Ca cố sức lôi kéo đến gần hơn.
"Tôi mặc kệ, tôi hỏi cô định làm gì a." Long Ca không thèm giải thích dong dài, nàng triệt để nhiễu loạn suy nghĩ của Tiểu Mạn.
Mình chỉ muốn vén tóc cho cô ta thôi mà, vốn là không có ý định làm nhưng trái lại nữ nhân này thì sao, mình gọi nàng cố ý không trả lời, lại còn giả bộ ngủ! Rốt cuộc nàng muốn gì!
"Tôi..." Tiểu Mạn sợ Long Ca xuyên tạc lời nói của mình, nên nàng quyết định thẳng thắn không quanh co nữa, "Tôi tới hỏi xem cô muốn bỏ thêm món nào vào ma lạt năng?"
Long Ca vẫn duy trì cự ly này, nàng nhìn thẳng vào Tiểu Mạn, mặc kệ lời giải thích của người kia: "Vừa rồi cô muốn sờ mặt tôi?"
Tiểu Mạn nghe vậy, lập tức nổi đóa: "Tôi chỉ muốn sờ tóc cô!"
Chờ một chút, nói sai rồi! Sao nàng có thể thốt ra từ "sờ" với Long Ca a! Nghe thế nào cũng cảm thấy bỉ ổi a!
"Oh...Có khác nhau sao?" Long Ca híp mắt, làm như rất nghiêm túc.
"Mặc kệ cô!" Tiểu Mạn xoay người bỏ đi.
Đầu óc mình có vấn đề thật rồi, đêm hôm khuya khoắt dẫn nữ nhân này về nhà, sự thực chứng minh bản thân mình có khuynh hướng tự ngược! Cũng tốt, đãi nàng một bát ma lạt năng, coi như trả hết nợ.
Tiểu Mạn muốn đi nhưng Long Ca không buông tay, trong khi hai người vẫn chưa phân thắng bại thì đúng lúc nghe tiếng cửa chính mở, là A Phương đã trở về.
"Long Ca, cô thật quá đáng a!" Tiểu Mạn theo thói quen tính đi mở cửa nhưng Long Ca lại đem nàng kéo về.
"Cô sờ mặt tôi lại còn quay ngược lại nói tôi quá đáng." Long Ca giả vờ ủy khuất, nhưng trong lòng yêu muốn chết dáng dấp *khẩu thị tâm phi của Tiểu Mạn.
*khẩu thị tâm phi: miệng nói thế này nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Dây dưa không rõ! Tiểu Mạn vô cùng tức giận, mặc kệ Long Ca níu kéo nàng vẫn cố gắng đi về phía cửa, Long Ca chưa chuẩn bị kịp, nên mất thăng bằng kéo theo Tiểu Mạn cùng ngã. Lúc này nàng đang gục trên người Tiểu Mạn.
Y như tình huống trước kia, chỉ khác một điều đó chính là không có cái ghế nhựa đỏ nào ngăn cách giữa hai người bây giờ, thân thể rắn chắc của Long Ca ập vào người Tiểu Mạn, nàng nghĩ rằng sẽ rất đau nhưng kết quả cũng không tệ lắm.
Long Ca vô cùng kinh ngạc, không ngờ "thứ gì đó mềm mại" của người kia đã phát huy công hiệu giảm xóc rất tốt, thấy mặt Tiểu Mạn hồng hồng, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Cô...mau xuống a..."
A Phương mở cửa, hí hửng đi vào phòng ngủ: "Tiểu Mạn a, mình mua dưa hấu nè, cậu..."
Còn chưa nói hết câu thì A Phương đã thấy vị thành quản có nickname Long cô nương kia đang đè trên người Tiểu Mạn và còn mỉm cười với mình.
"Đây chẳng phải là thành quản đại nhân..." Không lẽ thành quản tới nhà bắt người? Suy nghĩ giản đơn của A Phương quả thực khiến tác giả lẫn đọc giả khóc không ra nước mắt.
"Tôi và Tiểu Mạn đều là dân lương thiện, chỉ là bán hàng rong thôi mà? Ngài đừng bắt tôi..." Vẻ mặt A Phương đau khổ nói, đột nhiên ánh mắt nàng sáng lên, "Ngài bắt Tiểu Mạn là đủ rồi! Nàng là lão bản, tôi chỉ là người làm công."
"A Phương..." Tiểu Mạn liếc nàng, ngực vốn bị Long Ca đụng trúng nên hơi đau, giờ lại bị A Phương ngu ngốc chọc giận làm nàng đau hơn.
"Cô hiểu lầm, " Long Ca cúi đầu cười cười Tiểu Mạn rồi mới chậm rãi đứng dậy, "Tôi tìm Tiểu Mạn chỉ để ăn ma lạt năng."
"Chết, không xong." Tiểu Mạn chợt nhớ tới nồi nước dùng còn đang nấu trong bếp! Nàng nhanh chạy đi tắt lửa nhưng hiện tại nàng đang rất khó chịu. Vì vậy nàng liền thẳng tay bỏ một nắm ớt khô vào nồi nấu tiếp.
Thực sự hả lòng hả dạ a! Tâm tình cũng tốt hẳn lên!
Rất ít người thích ăn ma lạt năng siêu cay... Có người nói ngay cả các cô gái Tứ Xuyên cũng không chịu nổi độ cay của nó, chứ đừng nói đến cô gái sinh ra ở Giang Nam như Long Ca.
Tiểu Mạn tùy tiện bỏ thêm vài món vào, xong múc vô bát, đặt trước mặt Long Ca.
"Cô không ăn à?" Long Ca hỏi Tiểu Mạn đang ngồi đối diện, nàng hiếm khi cười tươi với mình như vậy.
"Cô ăn đi." Tiểu Mạn rất khách khí đem đôi đũa đưa cho Long Ca.
"Cùng nhau ăn nha." Long Ca mong đợi nhìn nàng.
"Không không, tôi muốn nhìn cô ăn." Tiểu Mạn nâng má, lộ ra nụ cười vô hại đầy ngọt ngào.
Long Ca gắp một cọng cải, lần đầu tiên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Được Tiểu Mạn ôn nhu đối đãi, thấy ánh mắt nàng chuyên tâm ngóng nhìn...trái lại khiến mình không được tự nhiên.
Cải xanh biếc dính màu đỏ rực của nước dùng, hương thơm nồng nặc, ngó thấy khuôn mặt Tiểu Mạn cười tươi như hoa lộ ra lúm đồng tiền, Long Ca nghĩ không có thời khắc nào hạnh phúc hơn thời khắc này.
Tiếc rằng hạnh phúc vốn rất ngắn ngủi, sau khi cắn một miếng Long Ca đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa của bốn chữ "sống không bằng chết".
"Ngon hông?" Tiểu Mạn cười hỏi nàng.
Đồ ăn trong miệng nhả ra không được, nuốt xuống cũng không xong chỉ sợ nóng đến mức thủng luôn dạ dày, Long Ca cảm thấy toàn bộ khoang miệng mình bốc lửa, đầu tiên là tê dại, sau đó cảm giác nóng hừng hực thoáng cái lan tràn hết thân thể.
Nàng cũng trả lại cho Tiểu Mạn một nụ cười, dù cay đến khóe miệng co quắp nhưng nàng vẫn kiên định gật đầu.
Tiểu Mạn đứng lên, múc một muỗng nước dùng, tỏ ý muốn đút nàng: "Nước dùng này là tự bản thân tôi nghiên cứu làm ra, mười tám loại gia vị thiếu một thứ cũng không được, cho nên không có một quán ma lạt năng nào trên con đường rác thải nấu ngon bằng tôi."
Long Ca bị vị cay làm tê rần đầu lưỡi, không thể nói chuyện, nàng muốn hỏi Tiểu Mạn có phải đã bỏ ớt hơi nhiều hay không nhưng khi thấy Tiểu Mạn muốn đút mình ăn thì đầu óc nàng nóng lên, mở miệng thành: "Ngon lắm."
"Tôi biết mà!" Tiểu Mạn ngồi bên cạnh Long Ca, múc một muỗng đưa đến bên miệng nàng, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Uống thêm một ngụm nữa...80% cổ họng nàng sẽ cháy a... Tiểu Mạn mới vừa đem cái muỗng tới gần, Long Ca vẫn không muốn hé môi.
Thấy Long Ca có vẻ do dự nhưng lại không dám cự tuyệt, Tiểu Mạn ôm lấy cổ nàng, ôn nhu khuyên nhủ: "Mau, há miệng."
Công sức mình bỏ ra phải đổ sông đổ biển như vậy sao? Nực cười!
Long Ca nghiêng đầu nhìn nàng, Tiểu Mạn cười dịu dàng với mình, Long Ca sửng sốt, xem có chút ngây dại. Lần đầu tiên mình gặp nàng là ở con đường rác thải, thành quản tới nên mọi người đều điên cuồng chạy trốn, khắp nơi đều là tiếng hỗn loạn, tiếng tranh cãi, thành quản lâm vào tình cảnh không thể khống chế cục diện, Long Ca lướt qua đoàn người phát hiện Tiểu Mạn.
Lúc đó Tiểu Mạn cũng cười tươi như vậy, cứ như mọi chuyện bên này tất cả đều không ảnh hưởng tới nàng, nàng đang nói chuyện với A Phương, dáng dấp ôn hòa sạch sẽ làm Long Ca nhịn không được muốn tới thân cận nàng.
Ngay tại đây, người này đang cạnh nàng, Long Ca cầm tay Tiểu Mạn, uống một hơi hết sạch bát ma lạt năng khiến cho người người lệ rơi đầy mặt.
"Long Ca..." Tiểu Mạn chỉ muốn chọc nàng, trăm vạn lần không nghĩ tới Long Ca kiên quyết uống hết sạch.
Uống xong, Long Ca liền quay mặt sang chỗ khác, bả vai nàng run run.
Tiểu Mạn lo lắng gọi tên nàng, xoay người lại, đã thấy trên mặt Long Ca chảy hai hàng nhiệt lệ.
"Tiểu Mạn...nước dùng, " nàng hít hít nước mũi, nước mắt lưng tròng chỉ chỉ bát lớn, "Cay quá..."
"Phụt!" Tiểu Mạn rốt cục không nhịn nổi, bộc phát ra một trận cười kinh thiên động địa, "Ha ha ha ha..."
"Cô chơi tôi?" Long Ca lập tức hiểu ra, chả trách nàng nhiệt tình đút mình ăn như vậy.
"Cô cũng từng chơi khăm tôi đó thôi? Cô có quyền gì không cho tôi khi dễ cô?" Tiểu Mạn khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không chút áy náy.
Long Ca đột nhiên đứng lên, Tiểu Mạn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng đè lại hai vai, toàn bộ thân thể đều tựa vào ghế dựa.
Một chân của Long Ca bán quỳ, một chân đè lại thân thể Tiểu Mạn, nàng cúi xuống nhìn chằm chằm đối phương, thần sắc giảo hoạt mà lại nghiêm túc, thời khắc này Tiểu Mạn chỉ cảm thấy bản thân không thể động đậy.
"Cô, cô...cô, lại muốn làm gì?" Cột sống Tiểu Mạn đã ngửa ra sau đến cực hạn, nàng có linh cảm rằng sắp có chuyện kỳ quái xảy ra!
Long Ca nhẹ nhàng câu dẫn: "Đừng nói chuyện."
Còn lâu mới nghe lời nàng! Tiểu Mạn quay đầu về hướng phòng nghỉ rồi hô lớn: "A Phương! A Phương a!"
"Đang tắm!" A Phương đáp lại một câu, từ lúc ấy Tiểu Mạn đã biết sẽ không ai đến giải cứu mình.
Ngọn đèn làm đôi mắt Long Ca phát sáng lấp lánh, nhìn qua như là dã thú cực kỳ đói chuẩn bị ăn thịt người!
Bao tử không còn nóng như ban nãy, Long Ca oán trách hỏi nàng: "Cô có biết rằng cô làm ma lạt năng cay đến cỡ nào không hả?"
Tiểu Mạn gật đầu nhưng nghĩ lại, nàng không thể thừa nhận mình cố ý, liền vội vã lắc đầu.
Long Ca khắc sâu tỉ mỉ từng nét biến hóa trên gương mặt nàng, Long Ca trừng mắt nhìn Tiểu Mạn. Tiểu Mạn đang phân tích tâm lý Long Ca, nàng bị Long Ca nâng lên cằm, hành động ấy đã chặt đứt dòng suy nghĩ của nàng, Tiểu Mạn mở to hai mắt, nhìn dung mạo tinh xảo của Long Ca chậm rãi phóng đại.
Có thứ gì đó ấm áp, ướt át lại mềm mại chui vào khoang miệng, một trận nóng bỏng cay rát truyền khắp vị giác của nàng, kích thích cả người Tiểu Mạn run rẩy!
Tiểu Mạn vô cùng bối rối, nàng lăn lộn tại xã hội lâu như vậy, chưa từng trải qua loại sự tình này a...
Là xấu hổ hay buồn bực, nàng không rõ ràng lắm, định đẩy ra Long Ca nhưng đối phương đã đúng lúc ly khai, thốt ra câu nói khiến Tiểu Mạn càng thêm ngượng ngùng: "Có phải cay lắm không?"
Tiểu Mạn có cảm giác bị người khi dễ, đã vậy người này còn là một nữ nhân!
"Rốt cục cô muốn cái gì!"
"Tôi thích em!" Hiếm khi Long Ca nói một câu nghiêm túc đến thế, ngữ khí không cho người khác phản bác, "Tiểu Mạn, chúng ta hẹn hò đi!"
"Bệnh...Bệnh tâm thần!" Tiểu Mạn đã bị kinh hách nghiêm trọng!
23/09/2015 Chương 5 ra lò nhé:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.