Chương 71
Phạm Tuyết Trinh
04/08/2023
“Vậy hành khách thì sao? Tôi nghe nói là họ chết hết rồi đúng chứ?” Hạ Lưu Ly nghiêm nghị hỏi cô ấy.
Sắc mặt cô nhân viên không còn tươi tắn như vừa nãy nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt khó xử, đượm nét buồn bã mà đáp lại cô: “Vâng đúng ạ, vì xảy ra sự cố nên trong khoang mất hết ôxi, mọi người cũng vì vậy mà chết hết.”
“Có bình cung cấp ôxi trong trường hợp đặc biệt mà, vậy mà hành khách không thể cầm cự được sao?”
Cô nhân viên lắc đầu thể hiện câu trả lời của mình. Trước mắt của một con người bình thường thì đó chỉ là một vụ tai nạn bình thường có thể giải quyết qua loa và đền bù tiền bảo hiểm được. Tuy nhiên đối với Hạ Lưu Ly thì đó là một vụ thảm sát do các linh hồn bị chết oan tạo ra. Đó là thảm kích thứ hai, còn thảm kịch đầu tiên chắc chắn là một con dị vật cấp cao giở trò để những linh hồn đó làm việc giết người thay nó, còn nó chỉ cần ngồi chễm chệ ở một nơi khuất mà hưởng thụ.
“Tôi có thể lên máy bay xem thử không?” Hạ Lưu Ly ngỏ lời với cô nhân viên.
“Dạ được ạ, cô cứ xem tự nhiên ạ.”
Được cho phép, một mình Hạ Lưu Ly bước lên chiếc máy bay tràn đầy sát khí đó. Bên trong khoang hành khách lại là cả một vùng sát khí nồng nặc, tiếng la hét đau khổ của mọi người vang lên không ngừng. Cô cẩn thận triệu hồi thanh kiếm trắng, từng bước một đi trên dãy ghế hành khách trống vắng. Cô có thể cảm nhận được mùi hắc vô cùng nồng ở phía cuối dãy ghế.
“Các người bị dị vật giết chết đúng chứ? Ta có thể giúp các người thoát khỏi sự trói buộc của nó, thay vào đó hãy cho ta biết vị trí mà nó đang ẩn nấp."
Không gian xung quanh cô bất chợt rơi vào sự im lặng đến đáng sợ. Không còn tiếng khóc thảm thiết, cũng chẳng còn tiếng la hét điên cuồng của những hồn ma. Trước mặt cô hiện lên một cô tiếp viên hàng không với cái xe đẩy đồ ăn đã cũ nát và rỉ sét. Khuôn mặt thì nát tương không thể nhìn rõ được hình dạng, cơ thể đẫm màu máu đen đã khô từ lâu, từ từ bước đến trước mặt Hạ Lưu Ly.
"Cô...muốn mua thông tin hay đồ uống?"
Giọng nói của cô ta rùng rợn như đâm vào từng tấc da thịt của cô khiến cô run rẩy không thôi. Cô lẩy bẩy lùi về sau, cổ họng không phát ra được âm thanh nào. Nhưng nếu cô cứ tiếp tục tỏ ra yếu đuối như thế này thì sao có thể vực dậy, giết chết tra nam, bảo vệ những người xung quanh chứ! Cô cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc đang bị dạo động của bản thân. Giọng nói trở nên kiên định mà đáp:
"Như tôi đã nói vừa nãy, xin cô hãy hợp tác."
Sự nhiệt tình và nghiên túc của cô lại được đáp lại bằng những tiếng cười khúc khích như trẻ con, vang vảng xung quanh. Cái đầu của cô tiếp viên trước mặt cũng rơi xuống sàn một cách kì lạ, máu me chảy không ngừng trên cổ của cô ta. Nhưng không chỉ có mỗi cơ thể của cô tiếp viên chảy máu mà cả các hàng ghế trên máy bay cũng bắt đầu tràn ngập những dòng máu đỏ tươi. Hạ Lưu Ly cảm thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng xô cửa để rời khỏi nơi quỷ quái này. Thế nhưng cánh cửa lại cứng như đá, không tài nào mà mở ra được.
Chiếc xe chở đồ cũ kĩ vừa nãy bắt đầu chuyển động, tông thẳng vào Hạ Lưu Ly với tốc độ rất nhanh khiến đầu cô đập mạnh vào thành cửa, ngất lịm đi.
"Loạt xoạt..."
Tiếng di chuyển của các hành khách cùng với tiếng động cơ máy bay hoạt động cứ vang lên trong đầu cô. Hạ Lưu Ly giật mình tỉnh giấc. Không biết từ khi nào cô đã ngồi trên ghế hành khách. Xung quanh cũng có những vị hành khách khác đang ngồi ở đó.
"Chuyện gì đang diễn ra vậy?"
Cô hoang mang nhìn sang người ngồi bên cạnh mình. Cậu ta có ngoại hình cao ráo, mái tóc cam nhạt của buổi chiều hoàng hôn. Nửa mặt cậu ta đã bị che lại bởi chiếc mũ lưỡi trai. Phải nói thật lòng rằng, cậu ta thực sự rất giống với Trịnh Tĩnh Lẫm, từ vóc dáng đến cả màu tóc cũng giống y đúc.
Hạ Lưu Ly không kìm được sự tò mò của bản thân mà lặng lẽ tháo chiếc mũ của người khách lạ đó xuống. Hành động của cô tuy rất nhẹ nhàng nhưng đã đánh thức người con trai đó tỉnh dậy. Đôi mắt to tròn với màu hồng nhạt của hoa hồng làm cô bất giác thốt lên tên của người bạn quá cố:
"Trịnh Tĩnh Lẫm?"
Cậu ta ngồi thẳng dậy, không những không trách móc cô về hành động tự tiện vừa nãy mà còn tươi cười hỏi lại cô một cách nhiệt tình:
"Chị là Hạ Lưu Ly đúng chứ? Anh hai em có kể cho em nghe qua rồi!"
Nghe câu trả lời này của cậu khiến cô đứng hình mất vài giây, "Cậu...là ai?"
Cậu ta mỉm cười đáp: "Em là Trịnh Khúc Xương, em trai sinh đôi của anh Trịnh Tĩnh Lẫm."
Hoá ra người trước mặt cô lại là em trai sinh đôi của Trịnh Tĩnh Lẫm. Nhưng lúc nói chuyện với cậu ta, cô lại cảm nhận được một chút mùi máu thần nữ luẩn quẩn quanh Trịnh Khúc Xương. Điều này khiến cô càng tò mò hơn về người con trai trước mặt.
Sắc mặt cô nhân viên không còn tươi tắn như vừa nãy nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt khó xử, đượm nét buồn bã mà đáp lại cô: “Vâng đúng ạ, vì xảy ra sự cố nên trong khoang mất hết ôxi, mọi người cũng vì vậy mà chết hết.”
“Có bình cung cấp ôxi trong trường hợp đặc biệt mà, vậy mà hành khách không thể cầm cự được sao?”
Cô nhân viên lắc đầu thể hiện câu trả lời của mình. Trước mắt của một con người bình thường thì đó chỉ là một vụ tai nạn bình thường có thể giải quyết qua loa và đền bù tiền bảo hiểm được. Tuy nhiên đối với Hạ Lưu Ly thì đó là một vụ thảm sát do các linh hồn bị chết oan tạo ra. Đó là thảm kích thứ hai, còn thảm kịch đầu tiên chắc chắn là một con dị vật cấp cao giở trò để những linh hồn đó làm việc giết người thay nó, còn nó chỉ cần ngồi chễm chệ ở một nơi khuất mà hưởng thụ.
“Tôi có thể lên máy bay xem thử không?” Hạ Lưu Ly ngỏ lời với cô nhân viên.
“Dạ được ạ, cô cứ xem tự nhiên ạ.”
Được cho phép, một mình Hạ Lưu Ly bước lên chiếc máy bay tràn đầy sát khí đó. Bên trong khoang hành khách lại là cả một vùng sát khí nồng nặc, tiếng la hét đau khổ của mọi người vang lên không ngừng. Cô cẩn thận triệu hồi thanh kiếm trắng, từng bước một đi trên dãy ghế hành khách trống vắng. Cô có thể cảm nhận được mùi hắc vô cùng nồng ở phía cuối dãy ghế.
“Các người bị dị vật giết chết đúng chứ? Ta có thể giúp các người thoát khỏi sự trói buộc của nó, thay vào đó hãy cho ta biết vị trí mà nó đang ẩn nấp."
Không gian xung quanh cô bất chợt rơi vào sự im lặng đến đáng sợ. Không còn tiếng khóc thảm thiết, cũng chẳng còn tiếng la hét điên cuồng của những hồn ma. Trước mặt cô hiện lên một cô tiếp viên hàng không với cái xe đẩy đồ ăn đã cũ nát và rỉ sét. Khuôn mặt thì nát tương không thể nhìn rõ được hình dạng, cơ thể đẫm màu máu đen đã khô từ lâu, từ từ bước đến trước mặt Hạ Lưu Ly.
"Cô...muốn mua thông tin hay đồ uống?"
Giọng nói của cô ta rùng rợn như đâm vào từng tấc da thịt của cô khiến cô run rẩy không thôi. Cô lẩy bẩy lùi về sau, cổ họng không phát ra được âm thanh nào. Nhưng nếu cô cứ tiếp tục tỏ ra yếu đuối như thế này thì sao có thể vực dậy, giết chết tra nam, bảo vệ những người xung quanh chứ! Cô cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc đang bị dạo động của bản thân. Giọng nói trở nên kiên định mà đáp:
"Như tôi đã nói vừa nãy, xin cô hãy hợp tác."
Sự nhiệt tình và nghiên túc của cô lại được đáp lại bằng những tiếng cười khúc khích như trẻ con, vang vảng xung quanh. Cái đầu của cô tiếp viên trước mặt cũng rơi xuống sàn một cách kì lạ, máu me chảy không ngừng trên cổ của cô ta. Nhưng không chỉ có mỗi cơ thể của cô tiếp viên chảy máu mà cả các hàng ghế trên máy bay cũng bắt đầu tràn ngập những dòng máu đỏ tươi. Hạ Lưu Ly cảm thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng xô cửa để rời khỏi nơi quỷ quái này. Thế nhưng cánh cửa lại cứng như đá, không tài nào mà mở ra được.
Chiếc xe chở đồ cũ kĩ vừa nãy bắt đầu chuyển động, tông thẳng vào Hạ Lưu Ly với tốc độ rất nhanh khiến đầu cô đập mạnh vào thành cửa, ngất lịm đi.
"Loạt xoạt..."
Tiếng di chuyển của các hành khách cùng với tiếng động cơ máy bay hoạt động cứ vang lên trong đầu cô. Hạ Lưu Ly giật mình tỉnh giấc. Không biết từ khi nào cô đã ngồi trên ghế hành khách. Xung quanh cũng có những vị hành khách khác đang ngồi ở đó.
"Chuyện gì đang diễn ra vậy?"
Cô hoang mang nhìn sang người ngồi bên cạnh mình. Cậu ta có ngoại hình cao ráo, mái tóc cam nhạt của buổi chiều hoàng hôn. Nửa mặt cậu ta đã bị che lại bởi chiếc mũ lưỡi trai. Phải nói thật lòng rằng, cậu ta thực sự rất giống với Trịnh Tĩnh Lẫm, từ vóc dáng đến cả màu tóc cũng giống y đúc.
Hạ Lưu Ly không kìm được sự tò mò của bản thân mà lặng lẽ tháo chiếc mũ của người khách lạ đó xuống. Hành động của cô tuy rất nhẹ nhàng nhưng đã đánh thức người con trai đó tỉnh dậy. Đôi mắt to tròn với màu hồng nhạt của hoa hồng làm cô bất giác thốt lên tên của người bạn quá cố:
"Trịnh Tĩnh Lẫm?"
Cậu ta ngồi thẳng dậy, không những không trách móc cô về hành động tự tiện vừa nãy mà còn tươi cười hỏi lại cô một cách nhiệt tình:
"Chị là Hạ Lưu Ly đúng chứ? Anh hai em có kể cho em nghe qua rồi!"
Nghe câu trả lời này của cậu khiến cô đứng hình mất vài giây, "Cậu...là ai?"
Cậu ta mỉm cười đáp: "Em là Trịnh Khúc Xương, em trai sinh đôi của anh Trịnh Tĩnh Lẫm."
Hoá ra người trước mặt cô lại là em trai sinh đôi của Trịnh Tĩnh Lẫm. Nhưng lúc nói chuyện với cậu ta, cô lại cảm nhận được một chút mùi máu thần nữ luẩn quẩn quanh Trịnh Khúc Xương. Điều này khiến cô càng tò mò hơn về người con trai trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.