Chương 53
Phạm Tuyết Trinh
22/07/2023
Dòng máu tươi của thần nữ từng giọt rơi xuống sàn nhà, mùi hương của hoa hồng lại nồng lên khắp căn phòng. Cô kề cổ tay đang chảy máu của vào lên trước miệng của Hàn Sở Trạch. Sau khi uống máu của cô, chất độc cũng đã ngừng lan rộng, bây giờ anh cần phải vận đạo huyệt để đẩy chất độc ra ngoài. Hạ Lưu Ly cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh canh chừng giúp anh.
"Gào... rầm... rầm... "
Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện rất nhiều con quái vật cùng với vật biến dị. Bọn chúng điên cuồng đập vào cửa sổ ngoài phòng. Tiếng gào thét cùng với bộ dạng kinh tởm của chúng làm cho Hạ Lưu Ly cảm thấy vô cùng mắc ói. Cửa kính bắt đầu bị nứt ra, báo hiệu nguy hiểm sắp ập đến. Bây giờ chỉ còn một mình cô là có sức chiến đấu, Hàn Sở Trạch vẫn cần thời gian để đẩy độc tố ra ngoài, nếu bị dán đoạn giữa chừng thì sẽ bị phản ngược lại mà bị trọng thương nghiêm trọng.
Trước tình hình ngàn cân treo sợi tóc đó, cô quyết định sẽ một mình cân hết đám quái vật ngoài cửa sổ. Cô tự tin dùng thanh gươm trong tay, chém thẳng về phía cái cửa sổ, nơi mà bọn quái vật đang điên cuồng công kích. Chỉ vài đường kiếm cơ bản đã đánh nát khung cửa sổ cùng với một số dị vật khác. Để không ảnh hưởng đến Hàn Sở Trạch, cô nhảy ra khỏi cửa sổ, đáp xuống sân vườn rộng mênh mông của nhà anh. Bọn dị vật cũng vì thế mà lũ lượt lao về phía cô. Nếu là ngày thường thì cô sẽ rất sợ hãi mà chạy trốn, tuy nhiên hôm nay trong tay cô lại có thanh bảo kiếm. hộ vệ nên cô chẳng sợ bọn cái bọn xấu xí trước mắt nữa.
"Các người phải thấy may mắn vì hôm nay được chết dưới tay ta đấy!"
Chỉ thấy Hạ Lưu Ly tự tin vung thanh kiếm trắng về phía đám dị vật đang điên đầu lao xuống. Trong giây lát, cả một đám đen sì đó đã bị cô chém nát thành nhiều mảnh. Tuy nhiên, có một điều bất lợi với cô đó chính là số lượng bọn chúng là vô hạn, cho dù có chém bao nhiêu lần đi chăng nữa thì bọn chúng vẫn cứ lũ lượt kéo đến tấn công cô như ruồi vậy. Hạ Lưu Ly cũng không phải dạng vừa, cô bật chế độ chiến đấu cấp cao, một nhát chém chết bọn chúng. Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục với tình trạng như thế này thì cô sẽ sớm kiệt sực mà thôi.
"Sử dụng chiêu thức cấp cao thực sự rất tốn năng lượng! Mong là trước khi mình kiệt quệ thì Hàn Sở Trạch đã hồi phục."
Tuy nhiên đó chỉ là sự trông đợi của cô thôi, mà đã là sự trông đợi thì khó mà trở thành hiện thực được. Một lúc sau, sức cô đã yếu hẳn, không thể chiến đầu được nữa. Bầu trời thì lại chèn kín một đám quái dị đang điên cuồng lao về phía cô. Hạ Lưu Ly tưởng rằng hôm nay sẽ chết ở đây, thế nhưng khi cô chấp nhận cái chết tiến đến thì một vòng tay đã ôm lấy cô, đưa cô rời khỏi nơi đáng sợ đó.
"Cô không sao chứ? Xin lỗi vì tôi đến muộn nhé!"
Giọng nói quen thuộc này, không ai khác chính là Trịnh Tĩnh Lẫm, cậu trai hồ ly chín đuôi hôm qua đây mà. Anh ta đưa cô đến một căn nhà khác, nhưng trông nó nhỏ gọn và an toàn hơn so với cái biệt thự khủng của Hàn Sở Trạch.
"Cô cứ ở trong căn nhà này dưỡng thương, tôi sẽ đi cứu Hàn Sở Trạch, có vẻ anh ta xử lý chất độc khá chậm!"
Hạ Lưu Ly cũng không giúp ích được gì cho anh nên cô đã ngoan ngoãn đi vào trong nhà, khóa chặt cửa lại. Trịnh Tĩnh Lẫm trước khi rời đi cũng không quên tạo ra một kết giới che giấu mùi hương của Hạ Lưu Ly.
Cô đi vào trong căn nhà nhỏ, cách bày trí của căn nhà cũng khá đơn giản, không bắt mắt và chói lóa giống nhà của Trục Đông Quân. Tuy nhiên, cô cứ cảm thấy lành lạnh ở sau gáy, giống như có thứ không sạch sẽ ở trong căn nhà này vậy. Cảm giác đó chỉ kéo dài khoảng vài giây, sau đó cô không cảm nhận được gì nữa.
"Chắc chỉ là ảo giác mà thôi! Nếu mà Trịnh Tĩnh Lẫm dám đưa mình đến căn nhà bị ma ám thì chắc chắn mình sẽ bóp chết anh ta."
Cô mệt mỏi nằm xuống ghế sofa mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn, không tiếng gió, cũng chẳng có tiếng chim. Bất chợt, trên nền nhà xuất hiện dấu chân đỏ như máu. Nó từng bước đi đến chỗ Hạ Lưu Ly rồi dừng lại một chút, bước chân máu lại đi lên trên trần nhà, tạo thành một khối hình chữ nhật trên đó. Máu bắt đầu nhỏ xuống má của Hạ Lưu Ly. Với khứu giác nhạy bén, cô đã phát giác ra được sự hiện diện của một con quỷ nữ, mặc dù đang nhắm chặt hai mắt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được có một đôi mắt đỏ đang nhìn cô chằm chằm.
"Khà khà! Có thức ăn ngon này!"
Giọng nói u ám và đáng sợ của quỷ cứ vang vọng bên tai cô, máu của nó lại càng nhiều hơn, nó sắp chôn sống cô trong vũng máu của của bản thân nó. Hạ Lưu Ly không thể chịu đựng nổi cái mùi tanh kinh khủng của nó nữa, cô cầm lấy thanh kiếm trắng chém vào trần nhà máu trước mặt.
"Gào... rầm... rầm... "
Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện rất nhiều con quái vật cùng với vật biến dị. Bọn chúng điên cuồng đập vào cửa sổ ngoài phòng. Tiếng gào thét cùng với bộ dạng kinh tởm của chúng làm cho Hạ Lưu Ly cảm thấy vô cùng mắc ói. Cửa kính bắt đầu bị nứt ra, báo hiệu nguy hiểm sắp ập đến. Bây giờ chỉ còn một mình cô là có sức chiến đấu, Hàn Sở Trạch vẫn cần thời gian để đẩy độc tố ra ngoài, nếu bị dán đoạn giữa chừng thì sẽ bị phản ngược lại mà bị trọng thương nghiêm trọng.
Trước tình hình ngàn cân treo sợi tóc đó, cô quyết định sẽ một mình cân hết đám quái vật ngoài cửa sổ. Cô tự tin dùng thanh gươm trong tay, chém thẳng về phía cái cửa sổ, nơi mà bọn quái vật đang điên cuồng công kích. Chỉ vài đường kiếm cơ bản đã đánh nát khung cửa sổ cùng với một số dị vật khác. Để không ảnh hưởng đến Hàn Sở Trạch, cô nhảy ra khỏi cửa sổ, đáp xuống sân vườn rộng mênh mông của nhà anh. Bọn dị vật cũng vì thế mà lũ lượt lao về phía cô. Nếu là ngày thường thì cô sẽ rất sợ hãi mà chạy trốn, tuy nhiên hôm nay trong tay cô lại có thanh bảo kiếm. hộ vệ nên cô chẳng sợ bọn cái bọn xấu xí trước mắt nữa.
"Các người phải thấy may mắn vì hôm nay được chết dưới tay ta đấy!"
Chỉ thấy Hạ Lưu Ly tự tin vung thanh kiếm trắng về phía đám dị vật đang điên đầu lao xuống. Trong giây lát, cả một đám đen sì đó đã bị cô chém nát thành nhiều mảnh. Tuy nhiên, có một điều bất lợi với cô đó chính là số lượng bọn chúng là vô hạn, cho dù có chém bao nhiêu lần đi chăng nữa thì bọn chúng vẫn cứ lũ lượt kéo đến tấn công cô như ruồi vậy. Hạ Lưu Ly cũng không phải dạng vừa, cô bật chế độ chiến đấu cấp cao, một nhát chém chết bọn chúng. Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục với tình trạng như thế này thì cô sẽ sớm kiệt sực mà thôi.
"Sử dụng chiêu thức cấp cao thực sự rất tốn năng lượng! Mong là trước khi mình kiệt quệ thì Hàn Sở Trạch đã hồi phục."
Tuy nhiên đó chỉ là sự trông đợi của cô thôi, mà đã là sự trông đợi thì khó mà trở thành hiện thực được. Một lúc sau, sức cô đã yếu hẳn, không thể chiến đầu được nữa. Bầu trời thì lại chèn kín một đám quái dị đang điên cuồng lao về phía cô. Hạ Lưu Ly tưởng rằng hôm nay sẽ chết ở đây, thế nhưng khi cô chấp nhận cái chết tiến đến thì một vòng tay đã ôm lấy cô, đưa cô rời khỏi nơi đáng sợ đó.
"Cô không sao chứ? Xin lỗi vì tôi đến muộn nhé!"
Giọng nói quen thuộc này, không ai khác chính là Trịnh Tĩnh Lẫm, cậu trai hồ ly chín đuôi hôm qua đây mà. Anh ta đưa cô đến một căn nhà khác, nhưng trông nó nhỏ gọn và an toàn hơn so với cái biệt thự khủng của Hàn Sở Trạch.
"Cô cứ ở trong căn nhà này dưỡng thương, tôi sẽ đi cứu Hàn Sở Trạch, có vẻ anh ta xử lý chất độc khá chậm!"
Hạ Lưu Ly cũng không giúp ích được gì cho anh nên cô đã ngoan ngoãn đi vào trong nhà, khóa chặt cửa lại. Trịnh Tĩnh Lẫm trước khi rời đi cũng không quên tạo ra một kết giới che giấu mùi hương của Hạ Lưu Ly.
Cô đi vào trong căn nhà nhỏ, cách bày trí của căn nhà cũng khá đơn giản, không bắt mắt và chói lóa giống nhà của Trục Đông Quân. Tuy nhiên, cô cứ cảm thấy lành lạnh ở sau gáy, giống như có thứ không sạch sẽ ở trong căn nhà này vậy. Cảm giác đó chỉ kéo dài khoảng vài giây, sau đó cô không cảm nhận được gì nữa.
"Chắc chỉ là ảo giác mà thôi! Nếu mà Trịnh Tĩnh Lẫm dám đưa mình đến căn nhà bị ma ám thì chắc chắn mình sẽ bóp chết anh ta."
Cô mệt mỏi nằm xuống ghế sofa mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn, không tiếng gió, cũng chẳng có tiếng chim. Bất chợt, trên nền nhà xuất hiện dấu chân đỏ như máu. Nó từng bước đi đến chỗ Hạ Lưu Ly rồi dừng lại một chút, bước chân máu lại đi lên trên trần nhà, tạo thành một khối hình chữ nhật trên đó. Máu bắt đầu nhỏ xuống má của Hạ Lưu Ly. Với khứu giác nhạy bén, cô đã phát giác ra được sự hiện diện của một con quỷ nữ, mặc dù đang nhắm chặt hai mắt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được có một đôi mắt đỏ đang nhìn cô chằm chằm.
"Khà khà! Có thức ăn ngon này!"
Giọng nói u ám và đáng sợ của quỷ cứ vang vọng bên tai cô, máu của nó lại càng nhiều hơn, nó sắp chôn sống cô trong vũng máu của của bản thân nó. Hạ Lưu Ly không thể chịu đựng nổi cái mùi tanh kinh khủng của nó nữa, cô cầm lấy thanh kiếm trắng chém vào trần nhà máu trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.