Chương 33
Phạm Tuyết Trinh
28/06/2023
Hạ Lưu Ly vẫn ngửi thấy mùi máu nồng còn lưu lại vì cuốc chiến vừa nãy nên cô không thể nuốt nổi một hạt cơm. Cô lựa lời từ chối ý tốt của hai người họ:
"Xin lỗi nhé, tôi không ăn được. Tôi muốn đi ngủ một chút."
Hoa Quỳnh và Khả Ái lặng im đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Hạ Lưu Ly, thể hiện rõ sự lo lắng của bản thân họ. Tuy nhiên, họ không có quyền ép chủ tử của mình ăn uống được. Họ đành phải ngoan ngoãn cúi đầu rồi dọn đồ ăn xuống.
"Vậy người uống sữa đi, uống sữa sẽ tốt cho sức khỏe á!" Hoa Quỳnh ân cần đưa cho cô cốc sữa tươi vẫn còn ấm.
Hạ Lưu Ly vui vẻ nhận lấy cốc sữa, dù sao sức khỏe cô vốn đã không tốt rồi, vẫn nên lót dạ một chút trước khi nghỉ thì sẽ tốt hơn.
"Cảm ơn, tôi sẽ uống."
Hoa Quỳnh và Khả Ái rời đi, họ còn cẩn thận đóng cửa lại giúp cho cô. Hạ Lưu Ly làm một hơi uống hết cốc sữa. Cô mệt mỏi nằm xuống chiếc giường êm ái của mình, chìm vào giấc ngủ sâu. Tâm trí của cô bắt đầu sắp xếp lại các kí ức để tạo nên một giấc mơ đẹp. Thế nhưng nó lại trở thành ác mộng đối với cô.
Không gian trong giấc mơ đen như mực, không có một ánh sáng nào lọt vào cả. Một mình cô lang thang trong đêm tối, cảm giác lạnh lẽo, cô đơn lại bất chợt ùa về. Bất chợt trước mắt cô xuất hiện một cái bóng quen thuộc. Nó thật huy hoàng và dũng mãnh, cô nhanh chân chạy đến đó xem thử rốt cuộc đó là ai thì một nhát kiếm bất ngờ xuyên qua ngực cô một cách tàn nhẫn. Lúc này, người trước mắt cô chính là Bối Hạ Cảnh, anh ta lại đâm cô thêm một lần nữa sao?
Cơn đau nhói làm cô tỉnh ngủ hẳn, ngồi bật dậy nhìn xung quanh. Khuôn mặt cô đổ đầy mô hôi, cùng với nét đầy đau khổ và chua chát. Nhịp thở của cô cứ rối loạn hết. Để bình tĩnh trở lại, Hạ Lưu Ly đi ra ngoài kiếm chút nước để uống. Tiếng động lớn từ phòng của Trục Đông Quân đã thu hút sự chú ý của cô. Hạ Lưu Ly tự hỏi sao giữa đêm rồi mà anh ta vẫn còn thức để giải quyết công việc sao? Anh ta lắm việc đến như vậy à? Hạ Lưu Ly cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao thì quan hệ của hai người chỉ dựa trên một hợp đồng mà thôi. Cô vẫn tiếp tục đi xuống lầu uống nước, lau qua khuôn mặt ướt đẫm của mình. Cô thẫn thờ nhìn chính bản thân trong chiếc gương ấy. Nhan sắc của cô cũng đâu phải là loại tầm thường đâu, tại sao Bối Hạ Cảnh lại không có được một lần động tâm với cô chứ? Chẳng lẽ kiếp này cô chỉ có thể bị người khác lợi dụng như một con rối à?
Đôi mắt cô đượm buồn, "Bỏ đi, dù sao đàn ông trên đời này không có ai là thật lòng cả. Thà độc thân còn hơn là bị ăn thêm một nhát kiếm xuyên tim."
Hạ Lưu Ly vỗ nhẹ vào khuôn mặt của mình rồi tự nhủ: "Không ai xứng với mình hết, vậy nên đừng ủ rũ nữa! Đi ngủ thôi."
Cô đi lên lầu, tiếng động trong phòng của Trục Đông Quân lại vang lên. Lúc đầu cô định sẽ mặc kệ luôn nhưng cái tính tò mò của cô lại nổi lên. Chân cô tự động đi đến trước cửa phòng, bàn tay cô cũng vô thức mà gõ cửa.
"Cốc... cốc... cốc..."
Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua, vẫn chẳng có động tĩnh gì phát ra từ phòng đại ác ma cả. Cô quyết định mở hé cửa ra để xem thử tình hình bên trong. Tuy nhiên, dự tính của cô lại đổ bể hết, vừa mới hé được một tí thì cô đã bị một bàn tay lớn, săn chắc kéo vào trong phòng.
"Rầm... " Cánh cửa phòng đã tự động đóng lại, ngoài hành lang cũng trở nên yên ắng như mọi đêm.
Lúc này, trước mắt cô vẫn là một đại ác ma như mọi ngày mà cô hay thấy, chỉ là hơi thở của anh có chút dồn dập và gấp gáp. Cơ thể anh chỉ cách người cô khoảng năm mươi xăng ti mét. Hai cánh tay anh áp sát vào tường, ép Hạ Lưu Ly ở giữa làm cho cô có chút sợ hãi.
"Nửa đêm không ngủ, gõ cửa phòng ta làm gì?" Trục Đông Quân lên tiếng chất vấn cô.
Hạ Lưu Ly bị anh dọa sợ, câu chữ cũng trở nên đứt đoạn liên hồi: "Tôi... tôi.. nghe tiếng động lạ nên đến xem thử!"
"Thật sao?" Giọng nói của anh trở nên nghiêm túc hơn.
"Đúng vậy, nếu không có việc gì thì tôi về phòng đây."
Cô nhanh chóng thoát khỏi sự chèn ép của anh. Tuy nhiên, Trục Đông Quân lại không dễ dàng để cô rời đi như thế, anh lại ép sát cô vào cánh cửa phía sau, làm cô không còn đường để thoát.
"Anh... anh làm gì vậy?"
Trục Đông Quân vô thức cúi đầu xuống bờ vai nhỏ của cô, giọng anh không còn cáu gắt như vừa nãy nữa, nà nó cứ nhỏ dần, nhỏ dần: "Tôi... mệt quá!"
Với khoảng cách này, cô có thể cảm nhận rõ được hơi ấm của Trục Đông Quân cùng với hơi thở vô cùng khác lạ, giống như đang thiếu ôxi vậy. Hạ Lưu Ly nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của anh lên, cô dùng trán của bản thân chạm vào trán của đối phương để đo nhiệt độ.
"Xin lỗi nhé, tôi không ăn được. Tôi muốn đi ngủ một chút."
Hoa Quỳnh và Khả Ái lặng im đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Hạ Lưu Ly, thể hiện rõ sự lo lắng của bản thân họ. Tuy nhiên, họ không có quyền ép chủ tử của mình ăn uống được. Họ đành phải ngoan ngoãn cúi đầu rồi dọn đồ ăn xuống.
"Vậy người uống sữa đi, uống sữa sẽ tốt cho sức khỏe á!" Hoa Quỳnh ân cần đưa cho cô cốc sữa tươi vẫn còn ấm.
Hạ Lưu Ly vui vẻ nhận lấy cốc sữa, dù sao sức khỏe cô vốn đã không tốt rồi, vẫn nên lót dạ một chút trước khi nghỉ thì sẽ tốt hơn.
"Cảm ơn, tôi sẽ uống."
Hoa Quỳnh và Khả Ái rời đi, họ còn cẩn thận đóng cửa lại giúp cho cô. Hạ Lưu Ly làm một hơi uống hết cốc sữa. Cô mệt mỏi nằm xuống chiếc giường êm ái của mình, chìm vào giấc ngủ sâu. Tâm trí của cô bắt đầu sắp xếp lại các kí ức để tạo nên một giấc mơ đẹp. Thế nhưng nó lại trở thành ác mộng đối với cô.
Không gian trong giấc mơ đen như mực, không có một ánh sáng nào lọt vào cả. Một mình cô lang thang trong đêm tối, cảm giác lạnh lẽo, cô đơn lại bất chợt ùa về. Bất chợt trước mắt cô xuất hiện một cái bóng quen thuộc. Nó thật huy hoàng và dũng mãnh, cô nhanh chân chạy đến đó xem thử rốt cuộc đó là ai thì một nhát kiếm bất ngờ xuyên qua ngực cô một cách tàn nhẫn. Lúc này, người trước mắt cô chính là Bối Hạ Cảnh, anh ta lại đâm cô thêm một lần nữa sao?
Cơn đau nhói làm cô tỉnh ngủ hẳn, ngồi bật dậy nhìn xung quanh. Khuôn mặt cô đổ đầy mô hôi, cùng với nét đầy đau khổ và chua chát. Nhịp thở của cô cứ rối loạn hết. Để bình tĩnh trở lại, Hạ Lưu Ly đi ra ngoài kiếm chút nước để uống. Tiếng động lớn từ phòng của Trục Đông Quân đã thu hút sự chú ý của cô. Hạ Lưu Ly tự hỏi sao giữa đêm rồi mà anh ta vẫn còn thức để giải quyết công việc sao? Anh ta lắm việc đến như vậy à? Hạ Lưu Ly cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao thì quan hệ của hai người chỉ dựa trên một hợp đồng mà thôi. Cô vẫn tiếp tục đi xuống lầu uống nước, lau qua khuôn mặt ướt đẫm của mình. Cô thẫn thờ nhìn chính bản thân trong chiếc gương ấy. Nhan sắc của cô cũng đâu phải là loại tầm thường đâu, tại sao Bối Hạ Cảnh lại không có được một lần động tâm với cô chứ? Chẳng lẽ kiếp này cô chỉ có thể bị người khác lợi dụng như một con rối à?
Đôi mắt cô đượm buồn, "Bỏ đi, dù sao đàn ông trên đời này không có ai là thật lòng cả. Thà độc thân còn hơn là bị ăn thêm một nhát kiếm xuyên tim."
Hạ Lưu Ly vỗ nhẹ vào khuôn mặt của mình rồi tự nhủ: "Không ai xứng với mình hết, vậy nên đừng ủ rũ nữa! Đi ngủ thôi."
Cô đi lên lầu, tiếng động trong phòng của Trục Đông Quân lại vang lên. Lúc đầu cô định sẽ mặc kệ luôn nhưng cái tính tò mò của cô lại nổi lên. Chân cô tự động đi đến trước cửa phòng, bàn tay cô cũng vô thức mà gõ cửa.
"Cốc... cốc... cốc..."
Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua, vẫn chẳng có động tĩnh gì phát ra từ phòng đại ác ma cả. Cô quyết định mở hé cửa ra để xem thử tình hình bên trong. Tuy nhiên, dự tính của cô lại đổ bể hết, vừa mới hé được một tí thì cô đã bị một bàn tay lớn, săn chắc kéo vào trong phòng.
"Rầm... " Cánh cửa phòng đã tự động đóng lại, ngoài hành lang cũng trở nên yên ắng như mọi đêm.
Lúc này, trước mắt cô vẫn là một đại ác ma như mọi ngày mà cô hay thấy, chỉ là hơi thở của anh có chút dồn dập và gấp gáp. Cơ thể anh chỉ cách người cô khoảng năm mươi xăng ti mét. Hai cánh tay anh áp sát vào tường, ép Hạ Lưu Ly ở giữa làm cho cô có chút sợ hãi.
"Nửa đêm không ngủ, gõ cửa phòng ta làm gì?" Trục Đông Quân lên tiếng chất vấn cô.
Hạ Lưu Ly bị anh dọa sợ, câu chữ cũng trở nên đứt đoạn liên hồi: "Tôi... tôi.. nghe tiếng động lạ nên đến xem thử!"
"Thật sao?" Giọng nói của anh trở nên nghiêm túc hơn.
"Đúng vậy, nếu không có việc gì thì tôi về phòng đây."
Cô nhanh chóng thoát khỏi sự chèn ép của anh. Tuy nhiên, Trục Đông Quân lại không dễ dàng để cô rời đi như thế, anh lại ép sát cô vào cánh cửa phía sau, làm cô không còn đường để thoát.
"Anh... anh làm gì vậy?"
Trục Đông Quân vô thức cúi đầu xuống bờ vai nhỏ của cô, giọng anh không còn cáu gắt như vừa nãy nữa, nà nó cứ nhỏ dần, nhỏ dần: "Tôi... mệt quá!"
Với khoảng cách này, cô có thể cảm nhận rõ được hơi ấm của Trục Đông Quân cùng với hơi thở vô cùng khác lạ, giống như đang thiếu ôxi vậy. Hạ Lưu Ly nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của anh lên, cô dùng trán của bản thân chạm vào trán của đối phương để đo nhiệt độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.