Chương 49
Phạm Tuyết Trinh
22/07/2023
Trục Đông Quân vẫn nhắm chặt hai mắt lại, không hề hé ra một chút nào. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, đẩy theo luôn cơ thể Hạ Lưu Ly. Khoảng cách lúc này của hai người thực sự rất gần nhau, cảm giác hơi ấm cả hai ngày càng được tăng lên, không hề có dấu hiệu giảm xuống.
"Ngươi ngồi yên, ta sẽ bế ngươi lên giường."
Ngữ khí trong lời nói của Trục Đông Quân không còn lạnh ngắt như lúc nãy nữa, mà nó phá trộn thêm chút sự dịu dàng và trìu mến. Anh đứng dậy bế cô đặt lên giường như một nàng công chúa. Hạ Lưu Ly cũng nhanh chóng quấn cái chăn lại, để không cho anh nhìn thấy. Cơ thể đã được bọc kín thì cô mới lên tiếng nói chuyện:
"Anh có thể mở mắt ra được rồi đấy!"
Đôi mắt sắc bén của anh mở ra, ánh mắt liếc nhìn về phía cô đang ngồi ở trên giường. Bởi vì cái chăn nó chỉ quấn vỏn vẹn ở ngang phần ngực mà thôi nên anh có thể thấy rõ được mấy nốt đỏ ở trên cổ và bắp tay của Hạ Lưu Ly. Lúc này, đầu óc anh vẫn rất hoang mang mà hỏi cô:
"Hôm qua cô bị muỗi tấn công à?"
Nghe câu hỏi vô tri này của anh mà Hạ Lưu Ly muốn tức sôi máu lên. Cô muốn ngay lập tức đấm thẳng vào mặt tên đại ác ma vì có vẻ anh ta chưa tỉnh ngủ thì phải. Suy nghĩ thì suy nghĩ thế thôi chứ với sức mạnh hiện tại của cô thì sao có thể đấu lại anh ta. Hạ Lưu Ly cố nén cơn giận mà trả lời anh:
"Không phải, cái này là vết cắn mà hôm qua anh để lại đó! Căn chi chít không chừa chỗ nào luôn, chả hiểu nổi anh cắn không mỏi miệng à?"
Trục Đông Quân lúc này mới được thông não hoàn toàn. Vì là một trai tân và độc thân suốt hàng trăm năm nên anh không rành về mấy cái này cho lắm. Câu trả lời dứt khoát của cô đã khiến cho đại ác ma băng lạnh phải đỏ hết cả mặt lên. Không khí căn phòng bất chợt trở nên ngột ngạt và khó thở hơn. Hai người cứ im lặng trong căn phòng đó mà không nói tiếng nào với nhau.
"Rầm... "
Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, mạnh đến nỗi cái cửa cũng bị nứt vào chỗ. Hạ Lưu Ly và Trục Đông Quân chưa kịp phản ứng lại thì đã bị tiếng quát thất thanh của quản gia làm cho chói tai:
"Chủ nhân, sao người có thể thất trách như thế! Tự nhiên đưa con quỷ dị hợm vào phòng ngủ của tôi làm gì? Người hết trò để bày rồi à? Muốn giết tôi thì một đao là xong, tại sao lại đưa nó đến chỗ tôi chứ?"
Trục Đông Quân sực nhớ ra là hôm qua có thấy một con quái vật xuất hiện ngoài cửa sổ, nhưng không hiểu sao sau khi hút máu của Hạ Lưu Ly xong thì lí trí của anh liền biến mất, chỉ còn lại một khoảng trống, không thể nhớ ra được. Trục Đông Quân quay lại hỏi quản gia:
"Ta có làm thế sao? Sao ta không nhớ gì hết vậy?"
Nghe câu trả lời thẳng thắn này của anh, bác quản gia cũng phải ngã ngửa ra đất mà ăn vạ:
"Ngài nói dối! Cái lỗ hổng kia chỉ có ngài là mở được thôi!"
Trục Đông Quân ghét nhất là bị người khác nhảy lên đầu ngồi. Anh thay đổi sắc mặt hẳn, ánh mắt trở nên sắc lạnh cùng với giọng nói vô cùng hung dữ mà nói ngược lại với bác quản gia:
"Ngươi có bằng chứng gì không mà dám nói với ta như thế? Ngươi chán sống rồi sao?"
Bác quản gia đã quá quen với khuôn mặt đáng sợ này của Trục Đông Quân, vì đây cũng chẳng phải lần đầu anh tỏ thái độ hung hăng như vậy với ông.
"Tôi không muốn chết bây giờ đâu! Nếu người không tin thì có thể sử dụng trận pháp để xem lại những chuyện đã xảy ra vào hôm qua."
"Có luôn cả trận pháp như thế sao?"
Khi Hạ Lưu Ly cất tiếng hỏi thì bác quản gia mới phát giác ra sự hiện diện của Hạ Lưu Ly. Ông hoảng hốt tái xanh hết cả mặt, hết liếc mắt nhìn Trục Đông Quân thì lại liếc mắt nhìn Hạ Lưu Ly trên người chỉ quấn một cái chăn, còn có mấy nốt chấm đỏ giống như dấu hôn vậy. Ông ấy quay sang hỏi đại ác ma với giọng nói nghe vô cùng run rẩy:
"Chủ nhân... hôm qua... ngài dám ra tay với một cô gái yêu đuối sao?"
Trục Đông Quân giả vờ ho khụ khụ vào cái rồi đáp: "Đó là việc của ta, ngươi không cần phải xen vào đâu. Đi làm việc của ngươi đi, buổi tối ta sẽ sử dụng trận pháp."
Bác quản gia thấy Hạ Lưu Ly cũng không than vãn gì nên cũng rời đi làm việc. Hôm qua vì bị con quái vật bất ngờ rơi xuống từ trần nhà nên cái giường cũng nát thành nhiều mảnh. Ông lại phải đặt một cái giường mới khác.
Sau khi bác quản gia rời đi, Hạ Lưu Ly cũng nhanh chóng quấn lấy cái chăn của Trục Đông Quân rời đi. Bây giờ chỉ còn lại một mình anh đứng trong phòng với cái khuôn mặt vô cùng khó xử, pha trộn một chút sự xấu hổ.
"Thiệt tình, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với mình vậy chứ?"
[....]
Hôm nay Hạ Lưu Ly được Hàn Sở Trạch đưa đi làm. Cô cũng không dám có ý kiến nhiều vì dù sao thì cô cũng rất ngại nếu là Trục Đông Quân lái xe đến.
"Ngươi ngồi yên, ta sẽ bế ngươi lên giường."
Ngữ khí trong lời nói của Trục Đông Quân không còn lạnh ngắt như lúc nãy nữa, mà nó phá trộn thêm chút sự dịu dàng và trìu mến. Anh đứng dậy bế cô đặt lên giường như một nàng công chúa. Hạ Lưu Ly cũng nhanh chóng quấn cái chăn lại, để không cho anh nhìn thấy. Cơ thể đã được bọc kín thì cô mới lên tiếng nói chuyện:
"Anh có thể mở mắt ra được rồi đấy!"
Đôi mắt sắc bén của anh mở ra, ánh mắt liếc nhìn về phía cô đang ngồi ở trên giường. Bởi vì cái chăn nó chỉ quấn vỏn vẹn ở ngang phần ngực mà thôi nên anh có thể thấy rõ được mấy nốt đỏ ở trên cổ và bắp tay của Hạ Lưu Ly. Lúc này, đầu óc anh vẫn rất hoang mang mà hỏi cô:
"Hôm qua cô bị muỗi tấn công à?"
Nghe câu hỏi vô tri này của anh mà Hạ Lưu Ly muốn tức sôi máu lên. Cô muốn ngay lập tức đấm thẳng vào mặt tên đại ác ma vì có vẻ anh ta chưa tỉnh ngủ thì phải. Suy nghĩ thì suy nghĩ thế thôi chứ với sức mạnh hiện tại của cô thì sao có thể đấu lại anh ta. Hạ Lưu Ly cố nén cơn giận mà trả lời anh:
"Không phải, cái này là vết cắn mà hôm qua anh để lại đó! Căn chi chít không chừa chỗ nào luôn, chả hiểu nổi anh cắn không mỏi miệng à?"
Trục Đông Quân lúc này mới được thông não hoàn toàn. Vì là một trai tân và độc thân suốt hàng trăm năm nên anh không rành về mấy cái này cho lắm. Câu trả lời dứt khoát của cô đã khiến cho đại ác ma băng lạnh phải đỏ hết cả mặt lên. Không khí căn phòng bất chợt trở nên ngột ngạt và khó thở hơn. Hai người cứ im lặng trong căn phòng đó mà không nói tiếng nào với nhau.
"Rầm... "
Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, mạnh đến nỗi cái cửa cũng bị nứt vào chỗ. Hạ Lưu Ly và Trục Đông Quân chưa kịp phản ứng lại thì đã bị tiếng quát thất thanh của quản gia làm cho chói tai:
"Chủ nhân, sao người có thể thất trách như thế! Tự nhiên đưa con quỷ dị hợm vào phòng ngủ của tôi làm gì? Người hết trò để bày rồi à? Muốn giết tôi thì một đao là xong, tại sao lại đưa nó đến chỗ tôi chứ?"
Trục Đông Quân sực nhớ ra là hôm qua có thấy một con quái vật xuất hiện ngoài cửa sổ, nhưng không hiểu sao sau khi hút máu của Hạ Lưu Ly xong thì lí trí của anh liền biến mất, chỉ còn lại một khoảng trống, không thể nhớ ra được. Trục Đông Quân quay lại hỏi quản gia:
"Ta có làm thế sao? Sao ta không nhớ gì hết vậy?"
Nghe câu trả lời thẳng thắn này của anh, bác quản gia cũng phải ngã ngửa ra đất mà ăn vạ:
"Ngài nói dối! Cái lỗ hổng kia chỉ có ngài là mở được thôi!"
Trục Đông Quân ghét nhất là bị người khác nhảy lên đầu ngồi. Anh thay đổi sắc mặt hẳn, ánh mắt trở nên sắc lạnh cùng với giọng nói vô cùng hung dữ mà nói ngược lại với bác quản gia:
"Ngươi có bằng chứng gì không mà dám nói với ta như thế? Ngươi chán sống rồi sao?"
Bác quản gia đã quá quen với khuôn mặt đáng sợ này của Trục Đông Quân, vì đây cũng chẳng phải lần đầu anh tỏ thái độ hung hăng như vậy với ông.
"Tôi không muốn chết bây giờ đâu! Nếu người không tin thì có thể sử dụng trận pháp để xem lại những chuyện đã xảy ra vào hôm qua."
"Có luôn cả trận pháp như thế sao?"
Khi Hạ Lưu Ly cất tiếng hỏi thì bác quản gia mới phát giác ra sự hiện diện của Hạ Lưu Ly. Ông hoảng hốt tái xanh hết cả mặt, hết liếc mắt nhìn Trục Đông Quân thì lại liếc mắt nhìn Hạ Lưu Ly trên người chỉ quấn một cái chăn, còn có mấy nốt chấm đỏ giống như dấu hôn vậy. Ông ấy quay sang hỏi đại ác ma với giọng nói nghe vô cùng run rẩy:
"Chủ nhân... hôm qua... ngài dám ra tay với một cô gái yêu đuối sao?"
Trục Đông Quân giả vờ ho khụ khụ vào cái rồi đáp: "Đó là việc của ta, ngươi không cần phải xen vào đâu. Đi làm việc của ngươi đi, buổi tối ta sẽ sử dụng trận pháp."
Bác quản gia thấy Hạ Lưu Ly cũng không than vãn gì nên cũng rời đi làm việc. Hôm qua vì bị con quái vật bất ngờ rơi xuống từ trần nhà nên cái giường cũng nát thành nhiều mảnh. Ông lại phải đặt một cái giường mới khác.
Sau khi bác quản gia rời đi, Hạ Lưu Ly cũng nhanh chóng quấn lấy cái chăn của Trục Đông Quân rời đi. Bây giờ chỉ còn lại một mình anh đứng trong phòng với cái khuôn mặt vô cùng khó xử, pha trộn một chút sự xấu hổ.
"Thiệt tình, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với mình vậy chứ?"
[....]
Hôm nay Hạ Lưu Ly được Hàn Sở Trạch đưa đi làm. Cô cũng không dám có ý kiến nhiều vì dù sao thì cô cũng rất ngại nếu là Trục Đông Quân lái xe đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.