Chương 182: Tám con rắn biến thành tám con rồng
Mặc Linh
27/08/2021
Vu Hoan không nghĩ đến sức mạnh của bọn rắn tinh sẽ mạnh như vậy, trực tiếp thoát khỏi xiềng xích.
Rắn tinh từ trên mặt đất bay lên trời, trên người bóng loáng bắt đầu xuất hiện vảy, trên đầu mọc sừng, trên thân từ từ dài ra bốn móng vuốt.
Nếu nàng không nhìn nhầm...
Đây chắc là rồng đúng không?
"Rồng, là rồng..." Rắn tinh hóa thân thành rồng, người còn lại đều hoảng sợ hô lên, nhưng sau đó hoảng sợ biến thành vui sướng.
Đây chính là rồng đó!
Thần thú đã sớm bị diệt tộc!
Bọn họ lúc còn sống có thể nhìn thấy rồng...
Nếu có thể bắt được một con làm thú khế ước, xưng bá đại lục không phải nói chơi nữa.
Tám con rồng cũng không quan tâm người trên mặt đất kia, mà ở trên không trung bay loạn, dùng thân thể đâm kết giới.
Vu Hoan thừa dịp lực chú ý của mọi người ở trên tám con rồng kia, nhanh chóng nhặt thú nhỏ bị tám con rắn biến thân thành rồng kia đánh bay lên, trở lại bên người Dung Chiêu.
Bụng thú nhỏ tròn vo, ánh sáng màu hồng nhạt quỷ dị ở trên bụng lóe tới lóe lui.
"Sẽ không ăn đến hỏng rồi chứ..." Vu Hoan ngơ ngác nhìn Dung Chiêu, con hàng này lúc nãy ăn tinh hạch của rồng, thân thể nhỏ nhắn có thể chấp nhận được sao?
Dung Chiêu liếc thú nhỏ, nó nằm trong tay Vu Hoan, vẻ mặt hưởng thụ, làm gì có chỗ nào là dáng vẻ ăn hỏng rồi.
"Rầm!"
Mặt đất đột nhiên kịch liệt run rẩy, Vu Hoan lảo đảo, ngã quỵ vào lòng Dung Chiêu, thú nhỏ thiếu chút nữa bị ngã văng ra ngoài.
Từng tiếng vỡ vụn từ đỉnh đầu truyền đến, tám con rồng hiệp lực phá tan kết giới trong sơn cốc.
Tiếng gầm gừ bén nhọn kíƈɦ ṭɦíƈɦ màng nhĩ của mọi người, nước biển từ trên đỉnh sơn cốc trút xuống, nháy mắt ngập hết cả sơn cốc.
Vu Hoan được Dung Chiêu ôm đi theo phía sau tám con rồng kia, bay lên trên, trong lúc cúi đầu nàng nhìn thấy một hắc ảnh đứng ở bên hạt châu màu xám kia, nhưng chờ nàng nhìn lại một lần nữa, bóng dáng kia đã không thấy đâu, nơi bóng đen kia đứng cũng đã bị nước biển bao phủ, nhìn không thấy hạt châu đâu nữa.
Trong lòng Vu Hoan giật mình, hạt châu kia...
Vu Hoan vội vàng cảm ứng một chút, còn ở chỗ cũ, nhưng mà hơi thở không mãnh liệt như trước nữa.
Nàng hoa mắt sao?
Khi Vu Hoan thoát ra khỏi mặt nước, nhìn thấy những con rồng bay lượn trên không trung, còn có chút hoảng hốt, bọn họ thả ra tám con rồng...
Đại lục còn có thể an ổn sao?
Dung Chiêu ôm Vu Hoan đi tìm một hòn đảo nhỏ, mà tám con rồng trên không trung đã không còn tung tích.
Vu Hoan không hề có hình tượng nằm trên mặt đất, thú nhỏ nằm ngửa trên ngực nàng, vẫn còn duy trì biểu tình thỏa mãn.
Phục hồi lại tinh thần, Vu Hoan mới bắt đầu tự hỏi hành trình đến Tù Linh Cốc lần này.
Quỷ dị cùng đơn giản đan xen, có chút không chân thật.
Bên ngoài đơn giản nàng có thể tiếp thu, nàng cũng không phải là lần đầu tiên tiến vào, nhưng mà Tù Linh Cốc chân chính...
Sao chỉ có như vậy là xong rồi?
Chẳng lẽ bởi vì không có vai chính, cho nên giả thiết được lập ra tương đối đơn giản sao?
Còn người thủ vệ trong miệng Hồng Phi kia không có xuất hiện...
Xốc bàn, tốt xấu gì ông cũng là một vai phản diện ác bá đó được không?
Cầu không cần có lệ như vậy!
"Dung Chiêu, ta nhớ tới một cái truyền thuyết." Vu Hoan đột nhiên ngồi dậy, im lặng nhìn chằm chằm Dung Chiêu.
Dung Chiêu: "..." Một chút cũng không muốn nghe truyền thuyết gì đó!
Hắn có thể cự tuyệt không?
Hiển nhiên Vu Hoan chỉ đơn phương thông báo cho Dung Chiêu, căn bản không phải hỏi ý kiến hắn.
Long Tộc lấy Rồng Vàng là chính tôn, Rồng Đen là hổ thẹn.
Rồng Đen bị coi là bất hạnh, cho nên một khi trong Long Tộc xuất hiện Rồng Đen, đều sẽ bị xử tử.
Có một lần trong Long Tộc xuất hiện Rồng Đen với quy mô lớn, Long Tộc quyết định xử tự toàn bộ bọn Rồng Đen đó, nhưng có mấy con chạy thoát.
Sau đó trên đại lục bắt đầu truyền ra tin tức Rồng Đen làm điều ác, thương vong thảm hại lớn mạnh. Sáng Thế Thần không thể không ra tay.
Giữa Sáng Thế Thần và Rồng Đen rốt cuộc đã xảy ra cái gì, không ai biết, chỉ biết sau khi Sáng Thế Thần ra tay, Rồng Đen liền biến mất không để lại dấu vết.
Dung Chiêu: "..." Quả nhiên một chút cũng không muốn nghe truyền thuyết gì đó.
Vu Hoan nói vài câu, thấy mặt Dung Chiêu nghiêm túc, cũng không còn hứng thú nữa, ngửa đầu nằm trở lại.
"Lần này không có Sáng Thế Thần, xem ai còn có thể Cứu Thế!"
"Nhiếp Hồn Sáo."
"Hả?" Vu Hoan nghiêng đầu, liên quan gì đến Nhiếp Hồn Sáo?
"Hơi thở của Nhiếp Hồn Sáo." Dung Chiêu lại bỏ thêm mấy chữ.
Vu Hoan cọ một chút nhảy dựng lên, quan sát xung quanh, hòn đảo cũng không lớn, đường kính chỉ bằng một ngôi nhà cỡ trung, Vu Hoan quét một vòng, liền nhìn thấy trên bờ cát đối diện nằm một bóng người.
"Ở đó sao?" Vu Hoan thấy thân ảnh bất động bên kia hỏi Dung Chiêu.
Dung Chiêu gật gật đầu.
Bấy giờ Vu Hoan mới đi về phía bên kia.
Người kia bất động, y phục trên người tan nát dơ bẩn, đương nhiên không biết đây là ai.
Nhưng khi nhìn thấy ngọc quan trên đỉnh đầu người nọ, Vu Hoan lập tức cạn lời, sao lại là hắn...
Vu Hoan lật hắn qua lại, trực tiếp lục soát trên người, nhưng cũng không nhìn thấy Nhiếp Hồn Sáo.
Trên người hắn cũng không có không gian cất chứa đồ vật.
Vu Hoan ngẩng đầu hỏi Dung Chiêu: "Bị nước vào đầu gây choáng váng rồi hả? Trên người hắn không có."
Dung Chiêu nhấp môi, một lát mới nói: "Có người bên cạnh hắn thổi Nhiếp Hồn Sáo."
Vu Hoan gật gật đầu, cũng tính là vậy đi.
"Đây chính là người của Loan Minh, ta có nên hạ thủ vi cường không?" Vu Hoan vuốt cằm, lầm bầm lầu bầu nói.
Dung Chiêu: "..." Người ta đã thảm như vậy, ngươi còn muốn giết chết người ta, thật là đủ rồi!
Cuối cùng Vu Hoan vẫn kéo Phong Lang đến một nơi sạch sẽ khác, nhưng cũng chỉ kéo hắn nơi sạch sẽ mà thôi, hoàn toàn không có ý giúp hắn kiểm tra thân thể, đổi y phục gì đó.
Người nam nhân Phong Lang này, muốn Vu Hoan hình dung đại khái chính là mấy từ: ngu xuẩn, trung thành.
Con hàng này rất trung thành với Loan Minh, nếu bắt hắn chết vì Loan Minh, có lẽ hắn cũng không chớp mắt mà chết.
Nàng có lòng tốt kéo Phong Lang lên như vậy, cũng là vì hắn trung thành, hơn nữa Loan Minh rất coi trọng hắn. Nàng có thể nói là nàng cứu hắn nha, nói không chừng một chút chuyện nàng muốn biết từ trên người Loan Minh cũng sẽ đơn giản một ít!
Ha ha ha, ta thật là quá thông minh!
Nếu Dung Chiêu biết Vu Hoan kéo Phong Lang lên vì đánh chủ ý đó, nói không chừng hắn sẽ không chút do dự đồng ý phương án đầu tiên Vu Hoan nói, đẩy Phong Lang xuống biển, miễn cho về sau cuộc sống không còn gian nan nữa.
Vu Hoan ở trên hòn đảo này nghỉ ngơi một chút liền bảo Dung Chiêu ôm mình đi về hòn đảo lúc trước kia.
Còn Phong Lang, Vu Hoan trực tiếp ném hắn treo trên Thiên Khuyết Kiếm.
Nơi đó có thuyền, có thể đưa bọn họ về.
Khoảng cách hai hòn đảo không xa, quỷ dị chính là, người tiến vào Tù Linh Cốc đều bị bắn ra ngoài.
Cẩn thận mà tính đây cũng mới qua có một tháng, mà Tù Linh Cốc mở ra thì mất hai tháng mới đóng cửa, cho nên những người này cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.
Đám người Kỳ Tiễn kia còn không có xuất hiện, không biết là chết rồi hay từ nơi khác ra ngoài, chưa trở lại nơi này.
Vu Hoan trực tiếp vòng qua những người đó, trở lại nơi chiếc thuyền dừng lúc trước.
Trạng thái ẩn thân của con thuyền đã được giải trừ, rất xa đã nhìn thấy Hoắc Đạt cùng Ngụy Nhiên ở trên boong tàu.
Nhìn thấy hai người, Vu Hoan mới nhớ một vấn đề không gian nan.
Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu...
Nàng nên giải thích sao với hai người này đây?
Nếu lúc trước Khuyết Cửu không cự tuyệt nàng, nàng nhất định sẽ đưa nàng ta ra ngoài.
Mấu chốt là nàng ta cự tuyệt nàng giúp đỡ, nàng cũng không phải loại người người ta cực tuyệt còn nhao nhao đi lên, mặc dù giả cự tuyệt, cũng sẽ không quay đầu lại.
Rắn tinh từ trên mặt đất bay lên trời, trên người bóng loáng bắt đầu xuất hiện vảy, trên đầu mọc sừng, trên thân từ từ dài ra bốn móng vuốt.
Nếu nàng không nhìn nhầm...
Đây chắc là rồng đúng không?
"Rồng, là rồng..." Rắn tinh hóa thân thành rồng, người còn lại đều hoảng sợ hô lên, nhưng sau đó hoảng sợ biến thành vui sướng.
Đây chính là rồng đó!
Thần thú đã sớm bị diệt tộc!
Bọn họ lúc còn sống có thể nhìn thấy rồng...
Nếu có thể bắt được một con làm thú khế ước, xưng bá đại lục không phải nói chơi nữa.
Tám con rồng cũng không quan tâm người trên mặt đất kia, mà ở trên không trung bay loạn, dùng thân thể đâm kết giới.
Vu Hoan thừa dịp lực chú ý của mọi người ở trên tám con rồng kia, nhanh chóng nhặt thú nhỏ bị tám con rắn biến thân thành rồng kia đánh bay lên, trở lại bên người Dung Chiêu.
Bụng thú nhỏ tròn vo, ánh sáng màu hồng nhạt quỷ dị ở trên bụng lóe tới lóe lui.
"Sẽ không ăn đến hỏng rồi chứ..." Vu Hoan ngơ ngác nhìn Dung Chiêu, con hàng này lúc nãy ăn tinh hạch của rồng, thân thể nhỏ nhắn có thể chấp nhận được sao?
Dung Chiêu liếc thú nhỏ, nó nằm trong tay Vu Hoan, vẻ mặt hưởng thụ, làm gì có chỗ nào là dáng vẻ ăn hỏng rồi.
"Rầm!"
Mặt đất đột nhiên kịch liệt run rẩy, Vu Hoan lảo đảo, ngã quỵ vào lòng Dung Chiêu, thú nhỏ thiếu chút nữa bị ngã văng ra ngoài.
Từng tiếng vỡ vụn từ đỉnh đầu truyền đến, tám con rồng hiệp lực phá tan kết giới trong sơn cốc.
Tiếng gầm gừ bén nhọn kíƈɦ ṭɦíƈɦ màng nhĩ của mọi người, nước biển từ trên đỉnh sơn cốc trút xuống, nháy mắt ngập hết cả sơn cốc.
Vu Hoan được Dung Chiêu ôm đi theo phía sau tám con rồng kia, bay lên trên, trong lúc cúi đầu nàng nhìn thấy một hắc ảnh đứng ở bên hạt châu màu xám kia, nhưng chờ nàng nhìn lại một lần nữa, bóng dáng kia đã không thấy đâu, nơi bóng đen kia đứng cũng đã bị nước biển bao phủ, nhìn không thấy hạt châu đâu nữa.
Trong lòng Vu Hoan giật mình, hạt châu kia...
Vu Hoan vội vàng cảm ứng một chút, còn ở chỗ cũ, nhưng mà hơi thở không mãnh liệt như trước nữa.
Nàng hoa mắt sao?
Khi Vu Hoan thoát ra khỏi mặt nước, nhìn thấy những con rồng bay lượn trên không trung, còn có chút hoảng hốt, bọn họ thả ra tám con rồng...
Đại lục còn có thể an ổn sao?
Dung Chiêu ôm Vu Hoan đi tìm một hòn đảo nhỏ, mà tám con rồng trên không trung đã không còn tung tích.
Vu Hoan không hề có hình tượng nằm trên mặt đất, thú nhỏ nằm ngửa trên ngực nàng, vẫn còn duy trì biểu tình thỏa mãn.
Phục hồi lại tinh thần, Vu Hoan mới bắt đầu tự hỏi hành trình đến Tù Linh Cốc lần này.
Quỷ dị cùng đơn giản đan xen, có chút không chân thật.
Bên ngoài đơn giản nàng có thể tiếp thu, nàng cũng không phải là lần đầu tiên tiến vào, nhưng mà Tù Linh Cốc chân chính...
Sao chỉ có như vậy là xong rồi?
Chẳng lẽ bởi vì không có vai chính, cho nên giả thiết được lập ra tương đối đơn giản sao?
Còn người thủ vệ trong miệng Hồng Phi kia không có xuất hiện...
Xốc bàn, tốt xấu gì ông cũng là một vai phản diện ác bá đó được không?
Cầu không cần có lệ như vậy!
"Dung Chiêu, ta nhớ tới một cái truyền thuyết." Vu Hoan đột nhiên ngồi dậy, im lặng nhìn chằm chằm Dung Chiêu.
Dung Chiêu: "..." Một chút cũng không muốn nghe truyền thuyết gì đó!
Hắn có thể cự tuyệt không?
Hiển nhiên Vu Hoan chỉ đơn phương thông báo cho Dung Chiêu, căn bản không phải hỏi ý kiến hắn.
Long Tộc lấy Rồng Vàng là chính tôn, Rồng Đen là hổ thẹn.
Rồng Đen bị coi là bất hạnh, cho nên một khi trong Long Tộc xuất hiện Rồng Đen, đều sẽ bị xử tử.
Có một lần trong Long Tộc xuất hiện Rồng Đen với quy mô lớn, Long Tộc quyết định xử tự toàn bộ bọn Rồng Đen đó, nhưng có mấy con chạy thoát.
Sau đó trên đại lục bắt đầu truyền ra tin tức Rồng Đen làm điều ác, thương vong thảm hại lớn mạnh. Sáng Thế Thần không thể không ra tay.
Giữa Sáng Thế Thần và Rồng Đen rốt cuộc đã xảy ra cái gì, không ai biết, chỉ biết sau khi Sáng Thế Thần ra tay, Rồng Đen liền biến mất không để lại dấu vết.
Dung Chiêu: "..." Quả nhiên một chút cũng không muốn nghe truyền thuyết gì đó.
Vu Hoan nói vài câu, thấy mặt Dung Chiêu nghiêm túc, cũng không còn hứng thú nữa, ngửa đầu nằm trở lại.
"Lần này không có Sáng Thế Thần, xem ai còn có thể Cứu Thế!"
"Nhiếp Hồn Sáo."
"Hả?" Vu Hoan nghiêng đầu, liên quan gì đến Nhiếp Hồn Sáo?
"Hơi thở của Nhiếp Hồn Sáo." Dung Chiêu lại bỏ thêm mấy chữ.
Vu Hoan cọ một chút nhảy dựng lên, quan sát xung quanh, hòn đảo cũng không lớn, đường kính chỉ bằng một ngôi nhà cỡ trung, Vu Hoan quét một vòng, liền nhìn thấy trên bờ cát đối diện nằm một bóng người.
"Ở đó sao?" Vu Hoan thấy thân ảnh bất động bên kia hỏi Dung Chiêu.
Dung Chiêu gật gật đầu.
Bấy giờ Vu Hoan mới đi về phía bên kia.
Người kia bất động, y phục trên người tan nát dơ bẩn, đương nhiên không biết đây là ai.
Nhưng khi nhìn thấy ngọc quan trên đỉnh đầu người nọ, Vu Hoan lập tức cạn lời, sao lại là hắn...
Vu Hoan lật hắn qua lại, trực tiếp lục soát trên người, nhưng cũng không nhìn thấy Nhiếp Hồn Sáo.
Trên người hắn cũng không có không gian cất chứa đồ vật.
Vu Hoan ngẩng đầu hỏi Dung Chiêu: "Bị nước vào đầu gây choáng váng rồi hả? Trên người hắn không có."
Dung Chiêu nhấp môi, một lát mới nói: "Có người bên cạnh hắn thổi Nhiếp Hồn Sáo."
Vu Hoan gật gật đầu, cũng tính là vậy đi.
"Đây chính là người của Loan Minh, ta có nên hạ thủ vi cường không?" Vu Hoan vuốt cằm, lầm bầm lầu bầu nói.
Dung Chiêu: "..." Người ta đã thảm như vậy, ngươi còn muốn giết chết người ta, thật là đủ rồi!
Cuối cùng Vu Hoan vẫn kéo Phong Lang đến một nơi sạch sẽ khác, nhưng cũng chỉ kéo hắn nơi sạch sẽ mà thôi, hoàn toàn không có ý giúp hắn kiểm tra thân thể, đổi y phục gì đó.
Người nam nhân Phong Lang này, muốn Vu Hoan hình dung đại khái chính là mấy từ: ngu xuẩn, trung thành.
Con hàng này rất trung thành với Loan Minh, nếu bắt hắn chết vì Loan Minh, có lẽ hắn cũng không chớp mắt mà chết.
Nàng có lòng tốt kéo Phong Lang lên như vậy, cũng là vì hắn trung thành, hơn nữa Loan Minh rất coi trọng hắn. Nàng có thể nói là nàng cứu hắn nha, nói không chừng một chút chuyện nàng muốn biết từ trên người Loan Minh cũng sẽ đơn giản một ít!
Ha ha ha, ta thật là quá thông minh!
Nếu Dung Chiêu biết Vu Hoan kéo Phong Lang lên vì đánh chủ ý đó, nói không chừng hắn sẽ không chút do dự đồng ý phương án đầu tiên Vu Hoan nói, đẩy Phong Lang xuống biển, miễn cho về sau cuộc sống không còn gian nan nữa.
Vu Hoan ở trên hòn đảo này nghỉ ngơi một chút liền bảo Dung Chiêu ôm mình đi về hòn đảo lúc trước kia.
Còn Phong Lang, Vu Hoan trực tiếp ném hắn treo trên Thiên Khuyết Kiếm.
Nơi đó có thuyền, có thể đưa bọn họ về.
Khoảng cách hai hòn đảo không xa, quỷ dị chính là, người tiến vào Tù Linh Cốc đều bị bắn ra ngoài.
Cẩn thận mà tính đây cũng mới qua có một tháng, mà Tù Linh Cốc mở ra thì mất hai tháng mới đóng cửa, cho nên những người này cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.
Đám người Kỳ Tiễn kia còn không có xuất hiện, không biết là chết rồi hay từ nơi khác ra ngoài, chưa trở lại nơi này.
Vu Hoan trực tiếp vòng qua những người đó, trở lại nơi chiếc thuyền dừng lúc trước.
Trạng thái ẩn thân của con thuyền đã được giải trừ, rất xa đã nhìn thấy Hoắc Đạt cùng Ngụy Nhiên ở trên boong tàu.
Nhìn thấy hai người, Vu Hoan mới nhớ một vấn đề không gian nan.
Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu...
Nàng nên giải thích sao với hai người này đây?
Nếu lúc trước Khuyết Cửu không cự tuyệt nàng, nàng nhất định sẽ đưa nàng ta ra ngoài.
Mấu chốt là nàng ta cự tuyệt nàng giúp đỡ, nàng cũng không phải loại người người ta cực tuyệt còn nhao nhao đi lên, mặc dù giả cự tuyệt, cũng sẽ không quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.