Chương 15: Đuổi lão già
Min Nguyễn
25/07/2023
Thành Hạo lúc bấy giờ mới bắt đầu lên tiếng:
" Không gấp, thời gian còn dài."
Dài cái đầu nhà anh, lừa tôi đến đây còn chưa đủ? Kết hôn? Anh mơ đi.
Viên Viên nhìn Thành Hạo ánh mắt như chứa thuốc súng nhưng kẻ nào đó vẫn phớt lờ bỏ qua. Còn không khỏi cảm thấy cô dễ thương a. Đúng là có ai bình thường khi yêu đâu.
* Phòng khách
Ba người phụ nữ ngồi trên vừa ăn hoa quả vừa tán gẫu:
Giang Niên lên tiếng:
" Viên Viên à, chiều nay đi mua sắm với bà già này đi, ta muốn mua thật nhiều quần áo đẹp cho con. Ta mong có cháu gái lắm, nào ngờ lại lòi đâu ra thằng cháu trai này. Vốn dĩ nó phải là cháu gái ngoan của ta. Nhưng ai ngờ được, siêu âm là nữ mà khi tòi ra lại là con trai."
Vương Miên cũng chẳng kém cạnh mà trách cứ mẹ:
" Mẹ, muốn đi phải ba chúng ta cùng đi, đứa trẻ này là con dâu của con. Con cũng mong mình xinh con gái. Nhớ năm đó mừng hụt một phen."
Nhắc đến đây, Giang Niên cũng có chút ý cười mà không khỏi nhớ lại. Năm ấy, vì quá thích cháu gái, con gái và siêu âm nhầm nên Thành Hạo đã phải chịu ủy khuất một phen, từ khi sinh ra đến nhà trẻ đều mặc đồ nữ, để tóc dài, chơi đồ chơi nữ, cho đến năm tiểu học cậu phát giác sự khác biệt của mình mới nằng nặc phản cảm. Từ ấy tránh xa nữ giới. Kể lại cũng thật buồn cười.
Vương Miên và Giang Niên như tâm tư tương thông mà hiểu ý nhau cùng nói:
" Con/ Cháu có muốn xem ảnh lúc nó mặc đồ nữ không, còn buộc hai chỏm nữa."
Giang Niên không kìm nén được mà tiếp lời:
" Nó mặc đẹp lắm, dáng vẻ lúc nhỏ rất dễ thương, chẳng giống như cái dáng vẻ khó ưa như bây giờ."
Vương Miên cũng không tiếc lời mà hưởng ứng:
" Đúng vậy đúng vậy. Chỉ tiếc ta cố mãi mới giữ được một cuốn. Lúc nó Cao trung năm hai, bắt gặp ta với mẹ lén xem đã bị nó mang đi đốt hết. Cuốn tổng hợp về nó này may là để nhờ chỗ bố nó không cũng bị đốt mất. Kể ra lúc đó cũng hay, ta nhanh tay đem đi giấu mới thoát được nó. "
Cái này có tức cười đi không. Triệu Thành Hạo, không ngờ tuổi thơ của anh cũng quá huy hoàng rồi. Thật sự khiến cô cực kì tò mò. Không ngờ anh cũng có ngày này, cô phải xem xem cái dâng vẻ của tên đại lưu manh kia lúc mặc váy sẽ như thế nào
Viên Viên hai mắt sắng rực lên mà tò mò:
" Cái này... con xem được chứ? Nếu được con cũng có chút tò mò muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy lúc nhỏ."
Vương Miên vui mừng ra mặt:
" Có gì mà được với không được chứ. Có gì ta cho con vài bức làm kỉ niệm. Sớm sinh ra đứa cháu ngoại là được. "
Viên Viên vừa ngại ngùng vừa nhẹ nhàng cười. Vì ngoài cười cô còn biết làm gì đây. Cái này chỉ cần Triệu lão nhân gia ra nước ngoài, hai người liền không còn liên hệ với nhau. Mà cô cũng với không tới cũng chẳng nghĩ tới vào được hào môn. Với cô Thành Hạo chính là anh đang số ở một thế giới khác, nơi mà không cùng tầng lớp, cấp bậc với cô. Ít nhất khác cô, anh ta có gia đình, chẳng là đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi.
Vương Miên hơn hở gọi Dì Lý:
" Dì Lý, dưới ngăn kéo phòng sách lầu 1, vẫn chỗ cũ lấy dùm tôi ra đây. Nhanh chút không thằng nhóc kia bàn việc xong là hỏng chuyện đấy."
Dì Lý cũng tủm tỉm cười mà hiểu ý. Mấy vị phu nhân lại xem hình luca nhỉ của thiếu gia:
" Bà chủ, lão phu nhân, thiếu phu nhân đợi tôi chút. Liền đi lấy ra cho mọi người."
Nói xong liền rời đi nhanh chóng.
*Thư phòng trên lầu 2
Thành Hạo ngồi vắt chân thưởng trà cạnh bố mình Lục Đình, hướng mắt về phía ông nội Trình Húc mà lên tiếng:
" Cháu dâu ông cũng đem về đến nơi rồi, ông còn không thực hiện lời hứa đi chữa bệnh? Bệnh ông càng ngày càng nặng rồi. Qua Mĩ chữa một chuyến rồi lại về. Lúc ấy cháu đem cháu nội đến trước mặt ông. "
Triệu Lục Đình ngồi bên cạnh phụ họa:
" Đúng rồi đấy. Thàng Hạo nó nói phải. Bố đi một chuyến về là có cháu ẵm rồi."
Triệu Trình Húc hằm hằm nhìn hai kẻ muốn đưởi ông đi ở đối diện, hổ, cọp, đại bàng đàn cắn xé nhau, khí tức kinh người:
" Muốn đuổi lão già này đi? Hai đứa trẻ các người đừng có mơ. Bao giờ kết hôn ông mới đi. Ông già ta còn khỏe lắm. Chưa chết được đâu.". Ngôn Tình Hay
Thàng Hạo vẫn bình thản mà đáp:
" Cháu vừa lừa được người về, chưa kết hôn được. Còn phải đợi thời cơ. Người ta vẫn chưa yêu cháu. Không thể cứ bắt đến cục dân chính mà kết hôn được. Nếu có thể cháu cũng đã mang được giấy kết hôn đến cho ông."
" Không gấp, thời gian còn dài."
Dài cái đầu nhà anh, lừa tôi đến đây còn chưa đủ? Kết hôn? Anh mơ đi.
Viên Viên nhìn Thành Hạo ánh mắt như chứa thuốc súng nhưng kẻ nào đó vẫn phớt lờ bỏ qua. Còn không khỏi cảm thấy cô dễ thương a. Đúng là có ai bình thường khi yêu đâu.
* Phòng khách
Ba người phụ nữ ngồi trên vừa ăn hoa quả vừa tán gẫu:
Giang Niên lên tiếng:
" Viên Viên à, chiều nay đi mua sắm với bà già này đi, ta muốn mua thật nhiều quần áo đẹp cho con. Ta mong có cháu gái lắm, nào ngờ lại lòi đâu ra thằng cháu trai này. Vốn dĩ nó phải là cháu gái ngoan của ta. Nhưng ai ngờ được, siêu âm là nữ mà khi tòi ra lại là con trai."
Vương Miên cũng chẳng kém cạnh mà trách cứ mẹ:
" Mẹ, muốn đi phải ba chúng ta cùng đi, đứa trẻ này là con dâu của con. Con cũng mong mình xinh con gái. Nhớ năm đó mừng hụt một phen."
Nhắc đến đây, Giang Niên cũng có chút ý cười mà không khỏi nhớ lại. Năm ấy, vì quá thích cháu gái, con gái và siêu âm nhầm nên Thành Hạo đã phải chịu ủy khuất một phen, từ khi sinh ra đến nhà trẻ đều mặc đồ nữ, để tóc dài, chơi đồ chơi nữ, cho đến năm tiểu học cậu phát giác sự khác biệt của mình mới nằng nặc phản cảm. Từ ấy tránh xa nữ giới. Kể lại cũng thật buồn cười.
Vương Miên và Giang Niên như tâm tư tương thông mà hiểu ý nhau cùng nói:
" Con/ Cháu có muốn xem ảnh lúc nó mặc đồ nữ không, còn buộc hai chỏm nữa."
Giang Niên không kìm nén được mà tiếp lời:
" Nó mặc đẹp lắm, dáng vẻ lúc nhỏ rất dễ thương, chẳng giống như cái dáng vẻ khó ưa như bây giờ."
Vương Miên cũng không tiếc lời mà hưởng ứng:
" Đúng vậy đúng vậy. Chỉ tiếc ta cố mãi mới giữ được một cuốn. Lúc nó Cao trung năm hai, bắt gặp ta với mẹ lén xem đã bị nó mang đi đốt hết. Cuốn tổng hợp về nó này may là để nhờ chỗ bố nó không cũng bị đốt mất. Kể ra lúc đó cũng hay, ta nhanh tay đem đi giấu mới thoát được nó. "
Cái này có tức cười đi không. Triệu Thành Hạo, không ngờ tuổi thơ của anh cũng quá huy hoàng rồi. Thật sự khiến cô cực kì tò mò. Không ngờ anh cũng có ngày này, cô phải xem xem cái dâng vẻ của tên đại lưu manh kia lúc mặc váy sẽ như thế nào
Viên Viên hai mắt sắng rực lên mà tò mò:
" Cái này... con xem được chứ? Nếu được con cũng có chút tò mò muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy lúc nhỏ."
Vương Miên vui mừng ra mặt:
" Có gì mà được với không được chứ. Có gì ta cho con vài bức làm kỉ niệm. Sớm sinh ra đứa cháu ngoại là được. "
Viên Viên vừa ngại ngùng vừa nhẹ nhàng cười. Vì ngoài cười cô còn biết làm gì đây. Cái này chỉ cần Triệu lão nhân gia ra nước ngoài, hai người liền không còn liên hệ với nhau. Mà cô cũng với không tới cũng chẳng nghĩ tới vào được hào môn. Với cô Thành Hạo chính là anh đang số ở một thế giới khác, nơi mà không cùng tầng lớp, cấp bậc với cô. Ít nhất khác cô, anh ta có gia đình, chẳng là đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi.
Vương Miên hơn hở gọi Dì Lý:
" Dì Lý, dưới ngăn kéo phòng sách lầu 1, vẫn chỗ cũ lấy dùm tôi ra đây. Nhanh chút không thằng nhóc kia bàn việc xong là hỏng chuyện đấy."
Dì Lý cũng tủm tỉm cười mà hiểu ý. Mấy vị phu nhân lại xem hình luca nhỉ của thiếu gia:
" Bà chủ, lão phu nhân, thiếu phu nhân đợi tôi chút. Liền đi lấy ra cho mọi người."
Nói xong liền rời đi nhanh chóng.
*Thư phòng trên lầu 2
Thành Hạo ngồi vắt chân thưởng trà cạnh bố mình Lục Đình, hướng mắt về phía ông nội Trình Húc mà lên tiếng:
" Cháu dâu ông cũng đem về đến nơi rồi, ông còn không thực hiện lời hứa đi chữa bệnh? Bệnh ông càng ngày càng nặng rồi. Qua Mĩ chữa một chuyến rồi lại về. Lúc ấy cháu đem cháu nội đến trước mặt ông. "
Triệu Lục Đình ngồi bên cạnh phụ họa:
" Đúng rồi đấy. Thàng Hạo nó nói phải. Bố đi một chuyến về là có cháu ẵm rồi."
Triệu Trình Húc hằm hằm nhìn hai kẻ muốn đưởi ông đi ở đối diện, hổ, cọp, đại bàng đàn cắn xé nhau, khí tức kinh người:
" Muốn đuổi lão già này đi? Hai đứa trẻ các người đừng có mơ. Bao giờ kết hôn ông mới đi. Ông già ta còn khỏe lắm. Chưa chết được đâu.". Ngôn Tình Hay
Thàng Hạo vẫn bình thản mà đáp:
" Cháu vừa lừa được người về, chưa kết hôn được. Còn phải đợi thời cơ. Người ta vẫn chưa yêu cháu. Không thể cứ bắt đến cục dân chính mà kết hôn được. Nếu có thể cháu cũng đã mang được giấy kết hôn đến cho ông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.