Chương 36
Phạm Tuyết Trinh
28/06/2023
Nụ hôn của Trục Đông Quân càng ngày càng mãnh liệt hơn, làm cho cơ thể của Hạ Lưu Ly không thể từ chối mà trong vô thức đã quàng hai tay lên của của anh. Hành động này của cô làm cho anh càng muốn làm thêm hơn nữa. Bàn tay anh ngọ ngoậy xuống dưới cặp đùi mềm mại của cô. Hơi lạnh từ bàn tay anh truyền đến, làm cho Hạ Lưu Ly giật mình, vội vàng đẩy anh tránh xa mình ra một chút.
Cô lớn giọng mắng anh: "Làm gì đấy? Tôi đã bảo là chỉ được hôn thôi mà, sao anh lại không nghe lời thế hả?"
Trục Đông Quân lại bày ra khuôn mặt ấm ức với cô, "Xin lỗi, ta... không cố ý."
Mặc dù miệng nói lời xin lỗi nhưng bàn tay anh lại không hề thiết thực một chút nào. Nó càng tiến sát lên trên hơn. Anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên xương quai xanh, rồi từ từ chuyển hướng đi xuống sát áo ngực của cô. Hạ Lưu Ly cảm thấy cứ tiếp tục tình hình như thế này thì có khả năng rất cao rằng cô sẽ bị Trục Đông Quân "ăn sạch" trong gang tất mất. Cô dứt khoát nắm chặt lấy bàn tay nghịch ngợm của anh, không cho nó tiếp tục đi lên nữa. Cô lên giọng cảnh cáo anh:
"Đừng làm tôi phải điên máu lên đấy nhé! Phụ nữ mà tức giận thì một đại ác ma như anh cũng không thể chống lại nổi đâu."
Nghe những lời này của cô, Trục Đông Quân lập tức dừng ngay hành động của mình. Anh rút tay lại, ôm chặt lấy cái eo con kiến của cô, rúc đầu vào phía dưới cằm của cô rồi thì thầm:
"Được rồi, ta không phá ngươi nữa! Ngủ đi!"
Lúc này cô mới yên tâm mà chìm vào giấc ngủ của mình. Nếu mà từ đầu anh ta ngoan ngoãn như vầy thì cô đã không phải tốn nhiều thời gian giảng đạo lý với anh ta rồi.
Màn đêm đã chiếm lĩnh cả bầu trời rộng lớn, chỉ có ánh trăng khuyết vẫn đang sáng rực bên ngoài biệt thự. Trải qua vài tiếng, ông mặt trời cũng bắt đầu ló diện, thời gian mà vạn vật nên thức giấc cũng đang bắt đầu trở lại. Muôn loài vui vẻ đón chào một ngày mới đến một cách rộn ràng và mới mẻ. Những tia nắng nhẹ chiếu qua khe cửa sổ, đánh thức giấc ngủ sâu của Trục Đông Quân.
Anh mệt mỏi phất tay làm cho cái rèm cửa che đi ánh sáng chết tiệt ấy. Anh lại tiếp tục rúc đầu vào người của Hạ Lưu Ly. Cảm giác ấm áp và mềm mại chưa bao giờ anh cảm nhận được vào một buổi sáng sớm, giờ tự nhiên lại cảm nhận được làm anh ngỡ ngàng mở tròn hai mắt, ngước nhìn lên phía trên.
Trước mắt anh là làn da trắng nõn nà của một cô gái mới đầu xuân chớm nở. Lông mi cong dài, hai má hồng hào cùng với đôi môi quyến rũ làm cho anh ngơ ngác vài giây.
"Chuyện này là sao? Tối qua mình và cô ta đã làm gì?"
Anh cố gắng nhớ lại đêm hôm qua. Tuy nhiên, trí nhớ của Trục Đông Quân chỉ dừng lại ở khúc anh đang hút máu của Hạ Lưu Ly khi cô còn đang ngồi trong lòng anh, mấy chuyện khác, anh hoàn toàn không nhớ gì hết. Trục Đông Quân ngồi dậy, liếc mắt nhìn xung quanh. Đây vẫn là căn phòng mà anh hay ngủ mà, sao Hạ Lưu Ly không về phòng ngủ, tại sao lại ngủ cùng một giường với anh?
Trục Đông Quân liền gọi cô dậy: "Trời sáng rồi, dậy đi làm đi!"
Hạ Lưu Ly từ từ mở mắt, cô mơ màng nhìn người đàn ông trước mắt mà cũng giật mình ngồi dậy theo, ôm lấy cái chăn che tấm thân ngọc ngà của mình. Khuôn mặt của Trục Đông Quân lúc này đã trở lại bình thường, không còn nhõng nhẽo, khóc lóc như đêm hôm qua nữa. Anh ta lại nhìn cô rất lạnh lùng và tràn đầy sát khí làm cô cảm giác như mình sắp sửa bị anh bóp cổ đến nơi rồi ấy.
Hạ Lưu Ly dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, rồi hỏi anh: "Mới sáng sớm anh gọi tôi có chuyện gì?"
Trục Đông Quân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: "Tối hôm qua, sao ngươi lại ngủ với ta?"
Nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc này của anh thì cô chắc chắn một điều rằng, anh ta đã quên hết những gì vừa xảy ra vào tối hôm qua rồi. Nếu bây giờ cô mà nói anh ta tự động ép cô ngủ chung với anh ta, còn cá cả việc anh ta khóc lóc sướt mướt vào tối hôm qua nữa, liệu tên này có tin không? Hay lại một đao đưa cô xuống địa ngục cũng nên ấy chứ!
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, cô quyết định chôn kín bí mật này vào trong lòng, dù sao thì anh ta cũng có biết gì đâu, cứ bịa đại ra là được rồi.
Hạ Lưu Ly giả ngốc trả lời: "Tối qua anh hút máu của tôi xong liền đi ngủ luôn. Còn tôi thì vì thiếu máu nên cũng ngất đi luôn đó. Chắc là vì thế nên mới ngủ chung giường với anh á."
Trục Đông Quân bán tính, bán nghi nhìn cô. Anh cực kì nghi hoặc về những lời nói vừa rồi của cô. Chợt ánh mắt anh chăm chú nhìn vào vết đỏ ở bên xương quai xanh của Hạ Lưu Ly.
"Thế cái dấu hôn kia là của ai? Bị muỗi đốt à? "
Hạ Lưu Ly giờ mới đế ý đến cái vết đỏ bên xương quai xanh của mình. Lẽ nào hôm qua anh ta cắn cô mà cô không biết sao?
Cô lớn giọng mắng anh: "Làm gì đấy? Tôi đã bảo là chỉ được hôn thôi mà, sao anh lại không nghe lời thế hả?"
Trục Đông Quân lại bày ra khuôn mặt ấm ức với cô, "Xin lỗi, ta... không cố ý."
Mặc dù miệng nói lời xin lỗi nhưng bàn tay anh lại không hề thiết thực một chút nào. Nó càng tiến sát lên trên hơn. Anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên xương quai xanh, rồi từ từ chuyển hướng đi xuống sát áo ngực của cô. Hạ Lưu Ly cảm thấy cứ tiếp tục tình hình như thế này thì có khả năng rất cao rằng cô sẽ bị Trục Đông Quân "ăn sạch" trong gang tất mất. Cô dứt khoát nắm chặt lấy bàn tay nghịch ngợm của anh, không cho nó tiếp tục đi lên nữa. Cô lên giọng cảnh cáo anh:
"Đừng làm tôi phải điên máu lên đấy nhé! Phụ nữ mà tức giận thì một đại ác ma như anh cũng không thể chống lại nổi đâu."
Nghe những lời này của cô, Trục Đông Quân lập tức dừng ngay hành động của mình. Anh rút tay lại, ôm chặt lấy cái eo con kiến của cô, rúc đầu vào phía dưới cằm của cô rồi thì thầm:
"Được rồi, ta không phá ngươi nữa! Ngủ đi!"
Lúc này cô mới yên tâm mà chìm vào giấc ngủ của mình. Nếu mà từ đầu anh ta ngoan ngoãn như vầy thì cô đã không phải tốn nhiều thời gian giảng đạo lý với anh ta rồi.
Màn đêm đã chiếm lĩnh cả bầu trời rộng lớn, chỉ có ánh trăng khuyết vẫn đang sáng rực bên ngoài biệt thự. Trải qua vài tiếng, ông mặt trời cũng bắt đầu ló diện, thời gian mà vạn vật nên thức giấc cũng đang bắt đầu trở lại. Muôn loài vui vẻ đón chào một ngày mới đến một cách rộn ràng và mới mẻ. Những tia nắng nhẹ chiếu qua khe cửa sổ, đánh thức giấc ngủ sâu của Trục Đông Quân.
Anh mệt mỏi phất tay làm cho cái rèm cửa che đi ánh sáng chết tiệt ấy. Anh lại tiếp tục rúc đầu vào người của Hạ Lưu Ly. Cảm giác ấm áp và mềm mại chưa bao giờ anh cảm nhận được vào một buổi sáng sớm, giờ tự nhiên lại cảm nhận được làm anh ngỡ ngàng mở tròn hai mắt, ngước nhìn lên phía trên.
Trước mắt anh là làn da trắng nõn nà của một cô gái mới đầu xuân chớm nở. Lông mi cong dài, hai má hồng hào cùng với đôi môi quyến rũ làm cho anh ngơ ngác vài giây.
"Chuyện này là sao? Tối qua mình và cô ta đã làm gì?"
Anh cố gắng nhớ lại đêm hôm qua. Tuy nhiên, trí nhớ của Trục Đông Quân chỉ dừng lại ở khúc anh đang hút máu của Hạ Lưu Ly khi cô còn đang ngồi trong lòng anh, mấy chuyện khác, anh hoàn toàn không nhớ gì hết. Trục Đông Quân ngồi dậy, liếc mắt nhìn xung quanh. Đây vẫn là căn phòng mà anh hay ngủ mà, sao Hạ Lưu Ly không về phòng ngủ, tại sao lại ngủ cùng một giường với anh?
Trục Đông Quân liền gọi cô dậy: "Trời sáng rồi, dậy đi làm đi!"
Hạ Lưu Ly từ từ mở mắt, cô mơ màng nhìn người đàn ông trước mắt mà cũng giật mình ngồi dậy theo, ôm lấy cái chăn che tấm thân ngọc ngà của mình. Khuôn mặt của Trục Đông Quân lúc này đã trở lại bình thường, không còn nhõng nhẽo, khóc lóc như đêm hôm qua nữa. Anh ta lại nhìn cô rất lạnh lùng và tràn đầy sát khí làm cô cảm giác như mình sắp sửa bị anh bóp cổ đến nơi rồi ấy.
Hạ Lưu Ly dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, rồi hỏi anh: "Mới sáng sớm anh gọi tôi có chuyện gì?"
Trục Đông Quân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: "Tối hôm qua, sao ngươi lại ngủ với ta?"
Nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc này của anh thì cô chắc chắn một điều rằng, anh ta đã quên hết những gì vừa xảy ra vào tối hôm qua rồi. Nếu bây giờ cô mà nói anh ta tự động ép cô ngủ chung với anh ta, còn cá cả việc anh ta khóc lóc sướt mướt vào tối hôm qua nữa, liệu tên này có tin không? Hay lại một đao đưa cô xuống địa ngục cũng nên ấy chứ!
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, cô quyết định chôn kín bí mật này vào trong lòng, dù sao thì anh ta cũng có biết gì đâu, cứ bịa đại ra là được rồi.
Hạ Lưu Ly giả ngốc trả lời: "Tối qua anh hút máu của tôi xong liền đi ngủ luôn. Còn tôi thì vì thiếu máu nên cũng ngất đi luôn đó. Chắc là vì thế nên mới ngủ chung giường với anh á."
Trục Đông Quân bán tính, bán nghi nhìn cô. Anh cực kì nghi hoặc về những lời nói vừa rồi của cô. Chợt ánh mắt anh chăm chú nhìn vào vết đỏ ở bên xương quai xanh của Hạ Lưu Ly.
"Thế cái dấu hôn kia là của ai? Bị muỗi đốt à? "
Hạ Lưu Ly giờ mới đế ý đến cái vết đỏ bên xương quai xanh của mình. Lẽ nào hôm qua anh ta cắn cô mà cô không biết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.