Chương 199: Có tin ta chém chết ngươi không
Mặc Linh
27/08/2021
Đương nhiên Vu Hoan không trở lại tiểu viện mà Liên Thành an bài cho, mà đi một cửa hàng lớn nhất Định Nam Thành.
"Tiểu Hoan Hoan, chúng ta đến đây làm cái gì?" Linh La kéo Kinh Tà Đao, nghênh ngang ở trong cửa hàng đi loạn, người xung quanh đều nhìn với tầm mắt khác thường.
Một thanh đao lớn như vậy...
Một đứa bé nhỏ như thế...
Thật sự có thể tùy tiện chơi đùa sao?
Vu Hoan sờ sờ vòng bạc, cười đến có chút âm trầm.
Nàng lập tức đi về chưởng quầy: "Gọi ông chủ của các ngươi ra đây."
Chưởng quầy đang vùi đầu sửa sang lại sổ sách ngẩng đầu đánh giá Vu Hoan vài lần, trên mặt treo nụ cười khéo léo: "Vị cô nương này, tìm ông chủ của cửa hàng bọn ta có chuyện gì sao?"
"Ôn chuyện." Vu Hoan bình tĩnh đáp.
Ánh mắt của chưởng quầy có chút trở nên quỷ dị, tiểu cô nương này mới bao lớn, có thể ôn chuyện gì mới ông chủ?
Hơn nữa cửa hàng nhà bọn họ toàn bộ trên đại lục đều có mặt, sao nàng có thể xác định ông chủ ở đây?
Trong lòng có chút khinh thường, trên gương mặt tươi cười của chưởng quầy liền giảm bớt một chút: "Thật xin lỗi cô nương, ông chủ của bọn ta không có mặt ở cửa hàng, nếu ngài có chuyện gì, ta có thể giúp ngài chuyển lời."
Đối với lý do qua loa lấy lệ này, Vu Hoan cạn lời, chịu đựng không được kiên nhẫn: "Ta có một chuyện làm ăn phải làm, như vậy các ngươi có thể mời ông chủ nhà ngươi tới không?"
Nghe thấy chuyện làm ăn, biểu tình của chưởng quầy thay đổi.
"Ồ, đây không phải là nha đầu ăn điểm tâm mà nghèo đến độ không có tiền trả đây sao? Người ta chính là một thương nhân lớn, ngươi có vụ làm ăn gì với cửa hàng của Thịnh Gia? Chẳng lẽ lại muốn gạt người?"
Giọng nói này Vu Hoan còn nhớ rõ, chính là muội muội của nữ tử giúp mình thanh toán tiền ở cửa hàng điểm tâm trong thị trấn nhỏ kia.
Thôi Tâm Nhụy kéo theo Thôi Tâm Nhã đứng ở cửa cửa hàng, trước mặt bọn họ còn đứng một nữ nhân, trang điểm đẹp đẽ quý giá, dung mạo tinh xảo.
"Đây không phải là sủng thiếp của Ngụy hộ pháp Phần Thiên Cung sao? Hai nữ tử phía sau nàng ta là ai?"
"Sủng thiếp của Ngụy hộ pháp? Ai thế?"
"Đó, chính là nữ nhân đứng phía trước, lần trước ta ở trong yến hội có gặp qua, nghe nói Ngụy hộ pháp rất sủng ái vị nữ nhân này."
Người xung quanh khe khẽ nói nhỏ làm nàng ta không khỏi ưỡng ưỡng bộ ngực, ngẩng đầu bước về phía chưởng quầy.
"Ta muốn lấy trang sức lần trước đặt ở cửa hàng."
Chưởng quầy hình như quen biết nữ nhân này, cười gật đầu, thái độ cung kính nhiều hơn lúc nãy nhiều.
Thôi Tâm Nhụy đắc ý nhướng mày với Vu Hoan: "Không có tiền còn dám tiến vào cửa hàng Thịnh Gia, nha đầu ngươi đúng là không sợ chết."
Ai không biết ông chủ của cửa hàng Thịnh Gia là một người tham tiền, có tiền chính là thượng đế.
Cửa hàng Thịnh Gia có mặt khắp nơi trên đại lục, chuyện ở ngoài sáng an bài ngủ nghỉ, cho đến trong tối phóng hỏa giết người, chỉ cần có tiền, đều được!
Cho nên cửa hàng Thịnh Gia ở trên đại lục Trấn Hồn là cửa hàng có nhiều tiền nhất.
Thôi Tâm Nhã nhìn thần sắc Vu Hoan có chút quỷ dị, nữ nhân này lần trước chạy trốn rất nhanh, không nghĩ tới chỗ này lại có thể gặp lại nàng ta.
Vu Hoan gõ gõ quầy, hoàn toàn làm lơ tầm mắt hai tỷ muội kia, lặp lại nói: "Gọi ông chủ của các ngươi ra đây."
Chưởng quầy đang nói chuyện với hai người kia, đột nhiên bị cắt đứt, trên mặt không vui: "Cô nương, ông chủ rất bận, không phải ngươi muốn gặp là có thể gặp."
Cửa hàng Thịnh Gia, muốn thấy quản sự còn phải xếp hàng, càng đừng nói là ông chủ.
Tiểu cô nương này cũng không biết lấy tự tin ra từ đâu.
"Có một số người chính là si tâm vọng tưởng." Thôi Tâm Nhụy thấy Vu Hoan không để ý đến nàng ta, càng chanh chua hơn: "Ông chủ của Thịnh Gia làm sao sẽ gặp một nha đầu như ngươi. Mọi người đều đến xem đi, chính là nha đầu này, ăn điểm tâm cũng không có tiền trả, là do tỷ tỷ của ta giúp nha đầu này trả. Kết quả nàng ta đảo mắt liền không nhận ân nhân, người như vậy không có tư cách tiến vào cửa của Thịnh Gia, mọi người nói có phải hay không?"
Người ngồi bên kia vốn nhìn bên này, Thôi Tâm Nhụy hét to như vậy, tầm mắt của mọi người đương nhiên tập trung đến trên người Vu Hoan.
Vừa rồi bọn họ thấy cô nương này ăn mặc không tồi, hẳn là một đại gia tộc nào đó, hiện tại nghe nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ngay cả tiền ăn điểm tâm đều không trả nổi, sao sẽ là người của đại gia tộc?
Còn muốn gặp ông chủ cửa hàng Thịnh Gia, xác thật là rất si tâm vọng tưởng.
"Này, ngươi nói cái gì đó!" Linh La đột nhiên nhảy ra, Kinh Tà Đao trực tiếp chỉ về phía Thôi Tâm Nhụy: "Tiểu Hoan Hoan nhà bọn ta tiến vào nơi nào chính là cho nơi đó mặt mũi, ngươi còn nói bậy, có tin ta chém chết ngươi không?"
Thôi Tâm Nhụy chỉ thấy đối phương chỉ là một đứa bé, một chút ý tứ sợ hãi cũng không có: "Nghe thấy không? Ngay cả một đứa bé cũng không có gia giáo như vậy, còn dám khoác lác mà không thấy ngượng, để cửa hàng Thịnh Gia đặt ở đâu rồi? Các ngươi chỉ nhìn bọn họ vũ nhục cửa hàng Thịnh Gia vậy sao?"
Một câu cuối cùng kia nói với chưởng quầy bên kia.
Chưởng quầy lập tức đi ra, xoay người kêu hai người làm ra ngoài.
"Đưa bọn họ ném ra ngoài."
"Ai dám động!" Linh La một đao chém qua cái quầy, cái quầy trực tiếp chém thành hai nửa.
"A..." Người xem diễn bên kia lập tức phát ra tiếng thét chói tai, sôi nổi lui về sau.
Nếu không phải cửa lớn bị chặn lại, phòng chừng bọn họ còn muốn chạy ra bên ngoài.
"Đi bảo ông chủ của các ngươi ra đây!" Linh La dùng Kinh Tà Đao chọc chọc chưởng quầy đã bị dọa đến.
Vu Hoan khoanh tay trước ngực, một chút ý tứ muốn ngăn lại cũng không có.
Mà Thôi Tâm Nhụy cũng sợ đến mức không dám nói lời nào, rút ở sau lưng Thôi Tâm Nhã, oán độc nhìn chằm chằm Vu Hoan.
"Vị tiểu muội muội này, đây là cửa hàng Thịnh Gia, ngươi làm loạn như vậy, sẽ bị đuổi ra Định Nam Thành." Nữ nhân vẫn luôn không nói chuyện, đột nhiên dịu dàng lên tiếng.
"Thì sao?" Linh La không cho là đúng.
Thôi Tâm Duyệt chỉ cười cười, liền không nói chuyện nữa.
Đây là chuyện của cửa hàng người ta, nàng ta không cần trộn lẫn vào.
"Duyệt tỷ tỷ, tỷ nhìn tiểu nha đầu này bắt nạt muội?" Thôi Tâm Nhụy đẩy đẩy Thôi Tâm Duyệt: "Cha muốn tỷ chăm sóc bọn muội cho tốt, tỷ làm vậy chính là chăm sóc bọn muội sao?"
"Tâm Nhụy." Thôi Tâm Nhã nhanh chóng đè lại Thôi Tâm Nhụy, xin lỗi cười cười với Thôi Tâm Duyệt: "Duyệt muội muội, Tâm Nhụy không hiểu chuyện, muội đừng so đo với muội ấy."
Thôi Tâm Duyệt liếc nhìn Thôi Tâm Nhụy, ngoài cười nhưng trong không cười cong cong khóe môi: "Tỷ tỷ cần phải chăm sóc muội ấy cho thật tốt, Định Nam Thành này không thể so với thị trấn nhỏ kia, nói sai một câu đều phải trả giá bằng sinh mệnh đó."
"Tỷ, tỷ nghe tỷ ấy nói cái gì kìa?"
"Tâm Nhụy!" Thôi Tâm Nhã thấp giọng quát lớn một tiếng, Thôi Tâm Nhụy dẩu miệng, nắm vạt áo không hé răng nữa.
Mà Vu Hoan bên này, hai người hầu kia đã đi gọi quản sự.
Quản sự vội vàng đi xuống, nhìn thấy cái quầy bị chém thành hai nửa kia, sắc mặt đương nhiên 'tốt' đến không chạy đi đâu được, có người dám đến cửa hàng Thịnh Gia kiếm chuyện.
"Sao lại thế này?" Quản sự trầm khuôn mặt hỏi chường quầy.
Chưởng quầy nhanh chóng nói chân tướng sự việc một lần, cũng không thêm mắm dậm muối vào.
"Cô nương muốn gặp ông chủ của bọn ta?" Quản sự quái dị quét mắt Vu Hoan nhìn vài lần, giống sự nghi hoặc của chưởng quầy, sao nàng lại biết ông chủ nhà bọn họ ở đây?
Trên toàn bộ đại lục đều có chi nhánh của Thịnh Gia, nàng vừa vào không phải nói muốn gặp, mà là gọi.
Chứng minh nàng thật sự biết ông chủ ở đây.
Chẳng lẽ thật sự quen biết với ông chủ?
"Sao vậy? Không được sao?" Vu Hoan nhướng mày.
Quản sự hơi hơi gật đầu: "Đó cũng không phải, chỉ là cô nương cũng biết, chuyện ông chủ cần phải xử lý rất nhiều, nếu ai ai cũng muốn gặp ông chủ bọn ta đều phải đưa đi gặp, thì bọn ta cũng không cần làm trong cửa hàng nữa, cô nương hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, vì bọn ta ngẫm lại."
"Tiểu Hoan Hoan, chúng ta đến đây làm cái gì?" Linh La kéo Kinh Tà Đao, nghênh ngang ở trong cửa hàng đi loạn, người xung quanh đều nhìn với tầm mắt khác thường.
Một thanh đao lớn như vậy...
Một đứa bé nhỏ như thế...
Thật sự có thể tùy tiện chơi đùa sao?
Vu Hoan sờ sờ vòng bạc, cười đến có chút âm trầm.
Nàng lập tức đi về chưởng quầy: "Gọi ông chủ của các ngươi ra đây."
Chưởng quầy đang vùi đầu sửa sang lại sổ sách ngẩng đầu đánh giá Vu Hoan vài lần, trên mặt treo nụ cười khéo léo: "Vị cô nương này, tìm ông chủ của cửa hàng bọn ta có chuyện gì sao?"
"Ôn chuyện." Vu Hoan bình tĩnh đáp.
Ánh mắt của chưởng quầy có chút trở nên quỷ dị, tiểu cô nương này mới bao lớn, có thể ôn chuyện gì mới ông chủ?
Hơn nữa cửa hàng nhà bọn họ toàn bộ trên đại lục đều có mặt, sao nàng có thể xác định ông chủ ở đây?
Trong lòng có chút khinh thường, trên gương mặt tươi cười của chưởng quầy liền giảm bớt một chút: "Thật xin lỗi cô nương, ông chủ của bọn ta không có mặt ở cửa hàng, nếu ngài có chuyện gì, ta có thể giúp ngài chuyển lời."
Đối với lý do qua loa lấy lệ này, Vu Hoan cạn lời, chịu đựng không được kiên nhẫn: "Ta có một chuyện làm ăn phải làm, như vậy các ngươi có thể mời ông chủ nhà ngươi tới không?"
Nghe thấy chuyện làm ăn, biểu tình của chưởng quầy thay đổi.
"Ồ, đây không phải là nha đầu ăn điểm tâm mà nghèo đến độ không có tiền trả đây sao? Người ta chính là một thương nhân lớn, ngươi có vụ làm ăn gì với cửa hàng của Thịnh Gia? Chẳng lẽ lại muốn gạt người?"
Giọng nói này Vu Hoan còn nhớ rõ, chính là muội muội của nữ tử giúp mình thanh toán tiền ở cửa hàng điểm tâm trong thị trấn nhỏ kia.
Thôi Tâm Nhụy kéo theo Thôi Tâm Nhã đứng ở cửa cửa hàng, trước mặt bọn họ còn đứng một nữ nhân, trang điểm đẹp đẽ quý giá, dung mạo tinh xảo.
"Đây không phải là sủng thiếp của Ngụy hộ pháp Phần Thiên Cung sao? Hai nữ tử phía sau nàng ta là ai?"
"Sủng thiếp của Ngụy hộ pháp? Ai thế?"
"Đó, chính là nữ nhân đứng phía trước, lần trước ta ở trong yến hội có gặp qua, nghe nói Ngụy hộ pháp rất sủng ái vị nữ nhân này."
Người xung quanh khe khẽ nói nhỏ làm nàng ta không khỏi ưỡng ưỡng bộ ngực, ngẩng đầu bước về phía chưởng quầy.
"Ta muốn lấy trang sức lần trước đặt ở cửa hàng."
Chưởng quầy hình như quen biết nữ nhân này, cười gật đầu, thái độ cung kính nhiều hơn lúc nãy nhiều.
Thôi Tâm Nhụy đắc ý nhướng mày với Vu Hoan: "Không có tiền còn dám tiến vào cửa hàng Thịnh Gia, nha đầu ngươi đúng là không sợ chết."
Ai không biết ông chủ của cửa hàng Thịnh Gia là một người tham tiền, có tiền chính là thượng đế.
Cửa hàng Thịnh Gia có mặt khắp nơi trên đại lục, chuyện ở ngoài sáng an bài ngủ nghỉ, cho đến trong tối phóng hỏa giết người, chỉ cần có tiền, đều được!
Cho nên cửa hàng Thịnh Gia ở trên đại lục Trấn Hồn là cửa hàng có nhiều tiền nhất.
Thôi Tâm Nhã nhìn thần sắc Vu Hoan có chút quỷ dị, nữ nhân này lần trước chạy trốn rất nhanh, không nghĩ tới chỗ này lại có thể gặp lại nàng ta.
Vu Hoan gõ gõ quầy, hoàn toàn làm lơ tầm mắt hai tỷ muội kia, lặp lại nói: "Gọi ông chủ của các ngươi ra đây."
Chưởng quầy đang nói chuyện với hai người kia, đột nhiên bị cắt đứt, trên mặt không vui: "Cô nương, ông chủ rất bận, không phải ngươi muốn gặp là có thể gặp."
Cửa hàng Thịnh Gia, muốn thấy quản sự còn phải xếp hàng, càng đừng nói là ông chủ.
Tiểu cô nương này cũng không biết lấy tự tin ra từ đâu.
"Có một số người chính là si tâm vọng tưởng." Thôi Tâm Nhụy thấy Vu Hoan không để ý đến nàng ta, càng chanh chua hơn: "Ông chủ của Thịnh Gia làm sao sẽ gặp một nha đầu như ngươi. Mọi người đều đến xem đi, chính là nha đầu này, ăn điểm tâm cũng không có tiền trả, là do tỷ tỷ của ta giúp nha đầu này trả. Kết quả nàng ta đảo mắt liền không nhận ân nhân, người như vậy không có tư cách tiến vào cửa của Thịnh Gia, mọi người nói có phải hay không?"
Người ngồi bên kia vốn nhìn bên này, Thôi Tâm Nhụy hét to như vậy, tầm mắt của mọi người đương nhiên tập trung đến trên người Vu Hoan.
Vừa rồi bọn họ thấy cô nương này ăn mặc không tồi, hẳn là một đại gia tộc nào đó, hiện tại nghe nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ngay cả tiền ăn điểm tâm đều không trả nổi, sao sẽ là người của đại gia tộc?
Còn muốn gặp ông chủ cửa hàng Thịnh Gia, xác thật là rất si tâm vọng tưởng.
"Này, ngươi nói cái gì đó!" Linh La đột nhiên nhảy ra, Kinh Tà Đao trực tiếp chỉ về phía Thôi Tâm Nhụy: "Tiểu Hoan Hoan nhà bọn ta tiến vào nơi nào chính là cho nơi đó mặt mũi, ngươi còn nói bậy, có tin ta chém chết ngươi không?"
Thôi Tâm Nhụy chỉ thấy đối phương chỉ là một đứa bé, một chút ý tứ sợ hãi cũng không có: "Nghe thấy không? Ngay cả một đứa bé cũng không có gia giáo như vậy, còn dám khoác lác mà không thấy ngượng, để cửa hàng Thịnh Gia đặt ở đâu rồi? Các ngươi chỉ nhìn bọn họ vũ nhục cửa hàng Thịnh Gia vậy sao?"
Một câu cuối cùng kia nói với chưởng quầy bên kia.
Chưởng quầy lập tức đi ra, xoay người kêu hai người làm ra ngoài.
"Đưa bọn họ ném ra ngoài."
"Ai dám động!" Linh La một đao chém qua cái quầy, cái quầy trực tiếp chém thành hai nửa.
"A..." Người xem diễn bên kia lập tức phát ra tiếng thét chói tai, sôi nổi lui về sau.
Nếu không phải cửa lớn bị chặn lại, phòng chừng bọn họ còn muốn chạy ra bên ngoài.
"Đi bảo ông chủ của các ngươi ra đây!" Linh La dùng Kinh Tà Đao chọc chọc chưởng quầy đã bị dọa đến.
Vu Hoan khoanh tay trước ngực, một chút ý tứ muốn ngăn lại cũng không có.
Mà Thôi Tâm Nhụy cũng sợ đến mức không dám nói lời nào, rút ở sau lưng Thôi Tâm Nhã, oán độc nhìn chằm chằm Vu Hoan.
"Vị tiểu muội muội này, đây là cửa hàng Thịnh Gia, ngươi làm loạn như vậy, sẽ bị đuổi ra Định Nam Thành." Nữ nhân vẫn luôn không nói chuyện, đột nhiên dịu dàng lên tiếng.
"Thì sao?" Linh La không cho là đúng.
Thôi Tâm Duyệt chỉ cười cười, liền không nói chuyện nữa.
Đây là chuyện của cửa hàng người ta, nàng ta không cần trộn lẫn vào.
"Duyệt tỷ tỷ, tỷ nhìn tiểu nha đầu này bắt nạt muội?" Thôi Tâm Nhụy đẩy đẩy Thôi Tâm Duyệt: "Cha muốn tỷ chăm sóc bọn muội cho tốt, tỷ làm vậy chính là chăm sóc bọn muội sao?"
"Tâm Nhụy." Thôi Tâm Nhã nhanh chóng đè lại Thôi Tâm Nhụy, xin lỗi cười cười với Thôi Tâm Duyệt: "Duyệt muội muội, Tâm Nhụy không hiểu chuyện, muội đừng so đo với muội ấy."
Thôi Tâm Duyệt liếc nhìn Thôi Tâm Nhụy, ngoài cười nhưng trong không cười cong cong khóe môi: "Tỷ tỷ cần phải chăm sóc muội ấy cho thật tốt, Định Nam Thành này không thể so với thị trấn nhỏ kia, nói sai một câu đều phải trả giá bằng sinh mệnh đó."
"Tỷ, tỷ nghe tỷ ấy nói cái gì kìa?"
"Tâm Nhụy!" Thôi Tâm Nhã thấp giọng quát lớn một tiếng, Thôi Tâm Nhụy dẩu miệng, nắm vạt áo không hé răng nữa.
Mà Vu Hoan bên này, hai người hầu kia đã đi gọi quản sự.
Quản sự vội vàng đi xuống, nhìn thấy cái quầy bị chém thành hai nửa kia, sắc mặt đương nhiên 'tốt' đến không chạy đi đâu được, có người dám đến cửa hàng Thịnh Gia kiếm chuyện.
"Sao lại thế này?" Quản sự trầm khuôn mặt hỏi chường quầy.
Chưởng quầy nhanh chóng nói chân tướng sự việc một lần, cũng không thêm mắm dậm muối vào.
"Cô nương muốn gặp ông chủ của bọn ta?" Quản sự quái dị quét mắt Vu Hoan nhìn vài lần, giống sự nghi hoặc của chưởng quầy, sao nàng lại biết ông chủ nhà bọn họ ở đây?
Trên toàn bộ đại lục đều có chi nhánh của Thịnh Gia, nàng vừa vào không phải nói muốn gặp, mà là gọi.
Chứng minh nàng thật sự biết ông chủ ở đây.
Chẳng lẽ thật sự quen biết với ông chủ?
"Sao vậy? Không được sao?" Vu Hoan nhướng mày.
Quản sự hơi hơi gật đầu: "Đó cũng không phải, chỉ là cô nương cũng biết, chuyện ông chủ cần phải xử lý rất nhiều, nếu ai ai cũng muốn gặp ông chủ bọn ta đều phải đưa đi gặp, thì bọn ta cũng không cần làm trong cửa hàng nữa, cô nương hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, vì bọn ta ngẫm lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.