Chương 465: Bọn ta không muốn chết ở đây
Mặc Linh
21/09/2021
Cuối cùng Vu Hoan quyết định trộm đi cứu người trước, sau đó lại gϊếŧ người.
Lúc đầu Linh La còn hoảng loạn lúc sau đã bình tĩnh lại, nàng là tộc trưởng, nàng có trách nhiệm đó, bảo hộ tộc nhân của mình.
Ba người chia làm hai đường, Dung Chiêu đánh lạc hướng người ở xung quanh cung điện rời đi, Vu Hoan và Linh La đi cứu người.
Chờ trời tối, nhân dịp đêm khuya mò đến gần cung điện, Vu Hoan vô cùng may mắn, Tu Di Thiên có buổi tối.
Người bị giam giữ ở vị trí trung tâm cung điện. Cho nên phải dụ dỗ người gác ở cửa cung rời đi.
"Bắt đầu đi." Vu Hoan gật gật đầu với Dung Chiêu.
Dung Chiêu lại một tay kéo Vu Hoan vào trong lòng, ở trên trán nàng hôn một cái.
Linh La ở một bên vừa lo lắng vừa trợn mắt, khi nào rồi còn khoe ân ái!
Chờ sau khi Dung Chiêu rời đi, hai người nín thở chờ động tĩnh bên kia.
"Có người tiến vào, giới nghiêm, toàn thể giới nghiêm."
"Ở bên kia, mau đuổi theo."
Động tĩnh ồn ào rất nhanh đã an tĩnh lại, Vu Hoan cùng Linh La đồng thời đi về phía cửa, nơi đó đương nhiên còn có người canh, nhưng người bị Dung Chiêu dụ dỗ rời đi khá nhiều, những người này đối với Vu Hoan và Linh La mà nói thì rất dễ đối phó.
Một đường gϊếŧ đến phòng giam giữ người, Linh La một chân đá văng cửa cung bị khóa lại.
Người bên trong nghe thấy động tĩnh đồng loạt nhìn về phía cửa cung, Linh La lập tức cứng đờ tại chỗ.
Trong phòng này tất cả đều là thiếu nữ, từ mười hai đến mười lăm tuổi, số lượng không dưới trăm người.
Các thiếu nữ hoảng sợ nhìn chằm chằm Linh La, phát hiện Linh La là một đứa bé, một ít thiếu nữ to gan lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Đứa nhỏ chỉ lớn chừng ấy... sao lại đến đây?
Nhìn thấy thân cao cũng chỉ năm sáu tuổi đúng không?
"Linh La, có người đến đây. Chúng ta..." Vu Hoan từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy toàn phòng thiếu nữ, cũng là vẻ mặt ngu người.
Đây là cái quỷ gì?
Không nghe nói người của Linh Lạc nhất tộc tất cả đều là tiểu cô nương mà!
"Bọn họ không phải tộc nhân của ta." Linh La lắc đầu, thối lui đến bên cạnh người Vu Hoan.
"Các ngươi là tới cứu những người đó sao? Ta biết bọn họ ở đâu, ta có thể nói cho các ngươi, các ngươi có thể dẫn bọn ta đi ra ngoài được không?"
Tiểu cô nương nói chuyện thấp thỏm nhìn Vu Hoan.
Bọn họ đều không thể hiểu được xuất hiện ở đây, ngay từ đầu bọn họ còn khóc lóc ầm ĩ, nhưng thời gian dài, khóc lóc ầm ĩ cũng chỉ làm tiêu hao thể lực, không có bất cứ tác dụng gì.
"Cho dù các ngươi có đi ra ngoài cũng không rời đi được." Vu Hoan lắc đầu.
Bên ngoài đều là người Thịnh Thế không nói, Tu Di Thiên cũng không dễ ra vào như vậy, cho dù nàng có dẫn bọn họ ra khỏi cung điện này thì bọn họ có thể chạy bao xa?
Cho dù có ra khỏi Tu Di Thiên đi nữa, còn có biển rộng vô biên vô hạn kia, bọn họ rời đi như thế nào?
Nàng không rảnh đi đưa nhiều thiếu nữ như vậy ra khỏi Tu Di Thiên, càng không rảnh đưa bọn họ trở lại đại lục.
Trên mặt tiểu cô nương lộ ra thần sắc thất vọng, lại không có khóc lóc ầm ĩ, nhưng có người lại nhịn không được: "Các ngươi có thể tiến vào nhất định có thể cứu bọn ta, các ngươi cứu bọn ta đi, xin các ngươi, bọn ta không muốn chết ở đây."
"Các ngươi biết bên ngoài là ở đâu không? Hiện tại ta không thể đưa các ngươi đi, xin lỗi." Linh La lui về sau, duỗi tay muốn đi đóng cửa cung.
Nếu không đóng cửa, những người này chạy ra ngoài, bị bắt được nói không chừng sẽ chết.
"Đừng mà.... đừng mà...." Mấy thiếu nữ chợt nhào lên, dùng thân mình chắn ở trước cửa cung.
"Cho bọn ta đi ra ngoài, cho bọn ta đi ra ngoài, bọn ta không muốn ở đây, các ngươi không cứu bọn ta cũng đừng đóng cửa, bọn ta có thể tự mình trốn."
Linh La ấn cửa cung không có buông tay: "Ta là muốn tốt cho các ngươi, người bên ngoài không phải các ngươi có thể đối phó."
"Ngươi không cứu bọn ta, còn không cho tự bọn ta chạy, ngươi và bọn họ có phải cùng một đám hay không? Vì sao bắt bọn ta đến nơi quỷ quái này, vì sao!"
"Bọn tỷ muội, lên đi, chúng ta nhất định có thể chạy đi."
Vu Hoan bế Linh La lên, lắc mình lập tức biến mất ở cửa cung đứng trên hành lang.
"Tiểu Hoan Hoan... Bọn họ..."
"Ngươi tận lực, nhưng bọn họ lại không nghe." Vu Hoan ấn đầu Linh La lên bả vai của mình: "Chết sống của bọn họ không liên quan đến ngươi, có đôi khi làm người tốt cũng không thể được hồi báo tương ứng, cho nên còn không bằng làm người xấu trước đi."
Linh La ép xuống tia đồng tình vào trong lòng, hiện tại ngay cả tộc nhân của mình nàng còn cứu không được, làm gì còn có tâm tư lo lắng người khác.
Vu Hoan nhanh chóng xuyên qua hành lang ở cung điện, toàn bộ cung điện, ngoại trừ căn phòng vừa rồi kia, cũng chỉ có ở cuối căn phòng này có không ít hơi thở.
Căn phòng này cũng có người canh, cũng khoá chặt.
Chờ Vu Hoan thu phục người canh cửa, cách đó không xa đã truyền đến âm thanh, hiển nhiên là phát hiện những thiếu nữ kia chạy, phỏng chừng có người bị bắt được bán đứng Vu Hoan.
"Vào xem, ta đi ngăn cản bọn họ." Vu Hoan đẩy Linh La.
Linh La nhanh chóng gật đầu, cầm Kinh Tà Đao bổ xiềng xích, xiềng xích "leng keng" rơi trên mặt đất.
Nháy mắt đẩy cửa cung, Linh La lập tức nhìn thấy vài bóng người quen thuộc trộn lẫn trong một đám người xa lạ.
"Tộc trưởng." Những người này còn kỳ quái sao hôm nay lại đến một đứa nhỏ, đã nghe có vài giọng nói đồng thời vang lên.
Tộc trưởng?
Bọn họ đã bao lâu không có tộc trưởng rồi, đứa nhỏ này là tộc trưởng?
Tầm mắt nghi ngờ không ngừng dừng ở trên người Linh La.
Mấy người đồng thời từ trong đám người chạy ra, thần sắc kích động, nhìn Linh La, chân tay luống cuống. Bọn họ đã từng chỉ là tộc nhân có thiên phú tương đối tốt, hiện giờ cũng đã là trưởng lão quyền cao chức trọng, cuối cùng bọn họ cũng chờ được tới ngày tộc trưởng trở về.
"Ừ, đi trước rồi nói sau." Linh La gật gật đầu, áp xuống cảm xúc vô cùng kích động trong lòng.
Cảm giác nhìn thấy người thân thật sự rất tốt.
"Không được, linh lực của bọn ta bị phong ấn, sẽ liên lụy tộc trưởng." Trong đó một người lắc đầu, đầy mặt đau đớn và tự trách: "Bọn ta không có bảo vệ tốt Tu Di Thiên, thẹn với tộc trưởng."
"Còn xem ta là tộc trưởng thì theo ta đi." Giọng của Linh La không lớn, lại làm người đầy phòng đều nghe thấy rõ ràng.
"Tộc trưởng..." Dáng vẻ này của bọn họ cũng chỉ liên lụy tộc trưởng, những người bên ngoài đó không biết có lai lịch gì, nếu là tộc trưởng xảy ra chuyện gì, bọn họ gánh không nổi tội trạng này.
Linh La còn chưa nói lời nào, đã bị người ta đẩy một chút, cả người lảo đảo vào phòng. Vu Hoan hấp tấp vọt vào tới, một chân đóng cửa phòng lại, kim quang lập tức chiếu đến trên cửa phòng, bên ngoài 'bang bang' một trận.
"Mẹ, những người này uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?" Vu Hoan thuận tay ở xung quanh căn phòng đều bao trùm kim quang, lúc này mới thở dốc thật mạnh.
Thịnh Thế không biết thả bao nhiêu người tiến vào, một kiếm nàng gϊếŧ chết một đám, xong rồi lại liên tục có một đám khác nhào lên.
"Tiểu Hoan Hoan." Linh La bắt lấy tay Vu Hoan: "Xảy ra chuyện gì?"
"Bên ngoài quá nhiều người, ra không được." Nàng và Linh La gϊếŧ đi ra ngoài đương nhiên không thành vấn đề, nhưng dẫn theo người mà nói khẳng định là không được.
Hơn nữa.... còn nhiều người như vậy.
Tầm mắt của Vu Hoan quét trong phòng một vòng, đa số người đều nghi ngờ đứng dựa vào vách tường, chỉ có bốn người đứng ở bên cạnh Linh La.
"Ầm ầm..."
Cửa phòng giống như bị người ta phá hủy, Vu Hoan thầm mắng một tiếng, lại bao trùm một tầng kim quang lên.
Có lẽ là phát hiện mở không được cánh cửa này, bên ngoài an tĩnh xuống, nhưng rõ ràng càng ngày càng nhiều người tập trung ở ngoài cửa.
Lúc đầu Linh La còn hoảng loạn lúc sau đã bình tĩnh lại, nàng là tộc trưởng, nàng có trách nhiệm đó, bảo hộ tộc nhân của mình.
Ba người chia làm hai đường, Dung Chiêu đánh lạc hướng người ở xung quanh cung điện rời đi, Vu Hoan và Linh La đi cứu người.
Chờ trời tối, nhân dịp đêm khuya mò đến gần cung điện, Vu Hoan vô cùng may mắn, Tu Di Thiên có buổi tối.
Người bị giam giữ ở vị trí trung tâm cung điện. Cho nên phải dụ dỗ người gác ở cửa cung rời đi.
"Bắt đầu đi." Vu Hoan gật gật đầu với Dung Chiêu.
Dung Chiêu lại một tay kéo Vu Hoan vào trong lòng, ở trên trán nàng hôn một cái.
Linh La ở một bên vừa lo lắng vừa trợn mắt, khi nào rồi còn khoe ân ái!
Chờ sau khi Dung Chiêu rời đi, hai người nín thở chờ động tĩnh bên kia.
"Có người tiến vào, giới nghiêm, toàn thể giới nghiêm."
"Ở bên kia, mau đuổi theo."
Động tĩnh ồn ào rất nhanh đã an tĩnh lại, Vu Hoan cùng Linh La đồng thời đi về phía cửa, nơi đó đương nhiên còn có người canh, nhưng người bị Dung Chiêu dụ dỗ rời đi khá nhiều, những người này đối với Vu Hoan và Linh La mà nói thì rất dễ đối phó.
Một đường gϊếŧ đến phòng giam giữ người, Linh La một chân đá văng cửa cung bị khóa lại.
Người bên trong nghe thấy động tĩnh đồng loạt nhìn về phía cửa cung, Linh La lập tức cứng đờ tại chỗ.
Trong phòng này tất cả đều là thiếu nữ, từ mười hai đến mười lăm tuổi, số lượng không dưới trăm người.
Các thiếu nữ hoảng sợ nhìn chằm chằm Linh La, phát hiện Linh La là một đứa bé, một ít thiếu nữ to gan lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Đứa nhỏ chỉ lớn chừng ấy... sao lại đến đây?
Nhìn thấy thân cao cũng chỉ năm sáu tuổi đúng không?
"Linh La, có người đến đây. Chúng ta..." Vu Hoan từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy toàn phòng thiếu nữ, cũng là vẻ mặt ngu người.
Đây là cái quỷ gì?
Không nghe nói người của Linh Lạc nhất tộc tất cả đều là tiểu cô nương mà!
"Bọn họ không phải tộc nhân của ta." Linh La lắc đầu, thối lui đến bên cạnh người Vu Hoan.
"Các ngươi là tới cứu những người đó sao? Ta biết bọn họ ở đâu, ta có thể nói cho các ngươi, các ngươi có thể dẫn bọn ta đi ra ngoài được không?"
Tiểu cô nương nói chuyện thấp thỏm nhìn Vu Hoan.
Bọn họ đều không thể hiểu được xuất hiện ở đây, ngay từ đầu bọn họ còn khóc lóc ầm ĩ, nhưng thời gian dài, khóc lóc ầm ĩ cũng chỉ làm tiêu hao thể lực, không có bất cứ tác dụng gì.
"Cho dù các ngươi có đi ra ngoài cũng không rời đi được." Vu Hoan lắc đầu.
Bên ngoài đều là người Thịnh Thế không nói, Tu Di Thiên cũng không dễ ra vào như vậy, cho dù nàng có dẫn bọn họ ra khỏi cung điện này thì bọn họ có thể chạy bao xa?
Cho dù có ra khỏi Tu Di Thiên đi nữa, còn có biển rộng vô biên vô hạn kia, bọn họ rời đi như thế nào?
Nàng không rảnh đi đưa nhiều thiếu nữ như vậy ra khỏi Tu Di Thiên, càng không rảnh đưa bọn họ trở lại đại lục.
Trên mặt tiểu cô nương lộ ra thần sắc thất vọng, lại không có khóc lóc ầm ĩ, nhưng có người lại nhịn không được: "Các ngươi có thể tiến vào nhất định có thể cứu bọn ta, các ngươi cứu bọn ta đi, xin các ngươi, bọn ta không muốn chết ở đây."
"Các ngươi biết bên ngoài là ở đâu không? Hiện tại ta không thể đưa các ngươi đi, xin lỗi." Linh La lui về sau, duỗi tay muốn đi đóng cửa cung.
Nếu không đóng cửa, những người này chạy ra ngoài, bị bắt được nói không chừng sẽ chết.
"Đừng mà.... đừng mà...." Mấy thiếu nữ chợt nhào lên, dùng thân mình chắn ở trước cửa cung.
"Cho bọn ta đi ra ngoài, cho bọn ta đi ra ngoài, bọn ta không muốn ở đây, các ngươi không cứu bọn ta cũng đừng đóng cửa, bọn ta có thể tự mình trốn."
Linh La ấn cửa cung không có buông tay: "Ta là muốn tốt cho các ngươi, người bên ngoài không phải các ngươi có thể đối phó."
"Ngươi không cứu bọn ta, còn không cho tự bọn ta chạy, ngươi và bọn họ có phải cùng một đám hay không? Vì sao bắt bọn ta đến nơi quỷ quái này, vì sao!"
"Bọn tỷ muội, lên đi, chúng ta nhất định có thể chạy đi."
Vu Hoan bế Linh La lên, lắc mình lập tức biến mất ở cửa cung đứng trên hành lang.
"Tiểu Hoan Hoan... Bọn họ..."
"Ngươi tận lực, nhưng bọn họ lại không nghe." Vu Hoan ấn đầu Linh La lên bả vai của mình: "Chết sống của bọn họ không liên quan đến ngươi, có đôi khi làm người tốt cũng không thể được hồi báo tương ứng, cho nên còn không bằng làm người xấu trước đi."
Linh La ép xuống tia đồng tình vào trong lòng, hiện tại ngay cả tộc nhân của mình nàng còn cứu không được, làm gì còn có tâm tư lo lắng người khác.
Vu Hoan nhanh chóng xuyên qua hành lang ở cung điện, toàn bộ cung điện, ngoại trừ căn phòng vừa rồi kia, cũng chỉ có ở cuối căn phòng này có không ít hơi thở.
Căn phòng này cũng có người canh, cũng khoá chặt.
Chờ Vu Hoan thu phục người canh cửa, cách đó không xa đã truyền đến âm thanh, hiển nhiên là phát hiện những thiếu nữ kia chạy, phỏng chừng có người bị bắt được bán đứng Vu Hoan.
"Vào xem, ta đi ngăn cản bọn họ." Vu Hoan đẩy Linh La.
Linh La nhanh chóng gật đầu, cầm Kinh Tà Đao bổ xiềng xích, xiềng xích "leng keng" rơi trên mặt đất.
Nháy mắt đẩy cửa cung, Linh La lập tức nhìn thấy vài bóng người quen thuộc trộn lẫn trong một đám người xa lạ.
"Tộc trưởng." Những người này còn kỳ quái sao hôm nay lại đến một đứa nhỏ, đã nghe có vài giọng nói đồng thời vang lên.
Tộc trưởng?
Bọn họ đã bao lâu không có tộc trưởng rồi, đứa nhỏ này là tộc trưởng?
Tầm mắt nghi ngờ không ngừng dừng ở trên người Linh La.
Mấy người đồng thời từ trong đám người chạy ra, thần sắc kích động, nhìn Linh La, chân tay luống cuống. Bọn họ đã từng chỉ là tộc nhân có thiên phú tương đối tốt, hiện giờ cũng đã là trưởng lão quyền cao chức trọng, cuối cùng bọn họ cũng chờ được tới ngày tộc trưởng trở về.
"Ừ, đi trước rồi nói sau." Linh La gật gật đầu, áp xuống cảm xúc vô cùng kích động trong lòng.
Cảm giác nhìn thấy người thân thật sự rất tốt.
"Không được, linh lực của bọn ta bị phong ấn, sẽ liên lụy tộc trưởng." Trong đó một người lắc đầu, đầy mặt đau đớn và tự trách: "Bọn ta không có bảo vệ tốt Tu Di Thiên, thẹn với tộc trưởng."
"Còn xem ta là tộc trưởng thì theo ta đi." Giọng của Linh La không lớn, lại làm người đầy phòng đều nghe thấy rõ ràng.
"Tộc trưởng..." Dáng vẻ này của bọn họ cũng chỉ liên lụy tộc trưởng, những người bên ngoài đó không biết có lai lịch gì, nếu là tộc trưởng xảy ra chuyện gì, bọn họ gánh không nổi tội trạng này.
Linh La còn chưa nói lời nào, đã bị người ta đẩy một chút, cả người lảo đảo vào phòng. Vu Hoan hấp tấp vọt vào tới, một chân đóng cửa phòng lại, kim quang lập tức chiếu đến trên cửa phòng, bên ngoài 'bang bang' một trận.
"Mẹ, những người này uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?" Vu Hoan thuận tay ở xung quanh căn phòng đều bao trùm kim quang, lúc này mới thở dốc thật mạnh.
Thịnh Thế không biết thả bao nhiêu người tiến vào, một kiếm nàng gϊếŧ chết một đám, xong rồi lại liên tục có một đám khác nhào lên.
"Tiểu Hoan Hoan." Linh La bắt lấy tay Vu Hoan: "Xảy ra chuyện gì?"
"Bên ngoài quá nhiều người, ra không được." Nàng và Linh La gϊếŧ đi ra ngoài đương nhiên không thành vấn đề, nhưng dẫn theo người mà nói khẳng định là không được.
Hơn nữa.... còn nhiều người như vậy.
Tầm mắt của Vu Hoan quét trong phòng một vòng, đa số người đều nghi ngờ đứng dựa vào vách tường, chỉ có bốn người đứng ở bên cạnh Linh La.
"Ầm ầm..."
Cửa phòng giống như bị người ta phá hủy, Vu Hoan thầm mắng một tiếng, lại bao trùm một tầng kim quang lên.
Có lẽ là phát hiện mở không được cánh cửa này, bên ngoài an tĩnh xuống, nhưng rõ ràng càng ngày càng nhiều người tập trung ở ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.