Chương 6: Ngọc bội
Đồ Thủ Cật Thảo Môi
12/06/2023
"..."
"Tôi không thể trơ mắt mà nhìn mọi chuyện xảy ra được, nhưng mà cũng không thể làm được gì nhiều cho cậu, tôi thấy cậu vẫn còn nhỏ, bọn họ lại không nhắc nhở, tôi cũng không thể cứ im lặng được."
Trần Gia Bạch lúng ta lúng túng: "Cảm ơn... anh."
"Cho nên cậu có thời gian thì đem ngọc bội xử lý đi, tìm người có khả năng một chút..."
"Được..."
Xe Li miêu đã đi xa, Trần Gia Bạch vẫn còn đứng tại chỗ, ngọc bội lạnh lẽo trong tay, lại giống như củ khoai lang nóng bỏng tay.
Trần Gia Bạch bước đi, nhìn thấy thùng rác đầu ngõ, cậu dừng một chút, cánh tay vung lên, đem ngọc bội vứt vào trong đó, nghe thấy 'bịch' một tiếng, không quay đầu lại mà chạy vào ngõ nhỏ.
Chạy nhanh lên tầng, mồ hôi trên lưng Trần Gia Bạch vừa mới khô lại lần nữa chảy ra.
Bằng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại, dựa vào trên cửa thở dốc.
Li miêu nói, tín vật kia không phải Lư ca để, thế nó... là cái gì? Đồ vật của người chết để lại hay sao?
Đúng lúc này, có tin nhắn gửi đến, ting ting thanh âm doạ Trần Gia Bạch run một cái, suýt chút vấp vào huyền quan mà ngã.
Thiên Minh: [ Tôi vừa mới xem xong phát sóng trực tiếp của cậu, cậu không sao chứ?]
[ Không có việc gì, tôi rất tốt.]
Thiên Minh: [ Vậy cái bóng kia...]
[ Bóng dáng gì?]
[ Cậu phát sóng trực tiếp mà không thấy sao?]
Trần Gia Bạch da đầu đều đã tê rần: [ Không thấy...]
Thiên Minh: [ Vậy cậu xem như tôi chưa nói, khả năng chỉ là tôi hoa mắt.]
[ Đừng tự dọa chính mình, tôi bây giờ mới về đến nhà, không nói chuyện nữa, tắm rửa đây.]
Trần Gia Bạch mới không tin lời này của anh ta, người có thể hoa mắt, nhưng cameras sẽ không hoa mắt.
Cậu đá rơi giày trên chân xuống, ngồi xuống ghế sô pha, cuộn tròn trong một góc, dựa lưng vào sô pha, cảm giác an toàn dâng lên.
Đầu óc trống rỗng một hồi, ôm chính mình chân, trợn tròn mắt, không biết đang xem cái gì, qua mười mấy phút, cậu mới phục hồi tinh thần.
Lấy di động ra từ túi bên hông, di động còn có hai mươi mấy phần trăm, có lẽ là vùng ngoại thành tín hiệu không tốt, pin của máy nhanh hết.
Nhưng cậu không quan tâm được nhiều như vậy, đầu tiên là lên diễn đàn của di động.
Diễn đàn có một topic đang hot đỏ rực.
【 Phát sóng trực tiếp đi vào sâu trong nghĩa địa công cộng, bóng dáng không rõ dọa chủ bá sợ sắp tiểu】
Trần Gia Bạch lẩm bẩm: "Tôi có bị doạ sợ vãi tè đâu cơ chứ."
Sau đó cậu nhìn thấy một màn bóng dáng kia bay sau lưng mình, bởi vì hoàn cảnh xung quanh quá tối, cậu căn bản không nhớ rõ đây là ở chỗ nào.
Tiếp đó cậu chỉ có thể nhìn đến một chút bóng xám.
Hình ảnh tiếp theo khiến thân thể cậu ngày càng co nhỏ lại trong góc sô pha.
Bởi vì khi cậu tiếp tục xem, thì thấy trong màn hình, một bàn tay đang để trên bả vai cậu.
[ Tôi nhìn thấy một bàn tay.]
[ Chủ bá còn sống không?]
[ Tôi đi gửi cho chủ bá cái bùa bình an mới được.]
Trần Gia Bạch nằm liệt trên sô pha, đột nhiên có cảm giác, bốn phía trong căn phòng trống rỗng như là có bàn tay vô hình nào đó...
Dùng sức lắc lắc đầu, lẩm bẩm tự nhủ: "Cái gì cũng không có, cái gì cũng không có..."
Cố hết sức tưởng tượng, có lẽ chỉ là lá cây.
Từ trước đến nay luôn lạc quan, Trần Gia Bạch tự tẩy não cho mình...
Bởi khi nãy chạy vào phòng quá gấp, hơi nóng bốc lên còn chưa hết, bây giờ bình tĩnh lại mới bắt đầu thấy lạnh, sờ trên sô pha, tìm được điều khiển từ xa.
Hơi nóng từ máy sưởi cuồn cuộn phả ra, cảm giác ấm áp hẳn lên.
Cả người ấm lên cậu bắt đầu gật gà gật gù, chỉ là vẫn chưa tắm, không thể cứ như thế mà lên giường.
Mở di động, ngồi xem phát sóng trực tiếp của những người khác một hồi, trong phòng cũng hoàn toàn nóng lên.
Cười to vài tiếng, tựa hồ như làm vậy có thể giúp thả lỏng tinh thần.
Phòng cậu thuê không lớn lắm, một phòng khách một phòng ngủ, chủ yếu trong phòng sạch sẽ gọn gàng, trang trí phù hợp với người trẻ tuổi nên mới thuê.
Chờ đến khi cậu cảm thấy nhiệt độ ổn định rồi, mở TV, làm trong phòng có thanh âm.
Lau qua mặt, từ trên sô pha đứng lên, thuận tay cởi ra áo khoác ngoài cùng áo len ở trong, nửa người trên trần trụi đi đến phòng vệ sinh.
Tuy rằng cậu có chút gầy, nhưng không phải kiểu gầy gò yếu ớt, bởi vì thường bị bạn kéo đi chơi bóng rổ, cho nên còn có chút cơ bắp.
Từ phòng khách đến phòng tắm cũng chỉ cách có mấy mét, chỉ là đi mấy mét nhưng cậu đã bắt đầu hắt xì, cái mũi hơi lạnh, cảm giác có chút bị nghẹt.
Đi nhanh vào trong phòng tắm, mở vòi nước ấm lên.
Cảm giác từ đầu đến chân đều chìm vào nước ấm tức khắc làm cậu thấy thoải mái cả người.
Cửa kính trong phòng tắm bởi vì không vặn chặt đinh ốc nên bản lề có chút lung lay, cửa dễ hở ra khiến cả phòng tắm rất hay bị ướt, vậy nên mỗi lần tắm cậu đều phải đóng kỹ lại cửa rất nhiều lần.
Hôm nay có lẽ là do cậu đóng cửa khá mạnh, thế nên giữa chừng cửa không bị mở ra.
Bôi sữa tắm lên khắp người, lại bôi chút dầu gội lên tóc, nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp của dòng nước.
Ngâm mình đến mềm nhũn cả người cậu mới bước ra khỏi bồn đi đến phòng tắm vòi sen.
Phòng tắm vòi sen không trang bị máy sưởi là điều tệ nhất ở đây, chỉ là sau khi ngâm mình bằng bồn tắm hơi nóng bốc lên cũng đủ làm ấm một chút, không còn quá lạnh nữa.
Hơi nước tràn ngập toàn bộ phòng tắm, cậu cầm khăn tắm treo ở cửa phòng, vòng quanh thân dưới một chút.
Đi ra khỏi phòng tắm, mới vừa dẫm lên thảm lót, bởi vì trong nhà có hơi nước, trên nền gạch sứ lại càng trơn trượt, cả người cậu ngã ra sau.
May mắn cậu nhanh tay, bám lấy cửa kính trong phòng tắm.
"Cái thảm này dùng không tốt chút nào, trượt mấy lần rồi..." Cậu lẩm bẩm, suy nghĩ lát nữa lên mạng mua một cái mới.
Chờ khi cậu xoay người, muốn đóng lại cửa phòng tắm bị kéo ra, lại cứng đờ cả người.
Tầm mắt cậu dừng lại ở trên cửa kính, ở chỗ cậu vừa mới bám vào, có một dấu tay của cậu, nhưng mà ở phía trên đó, còn có cái dấu tay khác...
So với tay cậu to hơn rất nhiều.
Vừa mới được nước ấm xua tan nỗi sợ, nhiệt độ cơ thể vừa ấm lên, trong nháy mắt lại lạnh.
Mà ngay tại lúc này, đèn đột nhiên tối sầm, máy sưởi không biết có phải tắt rồi hay không, cậu cảm giác được độ ấm ngày càng giảm.
Tình huống gì thế này!!?
Trần Gia Bạch sắc mặt tức khắc trắng bệch, ấp úng không kêu ra được tiếng nào.
Di động để ngay ở trên bồn rửa tay, cậu xoay người muốn đi lấy, mà thảm lót lại cùng cậu trêu đùa.
Xẹt một cái, trượt một đoạn, cả người theo quán tính đổ về phía trước, mà hướng đó là bồn rửa mặt. Trần Gia Bạch theo bản năng bảo vệ mặt, dùng tay chắn một chút, kết quả dưới chân trơn trượt, bộp một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống đất
Rất đau.
Nhưng là không rảnh lo quá nhiều, sợ hãi làm cả người cậu đều không ổn.
Duỗi tay sờ sờ phía trên, chạm vào di động của mình, trong lòng an tâm một chút.
Ở lúc cầm lấy di động, đầu ngón tay cậu tựa như đụng vào cái đồ vật lành lạnh...
Giống như còn hơi động động...
Trần Gia Bạch nhanh chóng rụt tay về, đầu óc trống rỗng.
Mở màn hình di động, cậu không dám nhìn linh tinh, click mở danh bạ, tìm được số điện thoại chủ nhà, vốn định gọi hỏi một chút có phải cúp điện không.
Tay đã ấn ở nút gọi, bất chợt dừng lại.
Góc bên trái hiển thị tín hiệu, có ba chữ: Không tín hiệu.
Di động cũng bởi vì vẫn luôn không sạc pin, trước mắt còn lại không đến 10%.
"Tôi không thể trơ mắt mà nhìn mọi chuyện xảy ra được, nhưng mà cũng không thể làm được gì nhiều cho cậu, tôi thấy cậu vẫn còn nhỏ, bọn họ lại không nhắc nhở, tôi cũng không thể cứ im lặng được."
Trần Gia Bạch lúng ta lúng túng: "Cảm ơn... anh."
"Cho nên cậu có thời gian thì đem ngọc bội xử lý đi, tìm người có khả năng một chút..."
"Được..."
Xe Li miêu đã đi xa, Trần Gia Bạch vẫn còn đứng tại chỗ, ngọc bội lạnh lẽo trong tay, lại giống như củ khoai lang nóng bỏng tay.
Trần Gia Bạch bước đi, nhìn thấy thùng rác đầu ngõ, cậu dừng một chút, cánh tay vung lên, đem ngọc bội vứt vào trong đó, nghe thấy 'bịch' một tiếng, không quay đầu lại mà chạy vào ngõ nhỏ.
Chạy nhanh lên tầng, mồ hôi trên lưng Trần Gia Bạch vừa mới khô lại lần nữa chảy ra.
Bằng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại, dựa vào trên cửa thở dốc.
Li miêu nói, tín vật kia không phải Lư ca để, thế nó... là cái gì? Đồ vật của người chết để lại hay sao?
Đúng lúc này, có tin nhắn gửi đến, ting ting thanh âm doạ Trần Gia Bạch run một cái, suýt chút vấp vào huyền quan mà ngã.
Thiên Minh: [ Tôi vừa mới xem xong phát sóng trực tiếp của cậu, cậu không sao chứ?]
[ Không có việc gì, tôi rất tốt.]
Thiên Minh: [ Vậy cái bóng kia...]
[ Bóng dáng gì?]
[ Cậu phát sóng trực tiếp mà không thấy sao?]
Trần Gia Bạch da đầu đều đã tê rần: [ Không thấy...]
Thiên Minh: [ Vậy cậu xem như tôi chưa nói, khả năng chỉ là tôi hoa mắt.]
[ Đừng tự dọa chính mình, tôi bây giờ mới về đến nhà, không nói chuyện nữa, tắm rửa đây.]
Trần Gia Bạch mới không tin lời này của anh ta, người có thể hoa mắt, nhưng cameras sẽ không hoa mắt.
Cậu đá rơi giày trên chân xuống, ngồi xuống ghế sô pha, cuộn tròn trong một góc, dựa lưng vào sô pha, cảm giác an toàn dâng lên.
Đầu óc trống rỗng một hồi, ôm chính mình chân, trợn tròn mắt, không biết đang xem cái gì, qua mười mấy phút, cậu mới phục hồi tinh thần.
Lấy di động ra từ túi bên hông, di động còn có hai mươi mấy phần trăm, có lẽ là vùng ngoại thành tín hiệu không tốt, pin của máy nhanh hết.
Nhưng cậu không quan tâm được nhiều như vậy, đầu tiên là lên diễn đàn của di động.
Diễn đàn có một topic đang hot đỏ rực.
【 Phát sóng trực tiếp đi vào sâu trong nghĩa địa công cộng, bóng dáng không rõ dọa chủ bá sợ sắp tiểu】
Trần Gia Bạch lẩm bẩm: "Tôi có bị doạ sợ vãi tè đâu cơ chứ."
Sau đó cậu nhìn thấy một màn bóng dáng kia bay sau lưng mình, bởi vì hoàn cảnh xung quanh quá tối, cậu căn bản không nhớ rõ đây là ở chỗ nào.
Tiếp đó cậu chỉ có thể nhìn đến một chút bóng xám.
Hình ảnh tiếp theo khiến thân thể cậu ngày càng co nhỏ lại trong góc sô pha.
Bởi vì khi cậu tiếp tục xem, thì thấy trong màn hình, một bàn tay đang để trên bả vai cậu.
[ Tôi nhìn thấy một bàn tay.]
[ Chủ bá còn sống không?]
[ Tôi đi gửi cho chủ bá cái bùa bình an mới được.]
Trần Gia Bạch nằm liệt trên sô pha, đột nhiên có cảm giác, bốn phía trong căn phòng trống rỗng như là có bàn tay vô hình nào đó...
Dùng sức lắc lắc đầu, lẩm bẩm tự nhủ: "Cái gì cũng không có, cái gì cũng không có..."
Cố hết sức tưởng tượng, có lẽ chỉ là lá cây.
Từ trước đến nay luôn lạc quan, Trần Gia Bạch tự tẩy não cho mình...
Bởi khi nãy chạy vào phòng quá gấp, hơi nóng bốc lên còn chưa hết, bây giờ bình tĩnh lại mới bắt đầu thấy lạnh, sờ trên sô pha, tìm được điều khiển từ xa.
Hơi nóng từ máy sưởi cuồn cuộn phả ra, cảm giác ấm áp hẳn lên.
Cả người ấm lên cậu bắt đầu gật gà gật gù, chỉ là vẫn chưa tắm, không thể cứ như thế mà lên giường.
Mở di động, ngồi xem phát sóng trực tiếp của những người khác một hồi, trong phòng cũng hoàn toàn nóng lên.
Cười to vài tiếng, tựa hồ như làm vậy có thể giúp thả lỏng tinh thần.
Phòng cậu thuê không lớn lắm, một phòng khách một phòng ngủ, chủ yếu trong phòng sạch sẽ gọn gàng, trang trí phù hợp với người trẻ tuổi nên mới thuê.
Chờ đến khi cậu cảm thấy nhiệt độ ổn định rồi, mở TV, làm trong phòng có thanh âm.
Lau qua mặt, từ trên sô pha đứng lên, thuận tay cởi ra áo khoác ngoài cùng áo len ở trong, nửa người trên trần trụi đi đến phòng vệ sinh.
Tuy rằng cậu có chút gầy, nhưng không phải kiểu gầy gò yếu ớt, bởi vì thường bị bạn kéo đi chơi bóng rổ, cho nên còn có chút cơ bắp.
Từ phòng khách đến phòng tắm cũng chỉ cách có mấy mét, chỉ là đi mấy mét nhưng cậu đã bắt đầu hắt xì, cái mũi hơi lạnh, cảm giác có chút bị nghẹt.
Đi nhanh vào trong phòng tắm, mở vòi nước ấm lên.
Cảm giác từ đầu đến chân đều chìm vào nước ấm tức khắc làm cậu thấy thoải mái cả người.
Cửa kính trong phòng tắm bởi vì không vặn chặt đinh ốc nên bản lề có chút lung lay, cửa dễ hở ra khiến cả phòng tắm rất hay bị ướt, vậy nên mỗi lần tắm cậu đều phải đóng kỹ lại cửa rất nhiều lần.
Hôm nay có lẽ là do cậu đóng cửa khá mạnh, thế nên giữa chừng cửa không bị mở ra.
Bôi sữa tắm lên khắp người, lại bôi chút dầu gội lên tóc, nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp của dòng nước.
Ngâm mình đến mềm nhũn cả người cậu mới bước ra khỏi bồn đi đến phòng tắm vòi sen.
Phòng tắm vòi sen không trang bị máy sưởi là điều tệ nhất ở đây, chỉ là sau khi ngâm mình bằng bồn tắm hơi nóng bốc lên cũng đủ làm ấm một chút, không còn quá lạnh nữa.
Hơi nước tràn ngập toàn bộ phòng tắm, cậu cầm khăn tắm treo ở cửa phòng, vòng quanh thân dưới một chút.
Đi ra khỏi phòng tắm, mới vừa dẫm lên thảm lót, bởi vì trong nhà có hơi nước, trên nền gạch sứ lại càng trơn trượt, cả người cậu ngã ra sau.
May mắn cậu nhanh tay, bám lấy cửa kính trong phòng tắm.
"Cái thảm này dùng không tốt chút nào, trượt mấy lần rồi..." Cậu lẩm bẩm, suy nghĩ lát nữa lên mạng mua một cái mới.
Chờ khi cậu xoay người, muốn đóng lại cửa phòng tắm bị kéo ra, lại cứng đờ cả người.
Tầm mắt cậu dừng lại ở trên cửa kính, ở chỗ cậu vừa mới bám vào, có một dấu tay của cậu, nhưng mà ở phía trên đó, còn có cái dấu tay khác...
So với tay cậu to hơn rất nhiều.
Vừa mới được nước ấm xua tan nỗi sợ, nhiệt độ cơ thể vừa ấm lên, trong nháy mắt lại lạnh.
Mà ngay tại lúc này, đèn đột nhiên tối sầm, máy sưởi không biết có phải tắt rồi hay không, cậu cảm giác được độ ấm ngày càng giảm.
Tình huống gì thế này!!?
Trần Gia Bạch sắc mặt tức khắc trắng bệch, ấp úng không kêu ra được tiếng nào.
Di động để ngay ở trên bồn rửa tay, cậu xoay người muốn đi lấy, mà thảm lót lại cùng cậu trêu đùa.
Xẹt một cái, trượt một đoạn, cả người theo quán tính đổ về phía trước, mà hướng đó là bồn rửa mặt. Trần Gia Bạch theo bản năng bảo vệ mặt, dùng tay chắn một chút, kết quả dưới chân trơn trượt, bộp một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống đất
Rất đau.
Nhưng là không rảnh lo quá nhiều, sợ hãi làm cả người cậu đều không ổn.
Duỗi tay sờ sờ phía trên, chạm vào di động của mình, trong lòng an tâm một chút.
Ở lúc cầm lấy di động, đầu ngón tay cậu tựa như đụng vào cái đồ vật lành lạnh...
Giống như còn hơi động động...
Trần Gia Bạch nhanh chóng rụt tay về, đầu óc trống rỗng.
Mở màn hình di động, cậu không dám nhìn linh tinh, click mở danh bạ, tìm được số điện thoại chủ nhà, vốn định gọi hỏi một chút có phải cúp điện không.
Tay đã ấn ở nút gọi, bất chợt dừng lại.
Góc bên trái hiển thị tín hiệu, có ba chữ: Không tín hiệu.
Di động cũng bởi vì vẫn luôn không sạc pin, trước mắt còn lại không đến 10%.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.