Chương 8: Diễn đàn
Đồ Thủ Cật Thảo Môi
18/06/2023
Trần Gia Bạch ốm rồi.
Tối hôm qua ra một thân mồ hôi lạnh, lại bị dọa sợ, buổi tối ngủ còn trần trụi mà ngủ, đến giữa trưa, cảm sốt nghiêm trọng hơn.
"Xin lỗi mọi người, hôm nay phải xin nghỉ ốm rồi."
[ Ôi trời ơi, tiểu chủ bá, cậu tìm người làm lễ đi.]
[ Không phải chúng tôi mê tín...]
[ Đúng vậy, tôi xem lại một lần đã cảm thấy thực khủng bố.]
Trần Gia Bạch cười yếu ớt một tiếng: "Không cần lo lắng, chỉ là ngày hôm qua ra mồ hôi lạnh, lại bị gió lạnh mùa đông thổi qua, cho nên bị cảm."
[ Đáng thương quá đi mất, sờ sờ đầu!]
[ Chủ bá thật là nam nhân sao, tôi muốn sinh khỉ con cho cậu.]
[ Tiểu Bạch sinh bệnh nhìn qua thật... muốn hôn quá đi!]
Trần Gia Bạch nhìn thoáng qua số người online, rất ổn định, dao động ở năm, sáu vạn người.
Ngày hôm qua, sau một buổi tối cậu ít nhất có thêm sáu, bảy vạn người follow, hơn nữa cho dù không lấy được quà tặng từ phòng chủ phát sóng trực tiếp, cậu cũng thu được hơn ba vạn gần bốn vạn tiền quà được tặng.
Sau khi trừ đi chiết khấu, đến tay cũng gần hai vạn.
Đây là số tiền lớn nhất mà cậu kiếm được, học phí cùng sinh hoạt phí kỳ sau trên cơ bản không cần lo lắng nữa.
Hàn huyên một hồi, cậu chuẩn bị tắt phát sóng trực tiếp.
Khi cậu sắp hẹn gặp lại, làn đạn đột nhiên hiện lên một câu.
[ Chủ bá, ngọc bội trên bàn đằng sau cậu, là tín vật ngày hôm qua sao? ]
[ Tiểu Bạch cậu vẫn còn giữ ư?]
[ Sợ không phải giữ làm kỷ niệm đâu.]
[ Tiểu Bạch cậu thật lớn gan...]
Trần Gia Bạch cổ cứng lại, máu toàn thân nháy mắt lạnh.
Cậu muốn hít sâu, lại phát hiện cái mũi căn bản không thông, cứng lại, há mồm hô hấp, càng thêm dồn dập.
Chậm rãi quay đầu.
Nhìn thấy được, cậu cơ hồ quên mất phải hô hấp.
Ở trên kệ sách phía sau, cậu thấy cái ngọc bội kia, là cái mà cậu đã lấy rất nhiều dũng khí để ném vào thùng rác.
Nghĩ đến tối hôm qua, lời Li miêu nói cùng mình, cổ họng Trần Gia Bạch căng thẳng, bắt đầu ho khan điên cuồng.
"Khụ khụ khụ, xin lỗi, các vị, giọng nói cũng có chút không thoải mái."
"Ngọc bội này Ngư ca bảo tôi giữ làm kỷ niệm."
[ Ôi, Tiểu Bạch, cậu không thoải mái cũng đừng phát sóng trực tiếp, nghỉ ngơi một ngày đi, đau lòng chết mất,]
Trần Gia Bạch gật gật đầu: "Trạng thái này cũng không thể tiếp tục phát sóng trực tiếp, chào mọi người tôi sẽ dừng phát sóng bây giờ, có chuyện gì, có thể nhắn lại trên trang cá nhân của tôi!"
Vẫy tay, trực tiếp đóng lại máy tính.
Điều chỉnh tâm trạng một chút, cậu quay đầu nhìn về phía ngọc bội bình yên vô sự nằm ở trên kệ sách.
Lông tơ toàn thân đều dựug lên, ngày hôm qua nếu không phải là nằm mơ, cái ngọc bội này nhất định phải ở trong thùng rác, hiện tại hẳn là bị xe rác mang đi, nhưng mà nó lại đang nằm ở trên kệ sách.
Như là một cái tiểu ngọc bội vô tội...
Biểu tình rối rắm, trong lòng cũng rối rắm, Trần Gia Bạch bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy ngọc bội.
Ngọc bội vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng cậu cảm giác cả người mình càng lạnh hơn...
Bên cạnh là cửa sổ, cậu kéo ra một khe hở, không hề do dự trực tiếp ném ra ngoài.
Một đường parabol đẹp mắt, mặt sau nhà cậu là một cái công viên vẫn chưa xây dựng xong, trên mặt đất vẫn còn đang mọc đầy cỏ dại, cho nên cậu hoàn toàn không sợ sẽ ném trúng người đi đường.
Ném xong, rầm một tiếng đóng cửa sổ lại.
Bởi vì cảm cúm, đầu cậu có hơi mơ màng, suy nghĩ cũng chậm chạp, ném đồ vật đi rồi, giống như là vừa giải quyết được tâm bệnh.
Uống hai viên thuốc, qua hơn mười phút, dược hiệu phát tác, Trần Gia Bạch nằm ngủ trên sô pha.
*
"Này, Tiểu Bạch, bệnh của cậu có đỡ không?"
Đến gần 5 giờ buổi chiều, Thiên Minh gọi điện thoại đến, Trần Gia Bạch từ trong ngủ say tỉnh lại, khàn giọng nói.
"Tôi mới uống thuốc rồi, bây giờ đã đỡ hơn."
"Ngày mai tôi mới đến thành phố S, bây giờ không qua thăm cậu được."
"Không có việc gì, bệnh vặt thôi, rất nhanh sẽ khỏi."
"Được...Vậy ngày mai..."
"Bị ốm nên miệng có chút nhạt, tôi cũng muốn tìm chút đồ ăn ngon, cuộc hẹn không cần dời lại."
"Tốt lắm, hẹn mai gặp."
Pin di động đã trăm phần trăm, Trần Gia Bạch tháo sạc điện, ngã người lên trên sô pha xem phim điện ảnh.
Là một cái kịch bản hoa mỹ, loại luôn có một đặc điểm, một lời không hợp liền hôn, ba ngày lăn giường đến hai ngày.
"Ơ."
Trần Gia Bạch nhấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng lại khi nam chính hôn cổ nữ chính, cậu nhìn kỹ thì thấy, hình như trên cổ nữ chính để lại dấu đỏ...
Nháy mắt cậu nghĩ đến hình ảnh mình nhìn thấy vào buổi sáng.
Chẳng lẽ... Là...?
Trần Gia Bạch liếm liếm môi, mở camera trước lên, chiếu đến vị trí có vết tích trên vai mình, chụp một bức, chỉnh sửa để ảnh không rõ mặt cậu.
Nghĩ nghĩ, gửi cho ai cũng không thích hợp, nói đến nói đi, cậu đến một một người bạn thân để tâm sự cũng không có.
Cậu là người rất lạc quan, nhưng mà lại không thích xã giao, cũng không thích đi ra ngoài chơi, chỉ thích trạch ở trong nhà.
Tình trạng trên đại học lại khá phức tạp, tất cả đều là những người cuồng nghệ thuật, cậu vào khoa nghệ thuật chuyên nghiệp này là do vận may, các đồng học khác đối với tranh sơn dầu rất nhiệt tình, cuồng nhiệt với việc học tập, thế nên việc kết giao trong lớp cũng ngày càng khó.
Cho dù là nói chuyện về chuyên ngành thì cuối cùng cuộc trò chuyện cũng sẽ kết thúc sớm.
Cho nên Trần Gia Bạch ngốc ngếch dựa vào may mắn, chú định sẽ không tìm thấy người bạn là học bá.
Hơn nữa cậu cũng không ở ký túc xá do chi phí quá đắt, mà thuê trọ gần trường.
Cậu thuê phòng này là bởi vì muốn phát sóng trực tiếp, phòng đơn trước kia thật sự không đủ mỹ quan, cho nên cậu cắn răng hạ quyết tâm, thay đổi sang một căn phòng lớn hơn.
Hiện tại chỗ ở rất thoải mái, để cậu đổi trở về phòng trước kia, khẳng định là cậu không muốn...
Nhìn ảnh do cậu chụp lại, căn bản nhìn không ra cái gì, hơn nữa chỉ chụp cổ, càng không cần lo mọi người sẽ nhận ra.
Vì thế cậu click mở một diễn đàn, dùng phương thức nặc danh để đăng bài.
【 Gấp! Trên người bỗng có dấu xuất hiện, là do côn trùng đốt sao? 】
[ hình ảnh.]
Ngủ một giấc dậy trên cổ cùng trên vai bỗng xuất hiện vết đỏ, tôi sợ là bị động vật có độc cắn, cho nên lên đây hỏi các bạn một chút!
Không ngứa, không đau, nhưng vết đốt nhìn rất rõ ràng, sợ là sẽ lan ra!
Trần Gia Bạch đăng xong liền đem điện thoại ném sang một bên, bụng đã đói đến sôi lên, cậu ở trong chăn đã ra một thân mồ hôi, nhưng mà lại không thể tắm rửa, cậu đứng dậy đi đến phòng bếp nấu cho mình một bát mì.
Vốn dĩ cậu thích tự nấu ăn, nhưng hiện tại đầu vẫn còn hơi quay quay, nên cũng lười bật bếp nấu nướng.
Chờ ăn xong, dùng khăn lông ướt lau qua mồ hôi rồi mới lấy di động ra xem bài đăng lúc nãy, không nghĩ đến dưới bài đăng đã có hơn 70 bình luận, chẳng lẽ thật sự bị côn trùng có độc cắn?
Click mở lúc sau, vẻ mặt xấu hổ đỏ lên...
Lầu 1: [ Cậu sẽ không phải là đồ ngốc đi...]
Lầu 2: [ Chủ topic là đang trêu ngươi tôi đấy à.]
Lầu 3: [ Tiểu dâu tây, giám định hoàn tất.]
Lầu 4: [ Phát cơm chó là nhanh giảm thọ đấy!]
...
Lầu 69: [Chẳng lẽ cậu không biết mình bị người khác hôn? Còn mút đến mức có cả tiểu dâu tây, chắc chắn là có chuyện mờ ám ở đây...]
Lầu 70: [ Trời ạ, lầu trên nói đúng trọng điểm rồi đấy, kiểu gì cũng có quả dưa to bự ở đây cho mà xem.]
Trần Gia Bạch:...
Chủ topic trả lời lầu 69: Không có khả năng đâu, nhà tôi không có ai...
Cậu mới trả lời, lập tức đã có người nhắn hỏi.
[ Trong nhà không có ai? Rợn người quá vậy!]
[ Có thể nào nửa đêm bị người đi vào nhà mà không biết.]
[ Dm, trộm xong đồ vật còn muốn hôn một cái hay sao?]
[ Các người nghĩ cũng đơn giản quá rồi, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi nghĩ đến phương diện khác sao...]
Trả lời: [ Sắc quỷ?]
Cái DM nhà nó...
Trần Gia Bạch bị câu trả lời cuối cùng doạ sợ đến chửi bậy một tiếng.
Sắc quỷ?
Là con quỷ nào nửa đêm hôn cậu?
Chẳng lẽ là nữ quỷ?
Liếm liếm môi, Trần Gia Bạch tưởng tượng một chút, bạch y, tóc dài, không có mặt... Nga, đã có miệng, khẳng định là có mặt.
...
[Cậu nghĩ kỹ lại xem, có phải hay không không cẩn thận đụng đến đồ vật không sạch sẽ.]
Trả lời: [ 1]
Lâu chủ đáp lại: [ Mọi người đừng làm tôi sợ, tôi cảm thấy đây là sâu cắn...]
[ Không giống như bị bệnh mề đay, bệnh mề đay bị nhẹ thì sau một hai tiếng sẽ biến mất, sâu cắn thì phải có dấu cắn, cùng với đó là lên mủ, sẽ bị ngứa cùng đau, ngàn vạn đừng tin lời chẩn đoán của tôi rồi ra hỏi bác sĩ, sợ sẽ bị cười đến rụng răng.]
Lâu chủ: [ Nhà ta chỉ có một người, mấy ngày hôm trước tôi đi lên núi một chuyến, cho nên hoài nghi bị sâu cắn.]
ID tên là 【 phi phi trùng 】 rất nhiệt tình, lập tức trả lời cậu: [ cho nên chủ nhà xem có phải cậu từ trên núi mang về thứ gì? Dựa theo dấu vết này, 90% xác suất là dấu hôn...]
[ Đột nhiên hưng phấn! Sắc quỷ! Còn biết tạo dấu hôn! Chủ nhà là nam hay nữ?]
[ Lầu trên, cậu hưng phấn quá đó...]
[Từ ngữ điệu chủ lâu, có lẽ là nam, cho nên đây là nữ sắc quỷ?]
[ Sợ có khi là nam sắc quỷ đó nha...]
Trần Gia Bạch thấy được bình luận cuối, quyết đoán xoá bài, đăng xuất khỏi diễn đàn.
Ha hả, sắc quỷ, nam quỷ...
Cmn đến quỷ cũng làm gay?
Mắt thấy ngoài trời lại sắp tối, Trần Gia Bạch đương nhiên là không muốn ở một mình qua đêm, nhưng mà hiện tại cậu bị cảm khá nghiêm trọng, cả người lại bắt đầu nóng lên.
Tuy rằng ra mồ hôi nên đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng hiện tại cậu không có tinh lực đi nơi khác.
Người vừa bị ốm, cảm giác về mọi thứ sẽ giảm xuống, vốn dĩ phi thường sợ hãi, cũng bởi vì bị chóng mặt nhức đầu nên tạm thời không quan tâm đến nỗi sợ.
Ôm gối đầu ngồi ở trên sô pha, cậu hôm nay vẫn không tính toán muốn lên giường ngủ.
Sờ sờ cái trán, uống thuốc, cảm giác nhiệt độ vẫn chưa giảm.
Ngày mai còn muốn ra ngoài, hôm nay vẫn nên ngoan ngoãn ở trong nhà.
Mấy ngày nữa còn có tiết trên lớp, suy nghĩ một chút, cậu lấy ra hai cái chăn, để lên sô pha, muốn đêm nay sẽ ra nhiều mồ hôi hơn.
Tuy rằng cậu nhát gan, nhưng là vào thời điểm nào đó, thần kinh cũng có chút thô.
Gọi cơm hộp, là canh gà hầm, canh gà của nhà này là dùng nước luộc gà, mỗi ngày đều dùng đồ tuơi mới, thịt gà non mềm lại không dai, còn dùng dược liệu để hầm, một suất có giá 108 đồng, tuy rằng uống ngon, nhưng mà có chút đắt.
Hiện tại trong tay cậu có chút tiền, xa xỉ chút cũng không cần quá lo nghĩ.
Trước kia khi Trần Gia Bạch muốn tự thưởng chính mình, thường sẽ gọi thêm cơm, nhưng hôm nay ăn uống không tốt, ăn mỗi canh ăn thịt là được.
Một bên ăn, cậu ấn mở diễn đàn phát sóng, phát hiện chủ bá trên diễn đàn đều đang nói về chuyện ngày hôm qua bọn họ phát sóng trực tiếp.
[ Tiểu Bạch hôm nay sinh bệnh, có phải hay không dính đen đủi...]
[ Không cần đùa giỡn, vẫn là bảo cậu ấy đi tìm đạo sĩ nhìn qua?]
[ Tôi xem lại phát sóng, thiếu chút nữa bị hù chết, Tiểu Bạch lá gan lớn như vậy sao?]
[ Trên diễn đàn có bài phân tích sự kiện thần quái của bọn họ lúc đó, Tiểu Bạch nhiều nhất...]
[ Có cái gì?]
[ Dấu chân a, còn có cửa sắt đóng chặt, hơn nữa bóng dáng phiêu đãng đằng sau, đáng sợ nhất chính là, cậu ấy dẫm lên mười ba cái bia mộ!]
[ Ôi đệch...]
Trần Gia Bạch đọc đến đây liền sửng sốt, trực tiếp nghĩ đến ———— Chu Hàn Chập.
Một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.
Tiếp tục lướt xem.
[ Đậu xanh, cậu ta dẫm lên nhiều mộ phần của nhân gia như thế, người ta không đi theo thì mới không bình thường.]
[ Mộ quanh khu vực đó đều bị cậu ấy dẫm rồi đi. ]
Trần Gia Bạch ngón tay lướt màn hình run lên, 13 cái, chết mất, kia chẳng phải là nói, cậu dẫm lên cái thứ 13 là của Chu Hàn Chập?
Chỗ đó không phải nghĩa địa công cộng bị bỏ hoang sao? Chẳng lẽ còn có người chưa di chuyển mộ đi sao?
Trần Gia Bạch nhanh chóng tìm kiếm tư liệu của nghĩa địa này.
"Xây dựng vào 28 năm trước."
"Nguyên nhân rời đi không được ghi chép."
"Danh sách mộ có trong hồ sơ tất cả đều dời đi."
"Dời đến mộ viên thành phố S, địa chỉ nam giao hoa nguyên quốc lộ 2210."
Đều dời đi rồi.
Trần Gia Bạch thoáng yên tâm xuống dưới, tốt xấu cậu không thật sự dẫm lên mộ phần người khác.
Uống chén canh gà, trạng thái cả người tốt lên không ít, không để ý, cậu lại đăng nhập vào diễn dàn hồi chiều.
[ Lâu chủ còn tốt không?]
[ Tôi cảm giác cậu ấy đã bị sắc quỷ ăn sạch sẽ.]
Lâu chủ: [ Cả người vẫn rất tốt, cũng không phát sinh việc lạ, cái này hẳn là côn trùng cắn, bôi chút thuốc là được.]
Hắn viết xong những lời này, lập tức thu được tin nhắn.
Là cái ID nhiệt tình kia【 phi phi trùng 】
Phi phi trùng: [Cậu không nên chủ quan đâu, này phi thường có khả năng là dơ đồ vật, tôi kiến nghị cậu tìm người trừ tà!]
Trần Gia Bạch xem xong tin nhắn, không quan tâm nữa, cậu kỳ thật không phải đặc biệt tin chuyện quỷ thần, chỉ là sợ tối cùng một ít sự tình kỳ kỳ quái quái, sợ nhất chính là trong bóng tối không rõ, đột nhiên nhảy ra đồ vật khủng bố.
Muốn nói là thực sự có quỷ, cậu vẫn là có chút bán tín bán nghi.
Trần Gia Bạch đầu ngón tay dừng ở xóa bài đăng, cuối cùng không có xóa bỏ.
Trong TV đang ở chiếu thế giới động vật, hình ảnh chiếu đến đại thảo nguyên ở Châu Phi, sư tử đang sắp bắt được một con linh dương.
Động vật nhỏ ở trong miệng lớn như chậu máu, giãy hạ vài cái liền đi đời nhà ma.
Hình ảnh có chút máu me, Trần Gia Bạch vốn dĩ tính tình mềm mại, nhìn không thoải mái, trực tiếp đổi kênh.
Chuyển đến kênh chiếu phim đô thị, đang chuẩn bị nằm xuống hảo hảo xem, đột nhiên hình ảnh chuyển đổi, nhảy trở về kênh thế giới động vật.
Trần Gia Bạch:...
Tưởng TV gặp trục trặc, cậu lại ấn một lần, lần này chuyển đến kênh phim đô thị còn không đến một giây, lập tức lại nhảy trở về.
Hình ảnh đã từ ăn thịt linh dương biến thành một cảnh tượng khác.
Thanh âm nam nhân ôn hoà có chút từ tính: Mùa xuân tới rồi, lại đến mùa các con vật giao phối.
"..."
Giao phối cái đầu quỷ nhà anh!!!
Tối hôm qua ra một thân mồ hôi lạnh, lại bị dọa sợ, buổi tối ngủ còn trần trụi mà ngủ, đến giữa trưa, cảm sốt nghiêm trọng hơn.
"Xin lỗi mọi người, hôm nay phải xin nghỉ ốm rồi."
[ Ôi trời ơi, tiểu chủ bá, cậu tìm người làm lễ đi.]
[ Không phải chúng tôi mê tín...]
[ Đúng vậy, tôi xem lại một lần đã cảm thấy thực khủng bố.]
Trần Gia Bạch cười yếu ớt một tiếng: "Không cần lo lắng, chỉ là ngày hôm qua ra mồ hôi lạnh, lại bị gió lạnh mùa đông thổi qua, cho nên bị cảm."
[ Đáng thương quá đi mất, sờ sờ đầu!]
[ Chủ bá thật là nam nhân sao, tôi muốn sinh khỉ con cho cậu.]
[ Tiểu Bạch sinh bệnh nhìn qua thật... muốn hôn quá đi!]
Trần Gia Bạch nhìn thoáng qua số người online, rất ổn định, dao động ở năm, sáu vạn người.
Ngày hôm qua, sau một buổi tối cậu ít nhất có thêm sáu, bảy vạn người follow, hơn nữa cho dù không lấy được quà tặng từ phòng chủ phát sóng trực tiếp, cậu cũng thu được hơn ba vạn gần bốn vạn tiền quà được tặng.
Sau khi trừ đi chiết khấu, đến tay cũng gần hai vạn.
Đây là số tiền lớn nhất mà cậu kiếm được, học phí cùng sinh hoạt phí kỳ sau trên cơ bản không cần lo lắng nữa.
Hàn huyên một hồi, cậu chuẩn bị tắt phát sóng trực tiếp.
Khi cậu sắp hẹn gặp lại, làn đạn đột nhiên hiện lên một câu.
[ Chủ bá, ngọc bội trên bàn đằng sau cậu, là tín vật ngày hôm qua sao? ]
[ Tiểu Bạch cậu vẫn còn giữ ư?]
[ Sợ không phải giữ làm kỷ niệm đâu.]
[ Tiểu Bạch cậu thật lớn gan...]
Trần Gia Bạch cổ cứng lại, máu toàn thân nháy mắt lạnh.
Cậu muốn hít sâu, lại phát hiện cái mũi căn bản không thông, cứng lại, há mồm hô hấp, càng thêm dồn dập.
Chậm rãi quay đầu.
Nhìn thấy được, cậu cơ hồ quên mất phải hô hấp.
Ở trên kệ sách phía sau, cậu thấy cái ngọc bội kia, là cái mà cậu đã lấy rất nhiều dũng khí để ném vào thùng rác.
Nghĩ đến tối hôm qua, lời Li miêu nói cùng mình, cổ họng Trần Gia Bạch căng thẳng, bắt đầu ho khan điên cuồng.
"Khụ khụ khụ, xin lỗi, các vị, giọng nói cũng có chút không thoải mái."
"Ngọc bội này Ngư ca bảo tôi giữ làm kỷ niệm."
[ Ôi, Tiểu Bạch, cậu không thoải mái cũng đừng phát sóng trực tiếp, nghỉ ngơi một ngày đi, đau lòng chết mất,]
Trần Gia Bạch gật gật đầu: "Trạng thái này cũng không thể tiếp tục phát sóng trực tiếp, chào mọi người tôi sẽ dừng phát sóng bây giờ, có chuyện gì, có thể nhắn lại trên trang cá nhân của tôi!"
Vẫy tay, trực tiếp đóng lại máy tính.
Điều chỉnh tâm trạng một chút, cậu quay đầu nhìn về phía ngọc bội bình yên vô sự nằm ở trên kệ sách.
Lông tơ toàn thân đều dựug lên, ngày hôm qua nếu không phải là nằm mơ, cái ngọc bội này nhất định phải ở trong thùng rác, hiện tại hẳn là bị xe rác mang đi, nhưng mà nó lại đang nằm ở trên kệ sách.
Như là một cái tiểu ngọc bội vô tội...
Biểu tình rối rắm, trong lòng cũng rối rắm, Trần Gia Bạch bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy ngọc bội.
Ngọc bội vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng cậu cảm giác cả người mình càng lạnh hơn...
Bên cạnh là cửa sổ, cậu kéo ra một khe hở, không hề do dự trực tiếp ném ra ngoài.
Một đường parabol đẹp mắt, mặt sau nhà cậu là một cái công viên vẫn chưa xây dựng xong, trên mặt đất vẫn còn đang mọc đầy cỏ dại, cho nên cậu hoàn toàn không sợ sẽ ném trúng người đi đường.
Ném xong, rầm một tiếng đóng cửa sổ lại.
Bởi vì cảm cúm, đầu cậu có hơi mơ màng, suy nghĩ cũng chậm chạp, ném đồ vật đi rồi, giống như là vừa giải quyết được tâm bệnh.
Uống hai viên thuốc, qua hơn mười phút, dược hiệu phát tác, Trần Gia Bạch nằm ngủ trên sô pha.
*
"Này, Tiểu Bạch, bệnh của cậu có đỡ không?"
Đến gần 5 giờ buổi chiều, Thiên Minh gọi điện thoại đến, Trần Gia Bạch từ trong ngủ say tỉnh lại, khàn giọng nói.
"Tôi mới uống thuốc rồi, bây giờ đã đỡ hơn."
"Ngày mai tôi mới đến thành phố S, bây giờ không qua thăm cậu được."
"Không có việc gì, bệnh vặt thôi, rất nhanh sẽ khỏi."
"Được...Vậy ngày mai..."
"Bị ốm nên miệng có chút nhạt, tôi cũng muốn tìm chút đồ ăn ngon, cuộc hẹn không cần dời lại."
"Tốt lắm, hẹn mai gặp."
Pin di động đã trăm phần trăm, Trần Gia Bạch tháo sạc điện, ngã người lên trên sô pha xem phim điện ảnh.
Là một cái kịch bản hoa mỹ, loại luôn có một đặc điểm, một lời không hợp liền hôn, ba ngày lăn giường đến hai ngày.
"Ơ."
Trần Gia Bạch nhấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng lại khi nam chính hôn cổ nữ chính, cậu nhìn kỹ thì thấy, hình như trên cổ nữ chính để lại dấu đỏ...
Nháy mắt cậu nghĩ đến hình ảnh mình nhìn thấy vào buổi sáng.
Chẳng lẽ... Là...?
Trần Gia Bạch liếm liếm môi, mở camera trước lên, chiếu đến vị trí có vết tích trên vai mình, chụp một bức, chỉnh sửa để ảnh không rõ mặt cậu.
Nghĩ nghĩ, gửi cho ai cũng không thích hợp, nói đến nói đi, cậu đến một một người bạn thân để tâm sự cũng không có.
Cậu là người rất lạc quan, nhưng mà lại không thích xã giao, cũng không thích đi ra ngoài chơi, chỉ thích trạch ở trong nhà.
Tình trạng trên đại học lại khá phức tạp, tất cả đều là những người cuồng nghệ thuật, cậu vào khoa nghệ thuật chuyên nghiệp này là do vận may, các đồng học khác đối với tranh sơn dầu rất nhiệt tình, cuồng nhiệt với việc học tập, thế nên việc kết giao trong lớp cũng ngày càng khó.
Cho dù là nói chuyện về chuyên ngành thì cuối cùng cuộc trò chuyện cũng sẽ kết thúc sớm.
Cho nên Trần Gia Bạch ngốc ngếch dựa vào may mắn, chú định sẽ không tìm thấy người bạn là học bá.
Hơn nữa cậu cũng không ở ký túc xá do chi phí quá đắt, mà thuê trọ gần trường.
Cậu thuê phòng này là bởi vì muốn phát sóng trực tiếp, phòng đơn trước kia thật sự không đủ mỹ quan, cho nên cậu cắn răng hạ quyết tâm, thay đổi sang một căn phòng lớn hơn.
Hiện tại chỗ ở rất thoải mái, để cậu đổi trở về phòng trước kia, khẳng định là cậu không muốn...
Nhìn ảnh do cậu chụp lại, căn bản nhìn không ra cái gì, hơn nữa chỉ chụp cổ, càng không cần lo mọi người sẽ nhận ra.
Vì thế cậu click mở một diễn đàn, dùng phương thức nặc danh để đăng bài.
【 Gấp! Trên người bỗng có dấu xuất hiện, là do côn trùng đốt sao? 】
[ hình ảnh.]
Ngủ một giấc dậy trên cổ cùng trên vai bỗng xuất hiện vết đỏ, tôi sợ là bị động vật có độc cắn, cho nên lên đây hỏi các bạn một chút!
Không ngứa, không đau, nhưng vết đốt nhìn rất rõ ràng, sợ là sẽ lan ra!
Trần Gia Bạch đăng xong liền đem điện thoại ném sang một bên, bụng đã đói đến sôi lên, cậu ở trong chăn đã ra một thân mồ hôi, nhưng mà lại không thể tắm rửa, cậu đứng dậy đi đến phòng bếp nấu cho mình một bát mì.
Vốn dĩ cậu thích tự nấu ăn, nhưng hiện tại đầu vẫn còn hơi quay quay, nên cũng lười bật bếp nấu nướng.
Chờ ăn xong, dùng khăn lông ướt lau qua mồ hôi rồi mới lấy di động ra xem bài đăng lúc nãy, không nghĩ đến dưới bài đăng đã có hơn 70 bình luận, chẳng lẽ thật sự bị côn trùng có độc cắn?
Click mở lúc sau, vẻ mặt xấu hổ đỏ lên...
Lầu 1: [ Cậu sẽ không phải là đồ ngốc đi...]
Lầu 2: [ Chủ topic là đang trêu ngươi tôi đấy à.]
Lầu 3: [ Tiểu dâu tây, giám định hoàn tất.]
Lầu 4: [ Phát cơm chó là nhanh giảm thọ đấy!]
...
Lầu 69: [Chẳng lẽ cậu không biết mình bị người khác hôn? Còn mút đến mức có cả tiểu dâu tây, chắc chắn là có chuyện mờ ám ở đây...]
Lầu 70: [ Trời ạ, lầu trên nói đúng trọng điểm rồi đấy, kiểu gì cũng có quả dưa to bự ở đây cho mà xem.]
Trần Gia Bạch:...
Chủ topic trả lời lầu 69: Không có khả năng đâu, nhà tôi không có ai...
Cậu mới trả lời, lập tức đã có người nhắn hỏi.
[ Trong nhà không có ai? Rợn người quá vậy!]
[ Có thể nào nửa đêm bị người đi vào nhà mà không biết.]
[ Dm, trộm xong đồ vật còn muốn hôn một cái hay sao?]
[ Các người nghĩ cũng đơn giản quá rồi, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi nghĩ đến phương diện khác sao...]
Trả lời: [ Sắc quỷ?]
Cái DM nhà nó...
Trần Gia Bạch bị câu trả lời cuối cùng doạ sợ đến chửi bậy một tiếng.
Sắc quỷ?
Là con quỷ nào nửa đêm hôn cậu?
Chẳng lẽ là nữ quỷ?
Liếm liếm môi, Trần Gia Bạch tưởng tượng một chút, bạch y, tóc dài, không có mặt... Nga, đã có miệng, khẳng định là có mặt.
...
[Cậu nghĩ kỹ lại xem, có phải hay không không cẩn thận đụng đến đồ vật không sạch sẽ.]
Trả lời: [ 1]
Lâu chủ đáp lại: [ Mọi người đừng làm tôi sợ, tôi cảm thấy đây là sâu cắn...]
[ Không giống như bị bệnh mề đay, bệnh mề đay bị nhẹ thì sau một hai tiếng sẽ biến mất, sâu cắn thì phải có dấu cắn, cùng với đó là lên mủ, sẽ bị ngứa cùng đau, ngàn vạn đừng tin lời chẩn đoán của tôi rồi ra hỏi bác sĩ, sợ sẽ bị cười đến rụng răng.]
Lâu chủ: [ Nhà ta chỉ có một người, mấy ngày hôm trước tôi đi lên núi một chuyến, cho nên hoài nghi bị sâu cắn.]
ID tên là 【 phi phi trùng 】 rất nhiệt tình, lập tức trả lời cậu: [ cho nên chủ nhà xem có phải cậu từ trên núi mang về thứ gì? Dựa theo dấu vết này, 90% xác suất là dấu hôn...]
[ Đột nhiên hưng phấn! Sắc quỷ! Còn biết tạo dấu hôn! Chủ nhà là nam hay nữ?]
[ Lầu trên, cậu hưng phấn quá đó...]
[Từ ngữ điệu chủ lâu, có lẽ là nam, cho nên đây là nữ sắc quỷ?]
[ Sợ có khi là nam sắc quỷ đó nha...]
Trần Gia Bạch thấy được bình luận cuối, quyết đoán xoá bài, đăng xuất khỏi diễn đàn.
Ha hả, sắc quỷ, nam quỷ...
Cmn đến quỷ cũng làm gay?
Mắt thấy ngoài trời lại sắp tối, Trần Gia Bạch đương nhiên là không muốn ở một mình qua đêm, nhưng mà hiện tại cậu bị cảm khá nghiêm trọng, cả người lại bắt đầu nóng lên.
Tuy rằng ra mồ hôi nên đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng hiện tại cậu không có tinh lực đi nơi khác.
Người vừa bị ốm, cảm giác về mọi thứ sẽ giảm xuống, vốn dĩ phi thường sợ hãi, cũng bởi vì bị chóng mặt nhức đầu nên tạm thời không quan tâm đến nỗi sợ.
Ôm gối đầu ngồi ở trên sô pha, cậu hôm nay vẫn không tính toán muốn lên giường ngủ.
Sờ sờ cái trán, uống thuốc, cảm giác nhiệt độ vẫn chưa giảm.
Ngày mai còn muốn ra ngoài, hôm nay vẫn nên ngoan ngoãn ở trong nhà.
Mấy ngày nữa còn có tiết trên lớp, suy nghĩ một chút, cậu lấy ra hai cái chăn, để lên sô pha, muốn đêm nay sẽ ra nhiều mồ hôi hơn.
Tuy rằng cậu nhát gan, nhưng là vào thời điểm nào đó, thần kinh cũng có chút thô.
Gọi cơm hộp, là canh gà hầm, canh gà của nhà này là dùng nước luộc gà, mỗi ngày đều dùng đồ tuơi mới, thịt gà non mềm lại không dai, còn dùng dược liệu để hầm, một suất có giá 108 đồng, tuy rằng uống ngon, nhưng mà có chút đắt.
Hiện tại trong tay cậu có chút tiền, xa xỉ chút cũng không cần quá lo nghĩ.
Trước kia khi Trần Gia Bạch muốn tự thưởng chính mình, thường sẽ gọi thêm cơm, nhưng hôm nay ăn uống không tốt, ăn mỗi canh ăn thịt là được.
Một bên ăn, cậu ấn mở diễn đàn phát sóng, phát hiện chủ bá trên diễn đàn đều đang nói về chuyện ngày hôm qua bọn họ phát sóng trực tiếp.
[ Tiểu Bạch hôm nay sinh bệnh, có phải hay không dính đen đủi...]
[ Không cần đùa giỡn, vẫn là bảo cậu ấy đi tìm đạo sĩ nhìn qua?]
[ Tôi xem lại phát sóng, thiếu chút nữa bị hù chết, Tiểu Bạch lá gan lớn như vậy sao?]
[ Trên diễn đàn có bài phân tích sự kiện thần quái của bọn họ lúc đó, Tiểu Bạch nhiều nhất...]
[ Có cái gì?]
[ Dấu chân a, còn có cửa sắt đóng chặt, hơn nữa bóng dáng phiêu đãng đằng sau, đáng sợ nhất chính là, cậu ấy dẫm lên mười ba cái bia mộ!]
[ Ôi đệch...]
Trần Gia Bạch đọc đến đây liền sửng sốt, trực tiếp nghĩ đến ———— Chu Hàn Chập.
Một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.
Tiếp tục lướt xem.
[ Đậu xanh, cậu ta dẫm lên nhiều mộ phần của nhân gia như thế, người ta không đi theo thì mới không bình thường.]
[ Mộ quanh khu vực đó đều bị cậu ấy dẫm rồi đi. ]
Trần Gia Bạch ngón tay lướt màn hình run lên, 13 cái, chết mất, kia chẳng phải là nói, cậu dẫm lên cái thứ 13 là của Chu Hàn Chập?
Chỗ đó không phải nghĩa địa công cộng bị bỏ hoang sao? Chẳng lẽ còn có người chưa di chuyển mộ đi sao?
Trần Gia Bạch nhanh chóng tìm kiếm tư liệu của nghĩa địa này.
"Xây dựng vào 28 năm trước."
"Nguyên nhân rời đi không được ghi chép."
"Danh sách mộ có trong hồ sơ tất cả đều dời đi."
"Dời đến mộ viên thành phố S, địa chỉ nam giao hoa nguyên quốc lộ 2210."
Đều dời đi rồi.
Trần Gia Bạch thoáng yên tâm xuống dưới, tốt xấu cậu không thật sự dẫm lên mộ phần người khác.
Uống chén canh gà, trạng thái cả người tốt lên không ít, không để ý, cậu lại đăng nhập vào diễn dàn hồi chiều.
[ Lâu chủ còn tốt không?]
[ Tôi cảm giác cậu ấy đã bị sắc quỷ ăn sạch sẽ.]
Lâu chủ: [ Cả người vẫn rất tốt, cũng không phát sinh việc lạ, cái này hẳn là côn trùng cắn, bôi chút thuốc là được.]
Hắn viết xong những lời này, lập tức thu được tin nhắn.
Là cái ID nhiệt tình kia【 phi phi trùng 】
Phi phi trùng: [Cậu không nên chủ quan đâu, này phi thường có khả năng là dơ đồ vật, tôi kiến nghị cậu tìm người trừ tà!]
Trần Gia Bạch xem xong tin nhắn, không quan tâm nữa, cậu kỳ thật không phải đặc biệt tin chuyện quỷ thần, chỉ là sợ tối cùng một ít sự tình kỳ kỳ quái quái, sợ nhất chính là trong bóng tối không rõ, đột nhiên nhảy ra đồ vật khủng bố.
Muốn nói là thực sự có quỷ, cậu vẫn là có chút bán tín bán nghi.
Trần Gia Bạch đầu ngón tay dừng ở xóa bài đăng, cuối cùng không có xóa bỏ.
Trong TV đang ở chiếu thế giới động vật, hình ảnh chiếu đến đại thảo nguyên ở Châu Phi, sư tử đang sắp bắt được một con linh dương.
Động vật nhỏ ở trong miệng lớn như chậu máu, giãy hạ vài cái liền đi đời nhà ma.
Hình ảnh có chút máu me, Trần Gia Bạch vốn dĩ tính tình mềm mại, nhìn không thoải mái, trực tiếp đổi kênh.
Chuyển đến kênh chiếu phim đô thị, đang chuẩn bị nằm xuống hảo hảo xem, đột nhiên hình ảnh chuyển đổi, nhảy trở về kênh thế giới động vật.
Trần Gia Bạch:...
Tưởng TV gặp trục trặc, cậu lại ấn một lần, lần này chuyển đến kênh phim đô thị còn không đến một giây, lập tức lại nhảy trở về.
Hình ảnh đã từ ăn thịt linh dương biến thành một cảnh tượng khác.
Thanh âm nam nhân ôn hoà có chút từ tính: Mùa xuân tới rồi, lại đến mùa các con vật giao phối.
"..."
Giao phối cái đầu quỷ nhà anh!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.